Q2 - Chương 126: Bóng Tối

Hoàng Đình

Thân Vẫn Chỉ Tiêm 23-07-2021 09:10:25

Từ xưa đến nay, không có bao nhiêu người dám chính diện rút kiếm ra trước Tru Tiên kiếm cả. Trước kiếm ý của Tru Tiên kiếm, có là pháp thuật gì cũng ảm đạm thất sắc. Lúc này Trần Cảnh cảm thấy trong ngoài thân thể mình đều bị kiếm ý lạnh như băng phong cấm. Đến ý niệm chống cự lại cũng khó mà nảy sinh được. - Hóa ra tử vong lại cách ta gần đến vậy. Cho dù ở trong núi Côn Lôn hay bị nhốt dưới giếng Tù Long, Trần Cảnh cũng không cảm thấy như vậy. Nhưng ngay tích tắc khi ánh kiếm kia kéo tới, trong lòng Trần Cảnh lại trở nên đầy an tĩnh. Mọi suy nghĩ hỗn tạp đều bị kiếm ý của Tru Tiên kiếm tru diệt, sợ hãi với tử vong, truy cầu sự sống cho mình, thậm chí đến cả tên mình, hay bản thân đang ở nơi đâu cũng đều quên mất. Thế nhưng ngay khi tất cả ý niệm trong lòng hắn bị Tru Tiên kiếm tru diệt sạch, đáy lòng hắn lại dâng lên từng tràng cầu nguyện liên miên như dòng lũ kéo đến. Phần cầu nguyện của chúng sinh tràn dâng lên, Trần Cảnh cũng giật mình tỉnh lại. Hắn há mồm, phun ra một luồng ánh kiếm. Ánh kiếm vừa ra, dường như có vô số lời lẩm bẩm cầu nguyện khắp trời đất hiển hiện, nghênh đón lấy ánh kiếm của Tru Tiên kiếm. Ngay khi ánh kiếm của Tru Tiên kiếm hạ xuống, miệng Trần Cảnh cũng há ra. Trong đó mơ hồ mỗi lời cầu nguyện lại như hóa thành một cánh bướm tuôn bay ra. Trong ánh kiếm chói mắt, con bướm như thể con thiêu thân lao đầu vào lửa, lả tả tiêu tan trong ánh kiếm. Ánh kiếm trùm phủ xuống. Trên người Trần Cảnh chợt lóe sáng lên, rồi sau đó dần ảm đạm. Trong lòng Trần Cảnh cũng có một luồng ánh kiếm rạch qua. Rồi hết thảy đều chìm vào trong bóng tối. Bên trong tòa thành Diêm La tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo như bị đóng băng nơi đó. Bóng tối không thể phân chia được ngày đêm. Không rõ qua bao lâu, trong bóng tối đó chợt có hai người chầm chậm đi tới. Bọn họ đưa mắt nhìn quanh bốn phía, mặt đầy cảnh giác. Đúng lúc này, chợt một người nói: - Ồ, có một người ở đây này. Trong bóng tối có hai người bước ra. Một người trong đó trông rất trẻ, hai mắt như tỏa sáng trong bóng đêm. Ánh mắt gã như thể nhìn thấu được bóng đêm này. Bên cạnh gã là một người trung niên cũng có đôi mắt sáng quắc tương tự đang nhìn về phía Trần Cảnh. - Đế quân, kẻ có thể vào trong điện Diêm La nơi âm thế này tất không phải là người thường được. Thế nhưng vì sao lại đang đứng ở nơi sinh cơ tuyệt diệt như vậy? Hai người bước tới chỗ Trần Cảnh, người trẻ tuổi trong đó nói. Người còn lại được gọi là Đế quân dạo quanh Trần Cảnh một vòng rồi đáp: - Nhìn thân này, như bằng đá, không giống như xác thịt. Nhìn thần này, lại sắc bén như có ánh kiếm phun ra nuốt vào. Dứt lời, người này đưa tay chụp vào trong bóng tối, rút tay về thì trong tay đã nắm theo một quỷ hồn đang còn giãy giụa. Y đưa quỷ hồn kia lại gần người Trần Cảnh, vừa mới nhét vào đã nghe quỷ hồn kia kêu lên thảm thiết thê lương. Thân thể quỷ hồn như thể bông tuyết rơi trong lửa, nhanh chóng tan rã. Chỉ chốc lát nó đã tiêu tan đi mất. - Tà dị khó xâm, là có chân tín. Đế quân kia nói tiếp: - Thế gian này có đặc điểm như vậy cũng chỉ có Hà Bá sông Kinh Hà Trần Cảnh, hiện là thần Ti Vũ. - Vậy mà là hắn sao? Hắn đã chết? Người trẻ tuổi kia kinh ngạc hỏi. Gã vừa dứt lời, một giọng nói chợt từ bên trong bóng tối truyền tới. - Hắn quả thật là Trần Cảnh. Không biết các ngươi là ai? Một người từ trong bóng tối bước ra, váy áo màu đen, bộ dạng mềm mại yếu ớt. Có hai con khỉ mặt chó đi bên cạnh. - Thì ra là lão tổ. Tại hạ Nhật Diệu, có thể gặp được lão tổ và thần Ti Vũ trong thành Diêm La này quả thật là vinh hạnh. Người được gọi là Đế quân kia vội nói. Hư Linh cau mày như đang suy nghĩ, rồi nói: - Địa phủ ở cõi âm có mười điện, phân thành mười tám tầng ngục. Ngươi là Nhật Diệu Đế quân trong địa ngục? Nhật Diệu Đế quân cười cười nói: - Đế quân không dám nhận. Nhật Diệu là tại hạ. - Không biết Nhật Diệu Đế quân tới thành Diêm La này có chuyện gì? Hư Linh hỏi. Nhật Diệu Đế quân cười cười đáp: - Lão tổ vì sao mà đến, ta cũng vì thế mà đến. Gương mặt Hư Linh không đổi sắc, từ từ đi tới, kéo tay Trần Cảnh, nói: - Ta đến đây đi dạo ngắm trăng. Dứt lời, nàng đã nắm tay Trần Cảnh đi ngược trở lại phương hướng lúc nãy nàng đi tới. Thân thể Trần Cảnh vô thức được Hư Linh nắm tay kéo đi, bước đi từng bước một rất có phong thái tản bộ hóng mát dưới ánh trăng. Không khỏi khiến người trẻ tuổi bên cạnh Nhật Diệu Đế quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Đến khi gã đưa mắt nhìn lại hướng Hư Linh và Trần Cảnh, bọn hắn đã biến mất dạng trong bóng tối. - Đế quân, sao chúng ta không ngăn bọn họ lại? Nhất định bọn họ cũng vì Sinh Tử Bạc mà đến. Hơn nữa thân thể tượng thần Trần Cảnh kia đã tương đương với dị bảo, lúc này rõ ràng ý thức của hắn đã mất, hoàn hảo để tế luyện thành hóa thân. Nhật Diệu Đế quân nhìn về phía Hư Linh đã biến mất dạng, nói: - Lão tổ kia có thể thoải mái tự nhiên trong thành Diêm La như vậy. Có nàng, chúng ta không đoạt được. Đại Thông, ngươi nói cho Đại Trí, Đại Nhân, Đại Nghĩa, Đại Dũng bọn hắn, nếu gặp phải cô gái mặc váy đen kéo theo một tượng đá cứng ngắc nhất định phải tránh lui, không được tranh chấp với bọn họ. Người thanh niên tên Đại Thông muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhìn xuống, chỉ lên tiếng đáp ứng. Sau đó gã đưa tay gỡ lấy túi vải bố đen treo bên cạnh hông xuống, trong tay đã có thêm bốn con sâu đen. Gã nắm bốn con sâu đen trong tay, thấp giọng niệm thần chú. Chốc lát sau, bốn con sâu tung cánh bay vào trong bóng tối. *** Nếu dùng bóng tối để miêu tả tâm cảnh của một người, có lẽ người khác sẽ cảm thấy hiện tại tâm tình người này không xong. Thế nhưng lúc này tâm cảnh của Trần Cảnh lại thật sự rõ ràng như đêm tối, đêm đen kịt, yên tĩnh không chút tạp chất. Một luồng kiếm ý của Tru Tiên kiếm đã diệt sạch ý thức của hắn. Thế giới của hắn từ nay về sau chỉ còn là một vùng bóng tối. Hư Linh nắm tay Trần Cảnh bước đi trong bóng đêm, Tiểu Yêu và Đại Yêu ở hai bên ngay phía sau nàng. Thỉnh thoảng Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh, nó không rõ Trần Cảnh hiện thế nào rồi. Đột nhiên có bốn người xuất hiện trước mặt họ. Bọn hắn đứng thành một hàng ngang chặn đường đi của Hư Linh và Trần Cảnh. Hư Linh không ngừng lại, vẫn không đổi bước kéo Trần Cảnh đi thẳng về phía bọn họ. Nàng đi tới trước mặt, bọn họ chậm rãi tách ra, để cho Hư Linh và Trần Cảnh đi xuyên qua giữa đám bọn họ. Bốn người cùng quay đầu lại nhìn Hư Linh và Trần Cảnh, rồi đưa mắt nhìn nhau, truyền âm với nhau. "Đại Thông dùng sâu Thực Hồn truyền lời đến, nói gặp nàng ta phải tránh đi. Đây là mệnh lệnh của Đế quân." "Đế quân nói nàng ta đã gần tế luyện xong Tần Quảng vương ấn, chỉ thiếu chút nữa sẽ thành Tần Quảng vương rồi. Hiện tại nàng ta tới đây, tất nhiên cũng vì Sinh Tử Bạc, sớm muộn thì cuối cùng cũng tranh chấp với Đế quân. Sao chúng ta không thử xem thực hư của nàng ta một chút?" Bốn người quay đầu lại, nhìn thấy bóng tối như đang nuốt mất đám người Hư Linh và Trần Cảnh. Chỉ thấy Đại Dũng trong đám người chợt há miệng rồi thổi ra một hơi dài, đồng thời đưa tay vỗ nhẹ má phải, nhẹ mà rất nhanh. Từ miệng gã, có một luồng sáng đen bay vào trong bóng tối trên bầu trời. Còn người tên Đại Trí thì ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay cầm một cái bình ngọc nhỏ. Gã rút bỏ nắp lọ rồi chậm rãi đổ xuống đất. Một luồng khí vàng nhạt như khói từ trong bình được trút ra, như thể đám khói thuốc tụ lại không tán đi, lại như một con sâu bò sát dưới mặt đất. Đại Trí lập tức khoanh chân ngồi xuống, miệng nhẩm niệm mấy câu thần chú, luồng khói vàng kia lập tức hóa thành mấy con rắn vàng nhỏ chui vào trong bóng tối. Đại Nhân thì đưa tay chụp vào trong sương mù rồi niệm chú một hồi, sau đó mở lòng bàn tay ném vào không trung, hóa thành một luồng gió nhẹ. Gió kia hóa thành một cây châm màu đen theo gió lướt đi. Đại Nghĩa thì lấy một tấm áo choàng màu đen ra khoác lên người, cả người đều biến mất không chút dấu vết. Thân thể Đại Nghĩa dung nhập vào bóng tối. Tấm áo choàng kia là một kiện dị bảo, dựa vào áo choàng đó mà gã có thể ra vào rất nhiều nơi hung sát. Gã một đường đuổi theo sau, lòng thầm nghĩ dù Hư Linh có pháp thuật thông linh thế nào cũng không thể phát hiện ra mình được. Dù cho mình không phải là đối thủ của nàng ta, nhưng vẫn thừa sức bảo vệ bản thân. Cho nên gã không băn khoăn gì cả mà nôn nóng đuổi theo sau. Gã muốn nhìn xem Hư Linh làm thế nào đối phó với phép thuật của ba người Đại Trí, Đại Nhân, Đại Dũng. Như vậy coi như đã biết thực lực nàng ta thế nào rồi. Trong mắt gã, Hư Linh đang kéo tay Trần Cảnh bước đi trong bóng đêm. Bóng dáng hai người cũng dần rõ ràng hơn, thấy được cả hai con khỉ mặt chó ở hai bên cạnh. Dù sao phép thuật ba người kia đầy quỷ bí, cho nên Đại Nghĩa vẫn khó nhìn thấy rõ được. Ngay khi gã còn đang cẩn thận quan sát, lại nhìn thấy Hư Linh phía trước không quay đầu lại, chỉ đưa tay phất phất. Gã còn đang đầy nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy có một cơn gió nhẹ thổi đến. Gã ngẩng đầu lên, giữa trán khẽ đau đớn, lòng lập tức kinh hãi. Theo đó, một luồng sáng đen chụp xuống gã, bên dưới hai chân lại như có thứ gì đó chui đi vào. Thứ đó luồn theo huyết dịch, tích tắc đã chui tới tim gã. Trong lòng gã sợ hãi, lại không thể kêu lên một tiếng. Mắt gã vẫn nhìn thấy trong bóng đêm có một cô gái kéo theo một người có thân thể như tượng đá chậm rãi biến mất. Từ đầu đến cuối, nàng ta đều chưa từng quay đầu lại. Thế nhưng có một trong hai con khỉ mặt chó chợt quay đầu chạy ngược trở lại. Ba người kia đang ở nguyên chỗ cũ làm phép chợt lộ ra vẻ mặt vui mừng, rồi nhanh chóng đuổi theo phương hướng của Hư Linh. Chốc lát sau, bọn họ thấy được có một người đứng yên nơi đó, không động đậy. Lúc tới gần, lại phát hiện là Đại Nghĩa lúc nãy đã đuổi theo phía sau. Chiếc áo choàng đen trên người gã đã không còn nữa. Ba người kinh hãi bèn đến cạnh gã quan sát, chợt phát hiện giữa trán gã có một chiếc châm đen kịt. Đại Nhân lớn tiếng nói: - Tùy Phong Vô Ảnh châm của ta sao lại ở trên người Đại Nghĩa? Hai người kia cùng kinh hãi, nhẹ lay vỗ lên người Đại Nghĩa, thế nhưng cả người gã chợt đổ ra đất, tan nát thành đất đen. Trong đó có mấy con sâu vàng chui ra ngoài. Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được kinh hoảng trong mắt đối phương. Pháp thuật bọn hắn đều xuất hiện cả trên người Đại Nghĩa vốn đang đuổi theo phía sau, hơn nữa cả bọn không ai phát giác được gì cả. Trong bóng tối, Hư Linh kéo tay Trần Cảnh bước đi, như một đôi tình nhân tản bộ dưới trăng thanh gió mát. Nàng không nói gì, chỉ chậm rãi bước đi. - Lão tổ, hắn làm sao vậy? Tiểu Yêu hỏi. Với Trần Cảnh, bọn nó vẫn luôn xưng hô là "hắn". Tất nhiên trước mặt Trần Cảnh, chúng nó cũng không dám hô gọi như vậy, cũng không xưng hô gì cả. - Không sao cả. Đang ngủ. Hư Linh thản nhiên nói. - Đang ngủ? Tiểu Yêu không tin nổi, bèn lặp lại một lần nữa. Hiển nhiên Hư Linh không nói thêm gì, chỉ có Đại Yêu bên kia nói. - Hình như hắn đã chết rồi. - Là đang ngủ. Hư Linh lặp lại. - Vậy sao lão tổ không lay hắn tỉnh lại? Đại Yêu hỏi tiếp. - Để cho hắn ngủ một lát. Hắn quá mệt mỏi rồi. Hư Linh nắm tay Trần Cảnh, không quay đầu lại mà nhắm thẳng tới thành Diêm La. Đại Yêu và Tiểu Yêu cảm thấy khó hiểu. Đại Yêu lại càng không đồng tình, hỏi: - Hắn là thần Ti Vũ tam phẩm trong trời đất này, có nhiều người thờ phụng hắn như vậy, làm sao lại mệt được? Giọng nói của Đại Yêu trong bóng đêm không lớn, Hư Linh như thể không nghe thấy. Đại Yêu và Tiểu Yêu cũng không hỏi nữa. Qua một lúc lâu, đột nhiên Hư Linh nói: - Một người nhận được càng nhiều, cái giá phải trả cũng càng nhiều hơn. Hắn có được bài vị tam phẩm, được nhiều người thờ phụng như vậy, cái giá mà hắn phải trả nhất định cũng không ít so với những thứ đó. Một lát sau, đột nhiên Tiểu Yêu hỏi. - Vậy, lão tổ người phải trả cái giá thế nào? Hư Linh không trả lời. Trần Cảnh không nghe thấy gì cả. Ý thức hắn không biết đã lâm vào bóng tối bao lâu rồi. Dần dần, bầu trời tối tăm phía trên chợt xuất hiện chút ít ánh sáng lóng lánh. Theo ánh sáng này còn có những lời nói loáng thoáng. Mây đen bao phủ khắp Tú Xuân loan sông Kinh Hà. Trong bóng tối đó có giọng nói của Âm Tu truyền ra. - Ngày hôm nay ta sẽ giảng giải cho các ngươi về đạo lý hóa hình, từ nay về sau sẽ nhập vào môn phái ta. Âm thanh vang vang mà sắc bén, đánh thẳng vào tâm linh, lại mang đầy vẻ âm u tà mị.