Lăng Kinh Hồng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ánh mắt thiển cận!
- Tiểu nha đầu, ngươi nói cái gì?
Điền gia lão tổ xấu hổ, lập tức quát. Tiểu nha đầu kia lúc trước chỉ bất quá là Thiên Hợp cảnh, nhưng lại nghịch thiên như tiểu tử Lâm Lạc, trong bất tri bất giác đã đột phá Linh cảnh.
Hai người này rốt cục ở bên trong U Ám sâm lâm đã chiếm được cơ duyên nghịch thiên như thế nào!
- Điền huynh, nếu ngươi là tam bộ linh giả, sẽ nhận mãnh thú cầu hòa sao?
Một gã lão tổ Hoa gia thản nhiên hỏi.
- Đương nhiên sẽ không, lão phu nếu có uy lực lớn như vậy, tự nhiên phải đem mãnh thú chém giết hết...
Điền gia lão tổ còn chưa dứt lời rốt cục ý thức được mình đã nói sai, nhất thời nặng nề hừ một tiếng quay đầu đi.
Một khi thực lực chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nhân loại sẽ đem mãnh thú chặt cỏ tận gốc, mà mãnh thú đồng dạng cũng sẽ làm như thế.
Suốt mười mấy vạn năm, nhân loại cùng mãnh thú chém giết lẫn nhau, cướp lấy yêu hạch lẫn đan hạch, đã sớm lâm vào cục diện không chết không ngừng. Chỉ khi tình huống thực lực giống nhau mới có thể hòa bình ở chung, một khi cân bằng bị đánh phá, như vậy phải có một phương bị diệt sạch mà kết thúc!
Thời kỳ thượng cổ bách tộc tranh diễm, nhưng tứ đại cổ tộc hưng khởi, bách tộc toàn bộ bị trán áp oanh sát, thực hiện vương giả đại nhất thống! Nhân loại còn tàn khốc như thế, huống chi là giữa nhân loại cùng mãnh thú!
- Tô tiền bối, nếu đầu mãnh thú kia thật sự là tam bộ, những người như chúng ta có thể tạo ra được tác dụng gì?
Cảnh gia lão tổ của Đại Việt quốc nói.
Đây không phải là mục đích mời mọi người đến thương lượng hay sao, tiếp thu ý kiến quần chúng, nghĩ ra một đối sách.
Trong khoảnh khắc mọi người trầm mặc, nếu đầu mãnh thú kia thật sự là tam bộ, vậy bọn họ không khả năng giết chết nó, chỉ nói lĩnh vực Huyền Linh cảnh cũng đã vô địch.
- Theo lão phu xem chúng ta nên buông tha Ngân Nguyệt đại lục, vượt biển đi xa, trong biển rộng mênh mông có vô số hòn đảo đủ cho chúng ta sống yên!
Một gã lão tổ của Trần gia nói.
Lời vừa nói ra lại đạt được không ít người đồng ý.
Bốn phía Ngân Nguyệt đại lục là biển cả bao quanh, hơn nữa biển khơi còn lớn hơn cả đại lục, chưa từng có người nào đi tới tận cuối. Ở trong biển rộng rất nhiều hải đảo, cho dù một hòn đảo dàn xếp không đủ trăm vạn nhân khẩu của một gia tộc, nhưng mười đảo hay tám đảo cũng phải đủ rồi.
Nếu đầu mãnh thú kia thực sự đạt tới tam bộ, cho dù bọn họ chịu liều mạng cũng không thể giải quyết được nó! Nếu như không công chịu chết, chuyện ngu xuẩn như thế đương nhiên không ai nguyện ý làm!
Mà những đại tộc đều có pháp bảo không gian, muốn di dời toàn tộc thật sự cũng không phải phiền toái.
Người tu luyện rất thực tế, đừng nói là không công chịu chết, cho dù có thể ngọc đá cùng nát những lão tổ cũng không nguyện ý hi sinh chính mình tạo phúc cho toàn nhân loại – nói đi thì nói lại, nếu có thể ngọc đá cùng nát vậy chứng minh thực lực đôi bên không sai biệt nhau, cũng sẽ không có buổi hội nghị hôm nay.
- Chính diện giao phong chúng ta đương nhiên không có biện pháp!
Lâm Lạc chậm rãi nói.
- Vô nghĩa!
Điền gia cùng Tiếu gia xem Lâm Lạc không vừa mắt, không khỏi châm chọc, theo tình huống trước mắt họ cũng không sợ Lâm Lạc đột nhiên trở mặt.
Lâm Lạc không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói:
- Nhưng nếu chúng ta có thể lợi dụng địa hình, thật không đến nỗi không khả năng thủ thắng!
- Chỉ giáo cho?
Lâu gia lão tổ nói.
- U Ám sâm lâm!
Lâm Lạc mỉm cười.
- Tiểu tử kia chỉ ăn nói khùng điên, U Ám sâm lâm vừa qua kỳ hạn ba trăm năm, độc chướng dày đặc, đây không phải muốn chúng ta đi chịu chết sao?
Không ít lão tổ ồn ào.
Lâm Lạc đảo ánh mắt, nói:
- Nếu ta nói có biện pháp làm cho mọi người xem thường độc chướng đây?
- Cái gì?
Toàn bộ lão tổ đều khiếp sợ.
Nếu có thể xem thường độc chướng, đây chẳng phải đại biểu có thể tự do ra vào U Ám sâm lâm? Há không phải có thể một mực ở bên cạnh linh hồ tu luyện? Đây không phải có hi vọng có thể tiến giai nhị bộ sao?
Trong khoảng thời gian ngắn hơn hai mươi ánh mắt đều tập trung trên người Lâm Lạc, nếu không phải sợ hãi thực lực cùng khôi lỗi của hắn, bọn họ đều mơ tưởng bóp cổ cho hắn khai ra toàn bộ bí mật.
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Tóm lại ta có biện pháp khiến cho chư vị không bị độc chướng thương tổn, như vậy khai chiến ngay trong U Ám sâm lâm chúng ta sẽ có biện pháp!
Không sai, độc chướng của U Ám sâm lâm thật sự đáng sợ, cho dù là Tô Nghiễm Khai cũng không dám bị lây nhiễm, tin tưởng cũng tạo thành uy hiếp trí mạng đối với tam bộ linh giả.
- Vậy làm sao dẫn dụ kẻ thần bí kia đi vào U Ám sâm lâm?
Phạm Thương Vũ hỏi.
Đây cũng là một vấn đề phi thường thực tế, U Ám sâm lâm nằm ở cực nam, đóng băng vạn lý, căn bản ít người lui tới, cũng không có mãnh thú tồn tại. Nếu không có tình huống đặc thù, Lôi Đình thú vì sao phải chạy vào bên trong?
- Nhất định phải có người làm mồi đem đầu mãnh thú kia dẫn dụ đi qua!
Lâm Lạc trầm ngâm nói.
Mọi người lập tức trầm mặc, nếu mãnh thú kia thật sự là tam bộ linh giả, vậy người làm mồi mười phần khó thoát, hơn nữa còn cần không chỉ một con mồi.
Ai cũng không muốn chịu chết!
- Có lẽ cũng không tệ hại như vậy!
Tô Nghiễm Khai ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Trên thực tế ngoại trừ đầu mãnh thú còn chưa lộ mặt kia, chiến lực của những mãnh thú khác không mạnh lắm, chúng ta chỉ cần cường thế phóng ra, tạo thành tổn thương nặng một chút, đầu mãnh thú kia nhất định sẽ truy tung tới!
- Mà chúng ta chỉ cần tranh thủ thời gian, có thể dẫn dụ nó đi tới U Ám sâm lâm, như vậy chư vị cũng không cần làm mồi chịu chết!
Mọi người đều nghĩ ngợi trong lòng, cảm thấy hành động này có thể thực hiện.
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng hành động, nếu để cho đầu mãnh thú kia tiếp tục tấn giai, vậy...
Lời của Tô Nghiễm Khai chưa dứt nhưng tất cả mọi người đều biết ý tứ của hắn, nếu đầu mãnh thú kia đột phá bước thứ tư, vậy muốn oanh giết mọi người như lấy đồ trong túi, cả đời bọn họ chỉ có thể tránh bên trong U Ám sâm lâm.
Tuy nói như thế nhưng mọi người có mặt đều là cột trụ của các đại gia tộc, kế hoạch có bao nhiêu tinh diệu cũng phải xuất hiện sơ suất. Tự nhiên cần quay về nhà làm an bài trước, vạn nhất chuyện không xong có thể lập tức rời khỏi đại lục.
Lại một phen bận rộn, thêm năm ngày trôi qua.
Lâm Lạc cũng không biết bọn họ có thể xử lý được đầu Lôi Đình thú khủng bố kia hay không, theo ý nghĩ của hắn đem Tô Mỵ, Lâm Hành Nam bọn họ đưa tới trong U Ám sâm lâm, tuy rằng nhìn qua giống như ngục giam nhưng cũng là chỗ che chở tốt nhất.
Hơn nữa Ngân Nguyệt đại lục vẫn còn một đại tai họa ngầm, không đầy trăm năm thời gian Hỏa Diễm Cự Nhân sẽ thoát khốn chạy ra, đây tuyệt đối là một tồn tại còn cường đại hơn cả Huyền Linh cảnh!
Độc chướng của U Ám sâm lâm cũng không biết đủ sức chắn đỡ Hỏa Diễm Cự Nhân hay không, nhưng vạn nhất ngày hắn thoát khốn mà Lâm Lạc còn chưa có đủ năng lực đối kháng, như vậy U Ám sâm lâm vẫn là điểm an toàn nhất mà Lâm Lạc nghĩ tới.
Nhưng tu vi đám người Lâm Hành Nam quá thấp, muốn di dời cả tộc đến U Ám sâm lâm không dùng tới một năm thời gian thì đừng mong hoàn thành! Mà thú triều mãnh liệt, nếu không đánh chết được Lôi Đình thú phát động chiến tranh lần này, nhiều lắm chỉ cần một năm thời gian toàn bộ nhân loại hoặc mãnh thú phải có một phương bị diệt sạch, người sống sót lại trọng thương, sinh hoạt trong kinh hoàng!
Lâm Lạc không còn đường lui, hắn nhất định phải tiêu diệt đầu Lôi Đình thú kia!
Năm ngày sau, ba mươi Linh cảnh cường giả cộng thêm Đường Điềm, Bảo Bảo đại tiên cùng nhau xuất động hướng phía nam xuất phát, bắt đầu oanh giết thú triều tràn đến!
Mỗi lần bọn họ chỉ lưu lại một ít mãnh thú chạy trốn đi mật báo, trên đường không hề ngừng lại, giống như một đạo lợi kiếm vung chém qua, tiến mạnh về phía nam.
Đầu Lôi Đình thú kia sau khi nhận được tin tức, nếu như có ý diệt sạch nhân loại tất nhiên sẽ một đường đuổi theo, tiêu diệt tồn tại cực mạnh trong nhân loại diệt hậu hoạn.
Nhóm người Lâm Lạc cũng không dám nắm chắc, lại không dám dừng chân, một khi dừng lại nói không chừng sẽ bị thứ kinh khủng kia đuổi kịp. Khai chiến trong hoàn cảnh bình thường bọn họ sẽ rơi vào kết quả chắc chắn tử vong!
Thừa dịp này Lâm Lạc để Lăng Kinh Hồng truyền thụ phương pháp áp súc lĩnh vực cho các lão tổ.
Mặc dù Lăng Kinh Hồng không có được thiên tư như Lâm Lạc, nhưng khi song tu với hắn đã đạt được cảm ngộ của hắn, do đó nhanh chóng nắm giữ đạo biến hóa trong lĩnh vực. Mà nàng lại là một lão sư rất giỏi, có thể dùng ngôn ngữ của mình đem lĩnh ngộ miêu tả đi ra, đem bí thuật trân quý truyền cho mọi người.
Đừng nói là người mới tiến nhập Linh cảnh như Phạm Thương Vũ, ngay cả Tô Nghiễm Khai nghe được cũng có cảm giác như gặp được đại đạo!
Tuy rằng người chỉ dạy là Lăng Kinh Hồng, nhưng nhóm lão tổ Lạc Thủy quốc cũng biết thật ra là do Lâm Lạc cảm ngộ khi đối chiến cùng Thiên Thi Tông, lúc ấy Lâm Lạc nói không thể nói ra bằng lời, hiện giờ lại để Lăng Kinh Hồng giảng giải cho bọn họ, có thể thấy được lúc đó hắn nói là sự thật.
Nhưng vì sao hắn có thể dạy cho Lăng Kinh Hồng đây?
Hơn nữa nữ nhân bên cạnh Lâm Lạc tựa hồ tiến cảnh thật nhanh, giống như Tô Mỵ cùng Trữ Kiều Nguyệt một ngày một ngày đã biến hóa, hoàn toàn đánh vỡ lệ thường trong võ đạo.
Những lão tổ kia cũng không phải kẻ đần, lập tức có được suy đoán: Lâm Lạc có một loại bí thuật có thể làm cảnh giới người bên cạnh đột nhiên tăng mạnh! Hơn nữa những người được lợi đều là nữ tử, có thể thấy được đây là bí thuật có quan hệ tới song tu!
Cho nên Lăng Kinh Hồng học được đạo áp súc lĩnh vực, thậm chí còn nhờ vậy mà đột phá Linh cảnh!
Nếu quả thật là như thế, vậy có thể đem nữ tử có tư chất cao thâm trong gia tộc cấp cho Lâm Lạc làm thiếp, không phải tu vi cũng sẽ đột nhiên tăng mạnh, thậm chí đột phá Linh cảnh sao? Đến lúc đó lại triệu hồi, vậy thực lực của gia tộc sẽ trướng mạnh!
Ở trong mắt những lão tổ kia trinh tiết có đáng là gì, nếu bị Lâm Lạc ngủ vài lần đạt tới tu vi Linh cảnh, bọn hắn ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng có thể nguyện ý đưa ra ngoài!
Đương nhiên ở thời điểm hiện tại bọn họ chỉ đem ý tưởng đặt trong lòng, nếu có thể thuận lợi hóa giải nguy cơ lần này, bọn họ nhất định sẽ có hành động!
Một đường đánh chết mãnh thú, với thực lực cường hãn của bọn họ tự nhiên không gặp được lực chống cự, chỉ bảy ngày thời gian họ đã đi tới cực nam, mà mãnh thú ven đường chết đầy tràn, đã có thể xây thành núi thịt, hình thành biển máu.
Kế tiếp chính là băng nguyên hoang vu không bóng người, mọi người không hề dừng lại, chỉ nửa ngày sau đã cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại làm người ngạt thở đang cấp tốc tới gần sau lưng!
Đã đến! Đầu mãnh thú khủng bố kia đã mắc câu!
Mọi người không dám dừng lại, dù chưa từng đối mặt với mãnh thú kia nhưng chỉ khí tức đã khiến cho bọn họ cảm thấy vô lực, thậm chí ngay cả Tô Nghiễm Khai cũng nói khí tức đã vượt qua khả năng lý giải của hắn!
Tuyệt đối là tam bộ!
Mọi người liều mạng bay nhanh về hướng U Ám sâm lâm.
Một canh giờ sau sau lưng họ xuất hiện một chấm đen nhỏ, dần dần phóng lớn, với ánh mắt của mọi người cùng có thể tinh tường chứng kiến là một mãnh thú toàn thân bao trùm lam sắc lân phiến, giống như thằn lằn, cả người bao phủ thiểm điện, giống như thần thú giáng xuống nhân gian, có thể trấn áp thiên hạ!
- Nhanh chút nữa!
Phía trước đã là U Ám sâm lâm, nhưng đầu mãnh thú khủng bố đã càng ngày càng gần, sắp đạt tới khoảng cách có thể công kích!
- Ngao...
Đầu Lôi Đình thú nổi giận gầm lên một tiếng, miệng há ra, một viên điện cầu cỡ nắm tay hướng mọi người bắn tới.
Điện cầu vừa bay ra lập tức biến lớn trên không trung, hình thành một cự vật bán kính gần dặm, vô số thiểm điện rực thiểm, cách thật xa cũng làm mọi người cảm thấy nhịp tim đập nhanh!
- Mọi người dùng lĩnh vực áp súc chống đỡ, tuyệt không thể dừng lại!
Lâm Lạc hét lớn.
Song lĩnh vực đồng thời mở ra, co rút chừng nửa trượng, gắt gao bao vây lấy hắn, tay phải Lâm Lạc nắm chặt tay Lăng Kinh Hồng, tốc độ phi hành không hề giảm bớt.
Tất cả mọi người đều hiểu được nếu dừng lại chống đỡ, sẽ ảnh hưởng tốc độ phi hành, chỉ cần bị Lôi Đình thú đuổi kịp đó là một kích tử vong!
Bọn họ đều mở ra lĩnh vực, tuy rằng được Lăng Kinh Hồng truyền thụ nhưng chỉ vài ngày còn chưa đạt được mức độ nghịch thiên như Lâm Lạc, chỉ có thể áp súc được một phần năm đã là thành tích tốt nhất!
Oanh!
Điện cầu bay qua, mọi người đều bị nổ bay tung lên, uy lực điện cầu vô cùng mạnh mẽ, tiếp tục oanh về phía trước, bay tới U Ám sâm lâm mới hao hết lực lượng, ven đường lưu lại một khe rãnh dài chừng trăm dặm, chiều rộng tới trăm trượng sâu thẳm!
Lực lượng tam bộ, thật sự quá mạnh mẽ!
Cỗ lực lượng đánh vào mọi người căn bản không khả năng phản kháng, đều bị ném dựng lên giống như thiên nữ tán hoa.
Đây đều là nhờ bọn họ sử dụng áp súc lĩnh vực, nếu không cũng không chỉ đơn giản bị ném ra ngoài mà trực tiếp bị nghiền thành mảnh nhỏ.
Cho dù là như thế mọi người vẫn bị thương, nhưng vì Lâm Lạc lĩnh ngộ sâu nhất nên bị thương nhẹ nhất, mà lĩnh ngộ kém nhất là một lão tổ Trần gia liên tục nôn ra máu, thiếu chút nữa nghẹt thở!
Mọi người đều biến sắc, thực lực sai biệt thật sự quá lớn, cũng may Lâm Lạc có bí thuật hộ thân, đem áp súc lĩnh vực truyền thụ mọi người, nếu không dưới một kích này phải có một nửa nhân số bị oanh sát!
- Đừng ngây người, tiếp tục chạy!
Lâm Lạc khẽ quát một tiếng, đổi lại tình huống khác hắn tự nhiên không thèm để ý sự sống chết của bọn họ, nhưng Lôi Đình thú thật sự quá cường đại, mỗi người đều là lực lượng quý giá, tuyệt không thể dễ dàng hao tổn.
Mọi người toàn lực phi hành hướng U Ám sâm lâm phóng tới.