Chương 530 - 531: Đuổi Giết.

Hoành Tảo Hoang Vũ

Cô Đơn Địa Phi 01-07-2023 15:31:59

Nhưng Tề Thiên lại cho rằng Lâm Lạc châm chọc hắn, khuôn mặt liền tức giận, trong mắt chợt lóe huyết quang, dưới chân lan tràn từng vòng ánh sáng đen thui, bảy cỗ khô lâu từ hắc quang bò lên, đều nhìn lên không gầm lên giận dữ. Lúc này đến phiên Lâm Lạc chấn kinh, bảy bộ khô lâu cũng không phải do lĩnh vực biến ảo, mà là tồn tại thực sự, hơn nữa quang vựng đều là Linh cảnh cấp bậc! Chứng kiến vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Lạc, Tề Thiên cười ha ha nói: - Đây là nội tình của Âm Thi Tông, trước kia luôn bị phong ấn trong thi hạch, hiện giờ ta tiến nhập Linh cảnh, hết thảy đều về ta sử dụng! - Ngươi chính là tông chủ Thiên Thi Tông? Tám lão tổ quát lên. -Hừ, ở trước mặt bổn tọa làm gì có chỗ cho các ngươi nói chuyện! Tề Thiên khinh thường nói, đem ánh mắt nhìn Lâm Lạc: - Ngươi đại khái đã đoán được sự khủng bố của những bộ khô lâu kia đi? Đây chính là âm thi Linh cảnh do đích thân tông chủ Âm Thi Tông thượng cổ luyện hóa, chỉ có tông chủ mới nắm giữ bí thuật này – Thất Tuyệt Tử Ảnh! - Đáng tiếc thời gian quả thật quá lâu, thi hạch chỉ giúp ta đạt tới Không Linh cảnh, nếu không tông chủ Âm Thi Tông ở thời toàn thịnh đã là tam bộ linh giả, bổn tọa cũng không cần hao hết tâm tư bồi dưỡng mấy Linh cảnh âm thi! Nhưng chờ sau khi bổn tọa cắn nuốt bọn hắn, tất nhiên đạt tới Không Linh cảnh đỉnh, tiếp tục đem các ngươi luyện hóa thành âm thi, giúp ta bước ra nhị bộ! Tề Thiên có thật nhiều kế hoạch, mưu lược thật lớn, tựa hồ không tìm người chia sẻ thì cảm thấy khó chịu, ở trước mặt Lâm Lạc chậm rãi nói, giống như một lão hữu thật lâu chưa gặp mặt. - Đáng tiếc hiện giờ võ đạo điêu linh, đem toàn bộ người trên đại lục biến thành âm thi luyện hóa chỉ sợ cũng không đủ cho ta đạt tới thập bộ, đánh vỡ trói buộc của thế giới này, tiến vào thế giới khác! Nhưng ta đã nghĩ kỹ, có thể lưu lại người của một quốc gia không giết, còn cung cấp tài nguyên tu luyện tốt nhất cho bọn hắn, chỉ cần đạt tới Linh cảnh vậy cầm ra luyện thành âm thi cắn nuốt, chỉ cần qua mấy ngàn năm cũng đủ rồi! Tề Thiên mỉm cười nhìn Lâm Lạc, nụ cười như ma quỷ! Tề Thiên tuyệt đối là một người điên! Nhưng hắn cũng là một kẻ điên thực lực cường đại, ý nghĩ phát đạt! Nuôi nhốt người của một quốc gia biến thành đỉnh lô tu luyện của hắn, đây là chuyện điên cuồng tới bao nhiêu? Đây chẳng khác gì đem toàn bộ nhân loại biến thành gia súc nuôi trong lồng, cung cấp thực vật tốt nhất cho họ mập mạp thật nhanh, sau đó mới đem làm thịt. Hắn tuyệt đối làm được chuyện như vậy, hơn nữa còn có đủ thực lực làm như thế! Hiện tại mặc dù Tề Thiên còn chưa bước tới nhị bộ, nhưng cảnh giới đã tới Không Linh cảnh trung kỳ, ngoại trừ Tô Nghiễm Khai cùng đại bàng giải trong Thiên Lạc sơn mạch thật sự không còn kẻ nào đủ sức áp chế hắn. Hơn nữa thể chất của âm thi thật cường đại, có được thêm bảy khô lâu Linh cảnh tương trợ, Tề Thiên thật sự đủ lực lượng thổi quét ngang thiên hạ! Lâm Lạc siết chặt hai tay, lãnh đạm nói: - Ta tuyệt sẽ không cho ngươi thực hiện được! Vì Tô Mỵ, Lăng Kinh Hồng, Lâm Hành Nam cùng những người khác, hắn nhất định phải tiêu diệt tên điên phát rồ này! Người này vì theo đuổi cường đại, không tiếc chôn giết toàn bộ nhân loại trên đại lục, đã không thể chỉ dùng hai chữ kẻ điên mà hình dung. - Lâm Lạc, tuy rằng ta thật tôn trọng ngươi, nhưng ngươi cũng không nên quá kiêu ngạo! Tề Thiên hừ một tiếng, đôi mắt chuyển động, bảy bộ khô lâu đã hướng tám người Trần Long Ngô đánh tới, bản thân hắn bay về phía Lâm Lạc. - Hãy bớt nói sàm đi, đánh qua thì biết! Lâm Lạc hét lên một tiếng giận dữ, mở ra song lĩnh vực, vận chuyển Chiến Thiên bí quyết, Tử Đỉnh phủ trên đầu, hướng Tề Thiên đánh tới. Tề Thiên oanh ra tay phải, lĩnh vực hóa thành mấy trăm cây cốt mâu, tay trái che ngay trước người, lĩnh vực hình thành một tấm chắn, đã đem lĩnh vực biến hóa vận dụng tới cực hạn. Lâm Lạc thật mở rộng tầm mắt, nhưng hắn đã có Tử Đỉnh hộ thân, căn bản không cần đem lĩnh vực biến thành phòng ngự, hai lĩnh vực biến thành hai quyền đầu thật lớn, hướng Tề Thiên oanh tới. Oanh! Oanh! Oanh! Hai người liên tục trao đổi hơn mười chiêu, trong phương diện lĩnh vực Lâm Lạc chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng ở phương diện lực lượng thì Tề Thiên chiếm ưu, dù sao hắn đã có tu vi Không Linh cảnh trung kỳ. Hai bên không ngờ biến thành cục diện không phân thắng bại! Tề Thiên không khỏi nhướng mày, nói: - Mỗi lần ngươi đều có thể cho ta ngạc nhiên, đáng tiếc ta không thể không giết ngươi! - Trả lại nguyên vẹn lời nói cho ngươi, người chết chỉ có thể là ngươi! Lâm Lạc không hề yếu trên khí thế, ánh mắt đầy chiến ý. Tuy rằng lấy bảy đối tám, nhưng Linh cảnh khô lâu đã luyện hóa tới mức đem lĩnh vực thu liễm vào trong xương cốt, thân thể chúng kỳ thật chính là lĩnh vực, chỉ là một thanh kiếm, một cây đao đã có thể dễ dàng phá vỡ lĩnh vực của tám lão tổ, khiến bọn họ bị thương nặng! Chỉ một chút thời gian tám lão tổ đã bị tổn thương, hoàn toàn rơi vào hạ phong! Lâm Lạc hiểu được vì sao cỗ khôi lỗi Linh cảnh của hắn rõ ràng không cảm giác được lĩnh vực tồn tại, nhưng có thể dễ dàng oanh giết cường giả Linh cảnh, chính bởi vì thân thể của nó cũng là lĩnh vực, tương đương như một kiện linh khí! Nếu còn tiếp tục như vậy, tám lão tổ một là bị toàn diệt, không thì chạy trối chết, đến lúc đó hắn sẽ bị Tề Thiên cùng bảy bộ khô lâu vây công! Lâm Lạc tranh thủ thời cơ tế ra Linh cảnh khôi lỗi, tâm niệm vừa động, khôi lỗi đã hướng bảy bộ khô lâu đánh tới. - Ân, Linh cảnh khôi lỗi? Tề Thiên không khỏi cả kinh. Hắn đã lấy được truyền thừa của thượng cổ Âm Thi Tông, tự cho là nội tình của mình sâu nhất thiên hạ, chứng kiến Lâm Lạc cũng có thể tế ra một Linh cảnh khôi lỗi, tự nhiên là bị chấn động. Cỗ khôi lỗi có thể bộc phát ra một kích của nhị bộ linh giả, vừa ra tay như sấm vang chớp giật, một quyền oanh ra, trực tiếp nổ nát một bộ khô lâu, lực lượng khủng bố đẩy tới, đem sáu bộ khô lâu cùng nhóm người Trần Long Ngô toàn bộ chấn bay! Lần này Tề Thiên không chỉ là khiếp sợ, mà chẳng khác gì ăn trúng phân, sắc mặt cực kỳ khó xem. Hiện giờ võ đạo điêu linh, một cường giả Linh cảnh đều thật khó thể nhìn thấy. Hơn nữa Linh cảnh khô lâu không phải nói có thể luyện hóa thì luyện ra được, cần hao phí thật nhiều tài liệu trân quý. Có chút tài liệu không còn tồn tại, chết một con khô lâu là một lần đứt ruột của hắn ah! Hơn nữa Tề Thiên đã sớm xem Lâm Lạc là đối thủ cạnh tranh duy nhất, nhưng ở trong phương diện khôi lỗi lại thua một bậc, đây là sự đả kích đối với khí thế của hắn! Nhưng đây chỉ là sự bắt đầu, Linh cảnh khôi lỗi đại phát thần uy, oanh ra mấy quyền, lại có ba bộ khô lâu liên tiếp oanh vỡ, chỉ trong vài lần hô hấp ngắn ngủi đã mất đi bốn khô lâu, chết hơn một nửa. Tề Thiên vội vàng hô to một tiếng, ba bạch cốt khô lâu còn lại liền quay đầu hướng hắn chạy tới, dung nhập vào trong lĩnh vực của hắn, không còn xuất hiện. - Nhị bộ Linh cảnh khôi lỗi? Sắc mặt Tề Thiên trắng bệch, có thể đem khô lâu của hắn nổ nát như gà đất chó kiểng, tất nhiên không phải Không Linh cảnh khôi lỗi đủ sức làm được. Hắn đột nhiên quay người, không ngờ lại bỏ chạy! Đó là tự nhiên, tới lúc này không chạy chẳng lẽ còn muốn đánh nhau với nhị bộ khôi lỗi, chẳng lẽ là muốn chịu chết sao! - Trốn đi đâu! Lúc này tám lão tổ lại thật dũng cảm, lập tức truy tới. Tề Thiên là tông chủ Thiên Thi Tông, chỉ cần giết rụng hắn thì nguy cơ thi triều đã được giải quyết! Lâm Lạc không đuổi theo, bởi vì Linh cảnh khôi lỗi đã tiêu hao hết linh thạch trong cơ thể. Một khối linh thạch chỉ có thể duy trì khôi lỗi toàn lực oanh ra gần mười lần công kích, trước kia Lâm Lạc đã dùng qua ba lượt, cộng thêm vừa rồi đập vỡ bốn bộ khô lâu, linh thạch đã tiêu sạch sẽ. Hắn vội vàng thay một khối linh thạch khác, sau đó thu hồi khôi lỗi đuổi theo sau đám người Trần Long Ngô. Tuy cảnh giới của Tề Thiên mạnh mẽ hơn tám lão tổ kia không ít, nhưng trên tốc độ cũng không nhanh hơn bao nhiêu, hơn nữa phi hành trên không trung không được che giấu, không cách nào vùng thoát khỏi nhóm người đuổi theo phía sau. Lâm Lạc vận chuyển song hệ công pháp, thiêu đốt Chiến Thiên bí quyết, thân hình bỗng nhiên gia tốc, chỉ sau nửa canh giờ đã đuổi theo tám lão tổ, hướng Tề Thiên tới gần. - Đáng giận! Tề Thiên giận quát một tiếng, vừa chạy vừa công kích ra phía sau, từng đạo cốt mâu vũ loạn, không cầu đả thương địch thủ chỉ cầu kéo chậm tốc độ của Lâm Lạc, nếu không bị Lâm Lạc đuổi theo là ngày tận thế của hắn. Bởi vì khoảng cách quá xa Lâm Lạc cũng không dám thả ra Linh cảnh khôi lỗi, nếu không lực lượng bị tiêu hao mất trong lúc phi hành sẽ không thể tạo thành uy hiếp đối với Tề Thiên, nhất định phải đuổi tới gần mới được. Truy trốn, truy trốn, nhoáng một cái đã đi qua ba ngày. Khoảng cách giữa Lâm Lạc cùng Tề Thiên ngày càng kéo gần, mà tám lão tổ đã bị bỏ rơi không còn thấy thân ảnh. - Tề Thiên, có dám một trận chiến! Lâm Lạc quát lớn. Chiến cái đầu ngươi! Trong lòng Tề Thiên không biết đã đem Lâm Lạc mắng chửi bao nhiêu lần. Trong tay ngươi có nhị bộ khôi lỗi, ai chiến ai chết, cho hắn là kẻ ngu ngốc sao? - Cho ngươi một cơ hội công bình một cuộc chiến, chỉ cần ngươi không dùng khô lâu Linh cảnh, ta cũng không dùng khôi lỗi! Lâm Lạc lại nói. Hắn cũng không phải lừa gạt Tề Thiên, thứ nhất hắn có đầy đủ tự tin, thứ hai một đối thủ cường đại như vậy mới là đá mài đao tốt nhất của hắn. Nhưng Tề Thiên làm sao chịu tin tưởng, tự nhiên nghĩ Lâm Lạc gài bẫy hắn. Nếu như hắn mắc câu, bị Linh cảnh khôi lỗi chụp chết biết kiếm ai giải oan? Ở trong mắt mọi người hắn là đại ác nhân, đối ác nhân dùng quỷ kế không gì không ổn, người khác biết được sẽ không trách Lâm Lạc lật lọng, trái lại còn khen hắn lanh trí hơn người! - Lâm Lạc tiểu nhi, đừng hòng dụ bổn tọa mắc mưu! Tề Thiên hừ một tiếng, càng trốn nhanh hơn. Tuy Chiến Thiên bí quyết cường đại, nhưng lại khiến lực lượng Lâm Lạc tiêu hao cực nhanh. Tới ngày thứ năm hắn không thể không lấy ra linh thạch, vừa luyện hóa khôi phục lực lượng vừa phi hành. Mà tám lão tổ không có được linh thạch nghịch thiên như vậy, đành ngừng lại, tiêu hao như thế mà không chiếm được bổ sung, ngay cảnh giới của bọn họ đều có thể bị ngã xuống! Lâm Lạc cùng Tề Thiên chỉ cắm đầu bay nhanh, không nói gì thêm. Bọn hắn đã sớm là đối thủ một mất một còn, bởi vậy Tề Thiên cũng không mở miệng cầu xin tha thứ yếu thế, chỉ biết bỏ chạy! Mặc dù Tề Thiên chiếm được truyền thừa của thượng cổ Âm Thi Tông, nhưng lại không có được thần vật như linh thạch, chạy tới ngày thứ bảy rốt cục đã tới sơn cùng thủy tận! Hắn cắn chặt răng, đem ba bộ khô lâu còn lại triệu đi ra. Căn bản không phải vì muốn đả thương địch thủ, mà chỉ cầu đủ bám trụ Lâm Lạc một hồi cho hắn thời gian chạy trốn! Đương nhiên một khối Linh cảnh khô lâu vô cùng trân quý, nhưng cho dù trân quý cũng phải bảo trụ được mạng của hắn mới được. Nếu mạng cũng bị mất, có trân quý cũng không thể mang vào trong phần mộ. Hưu! Hưu! Hưu! Ba bộ khô lâu hướng Lâm Lạc đánh tới, chúng giống như khôi lỗi không hề có tình cảm, chỉ có bản năng giết chóc điên cuồng. Lâm Lạc vung tay tế ra Linh cảnh khôi lỗi, chỉ một quyền oanh tới bộ khô lâu bên trái. - Bạo! Xa xa, Tề Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, bộ khô lâu kia bỗng nhiên nổ tung, sóng xung kích khủng bố vẩy ra trên không trung, hình thành một đạo năng lượng phong ba mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Đây chính là một khối khô lâu Linh cảnh tự bạo, uy lực thậm chí so sánh được một kích của nhị bộ linh giả. Linh cảnh khôi lỗi nhất thời bị ném ra xa, còn giống như bị cơn gió cuốn đi. Mà hai bộ khô lâu còn lại hướng Lâm Lạc bức tới, đôi mắt trống rỗng đỏ rực quang mang muốn cắn nuốt người. Hiển nhiên, Tề Thiên cũng muốn làm hai bộ khô lâu này tự bạo, có thể nổ chết Lâm Lạc là tốt nhất, tạc không chết cũng đủ cho hắn có thời gian chạy trốn. Lâm Lạc tế ra Tử Đỉnh, hướng hai bộ khô lâu nghênh tới. - Bạo! - Bạo! Tề Thiên quát to hai tiếng, hai bộ khô lâu cơ hồ cùng tự bạo, hai cỗ sóng xung kích cực lớn triệt tiêu lẫn nhau, lại tăng cường cho nhau, hướng bốn phương tám hướng quét tới. Ông! Sóng xung kích va chạm tới, Tử Đỉnh nhất thời rung động liên tục, từng đạo tử khí lan tràn trải rộng, dư ba vẫn cường đại hướng Lâm Lạc cuốn qua. Hai tay Lâm Lạc liên tục oanh kích lên lực lượng còn sót lại, mỗi khi hóa giải một cỗ lực lượng cũng làm toàn thân hắn run lên, khớp xương bạo vang! Qua hơn trăm quyền, dư kình đầy trời mới biến mất, nhưng hai nắm tay Lâm Lạc máu chảy đầm đìa, xương ngón tay toàn bộ dập nát. Trong vết thương còn chứa lực phá hoại của âm thi lĩnh vực, phải để thương thế khép lại, Lâm Lạc tìm một chỗ an tĩnh vận công điều tức đem âm thi lực bức ra ngoài cơ thể mới có thể tiến hành trị liệu hữu hiệu. Nhưng hiện tại làm sao có thời gian cho hắn làm như vậy, tử huyết lập tức thiêu đốt, hóa thành một cỗ lực lượng cường đại trị liệu hướng hai tay hắn dũng mãnh lao tới. Nhưng tuy rằng tử huyết sinh cơ cường đại, chỉ một giọt cũng không đủ đuổi đi lực phá hoại của âm thi lĩnh vực. Lâm Lạc lại ngoan tâm đem hai giọt tử huyết còn lại toàn bộ thiêu đốt, lúc này mới đem âm thi lực trên hai tay toàn bộ đuổi đi, miệng vết thương nhất thời lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được lập tức khép lại. Lúc này Linh cảnh khôi lỗi đã đi trở lại, Lâm Lạc vung tay thu vào Tử Đỉnh, tiếp tục hướng Tề Thiên đuổi theo. Cho dù đuổi tới chân trời góc biển, hắn cũng phải đánh chết Tề Thiên! Ba bộ khô lâu tự bạo cũng không cấp cho Tề Thiên được nhiều thời gian, chỉ thêm một canh giờ đã bị Lâm Lạc đuổi theo phía sau. Tuy rằng khoảng cách này ném ra khôi lỗi Linh cảnh còn xa, nhưng tâm niệm Lâm Lạc chợt động, tế ra Tử Đỉnh hướng Tề Thiên đánh tới. Ông! Tử Đỉnh xoay tròn nhanh chóng biến lớn, hình thành một cự đỉnh lớn chừng ngàn trượng, giống như thần phạt giáng xuống, ngay lập tức chụp Tề Thiên bao phủ vào, mang theo hắn chụp xuống mặt đất!