Chương 935 - 936: Hạ Lễ.

Hoành Tảo Hoang Vũ

Cô Đơn Địa Phi 01-07-2023 15:32:16

Bách Nguyệt Tông, như thế nào có chút quen tai nhỉ? - Ah... Lâm Lạc nhớ ra rồi, Bách Nguyệt Tông là bá chủ Lãng Nguyệt vực, tông chủ Tào Phi Dương chính là Ngũ Hành linh căn đều đủ, tu vi Hạo Linh cảnh, bất quá lúc trước Nghiêm Thanh cho Thủy Doanh Tâm hướng Vân Lôi các đòi lại công đạo việc đuổi giết nhi tử, Tào Phi Dương muốn ra mặt, lại bị Thủy Doanh Tâm đánh mặt. Tính ra bọn hắn còn có chút sâu xa, chỉ là cái sâu xa này cũng không phải là chỗ vui của Tào Phi Dương rồi. - Tào Tử Sương là con gái của Tào Phi Dương? Lâm Lạc phục hồi tinh thần lại. - Không đúng, là cháu gái, Tử Sương có phụ thân là Tào Vân Kiếm! Thái Lạc nói ra chuyện hắn cùng Tào Tử Sương quen biết nhau. Kỳ thật cũng không có đặc biệt gì, là hai người vô tình gặp được, lẫn nhau nhìn xem thuận mắt, cùng một chỗ đánh hung thú, xông xáo di tích, cảm tình theo thời gian thâm hậu lên. Nhưng Tào gia cũng có Tào gia khó xử, ngày đó Tào Phi Dương bại trong tay Thủy Doanh Tâm liền bắt đầu bế quan, thề phải tới Chủ Linh cảnh mới xuất quan, đem tông chủ vị truyền cho nhi tử Tào Vân Kiếm. Tuy Tào Vân Kiếm là thiên tài Đông châu, là nhân vật đứng đầu trên Long bảng lúc trước, nhưng bây giờ cũng chỉ là tu vi Toái Linh cảnh, so với lúc trước chỉ tiến thêm một bước, muốn áp đảo Tông linh, Tôn linh thậm chí Hạo Linh cảnh trưởng lão trong tông kia là làm sao như thế? Bắt đầu vài năm còn có thể mượn dư uy của Tào Phi Dương áp đảo khắp nơi, nhưng theo thời gian Tào Phi Dương bế quan càng dài, Bách Nguyệt Tông cũng là phân nhánh mọc lên san sát như rừng, mấy Đại trưởng lão đem quyền tự lập, không chút nào để Tào Vân Kiếm vào mắt. Bọn hắn không dám đá Tào Vân Kiếm xuống đài, dù sao Tào Phi Dương chỉ là bế quan mà không phải thực chết rồi, nhưng đối với bất cứ mệnh lệnh gì của Tào Vân Kiếm đều là ngoài nóng trong lạnh, Tào Vân Kiếm triệt để mất hết quyền lực, danh xưng tông chủ hoàn toàn là một chuyện cười. Hiện tại tuy Thái Lạc là Toái Linh cảnh, tuổi trẻ tài cao, nhưng Bách Nguyệt Tông dù sao cũng là đệ nhất đại tông của Lãng Nguyệt vực, trong tông chí ít có năm tên trưởng lão đạt đến Hạo Linh cảnh, tuy không phải Ngũ Hành linh căn đều đủ, nhưng đại cảnh giới áp chế bày ở đàng kia, một đầu ngón tay là có thể nghiền chết hắn. Lẽ ra bên Lâm Lạc cũng là vô số cao thủ, nhưng bên Lữ thành lại không có một cái nào có thể ra tay, bên Băng Tuyết Quốc kia càng là hắn chuyển bất động, mấy người Lâm Lạc lại vừa chạy là vài chục năm không có có tin tức, Thái Lạc cũng sắp gấp đến độ đi liều chết đánh một trận, lại rốt cục chờ đến Lâm Lạc trở về. - Ha ha ha! Lâm Lạc cười to, không thể tưởng được tiểu tử này còn là một hạt giống si tình, không giống cha hắn, Thái Kế Vũ vẫn là miệng ba hoa, đáng tiếc gặp gỡ Lâm Nguyệt Lộ liền bị thu thập đến phục phục thiếp thiếp, ít nhất ngay cả tiểu thiếp cũng không dám nạp. - Cậu, ngươi sẽ giúp ta chứ? Thái Lạc tràn ngập chờ mong nói, hắn cũng có thể trông cậy vào vị cậu thần thông quảng đại này rồi. - Đương nhiên, chúng ta đi cướp cô dâu! Lâm Lạc nghĩ nghĩ, mình giống như còn chưa có làm qua chuyện tình cướp cô dâu, lần này phải hảo hảo làm một lần a. Hôn lễ của Tào Tử Sương cùng cháu trai của vị trưởng lão kia ở ngay ba ngày sau đó. Dùng Thái Lạc vội vàng, hắn tự nhiên hi vọng càng sớm cứu Tào Tử Sương ra càng tốt, nhưng Lâm Lạc lại có ý định khác, đem người đoạt đi này cũng không phải biện pháp giải quyết tốt nhất, vẫn là muốn từ chỗ căn nguyên bắt tay làm. Tào Vân Kiếm gả con gái, ý đồ không phải là bày địa vị tông chủ của hắn sao? Cái kia không giúp hắn giải quyết vấn đề này, hắn tự nhiên sẽ không cam lòng gả nữ nhi rồi. Hắn tiện tay một cuốn mang Thái Lạc lên, một cái cất bước tầm đó liền đi tới Bách Nguyệt Tông, tuy còn có ba ngày mới kết hôn. Nhưng Lâm Lạc cũng muốn nhìn xem một chút, đừng làm cho con dâu của cháu ngoại trai bị người "ăn vụng"! Bởi vì hôn kỳ tới gần, Bách Nguyệt Tông vô cùng náo nhiệt, tiệc cơ động từ buổi sáng một mực ăn vào đêm khuya, căn bản là không ngừng. Tuy Tào Vân Kiếm chỉ là tu vi Toái Linh cảnh, nhưng ai bảo hắn có một lão tử là Hạo Linh cảnh, Ngũ Hành linh căn đầy đủ hết, hắn gả con gái, ai cũng phải tới nâng tràng. Còn nữa, tuy Tào Vân Kiếm là tông chủ bị mất quyền lực, nhưng chiêu bài của Bách Nguyệt Tông bày ở đàng kia, cái cấp bậc lễ nghĩa bên ngoài này là tuyệt đối không thể phế. Dù sao, Tào Phi Dương chỉ là bế quan mà không phải chết rồi, nói không chừng người ta xuất hiện lần nữa đã là Chủ Linh cảnh mạnh nhất nhân gian. Chủ Linh cảnh chí cường giả Ngũ Hành linh căn tụ toàn bộ, thiên hạ ai có thể chống đỡ? Bởi vậy, tân khách tụ tập, chẳng những có người cầm quyền của tất cả tông phái, các đại gia tộc trong Lãng Nguyệt vực, ngay cả đại nhân vật của mấy vực liền nhau cũng tới không ít, để cho Tào Vân Kiếm mặt đầy ánh sáng màu đỏ, giống như có lẽ đã ngồi vững vàng tông chủ vị. Lâm Lạc kéo lấy Thái Lạc dùng danh nghĩa Lữ gia đường đường chính chính gọi lên rượu và thức ăn, nhưng ăn cưới khẳng định phải tặng lễ, Lâm Lạc tiện tay lấy ra một kiện đồ vật, dùng giấy hồng bao lại đưa cho đệ tử Bách Nguyệt Tông thu lễ. Thái Lạc sắc mắt, liếc mắt liền thấy kia là một khối thịt trắng, không khỏi da mặt co lại. Lão cậu này thật đúng là keo kiệt, người ta kết hôn đưa một khối thịt, đây là đuổi ăn mày sao! Nhưng hắn từ nhỏ bị Lâm Nguyệt Lộ dùng nắm đấm giáo dục, đối với Lâm Lạc tràn đầy kính sợ, căn bản không dám nói cái gì. Còn nữa, hắn cũng không hi vọng trận hôn lễ này có thể xử lý được, còn tưởng rằng Lâm Lạc là muốn cố ý quấy rối, tự nhiên là nhìn có chút hả hê rồi. Đệ tử thu lễ kia cũng rõ ràng là sắc mặt tối sầm, nhưng tuy khí tức của Lâm Lạc không lộ ra, nhưng Thái Lạc lại là chí cường giả bước thứ sáu hàng thật giá thật. Cũng không phải hắn một Huyền Linh cảnh đệ tử nho nhỏ có thể trêu chọc được. Dù sao cái lễ này cũng không phải đưa cho hắn, đệ tử kia lúc ghi cố ý ở trên giấy hồng viết lên sáu chữ Kỳ Vân Tam Đình Lữ gia rất lớn, còn xé toang giấy hồng, lộ ra một góc thịt trắng. Cái lễ này vừa đưa lên nhất định sẽ bị lập tức phát hiện, đến lúc đó tự nhiên có cao thủ trong tông đi mời hai người Lâm Lạc đi "uống trà", hắn chỉ cần xem náo nhiệt là được. Lâm Lạc bế quan vài chục năm, còn không có dính qua bất luận lửa khói nhân gian, chứng kiến một bàn thức ăn, lập tức miệng ăn liên tục, buông ra dạ dày bắt đầu ăn, ở bên trong Phong Quyển Tàn Vân, để cho bạn ngồi cùng bàn sợ hãi kêu lên một cái. Thái Lạc thiếu chút nữa che mặt mà trốn, người trẻ tuổi còn không có sống qua cửa ải chết sĩ diện này, chỉ cảm thấy từng ánh mắt nhìn đến kia để cho hắn toàn thân không được tự nhiên, như đứng đống lửa, như ngồi đống than. - Thái Lạc, muốn trở thành một cao thủ chân chính, đầu tiên muốn làm đến, chính là có một khỏa Vô Địch chi tâm! Ánh mắt người khác ngươi để ý như vậy làm cái gì, tôn nghiêm của ngươi cũng không phải người khác cho, mà là do ngươi lấy đến! Lâm Lạc thuận miệng nói ra, coi như là lời nói và việc làm đều mẫu mực, chỉ điểm cho cháu ngoại trai này một phen. Thái Lạc lộ ra một vòng suy nghĩ sâu xa, nếu như nói, mọi người biết rõ Lâm Lạc là Chủ Linh cảnh cao thủ, còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn sao? Chẳng những sẽ không cảm thấy Lâm Lạc chết đói tám đời, ngược lại sẽ tán thưởng đây mới là phong phạm cao thủ, hào sảng thoải mái! Người thân phận bất đồng làm một sự tình đồng dạng, sẽ có đánh giá hoàn toàn bất đồng! Bởi vậy, cần để ý ánh mắt của người khác sao? Người khác nghĩ đến ngươi là Chủ Linh cảnh cao thủ, ngươi thật có thể là Chủ Linh cảnh sao? Thái Lạc cười cười, cả người cũng thả ra, cùng Lâm Lạc tranh đoạt lấy bắt đầu ăn. Trẻ con là dễ dạy! Một bàn này ra hai cái thùng cơm, giống như quỷ chết đói đầu thai, dọa những người khác là nhao nhao bỏ chạy, xấu hổ khi làm bạn cùng hai " người hạ đẳng " này. Phải nói tu vi của Thái Lạc là Toái Linh cảnh tuy không tính thấp, nhưng ở Bách Nguyệt Tông lại xa xa còn chưa tới mức xưng là cao thủ, không có người sẽ cùng hắn lôi kéo tình cảm. Bất quá, tuy thực lực của Bách Nguyệt Tông Lâm Lạc không để vào mắt, nhưng bọn hắn mời được đầu bếp thật đúng là có chút tài năng, để cho khẩu vị của Lâm Lạc một mực bị Tô Mị, Lăng Kinh Hồng, Nghiêm Thanh chúng nữ đầu độc rốt cục đã no đầy bụng. Ba ngày thời gian nhoáng một cái tức qua. Đại phái như Bách Nguyệt Tông, xuất giá lại là ái nữ tông chủ, tự nhiên cực kỳ chú ý phô trương, tiệc cơ động là trước năm sau tám, chính là trước hôn lễ năm ngày bắt đầu ăn tiệc, một mực ăn tới ngày thứ tám sau hôn lễ mới chấm dứt. Tuy yến hội dài đến mười bốn ngày, nhưng đại nhân vật chân chính có phân lượng chỉ ở ngày hôn lễ mới có thể hiện thân. - Chín đại kiếm chủ Cửu Kiếm Thập Đình đến, tiễn đưa hạ lễ Tam Nguyệt Hồng San Hô một tòa! - Trương Cửu Trương gia gia chủ đến, tiễn đưa hạ lễ Tử Ngọc Nhục Sư một đôi... - Tử Lâm vực Bạch gia gia chủ đến, tiễn đưa hạ lễ Ỷ Vân kiếm một thanh! Ân, Tử Lâm vực, Bạch gia? Trong nội tâm Lâm Lạc khẽ động, nhớ tới một người, Bạch Y Nhân! Nữ nhân kia tâm cơ phi thường thâm hậu, muốn thân cận với hắn, lại bị Lâm Lạc cự ở ngoài cửa, không biết lần này nàng có đến hay không. Tuy nàng cùng nội tam vực La gia trở mặt, nhưng theo cao thủ đứng đầu nội tam vực đều bị Phong Sở Liên đóng băng giết chết, La gia cũng không rảnh đi để ý tới việc nhỏ như hạt vừng đậu xanh của nàng. Mà nàng từ chỗ Lâm Lạc lấy được Lưu Minh Thiên Sương Tâm kinh là hàng thật giá thật, mấy trăm năm đi qua, chắc hẳn thực lực của Bạch gia sẽ phóng đại đi à nha! Tất nhiên điều kiện tiên quyết là, Bạch Y Nhân sẽ lấy ra phần bí thuật kia chia sẽ. Bởi vì dùng là danh nghĩa Lữ gia, vị trí của hai người Lâm Lạc tự nhiên là tuyệt đối trệch phòng khách chính, nhưng lấy ánh mắt của Lâm Lạc cho dù cách lại xa cũng có thể thấy rất rõ ràng. Bạch gia này thật đúng là cho Bách Nguyệt Tông mặt mũi, tổng cộng đến bảy người, trong đó thậm chí có ba gã Hạo Linh cảnh cao thủ, mà gia chủ đầu lĩnh càng là tu vi Chủ Linh cảnh! Trừ đó ra, Lâm Lạc thật đúng là thấy được Bạch Y Nhân, nữ nhân này đã nhận được Lưu Minh Thiên Sương Tâm kinh, mấy trăm năm quả nhiên tiến thêm một bước, tu vi đã là Tông Linh cảnh, ở trong một đời tuổi trẻ có thể nói chí cường rồi. Địa vị của Bạch gia ở Tử Lâm vực, tương đương với Bách Nguyệt Tông tại Lãng Nguyệt vực, gia chủ người ta tự mình đến, Tào Phi Dương nào dám có giá đỡ gì, vội vàng tự mình nghênh đón, càng tự cho mình là vãn bối, mỗi tiếng nói cử động đều rất cung kính. Không có biện pháp, chỉ có lão tử của hắn mới có tư cách cùng đối phương xưng huynh gọi đệ, hắn nguyên vốn là cùng Bạch Y Nhân đồng nhất bối phận, cái này tự xưng vãn bối cũng không tính ủy khuất. Hơn nữa gia chủ người ta tự mình đến, cái này là mặt mũi bực nào? Nhưng tâm tình của Tào Vân Kiếm rất nhanh trầm xuống, bởi vì Bạch gia gia chủ chỉ là rất bình thản cùng hắn ứng phó vài câu, liền cùng một gã trưởng lão họ Hồ của Bách Nguyệt Tông thân thiết nói chuyện với nhau, hiển nhiên, người ta tới tham gia hôn lễ cũng không phải cho Tào Vân Kiếm hắn mặt mũi, mà là xem phân lượng của Hồ trưởng lão! Cái vẽ mặt này đánh cho hắn đau nhức, để cho sắc mặt của hắn thoáng cái trở nên đỏ bừng, rồi lại phát tác không được, sau khi xấu hổ nói vài câu, liền xám xịt thối lui đến một bên. Lâm Lạc nhẹ nhàng cười cười nói: - Tào Vân Kiếm nghĩ tới kế sách quan hệ thông gia, cho rằng liên hợp một trưởng lão có thực quyền liền có thể ổn thỏa tông chủ vị, không nghĩ gặp được một cái ác hơn, đã đem đại gia chủ của Tử Lâm vực chuyển đến rồi! - Những người này cộng cùng một chỗ cũng không đủ cậu nâng một đầu ngón tay đánh, chỉ cần ngươi chịu ra tay, Tào... Hắc hắc, ngươi nhất định phải giúp ta! Thái Lạc cũng biết vị cậu mạnh đến nổi không phải nhân loại này rất dễ nói chuyện, cho tới bây giờ đều không tự cao tự đại, hắn đập lên mã thí tâng bốc. Hắn cũng không có hạ giọng, mọi người mấy bàn phụ cận có thể nghe được rành mạch, nghe vậy không khỏi khinh bỉ, hai người này da trâu cũng muốn thổi xé trời rồi! Trong hôn lễ ngoại trừ xem nhân vật mới ra, mọi người quan tâm nhất chính là đến bao nhiêu đại nhân vật, mặt khác là mọi người đưa lễ, ganh đua so sánh từ trước đến nay là sự tình mà mọi người phi thường mưu cầu danh lợi. Cái khâu gọi xướng lễ này sẽ chuyên môn tiến hành, nếu như lễ vật của mình có thể lực áp mọi người, cái kia tự nhiên là sự tình rất có mặt mũi. Bất quá, tông phái như Bách Nguyệt Tông xử lý việc vui, người tặng lễ quả thực quá nhiều, không có khả năng đem tất cả lễ vật thu được toàn bộ báo ra, chỉ có thể chọn quý trọng đi ra. Khi yến hội bắt đầu đến giữa trưa, khâu xướng lễ này rốt cục cũng ở trong mọi người hy vọng bắt đầu, để cho tất cả mọi người hào hứng bừng bừng lên. Là người liền tránh không được sẽ có ganh đua so sánh, mà rất nhiều người mặc dù biết mình tiễn đưa lễ không coi là gì, nhưng lại muốn biết một chút về bảo vật cao tầng, sau khi trở về cũng có thể nói khoác một phen. - Lưu Ngũ đình Lưu gia, tiễn đưa hạ lễ Băng Sương quả bốn chỉ! - Triệu Thất đình Thiên Long tông, tiễn đưa hạ lễ Tinh Huyết Thiết một khối... - Kỳ Vân Tam Đình Lữ gia, tiễn đưa hạ lễ thịt trắng một khối! Lập tức, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, sau đó không biết là ai "PHỐC" thoáng một phát phun rượu trong miệng ra, một mảnh tiếng cười to lập tức vang lên. Thịt trắng? Quản ngươi là hồng thịt, hắc thịt, cái này không biết xấu hổ tiễn đưa ra hay sao? Cũng không phải trẻ con ở bên trong sơn thôn đi ra, rõ ràng ở nơi này tống xuất một khối thịt, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào ah!