Đây chính là chiến trường giết chóc không có bất kỳ quy tắc nào khác, còn có người nào sẽ đi nói lời nói tràng diện gì, giúp nhau nói một tiếng "thỉnh", sau đó lại ra tay? Nếu là làm như vậy mà nói, không biết đã bị người giết bao nhiêu lần!
Lâm Lạc ra quyền đón chào.
Bùm!
Một sóng xung kích mà mắt thường có thể thấy được từ chỗ hai người giao thủ phát ra, hướng về bốn phương tám hướng bức bắn đi, may mắn trong đấu võ trường này có cấm chế phòng ngự, nếu không kình khí tràn đi này cũng có thể phá hư đấu võ trường thành một đống bừa bộn !
Đây cũng phải, đấu võ trường mỗi ngày đều có nhiều trường chiến như vậy, nếu không có cấm chế phòng ngự, kai không biết phải xây dựng mấy lần.
Hai người đồng thời lui về phía sau ba trượng, lẫn nhau nhìn đối phương, trên mặt dấu diếm một chút thanh sắc.
Âu Dương Cường giơ tay phải, hóa thành lợi trảo, nguyên bản cánh tay bình thường rõ ràng biến thành xanh ngọc, quỷ dị nói không nên lời.
- Ngọc Điêu Thủ!
Cửu hoàng tử vỗ tay thở dài.
- Quả nhiên, người ở nơi này chiến đấu truy cầu đúng là thắng lợi, vừa ra tay chính là tuyệt chiêu, nhanh nhất đánh ngã địch nhân mới là trọng yếu nhất, không nói bất luận sức tưởng tượng gì!
- Ngọc Điêu Thủ?
Tô Mị sợ hãi cả kinh, đây chính là một môn kỳ học, nghe nói chỉ cần bị Ngọc Điêu Thủ làm bị thương, thân thể sẽ ngọc hóa, thậm chí có thể xảy ra sinh hóa Ngọc thạch, rất là quỷ dị, là Thiên môn cực kỳ huyền ảo trong Thổ hệ công pháp, vô cùng khó luyện, khi nào luyện thành thì uy lực vô cùng!
Điền Phi Thành thì lộ ra một tia cười lạnh, e ngại mặt mũi Tô Mị, tuy hắn không dám cho Âu Dương Cường hạ sát thủ, nhưng nếu là "không cẩn thận" ngọc hóa bộ phận mấu chốt nào đó của Lâm Lạc, làm cho hắn không cách nào làm nam nhân nữa, Lâm Lạc còn có thể trở thành con rể Tô gia sao?
Đến lúc đó tùy tiện thỉnh cường giả gia tộc ra tay liền có thể đánh chết Lâm Lạc, rửa khuất nhục hắn ở nô lệ phường thị đã bị!
- Giết!
Âu Dương Cường hộc ra chữ thứ nhất, hai tay chém ra, bóng ngọc lập loè, hướng về Lâm Lạc loạn đả mà đi.
Tuy Lâm Lạc không biết đối phương dùng là công pháp gì, nhưng hắn đã có thể tu thành kỳ học như Băng Phách Hàn Thứ, thiên hạ to lớn, sao có thể không có tuyệt học sánh vai? Hắn không dám chủ quan chút nào, lục hệ công pháp vận chuyển, một quyền oanh ra, trên nắm tay chớp động lên dòng điện sí bạch!
- Ân!
Cửu hoàng tử lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, Lôi điện chi lực? Một võ giả sao có thể vận dụng lôi điện chi lực, đây chính là lực lượng đặc biệt thuộc về thiên địa, đại biểu cho Thiên phạt, há có thể cho người sử dụng?
Bùm!
Lâm Lạc lục hệ công pháp cùng chuyển, hơn nữa Chiến Thiên Quyết tăng phúc, chiến lực gần so với Giác Vi Cảnh Đại Viên Mãn, mặc dù đối phương ở trên cảnh giới so với hắn cao hơn, nhưng vẹn vẹn chỉ có Giác Vi thất trọng thiên, trái lại bị hắn áp chế!
Âu Dương Cường lập tức bị Lâm Lạc một quyền oanh lui, trên người còn quấn quanh lấy dòng điện sí bạch, làm cho toàn thân hắn run rẩy liên tục!
Lúc này chỉ cần Lâm Lạc thừa cơ công kích, bởi vì đã bị lôi điện chi lực tê dại, Âu Dương Cường căn bản không có sức hoàn thủ, tuyệt đối là bị Lâm Lạc tùy ý đánh!
Pằng...
Âu Dương Cường nặng nề ngã trên mặt đất, chấn đắc hắn mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, trong không khí tạo thành một đạo máu tươi thê lương!
Thất phẩm chiến tướng, cái này cơ hồ ý nghĩa cùng giai vô địch, nhưng rõ ràng không phải một chiêu chi địch của Lâm Lạc? Chẳng những Điền Phi Thành không ngờ, ngay cả Cửu hoàng tử cũng là mắt lộ ra dị sắc, tâm mời chào Lâm Lạc càng cường liệt .
- Ngươi rất mạnh!
Thần sắc Âu Dương Cường lạnh lùng trèo lên, trong ánh mắt chiến ý càng đậm.
- Rốt cục gặp được một đối thủ đáng giá xem trọng!
Trước đó, hắn giống như một cái máy móc giết chóc, không có một tia tình cảm! Mà giờ khắc này chiến ý ngút trời, rốt cục thức tỉnh tôn nghiêm võ giả của hắn, là vì truy cầu càng mạnh!
Hắn thét dài một tiếng, tiếng gầm cuồn cuộn, khí thế rõ ràng một hồi tăng vọt, từ Giác Vi thất trọng thiên tăng lên tới bát trọng thiên, cửu trọng thiên, thập trọng thiên!
Giác Vi Cảnh Đại Viên Mãn!
- Ta liền dùng toàn lực đả bại ngươi, dùng bày tỏ kính ý đối với ngươi!
Âu Dương Cường hét lớn một tiếng, lại lần nữa giết tới.
Bùm! Bùm! Bùm!
Lâm Lạc khởi quyền đánh trả, không dám có lưu dư lực chút nào, mỗi một quyền đều là toàn lực ứng phó!
Hai người chiến đấu không hề hoa xảo, chất phác tự nhiên, từng quyền đến thịt, chỉ cần bị đánh trúng, kết cục tất nhiên là cuồng phun máu tươi!
Luận lực lượng, Giác Vi thập trọng thiên Âu Dương Cường khẳng định chiếm thượng phong! Nhưng Lâm Lạc bởi vì có Lôi điện chi lực, nhưng lại đền bù một điểm lực lượng chênh lệch, mà ở trên thể chất, Lâm Lạc tu Thập Biến Kim Thân Quyết, đối phương cũng có một môn Thổ hệ công pháp cổ quái, thân thể cứng rắn như ngọc thạch, chẳng hề thua kém Lâm Lạc chỗ nhiều ít!
Trong thời gian ngắn, bọn họ cũng chia không ra thắng bại, đánh cho kịch liệt vô cùng.
Con ngươi Cửu hoàng tử không khỏi siết chặt, Lâm Lạc chỉ có cảnh giới Giác Vi tam trọng thiên, nhưng có thể cùng Giác Vi thập trọng thiên cao thủ đối chiến, thậm chí còn tu Lôi điện chi lực, người như vậy có thể được hắn phò tá mà nói, sẽ trở thành cánh tay trái bờ vai phải của hắn, nếu không. . .
- Lâm Lạc a Lâm Lạc, ngươi ngàn vạn lần đừng cho bổn Hoàng tử thất vọng! Không thể được Hoàng tử sử dụng, vậy cũng chỉ có một đường hủy diệt!
Tuy Vạn Niên Hàn Ngọc Tâm đã hoàn toàn hóa thành mảnh vỡ, nhưng Lâm Lạc như cũ còn có sát khí lớn như Băng Phách Hàn Thứ, loại lực phòng ngự siêu cường như Tử Đỉnh, nhưng hắn đều không có tế ra, mà là dùng khối kiên thạch khó được như Âu Dương Cường đến ma luyện phong mang của hắn.
Hai người đều là chiến đến phát cuồng, tuyệt chiêu liên tục xuất hiện, mặc dù là Giác Vi Cảnh chiến đấu, nhưng dù Thông Minh Cảnh cao thủ thấy được cũng động dung!
- Lại đến!
Âu Dương Cường rống to, trên tay lập tức nhiều hơn một Đại Quan Đao dài hơn trượng, thân đao xanh đậm sắc, sáng loáng như nước. Hắn vung đao chém ra, giống như một Thượng cổ Ma Tôn, sau lưng lượn lờ từng đạo hắc khí, tạo thành một loại ảo ảnh như Lệ quỷ, đồng dạng khua tay múa Đao, hung thần ác sát hướng Lâm Lạc cuồn cuộn đi.
- Thiên Ma Thập Bát Trảm!
Hắn kêu to.
- Đệ nhất trảm!
Hắn đem Đại Quan Đao giơ lên cao cao, nhắm ngay đầu Lâm Lạc chém xuống.
Bùm...
Lâm Lạc tế ra Tử Đỉnh, ngàn vạn tử khí rủ xuống, đem đao này ngăn cản xuống, hắn thừa cơ chém ra một quyền, đem Âu Dương Cường sinh sinh đánh bay.
Thân hình Âu Dương Cường rơi xuống đất, nhưng lại không tức giận chút nào, lại vung đao bổ tới.
- Đệ nhị trảm!
Hắn huy động Đại Quan Đao bổ tới, mà một đạo hắc sắc ảo ảnh cũng cùng thân thể của hắn kết hợp chung một chỗ, trong nháy mắt khiến cho thân thể của hắn cấp tốc bành trướng, cơ nhục toàn thân nổi lên, mạch máu bay bổng, giống như một con giun dài hẹp, chán ghét dị thường.
Nhưng lực lượng của Âu Dương Cường lại đề cao một mảng lớn!
Nha!
Tử Đỉnh lưu chuyển, như cũ đem thế công đơn giản hóa giải. Chỉ cần lực lượng của Âu Dương Cường không có vượt qua Lâm Lạc một đại cảnh giới, như vậy sau khi Tử Đỉnh đánh tan chín thành lực lượng, dư kình đối với Lâm Lạc liền không tạo thành được uy hiếp!
Âu Dương Cường lại bị Lâm Lạc một quyền đánh bay, ở giữa không trung cuồng phun một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn là mắt sáng như đao, không có làm chút dừng lại nào, lần nữa giết trở về.
- Đệ tam trảm!
Đạo hắc sắc ảo ảnh thứ hai tan ra vào trong cơ thể hắn, lực lượng Âu Dương Cường rõ ràng lần nữa xuất hiện tiêu thăng, bành bạch, khớp xương toàn thân hắn bạo vang lên, hiển nhiên lực lượng kịch tăng này đối với bản thân hắn chính là một loại phụ tải to lớn!
Đại Quan Đao, lại chém!
Lúc này, Lâm Lạc cũng có một chút động dung, mỗi khi Âu Dương Cường chém ra một kích đều có thể gia tăng gấp đôi lực lượng, nếu như vậy liên tục chất chồng xuống dưới, thời điểm trảm thứ mười, lực lượng của đối phương có thể đột phá trình tự Giác Vi Cảnh, đạt tới Thông Minh Cảnh!
Khi đó, Lâm Lạc cũng có nguy hiểm trực tiếp bị chém rụng!
Quả nhiên, người có thể bắt được danh xưng thất phẩm chiến tướng, làm sao có thể không có chút tài năng, luôn luôn ẩn giấu tuyệt kỹ!
Đệ tứ trảm! Đệ ngũ trảm! Đệ lục trảm!
Lực lượng Âu Dương Cường bạo tăng, hình thể đã từ dáng người trung đẳng nguyên bản biến thành Cự Nhân chiều cao hơn một trượng, làn da toàn thân lại đen nhánh, trong hai mắt cũng hiện động lên dạ mang, như ác ma từ trong địa ngục bò ra!
Một màn này, Tô Mị cùng Cửu hoàng tử nhìn thấy cũng vô cùng khiếp sợ.
- Tô thế muội, có từng nghe nói Thiên Ma Bá Quân hơn nghìn năm trước tung hoành thiên hạ không?
Cửu hoàng tử quay đầu nhìn về phía Tô Mị.
Tô Mị đang thần tình khẩn trương, rất có vẻ lo lắng, thẳng một lát sau nàng mới kịp phản ứng, cau mày nói:
- Thiên Ma Bá Quân dùng thân phận võ giả tán tu xông lên Thích Biến Cảnh, được xưng cao thủ đệ nhất thiên hạ, lại thả ra hào ngôn muốn đem Tam đại Thần quốc toàn bộ đả đảo, trở thành đứng đầu đại lục! Nghe nói có nhiều Thích Biến Cảnh cường giả đều chết ở dưới đao của hắn, nhưng đột nhiên lại mai danh ẩn tích, thật nhiều người đoán hắn bị Tiên cảnh cường giả ra tay, chém giết cuồng nhân này! Đao. . . Chẳng lẽ Thiên Ma Thập Bát Trảm chính là truyền thừa từ Thiên Ma Bá Quân?
- Không sai, bởi vì đánh chết Thiên Ma Bá Quân, chính là tổ tiên Phạm gia ta!
Thời điểm Cửu hoàng tử nói những lời này, trên mặt có vài phần ngạo khí, dù sao đây chính là Tiên cảnh cường giả!
- Không nghĩ tới môn công pháp này của hắn lại vẫn có truyền nhân!
Trên mặt Tô Mị càng âm trầm, đây chính là truyền thừa công pháp Thiên Ma Bá Quân, năm đó Thiên Ma Bá Quân là một đường từ Tiên Thiên Cảnh giết đến Thích Biến Cảnh, môn công pháp này cường đại tự nhiên không nói chơi!
Lâm Lạc chống đở được sao?
Điền Phi Thành chỉ biết ăn uống vui đùa, nhưng nghe Tô Mị cùng Cửu hoàng tử đối thoại, hắn như thế nào cũng có thể biết rõ môn đao pháp này của Âu Dương Cường uy lực vô cùng lớn, chẳng những có thể đả bại Lâm Lạc, thậm chí còn có thể tại chỗ chém giết hắn, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Trảm thứ mười!
Âu Dương Cường hét to, bành bạch, lúc này lực lượng của hắn thực sự quá cường đại, làn da toàn thân đều bị ngạnh sanh nứt vỡ, máu tươi phún dũng, giống như huyết nhân!
Hắn cứ như vậy máu chảy đầm đìa giết tới đây, mang theo một cổ khí phách bá diệt thiên địa!
Lâm Lạc cũng là chiến ý tiêu thăng đến phát cuồng, chiến ý chi quyền kim sắc từ trong đan điền bay lên, Băng Phách Hàn Thứ ra, hắn hạo hạo đãng đãng vung quyền nghênh đón!
Ba nắm tay, năm cây băng thứ, tử khí lưu chuyển, Lâm Lạc không còn có lưu thủ, cũng không thể lưu thủ!
Bùm!
Đao khí cuốn qua, năm cây Băng Phách Hàn Thứ đều bị đánh rớt xuống, nhưng hàn khí lan tràn, lại đem trọn Đại Quan Đao đóng băng thành băng côn, về sau Cấm Tự phát uy, quả thực đem thanh pháp khí này sinh sinh nứt vỡ, hóa thành vô số vụn băng thật nhỏ, mạn thiên phi vũ!
Đây chính là Thiên Ma Thập Bát Trảm, không có vũ khí còn chém thế nào?
Mục quang của Âu Dương Cường âm lệ, đúng là đem cánh tay phải hóa đao, như cũ hướng Lâm Lạc bổ tới!
Chiến ý chi quyền cộng với hai nắm tay của Lâm Lạc đồng thời nghênh tiếp cánh tay phải của Âu Dương Cường, ba nắm tay đều hiện ra kim hoàng sắc chói lọi, khí thế như thiên thần hàng lâm, cùng Lệ quỷ của Âu Dương Cường có thể nói là hoàn toàn bất đồng!
Oanh!
Một tiếng rung trời nổ, thân hình của Lâm Lạc cùng Âu Dương Cường đồng thời run lên, đều lùi lại hơn mười trượng.
- Oa!
Lâm Lạc há mồm phun ra một ngụm máu tươi, lực lượng của đối phương tăng lên mười lần, đã nhảy lên đến Thông Minh Cảnh, cho dù hắn có Tử Đỉnh bảo vệ, cũng như cũ bị trọng thương!
Hắn lau máu tươi khóe miệng, chú mục nhìn Âu Dương Cường, trầm giọng nói:
- Ngươi còn có tâm nguyện gì chưa xong không?
Di, nghe khẩu khí của Lâm Lạc, giống như hắn đã thắng được trận chiến đấu này!
Tuy Tô Mị học thức uyên bác, nhưng dù sao có hại ở cảnh giới không đủ cao, không khỏi hướng Cửu hoàng tử nhìn đi qua, bên ngoài vị Cửu hoàng tử này là tu vi Địa Nguyên Cảnh, như thế nào cũng có thể nhìn ra đến tột cùng. . .
Cửu hoàng tử gật gật đầu nói:
- Dùng thực lực của Âu Dương Cường, trước mắt vẫn không thể sử dụng cửu trảm trở lên, hắn cưỡng chế sử dụng, bằng thân thể của mình dùng thập trảm, không cần Lâm huynh ra tay kỳ thật đã chết rồi!
Âu Dương Cường mắt lộ ra vẻ khổ sáp, người tuổi trẻ trước mặt này tựa hồ cùng thân ảnh tuổi trẻ vài thập niên trước kia đồng dạng trùng hợp lại với nhau!
Lúc trước, cảnh giới người nọ cũng so với hắn thấp, lại như cũ đánh bại hắn ở thời kì đỉnh phong nhất, để cho hắn cả đời khó có thể xóa đi sỉ nhục! Tuy hắn lần nữa khích lệ, lại đứng lên, nhưng trận bại kia lại như một cây gai trong lòng của hắn, cho dù lúc này Dịch Hưng Ba đã được công nhận đệ nhất thiên tài sau năm trăm năm, lại như cũ khó có thể xóa đi khuất nhục trong lòng của hắn!
Hơn năm mươi năm trôi qua, Thiên Ma Thập Bát Trảm của hắn cũng từ tứ trảm tăng lên tới cửa trảm! Âu Dương Cường có tự tin, nếu có cùng giai với Dịch Hưng Ba chiến một trận, đối phương cho dù lại kỳ tài ngút trời cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn!
Nhưng mà, Lâm Lạc lại dùng song quyền ngạnh sanh đánh nát ảo tưởng của hắn!
Đồng dạng ở thời điểm bảy mươi bốn trận thắng liên tiếp, hắn gặp một thiên tài càng thêm tuổi trẻ, hơn nữa, lúc trước Dịch Hưng Ba chỉ là so với hắn thấp hơn lưỡng trọng thiên, nhưng Lâm Lạc lại so với hắn thua tứ trọng thiên, còn vượt qua hai tiểu cảnh giới!
Lịch sử tái diễn, nhưng Âu Dương Cường không cách nào tiếp nhận thất bại đồng dạng, sỉ nhục đồng dạng, hắn liều lĩnh sử xuất Thiên Ma thập trảm vượt qua cực hạn thực lực của hắn, kết quả, chém rụng lại là tánh mạng của mình!
Hắn nhìn xem Lâm Lạc, tuy hắn bởi vì Lâm Lạc mà chết, trên thực tế lại là lựa chọn của mình! Lúc trước bại, tựa như một độc xà sinh sôi trong lòng của hắn, hôm nay rốt cục cắn hắn một ngụm!