Lần này thời gian bò lên càng dài hơn, Già La Ma vũ động lấy cánh xương lung la lung lay bay ra, chứng kiến Lâm Lạc lại muốn vung nắm đấm lên, lập tức dọa đến hắn hoảng sợ nói:
- Dừng tay...
Bành!
Lâm Lạc căn bản không có ý tứ dừng tay, một quyền này rắn rắn chắc chắc oanh kích, đem Già La Ma nện gục xuống lần nữa.
- Ta đã nói dừng tay rồi!
Đã qua một hồi, Già La Ma không dám lại leo ra, mà là ở dưới đáy hét lớn.
Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Ta vì cái gì phải nghe lời ngươi?
Âm Thi, là một trong những đồ vật Lâm Lạc căm hận nhất, cho dù Già La Ma không có ngay từ đầu xuất hiện việc ác, Lâm Lạc cũng tuyệt đối không buông tha hắn.
Già La Ma không khỏi cứng lại, xác thực, hắn có tư cách gì để cho Lâm Lạc dừng tay? Trên thực tế, hắn cũng chưa từng có rơi xuống qua tình trạng thê thảm như thế, lúc nào hắn cần hướng địch nhân cầu xin đến bảo vệ tánh mạng rồi hả?
- Ngươi là không thể trêu vào người đứng phía sau ta!
Tuy Già La Ma không muốn nói như vậy, nhưng liên quan đến tánh mạng của mình, hắn lại không thể không thừa nhận mình thất bại.
- Hắn đồng dạng ở trong Minh Ngục chiến trường, nếu như ngươi giết ta... ngươi cũng đồng dạng sống không được!
- Ah?
Ánh mắt của Lâm Lạc phát lạnh, trực tiếp đưa tay nắm Già La Ma từ trong hố sâu đi ra.
- Ta vốn tưởng rằng ngươi còn có mấy phần cốt khí, nhưng xem ra là đánh giá cao ngươi rồi!
Trên mặt Già La Ma một hồi hỏa thiêu, nhưng vì giữ được tánh mạng hắn cũng đành phải vậy, ngày sau đạt được lực lượng cường đại, lại quay đầu báo thù! Nếu không, người chết cái gì cũng đã xong, còn nói báo thù cái rắm.
Bành!
Lâm Lạc oanh qua một quyền, đánh vào trên mặt Già La Ma, kình lực to lớn thậm chí trực tiếp oanh gãy đi cổ, làn da của Già La Ma, một cái đầu lập tức bay lên không, xẹt qua một đường vòng cung sau đó rơi xuống đất, sau đó lại bắn lên, phanh, liên tục bật lên vài chục lần mới rốt cục ngừng lại.
- Ngươi còn đánh?
Già La Ma phát mộng rồi, sau khi đầu được dựng lại, lộ ra biểu lộ vừa sợ vừa giận.
- Đánh thì thế nào?
Lâm Lạc buông tay chế kìm thân thể Già La Ma ra, một quyền lại oanh, nắm đấm khủng bố đánh tiến vào ngực Già La Ma, đem lồng ngực của hắn cứ thế oanh ra một cái động lớn.
- Không...
Sắc mặt Già La Ma đại biến, bởi vì một quyền này của Lâm Lạc trực tiếp oanh phát nổ trái tim của hắn!
Âm Thi đem huyết dịch tụ ở bên trong trái tim, cố nhiên sẽ không bởi vì đứt chân đứt tay mà bị tổn thất chút nào, nhưng mà đem nguy hiểm tập trung, trái tim này bị đánh phát nổ, tất cả thần huyết ở trong nháy mắt rơi vãi như mưa.
Kỳ lạ chính là, thời điểm những thần huyết này rơi vãi xuống mặt đất, trên mặt đất rõ ràng lập tức mọc ra một mảnh hoa cỏ màu xanh, cũng dùng tốc độ cực nhanh khỏe mạnh phát triển, tạo thành một thảm cỏ xanh .
Nhưng Minh Ngục chiến trường là chỗ đáng sợ hạng gì, lực lượng ẩn chứa trong thần huyết rất nhanh liền bị hao hết, phiến hoa cỏ màu xanh này cũng lập tức héo rũ, hóa thành mục nát một lần nữa trở về Thiên Địa.
Lâm Lạc khẽ giật mình, không nghĩ Âm Thi tà ác rõ ràng còn có một mặt tràn đầy sinh cơ.
Đúng rồi, cuối cùng của chết là sinh!
Âm Thi chi đạo, kỳ thật là một chi của Mộc hệ đại đạo, chỉ là đi cực đoan chi lộ. Nhưng trái tim chi huyết là tinh hoa chi nguyên của Âm Thi, do tử khí ngưng kết, lại diễn hóa ra sinh chi đạo, có một loại hương vị phản phác quy chân.
Chút ít Âm Thi ở Ngân Nguyệt tinh kia cấp độ quá thấp, xa xa còn tiếp xúc không đến sinh chi đạo này, nhưng sau khi tiến vào Thần cấp, tiếp xúc đến tầng diện pháp tắc này, sẽ xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng mà Âm Thi cuối cùng là tà ác chi vật, cũng chỉ có thần huyết mới bao hàm sinh chi đạo, bản chất y nguyên đại biểu cho tử vong.
- Có đủ hay không!
Già La Ma phẫn nộ quát, trái tim bị đánh bạo, thực lực của hắn sẽ ở một đoạn thời gian rất dài không cách nào tăng lên, trước hết đem bộ phận này hao tổn đền bù trở về.
Lâm Lạc phục hồi tinh thần lại, quay đầu hướng hắn nhìn sang:
- Ngươi cho rằng ta là vì không dám giết ngươi mà phát tiết lửa giận sao?
Già La Ma không khỏi khẽ giật mình:
- Ngươi cũng cho rằng ta là phô trương thanh thế? Ta dùng thần cách thề, sư phụ ta là tồn tại có thể so với Thần Vương, ngươi giết ta, hắn nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Thần Vương?
Lâm Lạc lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm, Minh Ngục chiến trường sẽ xuất hiện nhân vật cấp Thần Vương? Hắn là tới làm gì? Nếu quả thật có một vị tồn tại đáng sợ như vậy, Già La Ma còn cần đi khắp nơi giết chóc sao?
Nhưng khi nhìn bộ dáng của Già La Ma lại không giống như đang nói dối. Hơn nữa thật muốn kéo tuyệt thế cường giả đi ra mà nói, Thượng Thiên thần đã đầy đủ rồi, cũng càng đáng tin cậy một ít. Làm gì lại biên ra Thần Vương chứ?
- Vậy đến nói vị Thần Vương này một chút a!
Lâm Lạc nhìn về phía Già La Ma.
- Ta phát thệ qua, không thể lộ ra một chút sự tình về hắn, nhưng hắn thực sự tồn tại!
Già La Ma kích động nói, bởi vì giết chóc vô số, hắn đối với sát khí vô cùng mẫn cảm.
Lâm Lạc nhún vai nói:
- Vậy giữ lại ngươi còn có cái ý nghĩa gì?
- Không, không, không...
Cảm ứng được sát ý kiên định của Lâm Lạc, Già La Ma biến sắc.
- Sư phụ ta là...
Bành!
Già La Ma vừa mới muốn thổ lộ che giấu, đầu của hắn cũng ở trong nháy mắt nổ tung, ngay cả thần hồn cũng ở cùng một thời gian chôn vùi, thân thể không đầu ngã xuống đất. Thần hồn vừa chết, thần thể tự nhiên cũng mất đi hết thảy sinh cơ.
Lâm Lạc nhìn xem thịt nát vãi đầy mặt đất, lộ ra một vẻ do dự.
Thoạt nhìn, Già La Ma nói đúng nói thật, sau lưng của hắn xác thực có một tuyệt thế cường giả có thể so với Thần Vương. Hơn nữa cường giả này ở trong thần hồn của hắn hạ cấm chế, chỉ cần có ý thổ lộ ra tin tức gì có quan hệ vị cường giả kia sẽ lập tức xóa đi thần hồn của hắn!
Vị kia đến tột cùng là tồn tại như thế nào, ngay cả danh tự cũng không để cho người biết rõ? Vì cái gì một tồn tại có thể so với Thần Vương muốn dừng lại ở trong Minh Ngục chiến trường như vậy?
Đám Thần Vương lựa chọn nơi đây tiến hành Minh Ngục chiến tranh hiển nhiên là có đạo lý riêng, có lẽ là nguyên nhân vì cái gì vị cường giả kia sẽ xuất trong này.
- Đa tạ Đại nhân tương trợ!
Ngay thời điểm Lâm Lạc nghĩ đến nhập thần, hai nữ tử vốn phụ thuộc vào Quý Hạ chạy vội tới, nhao nhao quỳ bái, một bên dùng ánh mắt kiều mỵ nhìn xem hắn.
Các nàng vốn là tán tu, không có thế lực gì có thể dựa vào, sau khi bị ép tiến vào Minh Ngục chiến trường, các nàng chỉ có thể bán đứng thân thể của mình, phụ thuộc vào cường giả cầu sống tạm.
Ở bên trong tiểu đoàn thể của Quý Hạ, các nàng là kỹ nữ, chẳng những phải đồng thời hầu hạ sáu Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên như Quý Hạ, có đôi khi còn phải bố thí thân thể cùng ba gia hỏa Sơ Vị Thần nhất trọng thiên.
Nhưng ai nguyện ý qua cuộc sống như vậy, nếu như có thể phụ thuộc Lâm Lạc mà nói, như vậy chỉ cần hầu hạ một mình hắn là đủ rồi, hơn nữa Lâm Lạc hiển nhiên muốn càng cường đại hơn, phụ thuộc vào cường giả như vậy chỉ có lợi, không có chỗ xấu!
Bởi vậy, hai nữ này tự nhiên muốn xuất ra bản lĩnh hạng nặng đến hấp dẫn Lâm Lạc.
- Đi thôi!
Lâm Lạc hướng Sư Ánh Tuyết vẫy vẫy tay, tuy hắn biết rõ hai nữ nhân kia đi đến một bước này cũng là tình thế bức bách, nhưng cái này cùng hắn có quan hệ gì, hắn cần lưng đeo trách nhiệm này sao?
- Thật không có lực, còn chưa bắt đầu chơi mà!
Sư Ánh Tuyết từ trên người con cua rủ xuống hai bàn chân nhỏ trắng như tuyết, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, nhưng ai có thể nghĩ đến thú sủng của nàng là huyết thú tà ác không kém Âm Thi chút nào!
Hai người đều là cao thủ nắm giữ không gian công pháp, chỉ một cái lướt mình cũng đã không biết tung tích, để cho hai nữ không khỏi thất vọng, nhưng ánh mắt của các nàng cũng lập tức bỏ vào trên người ba Sơ Vị Thần còn lại, đây là chỗ dựa vào mới của các nàng. ...
Theo hiểu rõ tình huống của Minh Ngục chiến trường ngày càng nhiều, Lâm Lạc cũng càng ngày càng cảm thấy nơi này lộ ra quỷ dị, cũng không phải những Thần Vương kia nhàm chán đến ném đại lượng Thần linh đến trong đó, lẫn nhau chém giết cho bọn hắn nhìn xem tìm niềm vui!
Hắn ở trong phiến chiến trường huyết tinh này bốn phía du dắt, như cá gặp nước, tuy hắn không có ý kiếm giá trị giết chóc gì, nhưng luôn luôn có người đui mù chọc tới trên đầu của hắn, hoặc là loại có thể khinh thường Thần linh cùng giai, hoặc ỷ vào nhiều người, nhưng bị Lâm Lạc giết một đám lại một đám, lại cố ý để lại mấy người sống tuyên truyền hung danh của hắn, ngắn ngủn ba năm sau, Lãnh Diện Sát Thần Lâm Lạc ngược lại coi như là có chút ít thanh danh ở trong Minh Ngục chiến trường, đơn giản không người nào dám trêu chọc hắn.
Không nhận biết Lâm Lạc không có vấn đề gì, Sát Thần này có một đặc thù rất rõ rệt, là bên người có một tiểu cô nương cua lớn, hơn nữa tiểu cô nương này đồng dạng không dễ chọc, thời điểm khởi xướng hung ác thậm chí so với Sát Thần kia còn muốn đáng sợ hơn!
Bởi vì hung danh lỗi lạc, vùng phụ cận Lâm Lạc cơ bản không có người dám trêu chọc, nhưng cũng có người không tin tà đi tìm hắn, muốn giết chết hắn để nhanh chóng thành danh.
Tiêu diệt Lâm Lạc mà nói, có thể thay thế địa vị hung thần này, đã có hung danh như vậy lại lên cao hô hào, như vậy tất nhiên có rất nhiều người cam nguyện đầu nhập vào!
Ở bên trong chiến trường, lực lượng một người có hạn, nếu có một đám thủ hạ cường lực, vậy chẳng những có thể có được năng lực cường đại tự bảo vệ mình, còn có thể hướng một ít đối thủ nguyên bản không có biện pháp chiến thắng khởi xướng khiêu chiến.
Kiến nhiều cắn chết voi, nhiều người lực lượng đại!
Cũng không phải mỗi người đều là xuất thân từ thế lực lớn, có thần khí mượn nhờ, có gia tộc lớn làm chỗ dựa. Bởi vậy, muốn ở địa phương quỷ quái này sống sót, thậm chí đạt được một vạn giá trị giết chóc ly khai, như vậy thành lập một chi đội ngũ xác thực là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên, nếu như không thể ở trong đội ngũ này đạt được vị trí trọng yếu mà nói, như vậy là thuần túy thay người bán mạng, đừng nói đạt được giá trị giết chóc, dù là không bị trở thành pháo hôi đã coi như không tệ rồi.
Chính là bởi vì như thế, mới có nhiều người muốn tiêu diệt Lâm Lạc như vậy, giẫm thi thể của hắn nhanh chóng thượng vị.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều muốn giết chết Lâm Lạc, có chút tán tu củaLiệt Hỏa Thần Quốc tạo thành đội ngũ hướng hắn phát ra mời, hứa dùng vị trí phó thủ lĩnh, Nhị đương gia tương đối cao đến chiêu mộ hắn.
Không ngoài dự tính, Lâm Lạc tự nhiên từ chối, có chút đội ngũ rất thức thời lui đi, có chút thì thẹn quá hoá giận hướng hắn phát động công kích, cho dù đồng nhất quốc không thể tùy tiện giết người, nhưng mà muốn cho hắn biết thế nào là lễ độ thì không có vấn đề.
Nhưng Lâm Lạc lại không để ý cái gọi là giá trị giết chóc, ai chọc tới trên đầu của hắn đều là một mực giết chết, sau khi mấy chi đội ngũ không thức thời cả đoàn bị diệt, hung danh của hắn cũng càng ngày càng vang dội, không chỉ là mấy nơi trú quân phụ cận truyền lưu truyền thuyết của hắn, ngay cả địa phương xa hơn chút ít cũng có người nghe nói qua tiếng xấu của hắn.
Đối với cái gọi là thanh danh, Lâm Lạc tự nhiên không chút nào để ý, mà để cho hắn mừng rỡ chính là, trong thân nhân của hắn tiến vào Thần Cảnh ngày càng nhiều rồi!
Triệu Ngọc Phi, Nghiêm Thanh, Nam Nhược Hoa ở sau khi tiến vào Minh Ngục chiến trường một năm liền thuận lợi đột phá, sau đó là Lăng Kinh Hồng, Thủy Doanh Tâm, người còn lại cũng nhao nhao đạt đến Tinh Đế cảnh, cách đột phá cũng không xa xôi rồi.
Theo danh tiếng của hắn càng lúc càng lớn, đoàn đội hướng hắn duỗi ra cành ô-liu cũng càng ngày càng lớn mạnh, hôm nay thời điểm Lâm Lạc vừa mới từ một cái sơn cốc chật vật mà ra, mạnh mẽ chứng kiến ở phía trước ngoài mười trượng có một thiếu nữ áo trắng biểu lộ lạnh lùng đang khoanh chân mà ngồi, trên đùi bày biện một thanh trường kiếm, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, tựa hồ có thể như vậy ngồi trên một vạn năm.
Thiếu nữ này là Sơ Vị Thần tam trọng thiên, lại cho Lâm Lạc một loại áp bách cường đại, phảng phất trong cơ thể nàng bao hàm một Thượng Cổ thần thú, có thể tùy thời bộc phát ra lực sát thương đáng sợ.
Cảm giác như thế, vô luận là Vệ Thập Thất hay Hoàng Kim Bàng Giải cũng không có cho hắn qua!
Lâm Lạc sửa sang lại quần áo thoáng một phát, trước kia ở trong sơn cốc hắn gặp được một mảnh tuyệt địa, đã tạo thành phiền toái cực lớn cho hắn. Hắn nhìn nhìn cô gái kia, cuối cùng chỉ coi như không thấy, tiếp tục đi tới.
- Cô nàng xinh đẹp, làm nô bộc của bản Ma Vương đại nhân như thế nào!
Ngay thời điểm Lâm Lạc đi nhanh tiến lên, một thanh âm nhẹ giòn vang lên, thiếu chút nữa để cho Lâm Lạc lảo đảo té ngã.
Sư Ánh Tuyết cười hì hì ở trên người Hoàng Kim Bàng Giải rủ xuống hai cái chân nhỏ, tiểu nha đầu chưa từng có quên mộng tưởng muốn thống nhất Thần giới thành tựu Đại Ma Vương.
Áo trắng thiếu nữ mạnh mẽ mở hai mắt ra, đồng tử là một mảnh hách người, phóng xuất ra hào quang đáng sợ, nhưng rất nhanh vầng sáng biến mất, hiện ra một đôi đôi mắt sáng xinh đẹp.
Nàng nhìn thoáng qua Sư Ánh Tuyết, lắc đầu nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta!
Không có một tia kiêu ngạo, phảng phất kể ra một sự tình bình thường.
Con mắt của Sư Ánh Tuyết sáng ngời:
- Nếu ta đánh thắng ngươi, ngươi liền làm người hầu của Bổn ma vương!
- Ngươi có thể đánh thắng ta, ta làm nô bộc của ngươi lại có làm sao!
Áo trắng thiếu nữ thản nhiên nói, phần bình tĩnh này thật là làm cho người kinh hô. Phải biết nàng là Sơ Vị Thần, thay đổi ai bị một tiểu nha đầu Hư Thần cảnh nói như vậy, xác định sẽ trực tiếp giết người.
- Tiểu bát, chúng ta xông lên!
Sư Ánh Tuyết cười ha ha, vỗ Hoàng Kim Bàng Giải liền hướng đối phương vọt tới.