Sau khi yến hội chấm dứt, chúng nữ đều quan tâm Lâm Lạc tổn hao, đều là mày liễu hơi nhíu.
- Không khoa trương như vậy, mất đi tiên huyết tối đa nửa năm là có thể bổ trở về, mà trong máu mặc dù có sinh mệnh bổn nguyên của ta, nhưng dù sao cũng không phải toàn bộ, ta cũng chỉ thiếu ngàn năm thọ nguyên, hiện tại ta chí ít có thể sống hai vạn năm, chính là ngàn năm thọ nguyên có cho là cái gì?
Lâm Lạc cười nói.
Kết quả hắn không an ủi còn tốt, vừa an ủi liền để chúng nữ chảy lệ.
Ngàn năm thọ nguyên a!
Thường nhân chỉ có thể sống trăm năm, kia là còn quý hiếm, hơn nữa sinh mệnh bổn nguyên là bổ không trở lại, cho dù ngày sau Lâm Lạc đạt đến Tinh đế, trên lý luận có thể sống mười vạn năm, nhưng vẫn là phải khấu trừ một nghìn năm thọ nguyên này.
- Không có việc gì, không có việc gì!
Mười mỹ nữ cùng nhau rơi lệ, Lâm Lạc nhất thời luống cuống tay chân, căn bản không biết nên an ủi người nào mới tốt.
- Chỉ cần ta tiến vào Thần cảnh, liền thu được thọ nguyên vô hạn, đừng nói thiên năm, dù là vạn năm thọ nguyên cũng tổn hao được!
- Còn nói bậy!
Lăng Kinh Hồng sẵng giọng, nghiêm nghị nhìn Lâm Lạc.
- Sau này tuyệt không cho phép ngươi còn xằng bậy như vậy!
- Ân!
Chúng nữ khác đều gật đầu.
Lâm Lạc không muốn lại ở chuyện này dây dưa xuống dưới, cợt nhả nói:
- Đêm đã khuya, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút a!
- Vũ Hương các nàng đã chờ hai mươi nam, ngày hôm nay ngươi phải bồi bốn người các nàng!
Tô Mị đẩy Lâm Lạc đến trong lòng Hoa Vũ Hương, để hai gò má của Hoa Vũ Hương đỏ bừng.
- Ngươi nên ra sức cày cấy, phía dưới người ta nói không chừng đã mọc đầy cỏ dại!
Mấy nữ lưu manh cười duyên thành một đoàn rời đi, trong phòng liền chỉ còn lại có Hoa Vũ Hương, Hoa Vũ Hà tứ mỹ, ai cũng xấu hổ cúi đầu, rồi lại dùng ánh mắt chờ đợi không gì sánh được nhìn Lâm Lạc.
Loại dáng dấp muốn nói lại xấu hổ này thực sự là mê người, Lâm Lạc cảm khái bốn người các nàng hai mươi năm chờ đợi, không khỏi nhu tình khẽ động, mặc dù ở Đông Châu mấy năm nay hắn hầu như không nghĩ qua bốn người các nàng, nhưng ở trong lòng tứ nữ, hắn là toàn bộ của các nàng.
Không thể cho các nàng cả tấm lòng, nhưng ít ra có thể cho các nàng vượt qua một đêm tuyệt mỹ!
Lâm Lạc mở hai tay, tứ nữ liếc mắt nhìn nhau, đều xấu hổ tiến đến, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, quần áo của tứ nữ rơi xuống, lộ ra bốn thân thể mỹ lệ mê người.
Các nàng đều là cửu hạn phán cam lộ, căn bản không cần khiêu khích, phía dưới cũng đã tiên thủy lan tràn, Lâm Lạc một đĩnh hạ thân, cũng không biết đến tột cùng là tiến nhập thân thể mỹ nữ nào, nhưng thấy bộ ngực sữa của Hoa Phượng Thanh run lên, cái miệng nhỏ nhắn nửa mở, ánh mắt lộ ra vẻ mê ly, liền biết dưới thân mình là ai rồi.
Ruộng đồng hoang vu nhiều năm rốt cục chiếm được cày cấy, tuy rằng Lâm Lạc cực đại để các nàng tạm thời có chút không thích ứng, khả mỹ cảm kia cũng phong phú không gì sánh được, để các nàng quên hết tất cả.
Hai chân thon dài chăm chú quấn lấy thắt lưng của hắn, hai tay ôm lấy cái cổ, không ngừng lay động đôi mông chủ động cầu hoan, thanh âm òm ọp òm ọp kia làm cho người nghe đỏ mặt tía tai từ chỗ hai người giao hợp phát sinh, để tam nữ Hoa Mỹ Hương càng khát khao khó nhịn, hận không thể thay Hoa Phượng Thanh ôm lấy Lâm Lạc.
Như ca xuân ngữ vẫn giằng co cả buổi tối, thẳng đến thái dương cao cao bay lên, tứ nữ này mới cảm thấy mỹ mãn ngủ vùi.
Sau khi tiến Tinh vực nhập, Lâm Lạc dù không ăn không uống không tu luyện, kia cũng có thể sống đủ hai vạn năm mới có thể tử vong. Hắn tự nhiên không cần giấc ngủ gì, sau khi nằm trở về chỗ cũ một phen, liền muốn mặc y phục đứng dậy.
Nhưng hắn vừa mới đứng lên, một ngọc thủ đã trước giành cầm quần áo của hắn qua, hầu hạ hắn thay quần áo, là Hoa Vũ Hương.
Tuy rằng vẻ mặt nàng uể oải, nhưng da thịt cũng được tư nhuận dịu dàng sáng bóng, có loại diễm lệ kinh tâm động phách. Tuy rằng người trần truồng, nhưng không hề ngượng ngùng, hầu hạ Lâm Lạc mặc quần áo vào.
Trong Hoa gia tứ nữ, lấy niên kỉ của nàng lớn nhất, cũng rõ nhân tình nhất. Tuy rằng nàng cũng buồn ngủ, nhưng vẫn ghi nhớ bản phận, hầu hạ Lâm Lạc đặt ở vị trí thứ nhất, dù sao thân phận các nàng là thị thiếp,"thị" ở phía trước.
Lâm Lạc ở trên bầu vú không quá lớn của nàng nhẹ nhàng sờ soạng một bả, mà tình cảm mãnh liệt của Hoa Vũ Hương còn không có hoàn toàn qua hết, thân thể không khỏi run lên, thiếu chút nữa nhuyễn ở trong lòng Lâm Lạc.
Hắn cùng với tứ nữ trong lúc đó cảnh giới chênh lệch thực sự quá lớn, cũng để uy lực song tu quả càng thêm rõ ràng, chỉ là một đêm túng hoan như thế, tứ nữ cư nhiên ngạnh sanh đề thăng hai đại cảnh giới, có thể nói kỳ tích!
- Thời giant a không ở đây, các nàng có bị ủy khuất gì không?
Hắn thuận miệng nói, đợi mặc quần áo vào xong, liền ôm Hoa Mỹ Hương tới trên đùi, ôm tiểu mỹ nhân thơm ngào ngạt này, hôn nhẹ mái tóc của nàng.
Thân thể Hoa Mỹ Hương khẽ run lên, nhưng lập tức nở nụ cười nói:
- Không có!
Lâm Lạc bắt tới một tia do dự của nàng, lập tức chau mày nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Hoa Mỹ Hương dừng một chút mới nói:
- Có mấy tộc nhân một mực dây dưa tỷ muội chúng ta!
- Gia gia không có để ý sao?
Lâm Lạc bất khả tư nghị, tộc nhân Lâm gia dám đối đãi thị thiếp của hắn như thế, này cũng là nguyên nhân tứ nữ kiên trì muốn cái danh phận này, bằng không các nàng thế nào có thể ở lại Lâm gia.
- Thời điểm lão gia còn đang chủ sự, đối với chúng ta có chút chiếu cố, những người kia cũng không có dám đối với tỷ muội chúng ta nói cái gì. Nhưng bảy năm trước lão gia truyền gia chủ vị cho Hải Nguyên thiếu gia, mà Hải Nguyên thiếu gia bởi vì tị hiềm không dám cùng tỷ muội chúng ta có tiếp xúc gì, cũng để một ít người sinh ra niệm tưởng!
- Người nhiều năm như vậy không có tin tức, rất nhiều người đều nói người đã phi thăng Thần giới, sẽ không trở về nữa. Hơn nữa, Lâm gia tân sinh một đời không gặp qua uy thế của ngươi. Chỉ cho rằng ngươi là mọi người thần thoại đi ra, đặc biệt có một cái tên Lâm Vọng Sơ, vẫn đối với tỷ muội chúng ta quấn quýt!
- Luận tu vi, hắn tự nhiên không phải đối thủ của chúng ta, nhưng hắn ỷ vào bản thân là Lâm gia tộc nhân, mà chúng ta chỉ là sống nhờ, tuy rằng nhiều lần bị chúng ta quát lui, nhưng cuối cùng không chịu hết hy vọng, còn nói. . . còn nói. . . người sớm đã chết, không nên chờ một người chết nữa!
Hoa Mỹ Hương cũng là một bụng ủy khuất, đúng như lời nàng, bốn tỷ muội các nàng chỉ là sống nhờ ở Lâm gia, đã không có Lâm Hành Nam làm chỗ dựa, các nàng chính là mẹ goá con côi bất lực.
Tuy rằng luận tu vi các nàng cũng không tính thấp, nhưng hiện nay Lâm gia cũng là cao thủ vô số, thậm chí có Địa Nguyên cảnh khôi lỗi tọa trấn. Mà các nàng xem ở phân lượng Lâm Lạc, thế nào cũng sẽ đối với Lâm gia mọi cách dễ dàng tha thứ, cũng để có chút người không chừng mực, cho rằng các nàng ly khai Lâm gia liền không chỗ có thể an thân.
Lâm Lạc không khỏi giận dữ, tuy rằng hắn đối với Hoa Mỹ Hương tứ nữ chưa nói tới ái tình, nhưng Lâm gia có chút người dám đối đãi bốn người Hoa Mỹ Hương như vậy, kia đồng dạng sẽ dám đối phó Tô Mị các nàng như thế, nếu như lúc trước hắn để Tô Mị các nàng ở lại Lâm gia mà nói, kia sẽ là như vậy!
Đương nhiên, Tô Mị cùng Lăng Kinh Hồng các nàng có thể nhẫn hay không đó là chuyện khác rồi. Bất quá, này nói rõ một loại thái độ. Mà Lâm gia. . . đột nhiên trong lúc đó từ rác rưởi biến thành gia tộc đứng đầu Nam Châu, nhà giàu mới nổi để rất nhiều người lâng lâng, quên mất bản thân là ai rồi!
Lâm gia như vậy, cũng không phải Lâm Lạc muốn thấy!
Xác thực tới nông nỗi không thể sửa trị rồi, có Lâm Lạc tọa trấn còn có thể không ra vấn đề, nhưng không có hắn, tất có một ngày Lâm gia nhìn như khổng lồ này ầm ầm đổ nát. Cùng với đến lúc đó hỏng be hỏng bét, không bằng hiện tại đau nhức hạ quyết tâm, toàn bộ trảm trừ con sâu làm rầu nồi canh!
Lâm Lạc an ủi Hoa Mỹ Hương một chút, tìm đến Lâm Hải Nguyên, để hắn dứt khoát tiến hành sửa trị gia tộc, tra rõ hành vi mỗi người, phàm là có khi dễ phụ nữ, tàn hại vô tội, một khi phát hiện lập tức xử quyết!
- Này có chút không thích hợp a?
Hôm nay Lâm Hải Nguyên thân là gia chủ, tự nhiên có suy tính của hắn. Hắn tuy rằng thân là gia chủ, nhưng bình thường cũng nghe qua một ít cử động của tộc nhân phía dưới, nếu thật dựa theo Lâm Lạc nói mà làm, kia số lượng của Lâm gia tộc nhân sẽ buông xuống chín thành!
Một gia tộc ngoại trừ cao thủ đứng đầu tọa trấn, cái gì trọng yếu nhất? Tự nhiên là tộc nhân rồi, càng là khổng lồ, khả năng đản sinh ra cao thủ tới tự nhiên cũng càng lớn.
Lâm Lạc thoáng cái diệt cửu thành tộc nhân của Lâm gia, hắn thân là gia chủ làm sao có thể tiếp thu?
- Có phải là quá nặng rồi hay không? Nghiêm gia cảnh cáo là được, để cho bọn họ sau này không được tái phạm!
Lâm Hải Nguyên lại nói, tuy rằng hắn đối với người đối diện trung thành và tận tâm, nhưng cũng không đại biểu cho hắn có thể bác ái thiên hạ, tuyệt đối công bằng hợp lý.
Ở trong lòng Lâm Hải Nguyên, Lâm gia hôm nay ngạo thị thiên hạ, khi dễ một chút phụ nữ, người vô tội thì có là cái gì, Lâm gia là hoàng đế không ngai, trong thiên hạ đều là Vương thổ, Lâm gia chỉ là mấy nghìn người có thể tàn hại được nhiều ít bách tính?
Lâm Lạc không khỏi ngẩn ra, lúc này mới minh bạch bản thân chưa từng có chân chính nhận thức người này!
Ai quy định người trung tâm nhất định là hạng người lương thiện?
Xác thực, Lâm Hải Nguyên đối với Lâm gia trung tâm không gì sánh được, thậm chí để giữ gìn địa vị chính thống của Lâm Hành Nam, để Lâm gia vượt qua khó khăn, hắn không tiếc tính mệnh bản thân. Nhưng này cũng không đại biểu cho hắn sẽ đi quan tâm người ngoài Lâm gia, ngược lại nguyên nhân chính là vì như vậy, hắn đối với Lâm gia tộc nhân là chẳng phân biệt được đúng sai bao che!
Lâm Hải Nguyên không có trải qua như Lâm Lạc, tuy rằng hiện tại thành tựu của hắn xa xa không thể cùng Lâm Lạc so sánh, nhưng đây là trước khi Lâm Lạc đạt được Tử đỉnh, hắn cũng đã là tộc nhân Lâm gia trọng điểm bồi dưỡng, chưa từng có sinh hoạt qua thân phận hạ đẳng.
Nhưng Lâm Lạc bất đồng, hắn bởi vì thiên tư cực kém, thậm chí còn bị hạ nhân khi nhục qua, sinh hoạt cũng cực kỳ quẫn bách, cho nên hắn ghét nhất bị ỷ thế hiếp người.
Thì ra là thế!
Lâm Lạc trong khoảng thời gian ngắn có loại thất vọng cực độ, nhưng mà có loại giải hòa thoát nói không nên lời, hắn lưu ý Lâm gia cũng chỉ là bởi vì có Lâm Hành Nam cùng Lâm Nguyệt Lộ tồn tại, như vậy buông ra thì có làm sao?
Hắn cười nói:
- Ngươi là gia chủ, tự nhiên do ngươi tới quyết đoán! Bất quá. . . Ân, ta cùng gia gia thương lượng một chuyện, một lát nữa sẽ tuyên bố.
Lâm Hải Nguyên thấy Lâm Lạc không có quyết xử quyết Lâm gia tộc nhân, không khỏi đại hỉ, nhưng thật ra không có nghe được một tia tuyệt quyết trong lời nói của Lâm Lạc.
Lâm Lạc muốn cùng Lâm Hành Nam thương lượng, là rời khỏi Lâm gia!
Hắn rốt cuộc nhìn thấu rồi, hôm nay Lâm gia sớm đã thành rác rưởi, ngay cả gia chủ cũng là cái thái độ này, có thể trông cậy vào hạ nhân sao?
Lâm Hành Nam trước đây làm gia chủ vị chỉ là vì có thể che chở tôn tử, sau Lâm Lạc nhất phi trùng thiên, Lâm gia nho nhỏ không chỉ không thể cung cấp bang trợ cho hắn, ngược lại muốn liên luỵ hắn.
Hôm nay hắn tu vi ngày càng tiến mạnh, càng đối với quyền lực vô ái, đối với Lâm gia càng nhiều chỉ là một loại trách nhiệm mà giữ lấy, nghe được Lâm Lạc nói muốn cùng Lâm gia đoạn tuyệt quan hệ, hắn tuy rằng nhíu mi, nhưng cũng đồng ý xuống.
Ngược lại, hắn chân chính lưu ý cũng chỉ có hai người Lâm Lạc cùng Lâm Nguyệt Lộ. Mà Lâm Nguyệt Lộ đã sớm gả vào Thái gia, nếu Lâm Lạc nói muốn thoát ly Lâm gia, kia hắn cũng không có cái gì.
Đạt được Lâm Hành Nam đồng ý, Lâm Lạc liền chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố cùng Bạch Dương Trấn Lâm gia đoạn tuyệt tất cả quan hệ, tin tức truyền ra, khiến cho một mảnh oanh động.
Ban đầu rất nhiều người còn tưởng rằng là nghe nhầm đồn bậy, nhưng theo Lâm Lạc thu Địa Nguyên cảnh khôi lỗi cùng Lôi Quang báo ra khỏi Lâm gia, này không thể nghi ngờ trở thành chứng cứ tốt nhất. Không ai biết Lâm Lạc vì sao sẽ làm như vậy, lại biết tân tinh gia tộc vừa mọc lên ở Đông Châu này sẽ ngã xuống!
Lâm gia này vài năm nay làm không thiếu chuyện tình hại nhân, ỷ vàolà Lâm Lạc yêu nghiệt, hơn nữa cùng Tô Gia quan hệ thông gia, hoành hành không cố kỵ, không ít tộc nhân có thể dùng tội lỗi chồng chất đến hình dung, chỉ là những người khác sợ uy danh của Lâm Lạc cùng Tô Gia, lúc này mới không dám công kích.
Lập tức, Tô gia cũng tuyên bố cùng Lâm gia đoạn tuyệt quan hệ, Lâm gia phát sinh chuyện gì, cùng Tô Gia không quan hệ.
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh thế của Lâm gia xuống dốc không phanh, Lâm Hải Nguyên đến bây giờ cũng không có làm minh bạch, vì sao Lâm Lạc phải làm như vậy! Mà hắn cũng thủy chung không có cho rằng bản thân mình làm sai cái gì, thân là gia chủ lẽ nào không giữ gìn tộc nhân sao?
Đây là vấn đề lập trường, chưa nói tới ai đúng ai sai, đạo bất đồng bất tương vi mưu, Lâm Lạc xem ân tình ngày trước, không có hạ sát thủ, nhưng mà sẽ không lại đối với Lâm gia có nửa điểm quyến luyến.
Hôm nay, Lâm Hành Nam tới Tô Gia ở lại, Hoa Mỹ Hương tứ nữ bao quát Bảo Bảo đại tiên cũng đều đi theo, phàm là người cùng Lâm Lạc có quan hệ đều hoàn toàn cùng Bạch Dương Trấn Lâm gia chặt đứt quan hệ.
Lâm Lạc cũng không có đem thân thế chân chính của bản thân cho biết, Lâm Hành Nam chính là gia gia của hắn, điểm ấy vĩnh viễn sẽ không cải biến, nói lại có ý nghĩa gì! Còn nữa, tu vi hắn rất cao, vạn nhất Lâm Hành Nam bởi vậy đối với hắn cung kính lên, điều này không phải để hắn thương tâm sao?
Tuy rằng Nam Châu linh khí loãng, căn bản bất lợi với tu hành, nhưng Lâm Lạc cũng dừng lại hơn hai tháng, để Hoa tu vi Mỹ Hương tứ nữ đề thăng tới Thích Biến cảnh đỉnh phong, cũng tiếp dẫn thiểm điện lực, đề thăng huyết mạch của Lôi Quang Báo, để nó có thể thu được phát triển lớn hơn nữa.