Một lúc sau, đột nhiên nàng nói:
- À, đúng rồi. Lúc ta định phong cấm đệ vào trong tượng thần, thì có một người đã đến đây.
- Là ai vậy?
- Người đó không nói, còn đưa tới một túm quần áo bọc lấy một cánh tay và một chân, là của đệ.
Diệp Thanh Tuyết nhìn tượng thần, nghiêm túc đáp.
Trần Cảnh ngờ vực, suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Có phải là một vị Sơn Thần mặc một bộ áo bào thêu hình ngôi sao trên người, biết đánh đàn đá?
- Không phải y, có điều ta cũng đã gặp qua y rồi. Y đem quyển phép thuật "Hô phong hoán vũ" tới, rồi nói đã xong lời hứa.
Trần Cảnh cảm thán, than thở:
- Thật sự là giữ lời a, mới gặp mặt một lần mà thôi. Trong trời đất này có mấy người làm được như vậy, huống chi "Hô phong hoán vũ" không phải là phép thuật bình thường, vậy mà y thật sự trả về lại.
- Người có tín nghĩa, phần lớn ở ẩn nơi sơn dã.
Diệp Thanh Tuyết nói.
- Cái vị đem phần xương tay chân của đệ trở về có hình dáng thế nào?
Trần Cảnh hỏi.
- Hắn không có pháp lực, không phải người tu hành. Nhìn qua, quần áo trên người lộn xộn, dáng vẻ chật vật, áo bào thư sinh trên người gần như rách cả rồi.
Trần Cảnh nghe Diệp Thanh Tuyết nói vậy, lập tức nghĩ ngay đến một người, là Triệu Ngọc Bạch.
- Hắn có nói gì không?
- Hắn đến, chỉ đặt dúm quần áo đựng xương xuống rồi bỏ đi. Lúc đi, có ngâm một bài thơ:
"Thanh vận nhất kiến tức tri giao,
Lưỡng tương thoại ly tiên mộng yêu.
Tức tiện đấu chuyển tinh di niên,
Nhưng hữu huyết hoa đối nguyệt tiếu."
- Tức tiện đấu chuyển tinh di niên, nhưng hữu huyết hoa đối nguyệt tiếu...
Trần Cảnh thì thào nhẩm lại mấy câu này, lòng thầm than thở. Sao hắn lại không nghe ra được ý tứ trong lời này chứ? Đối với Triệu Ngọc Bạch, Trần Cảnh giết chú y là một sự thật không thể thay đổi được, dù cho trời đất có thay đổi thì y vẫn nhớ kỹ trong lòng, là một loại cảm giác không cách nào đối diện được. Trần Cảnh cũng thở dài thật sâu, vì hắn cũng có cùng loại cảm giác này, vì Triệu Ngọc Bạch có tha thứ cho hắn đi chăng nữa, thì hắn vẫn nhớ mãi chuyện này, sẽ không thể quên được.
Miếu Hà Bá tĩnh lặng, Diệp Thanh Tuyết lên tiếng:
- Đời người khó tránh khỏi những chuyện không như ý. Đệ có chết đi, họ cũng không sống lại được. Có khi thù hận không cần phải dùng tính mạng trả lại, hiện tại đệ bị phong cấm trong tượng thần này, không biết lúc nào mới có thể tự do, coi như là một loại trừng phạt nghiêm khắc rồi. Hơn nữa, đệ trúng lời nguyền ác mộng vong hồn, ta có hỏi thăm qua, rất khó giải trừ, chỉ có thể dựa vào chính đệ, ngoài ra nhờ thêm một thứ duy nhất là nguyện lực nhang đèn từ bên ngoài áp chế lại. Nhưng nguyền rủa sẽ lớn dần lên, chỉ cần trong lòng đệ nảy sinh bất cứ tâm tình gì, cũng đều là thứ tẩm bổ cho lời nguyền kia. Từ nay về sau, đệ nên tu tâm dưỡng tính, không cần để ý tới chuyện thế gian nữa, tĩnh tâm tu luyện hẳn có thể chậm rãi giải trừ lời nguyền ác mộng vong hồn.
Diệp Thanh Tuyết nói xong, bèn lấy một quyển sách trong lồng ngực ra, bìa sách nhìn qua rất cũ kỹ cổ xưa.
- Đây là "Thiên Yêu hóa hình thiên", có thể khiến bất kì sinh linh nào trong trời đất đều thay đổi hình dáng thú vật, xem như là cầu nối giúp đệ khai thông trời đất, có thể tu hành lại lần nữa.
Diệp Thanh Tuyết nói tiếp.
Trần Cảnh kinh ngạc, vì hắn chưa từng nghe qua thế gian còn có kỳ thư như vậy, bèn hỏi:
- "Thiên Yêu hóa hình thiên" này chắc không phải là của Thiên La môn rồi?
- Đương nhiên không phải, là ta mượn về.
Diệp Thanh Tuyết tùy ý đáp.
- Mượn? Mượn ở đâu?
Trần Cảnh hỏi.
Diệp Thanh Tuyết đột nhiên mỉm cười, rồi nói:
- Điểm này đệ lại không chút thay đổi, cho dù chuyện gì cũng phải hỏi đến cùng mới thôi. Nếu ta không nói, có phải đệ sẽ không tu luyện hay không?
- Đương nhiên không rồi.
Trần Cảnh vội đáp lời.
"Thiên Yêu hóa hình thiên" kia nhìn rất mỏng, Diệp Thanh Tuyết lật ra, vừa nhìn vào bên trong thì lập tức chau mày trầm ngâm, một lần nhìn vào vậy mà mất hơn một canh giờ. Trần Cảnh cũng không quấy rầy. Đến khi nàng hồi phục lại tinh thần thì đột nhiên thốt lên:
- Thì ra là thế.
Trần Cảnh không kịp mở miệng hỏi, Diệp Thanh Tuyết đã xoay người rời đi, mãi đến gần chập choạng tối mới trở lại, còn mang theo đứa bé gái đã giúp Trần Cảnh cắm cây trâm lên mũ trở về cùng. Cả hai không vào miếu Hà Bá mà chỉ đứng trước miếu, cũng không rõ hai người nói gì rồi cô bé kia đột nhiên hướng lên trời hô lớn:
- Giờ Tí ba ngày sau, lúc âm dương giao thoa thì tới nghe "Thiên Yêu hóa hình thiên" a!
Nó hô xong thì cất tiếng cười vang, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Tuyết, lại đưa hai tay bắc loa trên miệng, hướng lên trời hô lớn tiếp:
- Giờ Tí ba ngày sau, lúc âm dương giao thoa thì tới nghe "Thiên Yêu hóa hình thiên" a! Không đến thì sau này không có cơ hội nghe nữa đâu...
Âm thanh kéo dài, nghe như một cô nương đang luyện giọng hát bên sườn núi.
Nó hô hai câu này xong, lại nhìn ngó xung quanh như chờ người nào đó đáp lại, thế nhưng ngoại trừ tiếng sóng nước vỗ vào bờ, thì bốn phía xung quanh không còn âm thanh nào khác nữa. Mà thôn dân đánh cá giữa sông làm sao lại để ý đến một đứa bé gái hò hét chứ, ánh mắt đều chỉ tập trung trên người Diệp Thanh Tuyết.
Đứa bé gái cũng không vào trong miếu Hà Bá, sau khi nói chuyện với Diệp Thanh Tuyết một hồi, bèn vẫy tay tạm biệt, rồi tung tăng chạy về phía sườn núi. Trần Cảnh chỉ có thể nhìn thấy chứ không nghe được âm thanh gì bên ngoài miếu Hà Bá cả. Nhìn dáng điệu của đứa bé, bất chợt hắn nghĩ tới một cô bé có tên là Nhan Lạc Nương, cũng hồn nhiên như vậy. Chỉ là cô bé kia còn mang đến cho hắn cảm giác như cô đã nhìn thấu được sinh tử, còn trên người đứa bé gái này lại mang theo một sự trong trẻo lạ thường, tựa như trong thân thể đó có một linh hồn không giống bình thường, nhưng lại bị che đậy giấu kín đi.
Diệp Thanh Tuyết bước vào miếu Hà Bá lại, nói:
- Cô bé kia tên là Tiểu Bạch Long, ba ngày sau sẽ đến đây niệm "Thiên Yêu hóa hình thiên".
- Tiểu Bạch Long? Vì sao phải là đứa bé đó niệm?
Trần Cảnh có chút khó hiểu, hỏi.
Diệp Thanh Tuyết đáp:
- Bởi vì ta không niệm ra.
- Không niệm ra? Làm sao thế được? Sư tỷ không nhận ra chữ viết trên đó, hay quá trúc trắc khó đọc?
- Đều không phải. Có một vài kinh văn trong trời đất này, mỗi chữ trong đó rõ ràng đều nhận ra được, nhưng căn bản không thể hiểu được có ý nghĩa gì, có đôi khi hiểu được ý nghĩa nhưng không thể nói ra lời. Ta từng nghe sư phụ nói qua, nếu như gặp kinh văn hoặc đạo thư như vậy, thì đi tìm một người có tâm trong sáng hoặc lương thiện tới niệm, hoặc cũng có thể tìm một vài người đặc biệt, tiếng bọn họ phát ra khi đọc kinh văn đó có thể trực tiếp biến thành huyền âm đại đạo.
Trần Cảnh chưa từng nghe qua chuyện như vậy, nhưng cũng không có gì kỳ lạ, vì hắn chỉ học pháp quyết luyện khí trên núi Thiên La do Diệp Thanh Tuyết dạy cho, cộng với chút ít kiến thức từ trông coi Tàng Kinh các mà có được. Trong khi từ nhỏ Diệp Thanh Tuyết đã theo bên người chưởng môn Thiên La môn, tất nhiên biết rất nhiều.
- Vậy đứa bé đó đọc được chữ viết trên đó sao?
Trần Cảnh hỏi
Diệp Thanh Tuyết như cũng đang suy nghĩ mà đáp:
- Ta cũng thấy kì lạ. Lúc ta nhìn qua "Thiên Yêu hóa hình thiên" thì đã biết gặp được loại kinh văn mà sư phụ từng nói đến, tuy hiểu rõ trong lòng nhưng lại không thể nói rõ ý nghĩa kinh thư đó thành lời. Đột nhiên ta nghĩ đến đứa bé gái kia, tìm được đứa bé đó bèn hỏi nó có biết chữ hay không, lại nghe đáp rằng không biết. Sau đó ta cầm quyển sách này đưa ra cho nó nhìn qua một chút, để xem có thể dạy cho nó biết mấy chữ trong sách đó được không. Không ngờ vừa nhìn vào sách, nó nói là biết những chữ này.
- Vốn không biết chữ, lại đọc được "Thiên Yêu hóa hình thiên"? Tỷ nói nó tên là Tiểu Bạch Long, là tên thật của đứa bé ấy sao?
Trần Cảnh hỏi.
- Chính đứa bé ấy nói tự gọi mình là Tiểu Bạch Long. Ta hỏi vì sao lại lấy cái tên này, nó nói cảm thấy tên này rất êm tai, thích người khác gọi nó như vậy.
- Xem ra đứa bé đó cũng có lai lịch.
Trần Cảnh cảm thán nói.
Diệp Thanh Tuyết đi tới trước tượng thần, dùng ống tay áo lau lau pho tượng đến không còn hạt bụi nào nữa, đồng thời nói:
- Không cần lo lắng đến lai lịch nó, chờ khi nó niệm xong "Thiên Yêu hóa hình thiên", thì mọi thứ đều không liên quan tới ta và đệ nữa. Đệ ở đây từ từ tu luyện hóa hình, ta về núi Thiên La lập lại sơn môn, chuyên tâm tu hành. Mặc kệ trời đất biến hóa thế nào, chúng ta tu thân giữ mình thì cần gì phải sợ hãi?
Nàng nói xong, bước ra đến cửa miếu Hà Bá lại nói tiếp:
- Tâm trong, vạn sự đều trong. Tâm đục, vạn vật đục. Cho dù là Thần đạo, hay Tiên đạo cũng đều vậy cả.
Miếu Hà Bá, trời đất đã nổi gió lên, vừa nãy còn nắng chói xán lạn, chỉ mới qua chút thời gian nói chuyện đã chuyển sang đầy mây. Mây đen trên bầu trời lại bị gió thổi tụ lại thành một đám duy nhất, mà nếu có người ờ bên ngoài ngước đầu nhìn lên không trung, sẽ thấy được bên dưới đám mây này chính là miếu Hà Bá của Tú Xuân loan.
Diệp Thanh Tuyết đứng ở cửa miếu Hà Bá nhìn ra, nói:
- Đứa bé gái kia quả nhiên đặc biệt, đã có yêu tới rồi.
Diệp Thanh Tuyết vừa dứt lời chưa lâu, mây đen trên bầu trời đã dày đặc, truyền thuyết yêu quái đi qua trong nhân gian chính là như vậy đây. Nếu để người nhân gian biết chuyện mình chỉ thuận miệng nói lại có thật, không biết có bị dọa sợ hãi hay không nữa? Từ lúc chập tối, trời đã bắt đầu mưa, đầu tiên chỉ là mưa bay lất phất, sau đó đến mưa vừa, rồi đến mưa to. Cả trời đất đã trở thành một mảnh tối tăm, trên trời, mặt sông đều tối đen như mực, gió rít gào, sóng cuồn cuộn. Lúc này dù có thiên quân vạn mã đi ngang qua thì người trong thôn Hà Tiền cũng sẽ không phát hiện ra được.
Một đêm mưa gió, ngày thứ hai đỡ hơn, khí trời chỉ âm u, Hồng đại hiệp và vỏ sò cùng nhau đi vào trong miếu Hà Bá. Vì Diệp Thanh Tuyết cũng đang ở đây nên chúng nó không dám nói gì cả. Lại một ngày nữa trôi qua, đột nhiên mưa gió lại biến lớn, bầu trời âm trầm đáng sợ.
- Mưa gió lớn như vậy, không biết trong đó ẩn nấp bao nhiêu yêu quái nữa? Cô bé kia có thể tới sao?
Trần Cảnh hỏi.
Diệp Thanh Tuyết chỉ nhìn mưa gió ngoài trời, đáp:
- Chắc chắn tới, hơn nữa còn sẽ an toàn đi tới đây.
Gió vần vũ như đang có một con thú dữ há to miệng gào rống trong bóng tối. Mưa xối xả, như nước sông từ trên trời trút xuống.
- Sư tỷ, đệ cảm giác có rất nhiều thứ ở bên ngoài miếu Hà Bá.
Trần Cảnh nói.
- Ừm, tới rất nhiều, thứ gì cũng có.
Theo nước sông ngày càng dâng lên, giữa đám yêu linh trong cõi này cũng bắt đầu lan truyền với nhau một câu: "Thiên Môn đóng, Bất Chu đổ, Yêu không phải là Yêu. Hàng tỉ gông xiềng khóa vạn năm, nửa đêm nay sẽ được nghe đọc Thiên Yêu giải đáp." Diệp Thanh Tuyết không biết mấy câu này, tiểu yêu tiểu quái cũng không biết, chỉ có những đại yêu tiềm tu trong núi thẳm, không dám hóa hình, cũng không thể hóa hình mới biết được.
Chỉ trong ba ngày, câu nói của Tiểu Bạch Long đã lan truyền ra đến hàng tỉ dặm bên ngoài.
An tĩnh, miếu Hà Bá vẫn thắp sáng như bình thường, nhang trên lư hương vẫn lặng lẽ cháy.
Hiện tại, ngoại trừ có trực giác nhạy bén, Trần Cảnh không còn gì nữa cả. Hắn chỉ như một pho tượng đá khai linh, trên tượng đá ẩn chứa linh khí, nhưng không có nghĩa hắn có thể điều động pháp lực được. Linh khí trên tượng chỉ là bám phủ lên, không phải pháp lực của bản thân hắn, nên mới cần phương pháp tu hành để bên trong cơ thể luyện hóa được linh khí của thiên địa, biến thành pháp lực của bản thân mình.
- Chắn chắn có rất nhiều yêu nhắm đến "Thiên Yêu hóa hình thiên". Bọn chúng có thể cướp lấy hay không?
Trần Cảnh hỏi.