Chương 542 - 543: Ý Tưởng Của Tô Mỵ.

Hoành Tảo Hoang Vũ

Cô Đơn Địa Phi 01-07-2023 15:32:00

Oanh! Oanh! Oanh! Tuy rằng mọi người liều mạng ngăn cản nhưng cho dù có Tử Đỉnh triệt tiêu chín thành lực lượng nhưng một thành lực lượng còn lại cũng vượt xa khả năng của bọn họ, đều bị chấn đến hộc máu không ngừng, có vài lão tổ thậm chí xương cốt toàn thân đều bị chấn gãy! Tuy rằng cường giả Linh cảnh có thể nháy mắt khép lại thân thể, nhưng công kích của Lôi Đình thú mang theo uy lực lĩnh vực, bị tổn thương căn bản không thể nhất thời thì có thể khỏi hẳn. - A... Điền gia lão tổ đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, hắn bị phần đuôi của Lôi Đình thú trực tiếp quét trúng, nhất thời bị đánh bay ra Tử Đỉnh! Độc chướng lập tức vây tới, triển khai ăn mòn! Nếu thay đổi là trước kia nhiều lắm là hai ba nhịp tim đập thì độc chướng đã ăn mòn mất lĩnh vực của hắn, đem cả người hắn nháy mắt hóa thành một đoàn máu loãng! Nhưng hiện tại hắn học được áp súc lĩnh vực, lại có thể kiên trì được thời gian dài gấp ba lần. Nhưng đây cũng chỉ thay đổi tình trạng "chết lập tức" thành "chết thật nhanh" mà thôi, độc chướng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được ăn mòn lên lĩnh vực của hắn, công phá phòng ngự cũng chỉ dùng mười lần nhịp tim! - Cứu hắn! Hai gã Điền gia lão tổ khác hét lớn. Tử Đỉnh trên đỉnh đầu Lâm Lạc bay tới, mà Điền gia lão tổ kia cũng hướng bọn họ bay qua. Oanh! Lôi Đình thú chụp tới một trảo, Điền gia lão tổ căn bản không hề có chút lực chống cự, lập tức bị nghiền thành thịt nát! Nó nổi giận gầm lên một tiếng, tựa hồ nhắc nhở mọi người đừng quên nó chính là tam bộ mãnh thú! Mặc dù nó là thần thú, nhưng thứ nhất nhỏ tuổi, thứ hai chưa từng gặp qua sự thần dị của Tử Đỉnh, căn bản không biết rõ tác dụng của Tử Đỉnh! Nhưng sau một kích kia nó đột nhiên hiểu được, tựa hồ tìm được đối sách. Một tiếng thú rống, nó xông tới lần thứ hai, vừa hung hăng đụng chạm tử khí, thừa dịp tử khí vỡ vụn dùng đuôi đem người bên trong quét ra ngoài, tiếp tục thoải mái nghiền giết bọn họ! Chỉ ba bốn lần hô hấp đã có năm vị lão tổ bị giết chết, mà mất đi áp lực mà mấy người kia chia sẻ, mọi người không ngăn được Lôi Đình thú oanh kích, đều bị thương nghiêm trọng, không cần Lôi Đình thú quét họ văng ra, chỉ trực tiếp oanh kích tử khí đủ giết chết bọn họ! Mà giờ khắc này, lĩnh vực hộ thể của Lôi Đình thú không còn một phần mười! Ai có thể kiên trì được thời gian dài thì người đó sống sót! Lúc này ai cũng phải liều mạng, Lôi Đình thú đã giết đỏ cả mắt, mà mọi người cũng đang hộc máu kiên trì. Oanh! Oanh! Oanh! Liên tục bảy lần oanh kích, mọi người cũng không cách nào chịu nổi, toàn bộ mềm nhũn, thậm chí không nâng nổi một ngón tay! Xong rồi! - Ngao ngao... Đúng lúc này Lôi Đình thú cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, không tiếp tục phát động công kích mà chỉ va chạm những cây cối bụi rậm gần bên, huyết nhục toàn thân bắt đầu rơi xuống từng khối, nháy mắt chỉ còn lại bộ xương trắng! Một đạo hắc vụ cuốn qua, bộ xương trắng lập tức hóa thành tro bụi, trần về trần, đất về đất! Độc chướng rốt cục phát uy! Trận chiến này bên nhân loại trả một cái giá thật thảm trọng! Mười một gã Linh cảnh cường giả vẫn lạc, bảy người trọng thương, hơn nữa vết thương không chỉ một năm nửa năm là có thể dưỡng lành. Trong công kích của Lôi Đình thú ẩn chứa lực lượng lĩnh vực, cho dù chỉ là một tia nhưng tam bộ lực lượng làm sao có thể coi khinh, không dùng mấy chục năm thật đừng mong xua tan được lực lượng lĩnh vực xâm nhập vào người! Ngày nào chưa trừ diệt lĩnh vực lực thì thương thế căn bản không khả năng dưỡng lành. Nhưng ở trước mặt cường giả tam bộ, bọn họ kỳ thật chẳng khác gì những con kiến, nhưng bây giờ con kiến có thể đánh thắng hùng sư, làm người sống sót mừng rỡ như điên, sinh vật khủng bố vừa chết, nguy cơ nhân loại gặp phải lập tức được hóa giải. Đáng tiếc thần vật như Lôi Đình thú lại bị độc chướng ăn mòn tiêu sạch, không lưu lại được chút cặn nào. Cho dù không nói tới huyết thống thần thú của nó, chỉ nói tới tu vi tam bộ linh giả, cả người đều là chí bảo! Tất cả mọi người đều bị tổn thương, chỉ là vết thương khác nhau, hơn nữa nếu nơi này không phải là U Ám sâm lâm, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài, bọn họ vốn đừng hòng khôi phục được vài phần lực lượng, còn bị trực tiếp ngã xuống cảnh giới quay về Thích Biến cảnh! Sự tình cần làm nhất lúc này là khôi phục lại lực lượng trước đó. Lâm Lạc mang theo mọi người đi tới bên hồ nước, mọi người lập tức vận chuyển công pháp hấp thu linh khí bên cạnh, nhanh chóng khôi phục thương thế trên người. Nhoáng lên đã qua mười ngày, lúc này lực lượng mọi người mới được khôi phục, nhưng thương thế muốn dưỡng lành cũng không chỉ đợi chút thời gian liền hoàn thành. Bởi vì tất cả mọi người đều có gia tộc ràng buộc, cho dù không bỏ được cũng phải rời đi. Nhưng khi chia tay ở lối ra rừng rậm, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Lạc đều mang theo vẻ phức tạp. Bọn họ đều nảy sinh ý niệm đối với Tử Đỉnh! Nhưng Lâm Lạc thật quá mạnh mẽ, còn có một bộ khôi lỗi nhị bộ, lại có được Tô Nghiễm Khai làm chỗ dựa cho hắn, nên cưỡng đoạt hay giao hảo để sau này còn "mượn" để dùng, thật sự nên suy nghĩ cho kỹ. Tình huống tốt nhất là bọn họ cưỡng đoạt thành công lấy được Tử Đỉnh, sau đó trốn vào trong U Ám sâm lâm, mặc Tô Nghiễm Khai có bao nhiêu bổn sự thì thế nào, có thể tiến được vào U Ám sâm lâm tìm bọn họ phiền toái hay sao? Đợi thêm ba trăm năm, nói không chừng bọn họ đã trở thành nhị bộ linh giả! Nhưng phiền toái chính là cỗ khôi lỗi nhị bộ làm sao mà đối phó, huống hồ thực lực bản thân Lâm Lạc cũng đã cường đại tới mức đáng sợ! Nếu như con đường này đi không thông, vậy chỉ có thể kết giao với Lâm Lạc, dù sao hắn cũng cần đi tới nơi đây tu luyện, như vậy mang theo một người hay ít hơn một người hoàn toàn là xem tâm tình của chính hắn! Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là con đường thứ hai dễ đi hơn một ít, dù sao Lâm Lạc nổi tiếng háo sắc, hẳn không khó kết giao, hơn nữa hắn tựa hồ có bí thuật làm nữ nhân có thể tăng tiến tu vi thật nhanh, dùng hắn cung cấp "bồi dưỡng" cao thủ cho gia tộc của mình cũng thật không tệ lắm. Cứ quyết định như vậy! Đáng thương cho những lão tổ Linh cảnh, hiện tại còn có thể biến thành tên ma cô! Trở lại Linh Sương thành, nhìn thấy Tô Mỵ cùng Trữ Kiều Nguyệt, mọi người tự nhiên khó tránh khỏi cảm giác thổn thức, trước khi lên đường không ai nắm chắc tất thắng, thật sự không khác gì sinh ly tử biệt. Tuy rằng mãnh thú bạo động còn chưa chấm dứt, nhưng mất đi Lôi Đình thú trấn thủ chỉ huy, đám mãnh thú biến thành năm bè bảy mảng, cho dù không có cường giả Linh cảnh gia nhập cũng có thể thu phục mãnh thú. Sau một cuộc ác chiến sinh tử cùng Lôi Đình thú, Lâm Lạc muốn làm nhất là ôm nữ nhân mình yêu thích cùng nhau âu yếm triền miên. Đáng tiếc giữa Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ vẫn mâu thuẫn, muốn đem hai nàng cùng nhau ôm trong lòng thật quá khó khăn. Không có biện pháp, Lâm Lạc chỉ đành gần gũi với từng người mà thôi. Ban đêm, hắn đi vào phòng Tô Mỵ, vừa vào cửa thần thức mẫn tuệ của hắn liền phát hiện ngoại trừ Tô Mỵ trong phòng còn một người khác, nhưng còn giấu kín trong đệm chăn trên giường. Hắn đương nhiên không tin Tô Mỵ sẽ lén lút ngoại tình – lui một bước mà nói, cho dù yêu nữ muốn ngoại tình, cũng không cần cố ý lựa thời điểm hắn về phòng mà làm đi? - Ngốc tử, cho huynh một sự vui mừng ngạc nhiên! Tô Mỵ nâng má, làn da trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp lúng liếng mắt nhìn hắn. Bởi vì lo lắng cho Lâm Lạc, mấy ngày nay nàng gầy hơn một ít, nhưng bộ ngực vẫn thật đầy đặn vun cao, tựa hồ muốn xé rách cả áo. - Tiểu ma nữ, xuất hiện đi, đừng tưởng rằng làm như vậy sẽ làm ta hoảng sợ! Lâm Lạc nhìn lên giường nói, thích chơi trò nhàm chán như vậy ngoại trừ Đường Điềm cũng không còn người thứ hai. - Tên xấu xa, gọi ta để làm chi? Đường Điềm cưỡi một con bạch mã một sừng đi ngang qua cửa, là do nàng đỏ mắt Bảo Bảo đại tiên có vật cưỡi thay chân nên cũng đi tìm một đầu mãnh thú – đương nhiên thú viên của Tô gia bởi vì vậy mà thiếu đi một đầu độc giác thú trân quý nhất. Di? Tuy rằng Đường Điềm xuất quỷ nhập thần, nhưng còn chưa tu thành thuật phân thân, nếu nàng ở bên ngoài thì người trốn tránh trên giường khẳng định không phải nàng! - Không có chuyện của ngươi, tránh qua một bên đi! Lâm Lạc đóng cửa sổ lẫn cửa phòng, đỡ phải bị tiểu ma nữ kia nảy sinh ý tưởng rình xem. - Ngốc tử, nguyên lai huynh có ý tưởng với tiểu cô nương kia! Tô Mỵ quấn tới, đôi tay tuyết trắng ôm cổ Lâm Lạc, sóng mắt lúng liếng, kiều diễm ướt át. Vậy cũng được sao? Đối với Đường Điềm chẳng những Lâm Lạc không hề có ý tưởng gì không thuần khiết, thậm chí vừa nghĩ tới thì cả người đổ mồ hôi lạnh, tiểu ma nữ kia ai cần người đó xui xẻo đi! - Đừng loạn, còn có người khác đâu! Lâm Lạc huyết khí phương cương, đối với nữ nhân của mình tự nhiên không có định lực gì đáng nói, nghe hương thơm cơ thể sâu kín trên người Tô Mỵ, trên lưng lại bị đôi gò ngực mềm mại cọ sát, nháy mắt liền khiến hắn có phản ứng. - Hì hì, đêm nay bổn cô nương đang muốn làm xằng bậy đây... Tô Mỵ lôi kéo Lâm Lạc đi tới giường. Lâm Lạc hoảng sợ, chẳng lẽ yêu nữ hiện tại đã gan lớn tới mức dám can đảm ở trước mặt người khác cùng hắn thân thiết sao? Cho dù nàng dám nhưng Lâm Lạc cũng không có hứng thú biểu diễn cho người lạ nhìn xem ah! - Đây là vui mừng đưa cho huynh! Tô Mỵ cười duyên, xốc lên chiếc mền lộ ra một nữ tử có mái tóc đen nhánh cùng làn da trắng như tuyết, cả người trần trụi, đôi gò ngực lộ ra như đại bạch thỏ, dáng người vô cùng đầy đặn, mông tròn vun cao. - Nô gia gặp qua Lâm thiếu! Nữ tử bò lên, hướng Lâm Lạc bái xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn hắn, khóe môi nở nụ cười quyến rũ làm người ta nhìn thấy liền nảy sinh dục vọng. Chính là Hạ Mộng Như! - Muội đang làm cái quỷ gì? Lâm Lạc kéo lại mền, che kín thân thể đầy đặn của Hạ Mộng Như. - Đưa ngạc nhiên cho huynh thôi! Tô Mỵ cắn lỗ tai Lâm Lạc nói: - Hạ tỷ giúp huynh làm nhiều chuyện như vậy, có phải huynh cũng nên ban thưởng cho nàng hay không? - Ta không phải đã cho nàng rất nhiều Không Linh Thạch Nhũ sao? - Tên xấu xa, huynh ăn Song Tu quả, song tu với huynh chẳng phải tốt hơn có Không Linh Thạch Nhũ hay sao, huynh thật là keo kiệt, không phải muốn huynh tốn chút sức thôi sao? Tô Mỵ lườm hắn. Trời ạ, có thể so sánh như vậy sao? Lâm Lạc muốn hôn mê, nói: - Muội có lầm hay không, nào có ai giúp trượng phu của mình tìm những nữ nhân khác? - Có cái gì không đúng? Tô Mỵ mở to hai mắt, biểu tình khó hiểu không giống như đang giả vờ: - Tượng trưng cho sự cường đại của một nam nhân chính là hắn chinh phục được bao nhiêu nữ nhân, mà bổn cô nương sẽ giúp huynh quản lý thật tốt hậu cung! Lâm Lạc không nói gì, hắn cùng Tô Mỵ có sự chênh lệch thật lớn trong quan điểm. Hắn đến từ Bạch Dương trấn, từ một tiểu gia tộc của một hạ nguyên quốc bé nhỏ không đáng kể, ngay tiến giai Tiên Thiên cũng là một tham vọng quá đáng, nhưng chỉ có trăm năm thọ nguyên, chẳng khác gì người thường, quan niệm tự nhiên cũng không khác biệt gì người thường. Nhưng Tô Mỵ thì bất đồng, nàng xuất thân từ đại gia tộc thần quốc, mà võ giả đại gia tộc thần quốc có được mấy trăm năm thọ nguyên, mỗi người ít nhất có chừng trăm thê thiếp, luôn mong cầu có thể truyền thừa xuống một huyết mạch ưu tú nhất. Bởi vì trước kia nàng không thể tu luyện, học được nhiều nhất là làm sao quản lý tốt hậu viện của trượng phu, làm một chủ mẫu xứng chức. Đối với Tô Mỵ mà nói truyền thừa huyết mạch Lâm gia mới là trọng yếu nhất. Bởi vậy nàng thật tự nhiên muốn vơ vét những nữ nhân có dung mạo lẫn tư chất thượng thừa mở rộng hậu viện cho hắn, phạm vi càng rộng thì tự nhiên càng thêm có "thu hoạch". Đương nhiên, còn có trọng yếu hơn một chút, nàng nắm hậu viện Lâm gia trong tay, trở thành chủ mẫu của chúng nữ là có thể cô lập Lăng Kinh Hồng, làm cho vị tiểu di kia phải cúi đầu trước nàng. - Đừng hồ nháo! Lâm Lạc lắc lắc đầu: - Hạ tỷ, đừng nghe nàng nói hươu nói vượn, ta đi trước! - Đừng nghĩ chạy! Tô Mỵ vội vàng ngăn cản hắn, ôm chặt hai chân hắn: - Huynh đã đáp ứng muội chuyện hậu viện là do bổn cô nương quản, huynh muốn lật lọng sao? Khi đó Lâm Lạc chỉ cho rằng nàng nổi ghen, muốn ngăn cản nữ nhân khác dựa tới, ai có thể nghĩ đến nàng ngược lại đi tìm nữ nhân cho hắn? Lâm Lạc không khỏi cười khổ, nhưng Hạ Mộng Như cũng triền đi lên, nói: - Lâm thiếu, từ sau khi ta đi theo ngài đã có vài năm không bị nam nhân chạm qua, ngài cần phải phụ trách đối với ta! - Phải đó, ngốc tử huynh phải phụ trách! Tô Mỵ ở một bên thêm phiền. Hai nữ nhân đều giống như bạch tuộc triền lên người hắn, chỉ vài công phu đã cởi sạch sẽ quần áo hắn. Hạ Mộng Như thể hiện rõ công phu của hoa lâu nữ vương, rất nhanh đã làm Lâm Lạc không nhịn được nữa, một cơn gió lốc liền nhấc lên, tứ chi dây dưa, mồ hôi đầm đìa, tiếng rên rỉ không ngừng vang vọng. Lâm Lạc thật sự vượt qua một đêm hoang đường, một hồi cùng Tô Mỵ liều chết triền miên, một hồi lại rong ruổi trên thân thể đầy đặn của Hạ Mộng Như, vất vả miệt mài cả đêm. Song Tu quả phát uy, tuy rằng Hạ Mộng Như đã bị giam tại Thanh Huyền cảnh đỉnh nhưng chỉ một lần giao hoan cùng hắn đã đột phá tới Niết Âm cảnh. Mà cảnh giới Lâm Lạc rất cao, cảnh giới nàng lại quá thấp, tác dụng của Song Tu quả bị phóng đại tới lớn nhất, một đêm trôi qua Hạ Mộng Như đạt tới Niết Âm đại viên mãn, tiến cảnh cực nhanh làm chính nàng cũng không sao tin được. Một người tu võ chú trọng nhất là tăng nhanh thực lực, cảnh giới đột phá có ý nghĩa thọ nguyên gia tăng, Hạ Mộng Như tự nhiên vô cùng kích động, tỏ vẻ ngày sau muốn dùng càng nhiều "kỹ xảo" hồi báo Lâm Lạc. Nàng nói tới "kỹ xảo" đương nhiên là quan hệ tới chuyện nam nữ, tối hôm qua Lâm Lạc thực sự được kiến thức qua, không nghĩ tới chuyện nam nữ còn có thể dùng được nhiều động tác như vậy, nghe qua có cảm giác như gặp được đại đạo ah!