Vừa nói dứt lời, Bạch Nham đã xuất hiện trở lại trong ngôi đình nhỏ. Y phất ống tay áo, một chiếc đàn bằng đá lập tức hiện ra trên bàn đá. Đàn màu xám, có năm dây cũng làm từ đá, trên đàn được khắc hình dãy núi chập chùng, cũng là hình ảnh thu nhỏ của khu vực này.
Bạch Nham ngồi xuống, lấy tay lướt nhẹ trên dây dàn, một loạt âm thanh chát chúa vang lên, lại ẩn chứa vô vàn sát khí, tựa như tiếng chém giết trên sa trường.
Tiếng đàn ngân xa, trong hư không cũng vang lên một giọng nói:
- Ma đầu muốn chạy trốn, ngăn hắn lại.
Giọng nói này vang lên đúng lúc Trần Cảnh đã như dải tua rua buộc cuối chuôi kiếm, theo kiếm mà biến mất. Chỉ thấy chỗ gần Trần Cảnh nhất có một người, thân hình biến ảo, ngăn ở phía trước hắn. Y phất tay, một lá bùa màu vàng bay ra, tỏa hào quang rợp trời, bao phủ lấy Trần Cảnh. Đối phương giãn mày, cười khẽ, thế nhưng nụ cười còn chưa nở hết thì luồng ánh kiếm như một dải sáng bạc đã phóng tới. Lúc y nhìn được rõ ràng, đó là một thanh kiếm chỉ có lưỡi chứ không có chuôi, thân kiếm dung hợp ánh sáng bạc kia thì cũng là lúc y cảm thấy đau đớn, hét thảm một tiếng.
Dải sáng biến mất, một bộ xương còn dính chút máu thịt rơi từ trên không trung xuống núi sâu.
Lại nháy mắt sau, dải sáng bạc kia tiếp tục xuất hiện, mà đợi khi nó biết mất lần nữa, thêm một người ngăn cản bị chẻ làm đôi.
- Ha ha... Tốt... Kiếm thuật như thế, đương thời không mấy người có được.
Bạch Nham ngồi trong cái đình nhỏ, cười to, hai tay lướt trên dây đàn, tiếng đàn quanh quẩn khắp không gian, vừa thê lương lại vừa hào hùng, thậm chí sát khí ẩn chứa trong đó đã như hóa thành thực chất.
Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt của Bạch Nham nóng rực lên, y há miệng hát lớn:
- Cửu Hoa có kiếm tiên, tuyệt thế nhưng cô độc, thân như cây khô sinh thịt thối, tâm lại như gương sáng vực kiếm lên...
Giọng hát của y không tệ, phối với tiếng đàn kia, cho dù là nhắm mắt nghe cũng có thể mường tượng ra hình ảnh kiếm tiên trong đầu.
Ngay khi y hát tới đây thì trong hư không chợt vang lên tiếng của một lão già:
- Kiếm thuật của ma đầu rất lợi hại, đừng để hắn tới gần.
Đợi Trần Cảnh rút kiếm lần nữa, lại biến một người thành bộ xương, ngay lập tức có vô số pháp thuật, tản ra những luồng sáng rực rỡ sắc màu, xẹt qua màn đêm phóng về phía hắn.
Pháp thuật như pháo hoa, dưới bầu trời sao xán lạn, vừa tuyệt đẹp vừa nguy hiểm.
Pháo hoa tượng trưng cho sinh mệnh vừa nở đã phải tàn. Đây là thời khắc rực rỡ nhất mà Trần Cảnh được thấy kể từ khi lọt lòng tới nay, thân hắn được kiếm cương bọc lấy, tranh một đường sinh cơ.
Trong phút chốc, Trần Cảnh bị bao phủ trong vô vàn pháp thuật, chúng như sóng sông liên tiếp xô tới, không ngừng không nghỉ.
Trên vách núi, Bạch Nham vẫn đang gảy đàn đá, lớn tiếng hát lên:
- Mỉm cười nói tất cả chỉ là gió xuân lướt qua làm tóc mai bay nhẹ, dải sáng bạc hiện lên bỏ lại đống xương tươi, pháp thuật khắp trời, một luồng kiếm ý nên sương giá...
Hư không sinh gợn sóng, từng gợn liên miên, từng bóng người đến từ bốn phương tám hướng, hoặc ẩn độn, hoặc bay nhanh, hoặc chân đạp pháp bảo, hoặc tay vung dải lụa màu, điểm chung duy nhất của họ là im lặng. Tại vùng không gian bị pháp thuật bao phủ, bỗng có ánh kiếm lóe lên, như là một chút băng tuyết rơi vào trong mặt biển đủ màu, không biết lúc nào sẽ tiêu biến.
- Tiêu tan, biến mất, tĩnh lặng trầm luân, kiếp phù du đã đến hồi sắp tắt...
Trong cái đình nhỏ đơn độc trên vách núi, Bạch Nham gảy đàn chậm lại, tiếng đàn chuyển thành thánh thót mơ màng. Tiếng hát của y cũng chậm lại, nhẹ nhàng, nhưng âm thanh lại rõ ràng đến lạ thường, nghe như tiếng khóc nỉ non.
- . . . Trăng tàn lẻ loi chiếu lên núi xanh cô độc. Một chút niệm cầu sinh, chẳng đủ tránh tử thuật vòng quanh. . .
Tiếng đàn trầm thấp phiêu đãng trong dãy núi, dung nhập vào ánh sao trời.
Hơn ba mươi đệ tử kiệt xuất của các đạo tông tiên môn cùng đứng lơ lửng trên không, mắt nhìn về vùng không gian rực rỡ sắc màu từ pháp thuật kia. Không một ai lên tiếng, chỉ đứng nhìn những ánh kiếm chớp tắt không ngừng, rồi từng luồng pháp thuật nổ tung, khiến nơi đó trở thành một vùng hỗn loạn, linh khí khắp mười dặm đều nhộn nhạo.
Tĩnh lặng, đêm đen hóa ban ngày, hào quang đầy trời.
Chỉ có tiếng pháp thuật nổ tung, cùng với tiếng đàn trên vách núi kia, nhưng giờ nó đã chuyển thành trầm thấp như tiếng cầu nguyện.
- . . . . hồn tán a, lời hứa sẽ chờ làm tận. Lời nói hào khí còn văng vẳng bên tai, người sao đã hóa thành không. . . .
Bạch Nham một mực cúi đầu nhìn dây đàn, nhưng lại biết hết việc xảy ra trên hư không. Chợt y dừng tay, đứng dậy.
Người đã ngưng đàn, tiếng đàn vẫn còn quẩn quanh, nhưng dần dần nhỏ lại.
- Ma vật cõi âm há lại có thể quyến luyến nhân thế phồn hoa, tịch diệt đi.
Một giọng nói lạnh như băng, mang theo sát khí vang vọng trong hư không.
Đột nhiên, một luồng sáng chói lọi lao ra từ bên trong vùng không gian chỉ còn lại ánh sáng mờ che phủ kia, mang theo từng cơn gió mạnh thổi về bốn phía.
Đứng ở phía trước nhất là một gã đệ tử trẻ tuổi. Hình ảnh luồng sáng lạnh phản chiếu trong mắt gã càng lúc càng lớn. Trong lòng gã kinh hãi, đang định bỏ chạy, thì lại cảm thấy đôi mắt đau nhói lên, như là có băng đá chui vào não, trong tai còn mơ hồ nghe thấy tiếng cảnh báo: "Mọi người cẩn thận, đây là Trảm tiên phật." Thế nhưng, gã lại vĩnh viễn không có cơ hội cẩn thận. Gã không thể giải thích tại sao kiếm này lại nhanh như vậy, nhanh đến mức gã không kịp cả một chút phản ứng. Gã cũng không biết, khi thi thể của gã rơi xuống đất, lại có ba người nối tiếp gã, biến thành thi thể.
- Dải sáng bạc kinh thiên hiện, trong nháy mắt trảm phật tiên...
Tiếng đàn lại vang lên lảnh lót, cùng sát khí tận trời kia dung hợp làm một.
Trong màn sáng pháp thuật hỗn loạn, một dải sáng bạc chói lọi lao ra, rồi bay nhanh như ánh chớp về phía xa xa.
Một đạo cô trẻ xoay người cản đường, vừa xuất pháp thuật, thì đầu trên cổ đạo cô đã biến mất, máu phun ra giữa bầu trời đêm như một cơn mưa, thân thể rơi xuống như đóa hoa lìa cành.
- Không nên chạm vào kiếm của hắn.
Một giọng nói vang lên.
Cùng lúc ấy, ánh sáng kia đã bay ra được hơn mười dặm, người cản đường chỉ cần chạm phải luồng sáng là sẽ chết ngay lập tức.
Kiếm đã không còn là kiếm, mà hóa thành dải sáng hình kiếm, người không thấy được người, vì người được dải sáng kia bao phủ.
Ánh kiếm như điện, chớp mắt một cái đã biến mất ở cuối chân trời. Lúc dải sáng bay qua, nếu người nào có ánh mắt cao minh sẽ thấy được hai mắt của Trần Cảnh đỏ ngầu, trong mắt có điên cuồng, có giãy giụa, có thẫn thờ; còn thấy được thân thể của hắn đã không trọn vẹn.
- Đuổi theo, hắn đã bị trọng thương, đừng cho hắn chạy mất.
Đảo mắt, vùng trời lại trở về im lặng. Thi thể các đệ tử rơi xuống núi được các sư huynh đệ đồng môn mang về, tất cả biến mất như chưa từng xuất hiện. Một lát sau, sương khói giăng lên, tràn ngập từng ngóc ngách, cả dãy núi lấy vách đá lẻ loi kia làm trung tâm, biến mất ở trong sương mù.
Chỉ còn văng vẳng nghe thấy tiếng đàn cùng tiếng hát nỉ non.
"Thân tàn nhờ kiếm dẫn, bay vọt mười vạn dặm, quay đầu mắt như máu, thần tan ma niệm lên. . ."
* * *
Trời đất ngàn năm trước ra sao, có lẽ chỉ có thể nghe được trong truyền thuyết. Nhưng ở trong lòng rất nhiều người, một ngàn năm từ ấy đến nay được xem là quãng thời gian làn gió tu hành thịnh nhất. Nhân gian đua nhau cầu Tiên đạo, bất kể là nhà bần cùng hay phú quý, đều sẽ đưa con trẻ trong nhà đến tu hành ở các tiên môn. Tuy rằng ngàn năm này đã không còn tu sĩ cảnh giới Nguyên Thần, nhưng ở trong mắt người phàm, tu hành Tiên đạo đều là tiên nhân cả, mà những tiên môn dù lớn hay nhỏ, cũng đều được coi thành tiên khí dạt dào, không có gì khác nhau.
Tuy rằng không có mấy người có thể học được bản lĩnh thật sự, không thể tu thành Nguyên Thần, cũng không thể trường sinh bất lão, nhưng phần lớn đều học được vài loại pháp thuật thô thiển, khi trở về xem như dính được tiên khí, địa vị ở nhân gian sẽ cao hơn nhiều, đại khái là ngồi ngang hàng với viên ngoại địa chủ thông thường.
Ở nhân gian, giới tu hành không bao gồm thần linh, nhưng thần linh có mặt ở khắp nơi, nhất là trong những thành trấn. Thông thường, người tu hành chân chính sẽ không xuất hiện, cho dù xuất hiện cũng cực lực thu liễm khí tức, lấy bí pháp riêng biệt để ẩn giấu chính mình, không để thần linh trong thành phát hiện.
Mà tranh đấu trong giới tu hành thông thường cũng sẽ không lan tới khu vực của người phàm. Nếu có người tu hành chiến đấu ở nhân gian, thì sẽ bị thần linh ngăn trở. Thần linh có thể mượn lực núi sông ở trong thần vực của mình, nhìn chung là mạnh hơn người tu hành cấp trưởng lão trong mỗi đại môn phái. Thế nhưng, thần linh ở nhân gian rời đi lãnh thổ của mình thì chỉ tương đương với luyện tinh hóa khí mà thôi, tuy rằng vẫn mạnh hơn người tu hành cùng cảnh giới không ít, nhưng luyện tinh hóa khí chẳng qua mới chỉ tính là vừa đặt chân lên con đường tu hành.
* * *
Ngưu Giác Khô là tên một tòa thành, còn lai lịch của nó thì chỉ có những người già trong thành mới nói được đôi ba điều. Ngày hôm nay, nhà nhà trong thành Ngưu Giác Khô đều đóng chặt cửa. Cũng có vài kẻ gan lớn, thò trộm đầu ra nhìn lên trời, chỉ thấy trên cao mây trắng nhẹ trôi, gió mát nhẹ đưa. Những nhà có cửa sổ đối diện, thì đối mắt nhìn nhau, có thể thấy sự nghi hoặc trong mắt của nhau.
Lại trong chốt lát, có không ít người ra khỏi nhà, bước lên đường cái, bàn tán gì đó cùng bè bạn. Mây trắng trên trời đột nhiên động, từng đám mây cực lớn bỗng chia nhỏ ra, rồi bay tứ tung theo các hướng.
- Bọn họ tới rồi...
Trên tường thành, đột nhiên có người hô to. Tiếng hô này giống như một lời hiệu lệnh bắt đầu, mây trên trời bỗng tăng tốc, bay vụt về cùng một hướng. Gió cũng đổi chiều, đột nhiên mạnh hẳn. Một dải mây đen xuất hiện phía chân trời, rồi nhanh chóng khuếch tán, như là bệnh lây lan, khiến những đám mây trắng quanh nó chuyển hết thành màu đen như mực tàu.
Những người đang ngẩng đầu theo dõi biến dị của bầu trời cũng không chạy về nhà, ngược lại còn càng tò mò muốn nhìn kỹ hơn. Một dải sáng trắng chói mắt theo mây đen cuối chân trời bay vọt đến, khi nó vừa xẹt qua khoảng không phía trên tòa thành, thì có một giọng nói truyền ra:
- Hà Bá Trần Cảnh, Tú Xuân loan, thủy vực Kinh Hà, châu Cửu Hoa, xin mượn đường một chuyến.
Tiếng nói vừa dứt, ánh sáng chói mắt kia đã qua mất. Người trong thành căn bản không kịp phản ứng, chỉ còn nghe thấy tiếng kiếm ngân vang văng vẳng trên không trung. Chốc lát sau, một cơn gió lớn thổi qua, mây đen phía chân trời cũng tán đi. Lại qua một chốc, có hơn mười quầng sáng màu sắc khác nhau bay cực nhanh tới, xẹt qua bầu trời thành Ngưu Giác Khô, đuổi theo dải sáng chói mắt ban nãy.
- Chính là đám người đại chiến một đêm ở Hoàng Vụ hạp cách đây trăm dặm hả?
Người trong thành thấy tất cả đã biến mất, tựa hồ có chút thất vọng vì không thể thấy rõ mặt của bọn họ.
- Hẳn là thế.
Có người trả lời.
- Người trong quầng sáng trắng bay qua đầu tiên nói hắn là Hà Bá châu Cửu Hoa gì nữa ấy nhỉ?
- Kinh Hà.
- Chỗ nào Kinh Hà cơ?
- Hình như là Tú Xuân loan.
- Hắn là Hà Bá mà còn có người dám đuổi giết sao?
- Ai biết được! Chuyện của tiên gia, chúng ta không hiểu.
Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra. Trần Cảnh một đường bay độn về hướng châu Cửu Hoa, thân thể được kiếm cương bao phủ, tốc độ cực nhanh, cũng bắt mắt dị thường. Người cùng kiếm hợp làm một, đúng là không cần dùng nhiều pháp lực, còn có thể hấp thu linh khí thiên địa, như vậy dù có bay độn cả nửa năm một năm cũng không thành vấn đề. Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy, hắn còn trúng "lời nguyền ác mộng vong hồn", nên dù hắn có cố tránh thế nào, cuối cùng cũng hóa thành giết người, tiếp đến lại liều mạng chạy trốn. Ngẫu nhiên có thể né tránh, hắn chỉ kịp đả tọa ổn định tinh thần một lát, rồi sẽ lại bị người đuổi theo.
Hắn đã không biết mình đã chạy được bao lâu, chỉ cảm thấy châu Cửu Hoa, sông Kinh Hà và khúc Tú Xuân sao mà xa đến vậy, giống như dùng cả đời này cũng không thể trở về...