- Hà Bá gia, Thần cô ở núi Côn Lôn có khỏe không?
Thật ra, Hồng đại hiệp đã định hỏi là Diệp Thanh Tuyết còn sống hay không, nhưng lại không dám mở lời.
- Sư tỷ ta đã không còn ở Côn Lôn nữa.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn lên núi Côn Lôn. Hiện tại vẻ ngoài của hắn đã giống người thật tới năm sáu phần. Chẳng qua, bây giờ thân thể hắn lại cao to hơn trước kia rất nhiều.
- Không có ở Côn Lôn rồi? Vậy... vậy là đã đi đâu rồi?
Hồng đại hiệp không hiểu được, lớn tiếng hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ Thần cô đã ra đi? Thần cô là người lợi hại nhất, con biết Thần cô sẽ không có chuyện gì đâu.
Tiếng nói của Hồng đại hiệp theo gió sông truyền đi rất xa. Lúc này đã không còn nhìn thấy mặt trời, bầu trời đầy mây, mưa phùn nhè nhẹ tung bay trong gió.
Xa xa, có một ông lão hai tay nắm theo theo hai đứa nhỏ đi về phía miếu Hà Bá. Bên trái là đứa bé trai, bên phải là bé gái.
Trong gió vọng đến tiếng của đứa bé gái:
- Gia gia, vậy sau đó Hà Bá gia có giết được con rắn yêu kia không?
Gia gia của cô bé không trả lời, đứa bé trai bên kia đã cất tiếng:
- Chắc chắn là giết được, bằng không cũng đã không có miếu Hà Bá rồi.
- Ha ha, đúng vậy đấy. Tiểu Đồ nói đúng, lần đó Hà Bá gia đã chiến thắng.
Gia gia của hai đứa bé nở nụ cười hiền lành.
- Chúng ta có thể nhìn thấy Hà Bá gia chứ?
Tiếng hỏi giòn tan của đứa bé gái vang lên.
Đứa bé trai lập tức đáp lại:
- Phải luôn luôn giữ vững tâm thành kính mới có thể nhìn thấy Hà Bá gia được. Đúng không gia gia?
- Đúng đúng, chỉ cần luôn giữ vững tâm thành kính, tất nhiên sẽ có thể nhìn thấy Hà Bá gia.
Gia gia cười ha hả đáp lời.
- Gia gia bất công.
Đứa bé gái tên là Tiểu Hi vểnh môi lên, cất tiếng nói.
Ông lão kia cười hỏi:
- Gia gia thiên vị chuyện gì chứ?
- Gia gia kể chuyện này cho Tiểu Đồ nghe mà không kể cho Tiểu Hi. Đấy là thiên vị.
Giọng đứa bé gái mang đầy cảm giác chất vấn hỏi tội.
Ông lão cười ha ha, đứa bé trai bên cạnh lại nói:
- Lúc gia gia kể chuyện này em cũng ở bên cạnh nghe, chẳng qua do em không nhớ mà thôi.
Lời nói của bọn họ truyền từ xa đến gần. Tới trước miếu Hà Bá, bọn họ lại không nhìn thấy Trần Cảnh đứng dưới gốc cây trước miếu cùng với Hồng đại hiệp và vỏ sò.
Khi bọn họ bước vào miếu, mưa phùn đột nhiên lớn hơn. Một con chim sơn ca từ trên không trung liệng vòng qua những nhánh cây không mấy dày đặc, chui vào trong đám lá trên thân cây.
Trần Cảnh nhìn qua chim sơn ca, nhẹ gật đầu.
- Gia gia, hình như vừa rồi con thấy được sứ giả trong bóng đêm của Hà Bá gia.
Đứa bé gái chỉ vào cây kia, nói lớn.
Ông lão quay đầu lại ngắm nghía rồi nói.
- Rất tốt, nhìn thấy là tốt rồi.
Hiển nhiên ông lão cũng không tin tưởng, đứa bé gái lại chỉ vào gốc cây kia hỏi:
- Gia gia, cây kia làm sao bị chặt mất cành vậy?
Ông lão lại quay đầu nhìn lại, rồi đáp:
- Dạo trước có tôm tướng quân tọa hạ của Hà Bá gia bị treo trên đấy. Người dân thôn Hà Tiền không cởi trói ra được cho nên mới chặt cành kia xuống.
- A... là tôm tướng quân tọa hạ của Hà Bá gia sao? Sao có thể như vậy được? Lẽ nào ngài ấy phạm sai lầm nên Hà Bá gia mới cố tình phạt ngài ấy?
Ông lão lắc đầu, nói ra:
- Chuyện này con đi hỏi Hà Bá gia đi vậy!
Ba người cùng đi vào miếu Hà Bá, ông lão giúp đứa bé trai và bé gái đốt hương, lại để đích thân hai đứa nhỏ tự cắm nhang. Sau đó lại kêu tất cả quỳ rạp xuống đất.
Trong đó, ông lão cấu khấn mong cho cả nhà bình an, con cháu mạnh khỏe. Đứa bé trai mong rằng mình sẽ trở thành tướng quân cầm binh đánh giặc. Còn đứa bé gái lại không nhẩm cầu trong lòng, mà ngửa đầu nói lớn:
- Tên con là Trần Tiểu Hi. Con cũng muốn làm Hà Bá, trảm yêu trừ ma, bảo hộ cho mọi người ngày nào cũng đánh bắt được thật nhiều cá, bảo hộ cho mọi người hàng năm đều có thu hoạch tốt, đê đập không bị nước sông đánh vỡ. Còn nữa, con muốn ban ngày nắng đẹp, ban đêm mới có mưa...Nếu con trở thành Hà Bá, con còn muốn...
Nó nói một tràng dài những chuyện cần làm, sau mỗi câu lại nghĩ tiếp thêm câu khác nữa.
Trần Cảnh, Hồng đại hiệp, vỏ sò và chim sơn ca ở bên ngoài lẳng lặng lắng nghe, không người nào nói gì. Mãi cho đến khi bọn họ cầu khấn xong rồi rời đi.
Bên ngoài, trời đã đổ mưa rất to. Nhưng bọn họ vừa mới tới ngưỡng cửa miếu, trời đang mưa to đột nhiên tạnh hẳn. Ba ông cháu hết sức ngạc nhiên. Đứa bé trai nghi hoặc nhìn bầu trời, đứa bé gái lại lớn tiếng nói:
- Nhất định là Hà Bá gia làm mưa tạnh, người đã nghe thấy lời của Tiểu Hi mà.
- Ha ha, đúng vậy! Hà Bá gia đã nghe thấy lời Tiểu Hi, cho nên mới làm mưa tạnh.
Ông lão yêu thương xoa đầu đứa bé. Rồi đưa tay dắt theo hai đứa, bước trên con đường lầy lội đi xuống.
Trần Cảnh vẫn còn nghe thấy lời đứa bé gái vọng lại trong gió:
- Gia gia, con không nhìn thấy Hà Bá gia.
- Hà Bá gia sẽ bảo hộ Tiểu Hi đấy...
- Nghe Vương nãi nãi nói Hà Bá gia rất dễ nhìn, vừa nho nhã như phu tử, lại có uy nghiêm của bậc tướng quân.
Tiếng trò chuyện của bọn họ dần đi xa, đến khi nhỏ bé đến không thể nghe được nữa. Hồng đại hiệp vẫn đứng đó nhìn bóng lưng hai ông cháu chậm rãi bước trên con đường lầy lội đi về phía trước, tay trái ông lão nắm tay cháu trai, tay phải nắm tay cháu gái.
Nó ngẩng đầu nhìn Hà Bá gia, phát hiện Hà Bá gia vẫn đang còn nhìn theo bọn họ.
Đột nhiên nó cảm thấy như thể Hà Bá gia đang sắp ra một quyết định trọng đại. Một lúc lâu sau, nó nghe thấy Hà Bá gia nói:
- Sư tỷ của ta không còn ở Côn Lôn nữa, nhưng lại bị vây khốn trong Thiên đình, tùy thời đều nguy hiểm đến tính mạng.
- Thiên đình?
Hồng đại hiệp kinh ngạc.
- Làm sao lại đi tới được Thiên đình rồi? Không phải nghe nói Thiên đình đã biến mất rồi sao? Không phải không ai còn trông thấy nữa.
Trần Cảnh trầm mặc.
- Chúng ta phải làm sao mới cứu được Thần cô ra đây?
Hồng đại hiệp lại hỏi.
Trần Cảnh không trả lời. Bởi vì hắn không biết, không biết làm thế nào cứu được. Nhưng hắn lại có một loại cảm giác, cảm giác như chỉ cần đánh vỡ tấm lưới kia đi, thì có thể nhìn thấy được Thiên đình.
Trần Cảnh nhìn thấy một phần của tấm lưới như thể Thiên đạo kia giao với nhau ngay tại Côn Lôn. Cho nên nếu muốn phá vỡ tấm lưới, Trần Cảnh ước chừng chỉ có thể phá vỡ Côn Lôn mà thôi.
Trần Cảnh xoay người nhìn về phía Côn Lôn, nói tiếp:
- Ta nghĩ, có lẽ phải phá vỡ Côn Lôn.
Hồng đại hiệp cũng đồng thời quay đầu nhìn lại núi Côn Lôn nơi ngọn nguồn sông Kinh Hà. Trong mắt nó, chỉ thấy đồi núi liên miên, tầm mắt bị dãy núi chặn lại, không nhìn thấy được gì cả.
Cả người vỏ sò chợt nhúc nhích, đoán chừng nàng ta cũng đang nhìn về phía Côn Lôn. Thậm chí chim sơn ca trên cành cây cũng chuyển vị trí.
- Hà Bá gia, nhất định phải phá Côn Lôn sao?
Đột nhiên Hồng đại hiệp thấp giọng hỏi. Trần Cảnh không trả lời nên nó đành nói tiếp:
- Truyền nhân Côn Lôn có pháp lực cao cường, trong tay lại không thiếu pháp bảo. Nhất định trong núi cũng có rất nhiều sư huynh đệ gã. Mấy người chúng ta đi qua đó, hẳn sẽ gặp phải thua thiệt.
Lúc này dưới con đê lại có một người đến miếu dâng hương. Người này là một phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi, tay cầm giỏ rau xanh, bên trong còn có vài trái cây rừng. Người này vào miếu Hà Bá, bày biện trái cây, đốt ba nén nhang quỳ lạy, cũng không cầu khấn gì mà rời đi.
Cảnh tượng như vậy ngày thường đều có thể nhìn thấy, nhất là sau khi mọi người phát hiện ra Hồng đại hiệp bị treo lên cành cây, lại càng có thêm nhiều người đến nữa. Tuy bọn họ không nói gì, nhưng Trần Cảnh cảm nhận được một lực lượng từ trong lòng bọn họ. Đó là hi vọng hắn mạnh khỏe, chiến thắng hết tất cả mọi khó khăn trắc trở.
- Từ ngày bắt đầu thành Hà Bá hưởng lấy nhang đèn, tính mạng của ta đã không còn thuộc về ta nữa.
Lại một lần nữa, Trần Cảnh nghĩ thầm như vậy.
Hồng đại hiệp nhìn Trần Cảnh, đột nhiên nghe thấy hắn nói:
- Ngươi nói, ta đi Côn Lôn cứu sư tỷ, thì có quá ích kỷ với những người thờ phụng ta hay không?
Hồng đại hiệp ngây ngẩn cả người, định mở miệng nói không có gì ích kỷ cả, cứu Thần cô là chuyện hiển nhiên. Thế nhưng lời vừa đến miệng đã nghẹn lại, nó không biết trả lời thế nào mới phải.
Cánh tay cứng ngắc của Trần Cảnh giơ lên, như muốn nắm bắt lấy thời gian. Hắn từ tốn nói:
- Ta hưởng nhang đèn, nhận nguyện lực. Tất cả những gì ta có được hiện nay đều là nhờ tín ngưỡng của bọn họ. Tín ngưỡng của bọn họ là ngọn nguồn pháp lực của ta, nhưng hiện tại ta lại định lấy thứ bọn họ đưa cho ta sử dụng cho chính mình. Nếu ta chết đi, tín ngưỡng nhiều năm qua của bọn họ cũng sẽ bị sụp đổ. Trong trời đất này, sẽ không còn có ai che chở cho bọn họ cả.
Hồng đại hiệp không cách nào đáp lại lời Trần Cảnh, vỏ sò không thể, mà chim sơn ca cũng vậy. Chỉ sợ cả thiên hạ này không ai có thể trả lời hắn được cả.
Một lúc lâu sau, Trần Cảnh sải bước bước ra. Rồi hắn quay lại miếu Hà Bá, đáp xuống bệ đá trong miếu thần.
Tối hôm đó, tất cả những người thờ phụng Trần Cảnh đều có một giấc mộng. Vài người nhìn thấy Trần Cảnh rõ ràng, vài người thì nhìn thấy hình ảnh rất mờ ảo. Thế nhưng dù rõ ràng hay mờ ảo, bọn họ đều nghe được một câu:
- Ta cần tín ngưỡng của các người. Hoàng hôn ba ngày sau, thỉnh tế tự ta.
Ngày hôm sau, có rất nhiều người ở gần thôn Hà Tiền đi tới miếu Hà Bá. Trong lòng họ đã an ổn thêm phần nào. Có mộng xuất hiện, chứng tỏ Hà Bá không việc gì. Tuy nhiên bọn họ cũng thầm thắc mắc rất nhiều, không rõ tại sao Hà Bá gia lại đột ngột yêu cầu như vậy.
Bọn họ đi tới miếu Hà Bá, nhìn thấy hương khói lượn lờ, thần quang trong miếu cao ngút tới tận trời. Chỉ cần bước vào miếu Hà Bá đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, mệt mỏi phiền muộn trong lòng tiêu biến, có vài người bị nội thương ẩn hoặc bệnh tật cũng đột nhiên đỡ hơn nhiều.
Mà Trần Cảnh thì đang dung hợp lấy thần thông pháp thuật của bản thân với bia thần Ti Vũ, Mê Thiên kiếm đặt cạnh ống địch bằng trúc trên tấm bia thần. Tất cả những thứ này đều đang dung hợp cả lại trong ý niệm của hắn.
Tất cả những thị thần trong miếu thần ngoài khu vực Bá Lăng, nơi Lý Anh Ninh đã từng truyền đạo cũng nghe thấy lời Trần Cảnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy giọng nói của thần linh mình thờ phụng truyền đến, trong lòng đầy sung sướng và hưng phấn, bèn lập tức chuẩn bị tế phẩm. Tất cả đều chuẩn bị cử hành đại tế vào hoàng hôn ba ngày sau. Trong ba ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà miếu Hà Bá Tú Xuân loan thì hiện ra cảnh tượng phồn thịnh, nhang khói nghi ngút, người người ra vào miếu Hà Bá nườm nượp.
Tất nhiên những thần linh khác cũng phát hiện ra chuyện này. Tất cả đang âm thầm suy đoán xem sẽ có chuyện gì phát sinh?
Vào hoàng hôn, ánh chiều tà trải dài trên mặt sông, sóng nước lăn tăn óng ánh sắc đỏ pha nhuộm ánh vàng. Trước miếu Hà Bá có một cái đài tế lớn, bày các loại lư hương và tế phẩm. Những người khác cũng đang từ xa đi đến, còn những người ở quá xa thì sẽ tế tự thắp hương ngay trong nhà mình. Lại có rất nhiều nhạc sư thổi nhạc cụ vô cùng long trọng.
Lúc này Trần Cảnh đã dựng kẻ luôn bị trấn áp dưới tượng thần kia dậy. Kẻ kia nhìn qua đã như hấp hối, thế nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, đượm đầy cảm giác cao cao tại thượng.
Trần Cảnh nhìn kẻ năm xưa từng đến hủy miếu Hà Bá của mình trong chốc lát rồi nói:
- Hôm nay, ta đến phá Côn Lôn ngươi.
Trần Cảnh nhìn ra ngay từ lúc đầu, biết được người này là một luồng thần niệm của truyền nhân Côn Lôn mà thôi. Lời Trần Cảnh nói, hiển nhiên truyền nhân Côn Lôn trong núi Côn Lôn có thể nghe thấy được.
Dứt lời, người này tan rã thành một đám bụi mù. Đại điển tế thần ở miếu Hà Bá cũng bắt đầu. Giọng nói của Trần Cảnh từ trong âm thanh tế tự truyền ra, người phàm không nghe thấy nhưng những người tu hành ở cảnh giới nhất định đều nghe thấy rõ ràng.
Chỉ thấy kiếm khí trên đỉnh miếu Hà Bá sáng rọi lên chín tầng trời, tiếng kiếm ngân vang như vọng tới tận linh hồn.
Còn Trần Cảnh thì từng bước tiêu sái bước ra khỏi miếu Hà Bá, xuyên qua đám người trước miếu, đi tới trước mặt sông. Hắn bước đi không nhanh, nhưng lại chứa một đại thế quyết tuyệt ẩn bên trong đó.
Ngay khi hắn đặt bước xuống mặt sông. Mặt sông cũng dâng lên một tầng sương mù.
Mọi người có thể nhìn thấy nơi tượng thần Trần Cảnh còn có một hình ảnh tượng thần được ngưng kết mờ ảo. Chẳng qua, đó lại hệt như hình ảnh của vị thần thật sự trong lòng mọi người.