Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, các nàng cũng biết dùng năng lực của Lâm Lạc đã có thể làm ra hai khỏa Nguyên Thần đan, như vậy tất nhiên có thể làm ra viên thứ ba, viên thứ tư, để cho mỗi người đều có thể thành tựu thần vị!
Hai khỏa Nguyên Thần đan thuộc sở hữu đã có quyết định, nhưng bởi vì hiện tại Tô Mị cùng Chu Hạnh Nhi còn không có đạt tới Tinh Đế đỉnh phong, thời gian ăn đan dược này tự nhiên cũng hoãn lại về sau, nhưng chỉ cần các nàng tiến vào Dưỡng Tâm hũ, tốc độ tu luyện tự nhiên sẽ tăng lên rất lớn, đạt tới Tinh Đế đỉnh phong cũng không cần bao lâu.
Lâm Lạc lại đem những đan dược cấp tinh vực khác phân phát xuống, lại đi gặp Lâm Hành Nam, Lâm Nguyệt Lộ, nói cho bọn hắn biết có thể vào Dưỡng Tâm hũ ở, nhưng có nguyện ý hay không phải xem ý tứ của bọn hắn.
Xử lý xong việc vặt này, Lâm Lạc quyết định đi gặp vị khách nhân họ Đỗ kia, có một số việc không cách nào lảng tránh.
Lâm Lạc thân là Thần linh, nơi ở trong Nguyệt Quang Thành tương đối lớn, dù sao cái thế giới này Thần linh luôn ít hơn so với phàm nhân, coi như là Thần linh thấp nhất vẫn là có được đặc quyền nhất định.
Nơi hắn ở kể cả một khách viện, có thể đồng thời ở lại trăm người, bởi vậy khách nhân đến có thể tự hành tiếp nhận, cũng không cần cho người đến ở trong khách sạn.
Lúc Lâm Lạc đi đến khách viện, liền chứng kiến bên cạnh sân nhỏ, một nam nhân đang vểnh chân bắt chéo nằm nghiêng trên giả sơn, trên mặt đắp một cái mũ lưỡi trai, một chân vẫn còn nhếch lên.
Đỗ Vô Bệnh! Ân? Sơ Vị Thần!
Con ngươi của Lâm Lạc xiết chặt, mới nửa năm không gặp, thằng này dĩ nhiên đã nhảy lên tới Sơ Vị Thần.
- Ha ha, Lâm huynh, ta xem chừng ngươi cũng có thể đến rồi!
Đỗ Vô Bệnh từ trên giả sơn nhảy dựng lên, lộ ra một dáng tươi cười tràn ngập thâm ý.
- Đỗ huynh tự mình đến nhà bái phỏng, còn cho ngươi đợi lâu như vậy, tại hạ thật sự là hổ thẹn!
Lâm Lạc cũng không giới hạn mà dắt lời khách sáo, tuy không bởi vì đối phương tiến vào Sơ Vị Thần mà nhiều hơn kính sợ chi tâm, nhưng lại càng thêm chú ý cẩn thận.
Đỗ Vô Bệnh cười ha ha nói:
- Biết được Lâm huynh chap hành nhiệm vụ tiêu diệt, Đỗ mỗ hơi chút điều tra, lại phát hiện sau lưng có bóng dáng của Ngũ An Dịch, sợ Lâm huynh có nguy hiểm gì, tranh thủ thời gian sang đây xem xem, không nghĩ tới ổ phỉ đã không, Lâm huynh lại không biết tung tích, đành phải ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, không nghĩ tới thực gặp Lâm huynh!
Trong nội tâm Lâm Lạc rùng mình, không cách nào xác định đối phương là vô tâm nói như vậy, hay là một loại uy hiếp, cái từ ôm cây đợi thỏ này bình thường chỉ dùng ở trên con mồi a?
- Đỗ huynh, ở chỗ này có quen chưa?
Hắn thuận miệng nói ra.
- Coi như cũng được, dù sao cũng ở không được vài ngày!
Đỗ Vô Bệnh mỉm cười, trong tươi cười hiện lên một đạo lãnh ý tà ác mười phần.
Lâm Lạc lập tức làm ra thái độ phòng ngự, Đỗ Vô Bệnh tiến vào Sơ Vị Thần, đã có đủ năng lực nghiền áp hắn, không thể có chút xem thường được.
- Chậc chậc chậc, Lâm huynh rõ ràng đối với tiểu huynh đề phòng như thế, thật sự là để cho tiểu huynh thương tâm rồi!
Đỗ Vô Bệnh lười biếng nói, tháo mũ lưỡi trai trong tay xuống.
- Bất quá, nên đến luôn phải tới đấy, Lâm huynh cũng biết Thiên Địa đại thế là không thể kháng cự hay sao?
- Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?
Lâm Lạc trầm giọng hỏi, cho tới nay, thái độ của Đỗ Vô Bệnh đối với của hắn chỉ có thể dùng cổ quái để hình dung, hắn biết rõ đối phương tất nhiên có mưu đồ, nhưng thật sự nghĩ không ra ý đồ đến tột cùng là cái gì.
- Muốn làm cái gì?
Đỗ Vô Bệnh thì thầm vài tiếng, lộ ra một dáng tươi cười nhàn nhạt. Hỏi ngược lại.
- Lâm huynh, ngươi có từng nghe nói qua một loại Thiên Địa thần thú tên là Phân Hồn thú hay không?
- Kính xin Đỗ huynh dạy ta!
Tinh khí thần của Lâm Lạc trong nháy mắt tăng lên tới trạng thái đỉnh phong, Đỗ Vô Bệnh rốt cục muốn lộ ra diện mục dữ tợn của hắn rồi!
- Phân Hồn thú, Thiên Địa thai nghén, thế gian kỳ thú!
Hai tay của Đỗ Vô Bệnh chắp sau lưng, ở trước mặt Lâm Lạc bước đi thong thả. Tựa hồ căn bản không có ý ra tay, mà là muốn cho Lâm Lạc một chút tri thức.
- Thiên Địa dưỡng dục thần thú, cho tới bây giờ đều là duy nhất. Chỉ có một cái tử vong mới có thể sinh ra đời cái thứ hai, có phải rất là thần kỳ hay không?
- Như thế nào là Phân Hồn thú, là có thể đem hồn phách nguyên vẹn một phân thành hai, đồng thời chiếm hữu hai cái thân thể!
- Tựa như con giun đồng dạng, nếu chặt xuống, đầu đuôi có thể tự thành nhất thể! Bất quá Phân Hồn thú dù cho một phân thành hai, nhưng vẫn chỉ có một hồn phách, có thể nói là một hồn song thân, phi thường thần kỳ, nếu không lại thế nào được xưng tụng Thiên Địa thần thú?
- Hồn phách phân liệt mà ra chiếm cứ thân thể mới, khi đạt tới điều kiện nhất định, lại có thể một lần nữa phân liệt, tiếp tục chiếm cứ thân thể mới. Diễn hóa cùng cực là tám, cùng Thiên Địa bổn nguyên pháp tắc tương hợp!
- Bổn nguyên pháp tắc?
Lâm Lạc đột nhiên ngắt lời.
- Ha ha, nói lỡ miệng, thỉnh Lâm huynh đem câu nói sau xem nhẹ đi!
Đỗ Vô Bệnh một bộ hối hận, nhưng trong ánh mắt cũng chỉ có hào quang trêu tức, giống như ác lang nhìn xem một bàn thịt tươi.
- Ngươi đến tột cùng là cái gì!
Ánh mắt của Lâm Lạc rét lạnh.
- Kỳ thật Lâm huynh đã đoán được vài phần, làm gì còn muốn hỏi tiểu huynh như vậy?
Đỗ Vô Bệnh duỗi ra một ngón tay, ở phía trên lượn lờ hàn khí không thôi.
Thủy hệ pháp tắc!
Bất quá, Lâm Lạc nghe Tả Nhược Hề nói, Đỗ Bác Viễn là chuyên tu Thổ hệ pháp tắc! Phụ tử huyết nhục tương liên, ở trên công pháp truyền thừa vốn phải là nhất mạch tương thừa. Bởi vì Thần linh sinh con, mảnh vỡ pháp tắc sẽ thông qua hình thức huyết mạch truyền thừa cho đời sau, cùng tu một hệ pháp tắc tất nhiên là sự tình làm chơi ăn thật!
Vì cái gì Đỗ Vô Bệnh bỏ gần cầu xa?
Lâm Lạc hít vào một hơi thật sâu nói:
- Ngươi sẽ không, ngươi không phải người, mà là một đầu Phân Hồn thú a!
Ba ba ba!
Đỗ Vô Bệnh liên tục vỗ tay.
- Lâm huynh thật sự là thông minh, cũng rất dám đoán!
- Ngươi căn bản không phải nhi tử của Đỗ Bác Viễn, mà là hồn phách hắn phân liệt đi ra, chiếm cứ thân thể này!
Lâm Lạc thò tay trực chỉ đối phương.
- Hoàn toàn chính xác!
Đỗ Vô Bệnh cười dịu dàng mà nhìn xem Lâm Lạc.
- Phân Hồn thú chỉ có đạt tới Sơ Vị Thần cảnh, mới có thể phân liệt ra một đạo Hồn phách, cỗ thân thể này, đúng là bản tọa ở bốn trăm vạn năm trước chiếm cứ!
Thời điểm hắn nói đến hai chữ bản tọa, khí thế đột biến, tuy tu vi vẫn là Sơ Vị Thần, lại cho người một loại áp lực rầm rộ, chỉ là một cỗ thần uy có thể để cho người sụp đổ!
Đỗ Bác Viễn! Trung Nguyên Thần!
Trong nháy mắt, Lâm Lạc đem rất nhiều sự tình không cách nào làm rõ hoàn toàn minh bạch!
Trách không được Đỗ Bác Viễn đối với Đỗ Vô Bệnh cưng chiều đến trình độ gần như coi trời bằng vung, nguyên lai Đỗ Vô Bệnh là Đỗ Bác Viễn, một người đối với mình tốt lại có cái gì kỳ quái? Thị thiếp của Đỗ Bác Viễn được sủng mà kiêu, đắc tội Đỗ Vô Bệnh, này bằng với là đắc tội Đỗ Bác Viễn, tuy song hồn nhưng lại cùng một ý chí, Đỗ Vô Bệnh tàn khốc tra tấn ái thiếp của lão tử hắn, kỳ thật chính là ý chí của bản thân hắn thể hiện!
Vì cái gì đối với pháp tắc chi linh cũng có thể hồ đồ không để ý, đó là bởi vì Đỗ Bác Viễn vốn là người nắm giữ thổ hệ pháp tắc, lại đạt đến độ cao Trung Nguyên Thần, căn bản không cần phải đi để ý thổ hệ pháp tắc của Sơ Vị Thần!
Mà vì cái gì Đỗ Vô Bệnh sẽ đối với Lâm Lạc tốt như vậy, đáp án cũng rất đơn giản, Lâm Lạc chính là mục tiêu chiếm cứ đệ tam phân hồn của hắn!
- Nội tình của Lâm huynh thật sự quá tốt, tinh thông mộc, kim, hỏa, không gian bốn hệ pháp tắc, sau khi tiểu huynh chiếm cứ thân thể của ngươi, liền có thể đồng thời tinh thông những pháp tắc này!
Đỗ Vô Bệnh lộ ra một tia hưng phấn.
- Ngươi cũng đã biết, mỗi đạo phân hồn của Phân Hồn thú đều là độc lập, nhiều phân hồn, có thể đồng thời tu nhiều một môn pháp tắc!
- Nguyên bản, bản tọa muốn chiếm cứ tám cái thân thể, cùng tu tám hệ Pháp tắc, đợi đạt tới cảnh giới chí cao, lại đem phân hồn từng cái dung hợp, một lần nữa tụ làm một thể, như vậy, dù cho bản tọa không có Chủ Thần Khí thành tựu không được Thần Vương, cũng có hi vọng tu thành lỗ đen bí thuật, trở thành tồn tại có thể so sánh Thần Vương!
Thằng này sau khi phân hồn, cũng có chút tinh thần phân liệt, một hồi tiểu huynh một hồi bản tọa, bồi hồi ở nhân cách bất đồng tầm đó!
- Bất quá, Lâm huynh vậy mà cùng tu bốn hệ pháp tắc, hơn nữa đối với mỗi một chủng pháp tắc nắm giữ đều là như nhau, cũng không phải nắm giữ thô sơ giản lược, lập tức để cho tiểu huynh như nhặt được chí bảo!
Ánh mắt của Đỗ Vô Bệnh lóe sáng.
- Chiếm cứ thân thể của Lâm huynh, kế hoạch của bản tọa ít nhất có thể tiết kiệm một nửa thời gian, thật sự là trời ban kỳ ngộ!
- Lâm huynh tiến bộ thật sự là quá nhanh, nhập Thần giới mới vài năm như vậy lại đột phá đến Hư Thần tam trọng thiên!
Đỗ Vô Bệnh lắc đầu.
- Đối tượng Phân Hồn thú chiếm cứ nhất định phải ở dưới Sơ Vị Thần, nếu không liền không thể tiếp tục phân hồn, vì vậy, tiểu huynh đành phải nhịn đau ăn vào một ít thần đan, cường hành đem tu vi đẩy mạnh đến Sơ Vị Thần, nếu không, vạn nhất Lâm huynh trước tiến vào Sơ Vị Thần, sẽ để cho tiểu huynh rất khó làm!
Dã tâm của hắn rất lớn, muốn cùng tu tám hệ pháp tắc, như vậy tính cả hai cái phân hồn tất cả tu một đạo pháp tắc, còn có Lâm Lạc nắm giữ bốn đạo, tổng cộng có sáu đạo, còn thiếu đi thời gian cùng lôi hệ hai chủng pháp tắc.
Muốn truy cầu hoàn mỹ, nhất định phải ở trước khi Lâm Lạc tiến vào Sơ Vị Thần chiếm cứ hắn, nếu không tuy có thể chiếm cứ thân thể Lâm Lạc, nhưng không cách nào lại phân hồn, chỉ vẻn vẹn dừng ở ba đạo phân hồn, cùng cực hạn tám đạo phân hồn của Phân Hồn thú là khác rất nhiều!
Hơn nữa, phân hồn cũng không chỉ có thể cho mỗi một đạo thân thể một mình tu luyện, bởi vì là sinh mạng thể hoàn toàn độc lập, nhiều một đạo phân hồn tương đương với nhiều một cái mạng! Trong ba cái mạng cùng tám cái mạng làm lựa chọn, kết quả kia còn không đơn giản sao?
Lâm Lạc lạnh lùng nhìn đối phương:
- Cho nên, Đỗ huynh gấp khó dằn nổi mà đuổi theo, sợ ta không nghĩ qua tăng lên tới Sơ Vị Thần, khi đó ngươi có thế khó xử rồi!
- Đúng vậy, Lâm huynh thật sự là khéo hiểu lòng người!
Đỗ Vô Bệnh cười ha ha.
- Ngươi yên tâm , đợi bản tọa chiếm cứ ngươi, ngươi chết đi sẽ chỉ là linh hồn của ngươi mà thôi, thân thể sẽ không bị ảnh hưởng chút nào, bản tọa sẽ thay ngươi chiếu cố những mỹ nhân kia!
Cái thằng khốn này!
Lâm Lạc cười lạnh nói:
- Đỗ huynh, muốn bắt giữ tại hạ, ngươi chưa hẳn có thể làm được, vẫn là gọi bản tôn của ngươi đến a!
- Lâm huynh không cần đi đường vòng hỏi nguyên nhân, bản tôn của tiểu huynh trước mắt vẫn còn ở Thượng Nguyên Thành tiềm tu thổ hệ đại đạo, mà muốn bắt Lâm huynh... nếu như Lâm huynh ngại bản tọa một người không đủ mà nói, vậy cộng thêm nàng thì sao?
Đỗ Vô Bệnh vung tay phải lên, bên cạnh hắn đã thêm một người... Trần Á Đan.
Nhưng nàng hiển nhiên cũng không biết phát sinh ra sự tình gì, tả hữu nhìn xem, một bộ rất mờ mịt.
- Giúp ta bắt lấy hắn!
Trái Vô Bệnh nhàn nhạt nói ra, có người thứ ba ở đây, hắn tự nhiên sẽ không lại thổ lộ bất luận bí mật gì. Trong cặp mắt của hắn hiện lên một đạo ánh sáng âm u, lập tức có một đạo cấm chế mở ra, bao trùm toàn bộ khách viện, cường độ đủ để phong bế hết thảy tồn tại dưới Trung Nguyên Thần!
Từ giờ khắc này, Lâm Lạc chính là khốn thú trong lồng, hoàn toàn không có khả năng bỏ chạy! Mà cấm chế ngăn cách hết thảy động tĩnh, ở đây huyên náo long trời lỡ đất cũng sẽ không khiến cho ngoại giới phản ứng.
Trần Á Đan vốn là khẽ giật mình, nhưng lập tức lộ ra nhe răng cười sâm lãnh, đem ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc.
Nàng nguyên bản không thích Lâm Lạc, bị Đỗ Vô Bệnh buộc trở thành thị nữ của Lâm Lạc, mặt ngoài không dám phản kháng, nhưng nội tâm oán hận lại đạt đến đỉnh! Hết lần này tới lần khác Lâm Lạc còn không ăn sắc dụ của nàng, càng thêm áp chế tự ái của nàng.
Tuy không biết Đỗ Vô Bệnh vì sao phải cùng Lâm Lạc trở mặt, nhưng nàng lại vui thấy một màn như vậy, cũng nguyện ý làm đao phủ tự tay tháo đầu Lâm Lạc xuống, đáng tiếc Đỗ Vô Bệnh chỉ là để cho nàng bắt giữ Lâm Lạc!
- Lâm huynh, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, miễn cho không công ăn hết đau khổ!
Đỗ Vô Bệnh mặt mũi tràn đầy mỉm cười, tựa hồ tính trước kỹ càng.
Hắn không có mang nhiều thủ hạ, là vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, dù sao bí mật Phân Hồn thú hắn tuyệt không có thể tiết lộ ra ngoài, loại bí mật này lực sát thương không kém gì lỗ đen pháp tắc, đủ để cho hắn trở thành cái đích cho mọi người nhắm!
Nhưng sau khi chiếm cứ Lâm Lạc liền trở thành "chính mình", mà Trần Á Đan chỉ là vừa nhập Sơ Vị Cảnh, cho dù để cho nàng biết rõ một ít sự tình không nên biết, vậy thì diệt!
Lâm Lạc cười ha ha, hai đấm vung lên, hào hùng mười phần nói:
- Ở bên trong lý niệm của ta, chưa từng có sự tình không chiến mà hàng! Đỗ huynh không phải ngấp nghé thân thể của ta ư, vậy liền cho ngươi nhìn xem cỗ thân thể này đến tột cùng có thể đạt tới chiến lực dạng gì!
Hắn bốc cháy lên chiến ý hừng hực, thậm chí cùng Hỏa hệ pháp tắc lấy được cộng minh, Liệt Diễm hừng hực bên ngoài cơ thể, uy thế vô song!
Nhưng Trần Á Đan lại nghe được ý ẩn trong lời, nàng nghe Lâm Lạc không ngừng đem "thân thể" đọng ở bên miệng, cho rằng người kia là biến thái muốn nam nhân!