Q2 - Chương 90: Ảo Giác Bất Khuất

Hoàng Đình

Thân Vẫn Chỉ Tiêm 23-07-2021 09:10:18

"Rào..." Trời đổ mưa như trút nước. Nơi Trần Cảnh đi qua, linh lực nhìn như hỗn loạn, nhưng lại có một loại hài hòa khó hiểu. Linh lực giống như hòa thành một chỉnh thể cùng Trần Cảnh, Hồng đại hiệp và vỏ sò. Cả ba giống như linh lực trong gió, như mây đen trong mưa, như ánh chớp trong sấm sét. Tâm Trần Cảnh như một chiếc gương, phản chiếu hết thảy xung quanh vào đó. Gió cuồng dã cùng sấm sét dữ dằn ánh lên từng vết cắt rõ ràng trong lòng hắn, nhìn như hỗn loạn không thể tả, nhưng lại có trật tự, chẳng vết nào giống vết nào. Gió mưa một đường gào thét, thẳng từ Kinh Hà tới tận Côn Lôn. Khi trời bước hẳn sang buổi tối, trên bầu trời xuất hiện vầng trăng khuyết, chiếu mờ mờ lên ngọn núi Côn Lôn lẩn khuất trong mây. Một đạo nhân đứng trên đỉnh núi Côn Lôn, lẳng lặng nhìn xuống. Con hạc trắng bay phía trên đỉnh đầu y như cảm nhận được mưa rền gió dữ, nôn nóng kêu lên những tiếng bất an. Đạo nhân nhìn vùng mây đen càng lúc càng gần, đột nhiên chậm rãi nói: - Ma, tất cả sinh linh muốn vượt lên Côn Lôn đều là ma vật, không thể tha thứ, không thể tồn tại. Gió to, mưa lớn, sấm nổ, chớp giật. Nơi nào Trần Cảnh đi qua, nơi đó như có yêu linh độ kiếp. Khi hắn đi tới chân núi Côn Lôn, mây đen đã che khuất trăng trên trời. Hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, đạo nhân trên đỉnh cũng cúi đầu nhìn hắn. Một tia sét rạch ngang bầu trời, trong mắt hai người cũng như có một tia sét xẹt qua. Đạo nhân cúi đầu nhìn, mây đen trong khoảng không gần núi Côn Lôn bỗng bị một luồng lực lượng vô hình xua tan. Hai người cứ thế nhìn nhau, như cả một kỷ nguyên trôi qua, nhưng đó chỉ là một ý niệm. Trần Cảnh thu hồi ánh mắt, cúi đầu, giơ chân trèo lên núi. Hắn bước từng bước một, chân giống như dẫm lên những bậc thang trời vô hình. Hắn đi lên từng bước, mưa gió theo đó càng lúc càng to, sấm chớp vang trời. Hồng đại hiệp và vỏ sò cũng không tiến lên theo, nhưng cảm giác của chúng nó lại tương thông một cách kỳ diệu với Trần Cảnh. Đoạn đường từ Tú Xuân loan đến chân núi Côn Lôn, tinh khí thần của chúng nó tương dung cùng Trần Cảnh. Chúng nó cảm nhận được cái nôn nóng cùng kiên định trong lòng Trần Cảnh. Những gì chúng nó nhìn thấy chính là những điều Trần Cảnh thấy. Côn Lôn trong mắt cả ba không phải là Côn Lôn như người phàm thấy, mà là một vùng xanh xám, căn bản không giống như là vật thật trong trời đất, mà có một cảm giác không nói rõ được, như là đã mục nát, hoặc có thể nói là như có một tầng hư vô thần bí che giấu đi hình dáng thật sự của núi này. Trong mắt cả ba, nơi Trần Cảnh đi qua dày đặc sấm chớp, nước sông phóng lên cao. Núi Côn Lôn kia lại như không chịu nổi sức hút của trái đất mà sụp đổ từng mảng một, mảng mảng rơi vào giữa sông, rồi biến mất không thấy gì nữa. Mà những chỗ bị sụp đổ kia thì biến thành hư vô. Cả ba không biết thứ sụp đổ từ Côn Lôn kia là gì, là núi, hay là bộ phận thần bí nào đó, giờ bị mưa gió và sóng sông cọ rửa? Gió lớn rít gào, sấm chớp inh tai. Phạm vi trăm dặm xung quanh đều nổi lên gió to, bên ngoài có mưa nhỏ, càng tới trung tâm mưa càng lớn, còn có sấm sét đì đùng từng đợt. Ngoài trăm dặm có một con gấu đen thành tinh đang đứng. Nó mặc một bộ tỏa tử giáp luyện từ Thái Ất tinh kim, có điêu khắc hình một ngọn núi lớn ở cả trước ngực và sau lưng. Còn ở phần bao tay và bao chân thì lại là những hàng chữ bùa khác nhau. Nhìn qua thì dường như bộ giáp này được tự nó đúc để dành riêng cho nó. Trong thiên hạ, yêu linh biết luyện khí rất ít, phần lớn cũng chỉ là tìm chút thiên tài địa bảo rồi lấy tinh khí bản mệnh ngày đêm dưỡng luyện mà thành pháp bảo. Mà yêu linh biết luyện chế giáp trụ hộ thân như con gấu đen này có thể nói là lông phượng sừng lân, ít càng thêm ít. Chỉ nhìn vào bộ tỏa tử giáp này đã để người ta biết nó không phải là một yêu quái bình thường, mà là loại có được truyền thừa. Nó từng nghe Tiểu Bạch Long đọc Thiên Yêu Hóa Hình Thiên cả một đêm ở miếu Hà Bá, lại được quan sát lần hóa hình có ý nghĩa trọng đại của Quy Uyên. Hiện tại, nhìn từ xa, con gấu đen này cực kỳ giống người, thân thể đứng thẳng tắp, chân mang một đôi giày lớn màu vàng sậm, có khắc hình gió mây. Tay nó đã chia ngón, mỗi bàn có bốn ngón, trên mặt cũng đã nhìn rõ được mặt mày mũi miệng. Nó nhìn Trần Cảnh đi lên Côn Lôn. Nó cũng biết, muốn lên Côn Lôn này, chỉ có cách trèo từng bước như người phàm, chứ nếu cậy pháp lực định bay lên, thì trong ý thức sẽ xuất hiện cả một ngọn Côn Lôn đè ép. Sinh linh thế gian không ai có thể thoát được điều đó. Nó không rõ là bản thân Côn Lôn vốn luôn như vậy, hay là từ từ biến thành như vậy. Từ lúc nó nhìn thấy Côn Lôn này, trong lòng đã có cảm giác Côn Lôn không thể leo lên, hơn nữa còn mơ hồ cảm ứng được nguy hiểm. Nó nhìn vùng mưa gió, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp chói lòa kia, nhịn không được thở dài: - Một Thiên La môn nho nhỏ, đời này lại xuất hiện hai nhân vật thiên kiêu như vậy, dù bị diệt môn cũng đáng. Nó vừa mới cảm thán dứt, đã nghe thấy tiếng cười to truyền đến: - Ha ha ha ha... Gấu đen xoay người nhìn lại, thấy một tú tài mặc áo bào trắng đứng trên một đỉnh núi khác, đang phe phẩy cây quạt trong tay mà cười lớn. Nhìn từ góc nghiêng, tú tài này trông cực kỳ thanh tú, thế nhưng trên người gã lại phát ra một loại cảm giác mà bất kể là gã có cười lớn thế nào, khí phách hào hùng thế nào, đều không giấu được cái khí tức âm nhu trên người. Khi gấu đen nhìn sang thì kẻ này cũng nhìn qua. - Đạo hữu, vì sao bật cười? Gấu đen hỏi. - Ta cười đạo hữu chỉ nhìn thấy phong thái vút bay của Diệp Thanh Tuyết và Trần Cảnh, lại không để ý tới bi ai của Giang Lưu Vân. Tú tài kia nghiêng đầu cười, nói. Gã vừa nghiêng đầu, gấu đen liền thấy rõ ánh mắt của gã, chỉ cảm thấy trong đó là cái âm hiểm và lạnh lùng sâu tận xương tủy. Gấu đen giả bộ kinh ngạc lẫn tỉnh ngộ, vội vàng nói: - Đa tạ đạo hữu nhắc nhở, đúng là ta bị Diệp Thanh Tuyết cùng Trần Cảnh này che mắt. Đạo hữu thật là tâm nhãn thanh minh, không biết đạo hữu tu hành nơi tiên sơn nào? - Tiểu sinh nhà ở thôn Hạnh Hoa, cạnh Tiểu Kiều. Tú tài kia cười giòn, nói. Gấu đen thầm mắng, nhưng không tiếp tục chủ đề, mà chỉ vào Trần Cảnh, nói: - Đạo hữu có phát hiện chỗ khác biệt ở hắn lần này không? - Ý đạo hữu là so với lần dâng sóng lên Côn Lôn lúc trước? - Đúng vậy. - Sấm sét nhiều hơn một chút, gió lớn thêm một chút, mưa lớn thêm một chút, mây cũng đen hơn một chút. Gấu đen thầm nghĩ: "Thật là vô tri, lại có thể không nhìn ra đây là thần thông niệm động mưa gió sấm chớp của Ti Vũ Long Thần." Mà tú tài kia thì cũng cười thầm: "Con gấu ngu xuẩn, lại còn muốn moi thông tin từ bản tú tài. Lẽ nào ta lại không nhìn ra Trần Cảnh kia giờ đã giấu kín sát ý tận trong tâm sao." Khi hai kẻ này nói chuyện, Trần Cảnh đã bước được rất nhiều bước. Trên đỉnh đầu hắn, mây đen càng lúc càng nặng, sấm chớp cũng càng lúc càng dày. Những gì hai kẻ phía ngoài kia nhìn được đều không chân thật, bởi vì không gian trong phạm vi năm dặm quanh Trần Cảnh đã có chút vặn vẹo. Hai kẻ kia căn bản không thấy được mỗi bước Trần Cảnh bước ra thì tay phải sẽ chập hai ngón tay như kiếm, tay trái bấm pháp quyết đặt ngang ngực. Khi sấm sét đánh xuống, tay phải hắn sẽ lập tức chỉ về núi Côn Lôn. Mà sấm sét thì đều đánh xuống theo hướng tay hắn chỉ. Bởi vậy, mỗi một tia sét đều giống như một thanh kiếm sắc đâm tới núi Côn Lôn. Trong mắt Trần Cảnh đột nhiên xuất hiện một ảo giác. Trong ảo giác đó có một đạo nhân trẻ tuổi đang bước từng bước trên bậc đá của một ngọn núi lớn. Không thấy rõ mặt của đạo nhân này, chỉ thấy một cái bóng dáng, nhìn qua khá gầy. Mỗi bước của người nay vô cùng gian gian, mới đi được một nửa số bậc đá. Trần Cảnh không biết ảo giác này từ đâu đến, nhưng lại cảm thấy đạo nhân ấy không có khả năng đi được đến cuối bậc đá, bởi vì đạo nhân đã lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Đạo nhân kia như ở cách rất xa xôi. Trần Cảnh chỉ thoáng thấy được, sau đó hình ảnh mờ dần, đột nhiên biến mất, tiếp lại xuất hiện. Đạo nhân trong ảo giác vẫn tiếp tục đi tới, vẫn một bộ dạng lung lay sắp đổ, như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Bước chân của đạo nhân cũng càng thêm chậm, nhưng lại mãi vẫn không gục ngã, dù chậm nhưng vẫn tiếp tục từng bước đi tới trước. Trần Cảnh đột nhiên cảm nhận được từ đó tinh thần đấu tranh ngoan cường, xuyên qua hư không, xuyên thấu không biết qua bao nhiêu năm tháng mà đến. Hắn bỗng cảm giác mình có thêm sức mạnh, cái sức mạnh này như tiềm ẩn sẵn trong lòng, giờ bị tinh thần bất khuất của ảo giác kia kích thích mà lên. Ảo giác biến mất, Trần Cảnh không nhìn thấy cảnh tượng đạo nhân kia tới được bậc đá cuối cùng, nhưng trong cơ thể hắn lại có cảm giác sôi trào nhiệt huyết. Linh lực có ở khắp nơi, nhưng người tu hành sử dụng được tới đâu lại phải xem bản thân người đó có thể khơi mào được bao nhiêu linh lực. Trần Cảnh bỗng bước nhanh hơn, mây đen trên đỉnh đầu hắn càng thêm dày đặc, gió mưa sấm chớp cũng càng thêm lớn. Đạo nhân đứng trên đỉnh Côn Lôn nhìn thấy vùng mây đen mỗi lúc một dày thêm thì nhíu mày. Dù trên đỉnh núi không có mây đen, nhưng một bộ phận sườn núi đã hoàn toàn bị mây đen che phủ, thậm chí, tuy không ở gần đỉnh Côn Lôn, nhưng mây còn như hình thành một con rồng đen phía dưới. Y lại lần nữa mở miệng: - Ma, tất cả sinh linh muốn vượt lên Côn Lôn đều mà ma vật, không thể tha thứ, không thể tồn tại. Hạc trắng kêu lên liên hồi, như là hưởng ứng lời của y. Trong tiếng hạc kêu vang, đạo nhân vươn tay phải ra, tức thì có một ngọn tháp màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay y, tỏa ra ánh vàng lấp lánh. Y lặng lẽ niệm khẩu quyết, tháp vàng lớn nhanh như thổi, chỉ nháy mắt đã cao lớn hơn bất kỳ căn nhà nào ở nhân gian, thậm chí cao ngang ngửa với những bức tường thành. Ánh vàng từ ngọn tháp xua tan hết cảm giác tối tăm ở trước Côn Lôn. Chỉ thấy y chỉ một ngón tay hướng tháp vàng, tức thì ánh vàng phóng ra càng thêm mãnh liệt, rồi chiếu thẳng về hướng Trần Cảnh đang leo nhanh lên Côn Lôn.