Đối với việc Lâm Lạc cầu hôn, Lăng gia đương nhiên vô cùng lo sợ, vừa cao hứng vì có thể đặt lên một cường giả Linh cảnh, lại e ngại Tô gia vì chuyện này phẫn nộ. Nhưng bọn họ còn chưa biết Lăng Kinh Hồng đã là Linh cảnh cường giả, bằng không họ sẽ càng thêm cao hứng lẫn nuối tiếc.
Tin tức truyền ra, cả đế đô một mảnh xôn xao, nhưng Lâm Lạc là cường giả Linh cảnh, trong tay còn có khôi lỗi nhị bộ, ai dám lắm miệng? Điền Long Trạch lợi hại bao nhiêu, còn không phải bị khôi lỗi của Lâm Lạc oanh giết, muốn nói xấu, liền xem mình có lợi hại hơn Điền Long Trạch hay không!
Tuy rằng Tô Mỵ đối với Lăng Kinh Hồng còn chưa nguôi tức giận, nhưng mặt ngoài vẫn hòa hợp êm thấm, Lâm Lạc yên lòng đi tìm Hạ Mộng Như.
Từ sau khi hắn biết Trữ Tú Nhi rời khỏi đã nhờ Hạ Mộng Như tìm hiểu xem gần đây Lạc Thủy quốc có quý phụ nhân nào mất tích nhiều ngày sau đó quay về hay không. Nguyên bản hắn không ôm hi vọng gì quá lớn, bởi vì Hạ Mộng Như mới tiến vào Lạc Thủy quốc không lâu, Lạc Thủy quốc lại là thần quốc, địa vực lớn như vậy, cơ hồ chẳng khác gì biển rộng tìm kim.
Nhưng bất ngờ chính là Hạ Mộng Như thực sự điều tra ra manh mối.
Khoảng hai năm trước tể tướng phu nhân Lạc Thủy quốc ly kỳ mất tích, nhưng sau một năm nàng đột nhiên cuất hiện tại đế đô Phương Hương thành, điều này tạo thành đề tài câu chuyện thật lớn trong thượng tầng xã hội Lạc Thủy quốc.
Nhưng vị tể tướng phu nhân kia cũng không gọi là Trữ Tú Nhi mà gọi là La Tú Nhi.
Tuy nói như thế nhưng Lâm Lạc vẫn quyết định đi Phương Hương thành, dù sao chuyện này có quan hệ tới nhi đồng.
Trước kia còn lo sợ bị Lạc Thủy quốc đuổi giết, nhưng hiện tại hắn đã trở thành cao thủ đỉnh cấp trong thiên hạ, có thể gạt bỏ hắn chỉ sợ có mỗi Tô Nghiễm Khai cùng Bàng Giải Vương bên trong Thiên Lạc sơn mạch, theo Tô Nghiễm Khai nói nó cũng là Huyễn Linh cảnh giới!
Nhưng cho dù thực sự gặp phải cường giả như thế hắn vẫn còn khôi lỗi nhị bộ!
Hắn có đủ dũng khí xông vào Lạc Thủy quốc!
Không để Lăng Kinh Hồng đi theo, một mình Lâm Lạc đi tới Lạc Thủy quốc.
Ban đầu có thể sử dụng truyền tống trận của Tô gia, nhưng kế tiếp phải do chính Lâm Lạc đi tới, tiến vào trong cảnh nội Lạc Thủy quốc. Tuy rằng địa thế Thiên Lạc sơn mạch hiểm trở, nhưng chỉ gần bốn ngày sau hắn đã đi qua sơn mạch, tiến nhập vào Lạc Thủy quốc.
Tuy rằng hiện tại hắn đã là đỉnh cấp cao thủ, nhưng vẫn không muốn sinh chuyện, điệu thấp đi tới đế đô Phương Hương thành.
Một đường đi qua, hắn nghe được tin tức xấu.
Thiên Sư quốc kịch biến càng ngày càng nghiêm trọng, cả quốc gia đều biến thành âm thi thiên hạ, mà tông môn thần bí kia cũng rốt cục nổi lên mặt nước – Thiên Thi Tông!
Tuy rằng Âm Thi Tông cùng Thiên Thi Tông chỉ khác nhau một chữ, nhưng chỉ cần liên tưởng một chút về âm thi đầy tràn trong Thiên Sư quốc thì có thể biết được do Tề Thiên làm quỷ!
Không thể tưởng được người này tiềm nhập vào phạm vi thế lực Lạc Thủy quốc, chẳng thể trách người của Tô gia không tìm được hắn. Nhưng thực lực Lạc Thủy quốc không kém Càn Nguyên quốc chút nào, hơn nữa cũng từ Cổ thị hoàng triều phân tách đến, tự nhiên không phải không biết sự lợi hại của Âm Thi Tông năm xưa, quả quyết sẽ không ngồi xem Tề Thiên nhấc lên gió tanh mưa máu!
Tề Thiên cũng không phải ngu ngốc, hắn dám trắng trợn hoành hành, nhất định có mười phần nắm chắc!
Đây cũng không phải là Thích Biến cảnh thì có thể giải quyết vấn đề.
Chẳng lẽ Tề Thiên cũng đã tiến vào Linh cảnh? Điều này cũng không phải là không thể nào, bởi vì trong thân thể hắn có thi hạch của thượng cổ Âm Thi Tông tông chủ, lại có thể không ngừng cắn nuốt thi hạch của âm thi tăng lên tu vi, thật giống như trong tay Lâm Lạc nắm lấy ngũ hành tinh hoa, cho dù ở trong hoàn cảnh linh khí cằn cỗi cũng có thể đột phá!
Thật sự là kẻ phiền toái!
Lâm Lạc nhướng mày, chờ sau khi giải quyết xong chuyện của Trữ Tú Nhi, hắn phải đến Thiên Sư quốc một lần đem hậu hoạn Tề Thiên vĩnh viễn giải trừ. Dã tâm của người kia lớn tới điên cuồng, thậm chí còn muốn đem toàn bộ nhân loại trên đại lục biến thành âm thi cung cấp cho hắn cắn nuốt, thành tựu bài vị vô thượng của hắn, đánh vỡ trói buộc của thiên địa, theo như lời hắn nói, muốn đi tới một thế giới cũng giống như Ngân Nguyệt thế giới trong tinh không, nô dịch nhân loại nơi đó.
Vài ngày sau Lâm Lạc đã đi tới Phương Hương thành của Lạc Thủy quốc. Tể tướng đại nhân Chu Tử Ưng, năm nay ba trăm bảy mươi hai tuổi, nắm giữ quyền vị trong tay thời gian đã thật lâu, ở trong mắt người thường là đại quan cao cao tại thượng, ở trong mắt cao thủ đó chẳng qua chỉ là một hư danh, căn bản không cần để vào trong mắt.
Khi Lâm Lạc đi tới, vừa lúc là thời gian vị đại nhân kia xuất quan, nghe nói vừa đột phá Thông Minh cảnh, muốn bãi ba ngày đại yến xem như chúc mừng. Tin tức này tại đế đô cũng không phải là bí mật, vị đại nhân kia phát thiệp mời khắp nơi, các đại tiểu gia tộc đều nhận được.
Nhưng tu vi của Chu Tử Ưng thật sự là quá thấp, ở địa phương tại đế đô mà cao thủ Thông Minh cảnh nhiều như mây, căn bản chẳng khác gì một con kiến, không có mấy người nhận lời, đến chúc mừng trên cơ bản đều là những thế gian tầng thấp nhất.
Vật họp theo loài, người lấy đàn phân, hắn là Thông Minh cảnh đương nhiên không khả năng mời được Thiên Hợp cảnh, thậm chí cả Khuy Linh cảnh cũn không đến. Đây là thực tế, thế giới này lấy thực lực vi tôn!
Với thân thủ của Lâm Lạc đương nhiên thật nhẹ nhàng thông qua kiểm soát của thủ vệ, tiến nhập vào đại sảnh, chỉ thấy có chừng gần trăm bàn tiệc, nhưng nhiều lắm chỉ có một phần ba người đang ngồi, thân phận cao mời không tới, thân phận thấp lại không muốn mời, bởi vậy có vẻ lạnh tanh.
Lâm Lạc tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, thầm nghĩ nếu La Tú Nhi là Trữ Tú Nhi, nói không chừng lát nữa sẽ xuất hiện, hắn không muốn gây náo nhiệt quá lớn. Tuy rằng hắn không phải người câu nệ lễ tiết, nhưng lần này hắn thật sự muốn đến cướp người, không muốn gây nháo cho cả thiên hạ đều hay biết.
Qua một lát lại có khách nhân đến, bởi vì những nơi khác xem như đã đầy người, có vài người ngồi xuống bàn chỗ Lâm Lạc, tận lực gom đầy một bàn. Những người này đừng nói là không biết Lâm Lạc, bản thân họ cũng không quá quen thuộc lẫn nhau, đều xưng tên báo họ, sau đó mới chào nhau.
Lâm Lạc tùy tiên bịa một cái tên cho qua, nhưng lại bị người khác tiếp tục nói một trận khách sáo.
Thời gian bắt đầu tiệc tối lúc giờ Dậu, tới thời điểm này hoặc là không có ai đến, nếu đến phải là đại nhân vật.
Một trận thanh âm đinh đương vang lên, một nữ tử tuyệt sắc đi vào đại sảnh, không nói tới quần áo của nàng hoa lệ thế nào, chỉ nhìn vẻ đẹp của nàng cũng đủ làm người say mê không dời mắt. Nhưng nhìn nàng toàn thân tản ra vẻ tôn quý, làm người ta không dám nảy sinh chút lòng khinh nhờn, thầm nghĩ chỉ muốn khúm núm dưới chân của nàng, nghe theo mệnh lệnh nàng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc!
Lâu Nguyệt Vũ!
Con ngươi Lâm Lạc co rụt lại, thiên chi kiều nữ này quả nhiên đã tiến vào Thích Biến cảnh, khí tức khiến người trong thiên hạ đều phải thần phục càng thêm cường đại!
Có chút người trời sinh đã mang theo phong thái làm nhân vương, cho dù mặc một thân vải thô áo gai cũng không thay đổi được khí chất đoạt lòng người, không thể nghi ngờ Lâu Nguyệt Vũ chính là người như vậy, hơn nữa theo tu vi nàng tăng lên, lực ảnh hưởng càng lúc càng lớn.
Tin tưởng nếu như nàng tiến vào Linh cảnh, muốn công chiếm thành trì căn bản không cần tự mình ra tay, chỉ cần nhẹ nhàng hạ lệnh xuống quân đội thủ thành sẽ tự mình mở cửa cho nàng, đem trọn tòa thành trì dâng lên!
Thật giống như Lâm Lạc có được huyết mạch Thiểm Điện tộc, Lăng Kinh Hồng là tộc nhân Hỏa Diệp tộc, Lâu Nguyệt Vũ cũng có được huyết thống của thượng cổ đại tộc nào đó. Lâm Lạc từ sau lưng nàng mơ hồ chứng kiến hư ảnh một nữ tử có hai cánh, giống như là bạch vũ!
Một cao thủ Thích Biến cảnh như nàng ở đế đô tuyệt đối là nhân vật đỉnh cấp, vì sao lại xuất hiện trong yến hội của một võ giả Thông Minh cảnh? Chẳng lẽ mình bị lộ hành tung, Lạc Thủy quốc dự định phái ra cao thủ tiến hành vây giết mình hay sao?
Những khách nhân khác thật không ngờ trong yến hội lại gặp được một đại nhân vật như thế, vừa kinh ngạc lại cảm thấy hưng phấn. Nguyên nhân vì sao không quan trọng, mấu chốt là bọn hắn có cơ hội cùng bàn với vị thiên chi kiêu nữ này, sau này mặt mũi sáng sủa thế nào!
Thích Biến cảnh chỉ mới hai mươi lăm tuổi, hơn nữa còn là Lâu gia đại tiểu thư, vô luận thân phận nào cũng làm Lâu Nguyệt Vũ biến thành tiêu điểm.
Trong khoảnh khắc toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, Lâu Nguyệt Vũ có tu vi Thích Biến cảnh, là nhân vật cấp lão tổ chân chính, ai dám thở mạnh trước mặt nàng?
Ánh mắt Lâu Nguyệt Vũ xoay chuyển, đột nhiên quét tới trên người Lâm Lạc, nguyên bản trên mặt hiện lên tia cười thản nhiên chợt biến thành khiếp sợ. Nàng không để ý tới người hầu dẫn đường phía trước, mà hướng chỗ Lâm Lạc đi tới.
Lấy thân phận của nàng hiển nhiên phải ngồi thượng tọa, lại nhìn thấy nàng đột nhiên đi qua chỗ Lâm Lạc tất cả mọi người đều khó hiểu, nhưng cao thủ Thích Biến cảnh làm việc có ai dám lắm miệng, nhiều lắm trong lòng nảy sinh bát quái mà thôi.
- Nguyên lai là Lâm huynh!
Thanh âm của Lâu Nguyệt Vũ giống như một dòng suối mát, mang theo hương vị linh hoạt kỳ ảo.
Lâm huynh!
Mọi người đều bị hoảng sợ, có thể được nàng dùng phương thức ngang hàng đối đãi, chẳng phải chứng minh người kia cũng là cao thủ Thích Biến cảnh!
Trời ạ! Đây là yến hội do võ giả Thông Minh cảnh cử hành sao, đừng nói xuất hiện hai cường giả, chỉ xuất hiện một Khuy Linh cảnh cao thủ cũng đủ khiến cho oanh động! Chẳng lẽ vị đại nhân kia lại là người thân của cường giả Thích Biến cảnh đó ư?
Lâm Lạc mỉm cười, nói:
- Nguyệt Vũ cô nương, ngồi!
Quả nhiên!
Thấy Lâm Lạc không hề yếu thế, mọi người đều khẳng định suy đoán của mình, người này tuyệt đối là cao thủ Thích Biến cảnh.
Lâu Nguyệt Vũ mỉm cười, thật tao nhã ngồi xuống.
Một bàn này có tới hai cao thủ Thích Biến cảnh, còn người nào dám ngồi nơi này, sáu người khác vội vàng đứng lên, vừa cúi đầu vừa chắp tay chào hai người, vô cùng cung kính lui sang một bên, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
- Lâm huynh đại giá quang lâm, không biết là cần làm gì?
Lâu Nguyệt Vũ thật sự tò mò, Lâm Lạc đến Lạc Nguyệt quốc còn hiểu được là đi lịch lãm, nhưng lại chạy tới nơi này cọ cơm, thật sự làm nàng vô cùng khó hiểu.
Nhìn thấy vẫn còn thời gian, Lâm Lạc cười nói:
- Đương nhiên là vì Nguyệt Vũ mà đến! Nửa năm trước được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô nương, ta cơm nước không ngon, đành từ xa xôi vạn lý tìm tới!
Thổi đi!
Nếu thật sự động tâm với nàng, vậy phải tìm tới Lâu gia đi, làm gì chạy tới nơi này? Muốn nói Lâm Lạc đoán được hôm nay nàng sẽ tới đây, Lâu Nguyệt Vũ hoàn toàn không tin!
Nàng không tranh luận với Lâm Lạc, bởi vì chuyện này mà ai thắng bại thì vẫn làm thanh danh nàng tổn hại.
- Qua thời hạn ba tháng không thấy Lâm huynh xuất hiện, vốn tưởng rằng Lâm huynh gặp bất trắc, không nghĩ tới chẳng những không vẫn lạc, còn đạt tới Thích Biến cảnh, thật sự là đáng mừng!
Lâu Nguyệt Vũ đưa tay tự mình rót rượu cho Lâm Lạc:
- Nguyệt Vũ kính Lâm huynh một chén!
Nàng nhìn không thấu tu vi của Lâm Lạc, nhưng cảm giác được sự cường đại của hắn, cho rằng hắn cũng đột phá Thích Biến cảnh, tự nhiên không nghĩ tới kỳ thật hắn đã là Linh cảnh!
Thật ra suy đoán như vậy của nàng mới phù hợp thực tế, dù sao từ Thiên Hợp tiến lên thẳng Linh cảnh là chuyện không sao tưởng tượng nổi! Đừng nói tiến vào tiên cảnh, dù đột phá tới Thích Biến cảnh cũng phải thăng lên lục trọng thiên, như vậy đã vô cùng khủng bố!
Lâm Lạc cầm chén rượu hướng đối phương như mời, uống cạn một hơi.
Sau khi đạt tới Linh cảnh, hắn đã có thể tự hóa thành thiểm điện, thanh mộc, có được thân thể bất tử, độc dược bình thường căn bản không khả năng tạo thành thương tổn với hắn, nếu như nói Lâu Nguyệt Vũ dự đoán được hành tung của hắn, dùng độc vật của U Ám sâm lâm đối phó hắn, như vậy hắn chỉ đành nhận biết!
Trên thực tế đây chỉ là một chén rượu ngon.
Lâu Nguyệt Vũ không hào sảng được như Lâm Lạc, chỉ dùng đôi môi đỏ mọng nhấp nhẹ một hớp, tựa hồ không chịu nổi tửu lượng, hai má của nàng lập tức đỏ ửng, càng tăng thêm vẻ diễm lệ.
- Lâm huynh, ngươi thật to gan, dám đơn thương độc mã đến Lạc Thủy quốc! Ngươi không biết đầu của mình giá trị bao nhiêu sao? Mau quay về đi thôi!
Lâm Lạc chuyển nhẹ chén rượu:
- Chỉ cần Nguyệt Vũ không tiết lộ hành tung của ta, sẽ không ai biết ta tới nơi này!
Lâu Nguyệt Vũ thiếu chút nữa tức chết, người này thật sự nhập diễn, cho rằng mình tới gặp tình nhân sao? Nàng hừ một tiếng, nói:
- Ta và ngươi thuộc hai quốc gia, ta tha cho ngươi một mạng đã là hạ thủ lưu tình, ngươi còn tham vọng quá đáng ta sẽ bao che ngươi?
Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Nguyên lai Nguyệt Vũ đối với ta cũng là một khối tình si, không phải chỉ một mình ta tình nguyện!
Trong con ngươi Lâu Nguyệt Vũ không khỏi hiện lên chiến ý điên cuồng, tuy rằng nàng tu dưỡng tốt, nhưng không chịu nổi bị Lâm Lạc liên tục trêu chọc. Nàng là một nữ nhân tầm mắt rộng lớn, hiện giờ có thể cùng nàng sánh vai chỉ có một mình Lâm Lạc.
Nàng không muốn giết Lâm Lạc, cũng không phải vì có tư tình với hắn mà là chỉ xem Lâm Lạc như đá mài đao, là đối thủ để bản thân mình không thể lơi lỏng tiến bộ!
Nhưng Lâm Lạc nhiều lần trêu chọc làm sao không làm vị thiên chi kiêu nữ kia cảm thấy nổi giận?
- Lâm huynh, theo ta ra ngoài cùng một trận chiến, nếu Nguyệt Vũ thắng, ngươi lập tức trở về Càn Nguyên!
Nàng lạnh lùng nói.
Lâm Lạc mỉm cười, đáp:
- Với những lời này của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi ba lần không chết!
Trong lúc nói chuyện, chỉ nghe thanh âm đàn sáo vang lên, chủ nhân yến hội rốt cục xuất hiện.
Chu Tử Ưng có cảm giác vô cùng hài lòng, sảng khoái hào khí can vân.
Tuy rằng hắn là tể tướng đế quốc, ở người thường nhìn vào quyền cao chức trọng, nhưng thế giới này dùng thực lực phân chia địa vị, đừng nói là một tể tướng, dù làm tới hoàng đế vẫn còn là một con rối!