- A...
Thanh niên kia lập tức hét thảm lên, mất đi một thân tu vi, giống như từ đám mây cao cao tại thượng ngã xuống phàm trần, căn bản không phải hắn có thể thừa nhận.
- Hảo tiểu tử, làm ác trước còn muốn hành hung, tha cho ngươi không được!
Một trung niên nam tử cũng tùy theo nhảy đi ra, đồng dạng một quyền hung dữ đánh tới Lâm Lạc.
Những người này đều quen làm mưa làm gió, tựa hồ toàn bộ thế giới đều phải vây quanh bọn hắn, người bên ngoài chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không được phép một tia phản kháng.
- Cút!
Lâm Lạc lại ra chỉ, đồng dạng phế bỏ tu vi người nọ.
Hai kích vừa ra, đám người xông tới kia rốt cục hoảng sợ, không có người còn dám xông lên phía trước công kích, mà là mỗi người đều dùng ánh mắt hung dữ trừng hắn.
- Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý, chờ trưởng bối chúng ta vừa đến, ngươi sẽ thảm !
Những người này tay không dám động, nhưng ngoài miệng lại không chịu bỏ qua.
- Thức thời nhanh quỳ xuống chịu tội, có thể tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, khí thế hơi phát, những người này đều là tim và mật đều hàn, bành bạch ngã trên đất, sắc mặt mỗi người tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt mờ mịt giống như ngu ngốc.
Đạp đạp đạp...
Phía trước lại có mười mấy người đi tới, là mấy người Thái Kiện Vĩnh, Thái Kế Vũ cùng với Chu Tinh Tinh. Xem ra sau khi Chu Tinh Tinh trở về cáo trạng, đại nhân vật trong nhà lập tức đến thăm làm cho cái công đạo, nhân vật thế hệ trước đi gặp Thái Kiện Vĩnh, mà một đời tuổi trẻ lại tới tìm Lâm Lạc gây phiền toái.
- Lão tổ...
Những người trên mặt đất kia nhìn thấy người tới, giống như tìm được người tâm phúc, đều tố khổ lên, tự nhiên là chỉ trích Lâm Lạc bá đạo như thế nào như thế nào, vừa thấy bọn họ là ra tay hung ác, phế đi tu vi hai người, còn đánh ngã bọn họ.
Có thể nói dối đến loại cảnh giới này, Lâm Lạc cũng xác thực bội phục.
- Chớ có nói hưu nói vượn, cậu em vợ ta thật muốn đối phó các ngươi, cả Dã Mã thành cũng có thể một quyền toái diệt!
Thái Kế Vũ tự nhiên không tin Lâm Lạc sẽ thấp kém như thế, huống chi Lâm Lạc thật muốn bão nổi mà nói, vậy thì tuyệt không dừng lại chút động tĩnh ấy.
Đây là đang cho shắn mặt mũi.
Bọn người Thái Kiện Vĩnh sững sờ, sau đó đồng thời cười lên ha hả, phảng phất nghe được một chuyện tình bất khả tư nghị.
- Hiền chất, tuy cảnh giới ngươi tiến nhanh, chính là bất thế kỳ tài, nhưng thế gian có một thiên tài như ngươi cũng đã là thiên ban kỳ duyên, làm sao có thể sẽ phát ra kỳ tích đồng dạng!
Một trung niên nam tử hướng Thái Kế Vũ nói ra, mà Chu Tinh Tinh thì ôm lấy cánh tay của hắn, có thể ở trước công chúng thân mật như thế, nhất định là phụ thân của nàng .
Không sai, người này chính là Chu gia đương đại Gia chủ Chu Lễ Duyên, đừng xem hắn bộ dáng hắn so với Thái Kiện Vĩnh muốn tuổi trẻ rất nhiều, nhưng tuổi thực lại cùng Thái Kiện Vĩnh không kém hơn vài tuổi, Chu Tinh Tinh là nữ nhi nhỏ nhất của hắn.
Hắn nếu như là thiên tài mà nói, Lâm Lạc chính là yêu nghiệt trong thiên tài! Thái Kế Vũ không khỏi lắc đầu cười khổ, đầu năm nay nói thật cũng bị người trở thành là khiêm tốn, điều này làm cho hắn sao có thể không khổ sáp.
- Người tuổi trẻ, tuy ở xa tới là khách, nhưng ngươi tự dưng ra tay, không hề tuân quy củ làm khách nhân! Xem ở phân lượng tiểu Vũ, ngươi đi đi, vĩnh viễn đừng tái xuất hiện!
Thái Kiện Vĩnh lạnh lùng hạ lệnh trục khách.
- Gia gia...
Thái Kế Vũ khẩn trương, nếu Lâm Lạc bị đuổi ra khỏi Thái gia, sau khi trở về Lâm Nguyệt Lộ không lột một lớp da của hắn mới là lạ! Dám để cho đệ đệ yêu mến của nàng bị ủy khuất, nữ bạo quân sẽ động lôi đình giận dữ!
- Đủ rồi, đây đã là giới hạn thấp nhất của lão phu!
Thái Kiện Vĩnh lạnh lùng nói ra.
- Ha ha ha, nơi này rất náo nhiệt!
Một tiếng cười dài vang lên, một lão nhân chòm râu hoa râm dắt một người tuổi còn trẻ bỗng nhiên xuất hiện.
- Lưu Trường Sinh, nơi này không chào đón ngươi!
Sắc mặt Thái Kiện Vĩnh lập tức biến đổi, lộ ra vẻ đề phòng, ngay cả Chu Lễ Duyên cũng là như thế, đối với lão giả cùng người tuổi trẻ mới tới kia rất khó chịu.
Hai người này, tự nhiên chính là người Lưu gia thế lực cường đại nhất trong thành, lão giả là Lưu gia gia chủ hiện tại Lưu Trường Sinh, Niết Âm Cảnh cường giả, đã sớm đạt đến Đại Viên Mãn, chỉ là không có thể hiểu ra một bước âm dương cuối cùng, tiến vào Minh Dương cảnh, khiến cho cục diện tam gia tranh phách trong thành thủy chung không có thay đổi.
Lưu Trường Sinh hai tay chắp sau lưng, tựa hồ căn bản không đem người đối diện để vào trong mắt nói:
- Nghe nói Thái gia thế chất trở về, lão phu đặc biệt đến thăm hậu bối thoáng cái. Mặt khác, cháu trai không nên thân này của lão phu cũng vừa học nghệ có chỗ tiểu thành, từ sư môn về nhà thăm viếng, không bằng mọi người luận bàn thoáng cái?
Ân?
Thái Kiện Vĩnh kinh ngạc, hiện tại mọi người trong thành biết rõ Thái gia Đại thiếu gia đạt đến Niết Âm Cảnh đỉnh phong, nhưng Lưu Trường Sinh lại như cũ đưa ra muốn cho hắn hậu bối cùng Thái Kế Vũ giao chiến, điều này đại biểu cái gì?
Không có khả năng cố ý chạy đến Thái gia bị đánh a!
Nhưng muốn nói Lưu gia hậu bối này cũng đạt tới Niết Âm Cảnh, cái này ai có thể tin tưởng? Trên đời này mặc dù có thiên tài, nhưng nào có nhiều như vậy, hơn nữa trùng hợp toàn bộ gom góp cùng một chỗ như vậy?
Cái này tự nhiên là tính cực hạn của gia tộc võ đạo Trung Nguyên quốc, phóng tới Thần quốc mà nói, hơn hai mươi tuổi đạt tới Niết Âm Cảnh có gì kỳ lạ quý hiếm, xem cơ duyên nghịch thiên như Lăng Kinh Hồng, đã là Địa Nguyên cảnh siêu cấp cao thủ, cái này nếu nói cho bọn họ nghe, chẳng phải là muốn đem bọn họ dọa chết sao?
Người tuổi trẻ kia phong thần tuấn lãng, một thân áo xanh, dáng người thon dài, quả nhiên một bộ hảo bại hoại. Hắn mỉm cười, hướng Thái Kế Vũ ôm quyền nói:
- Tại hạ Lưu Kế Đào, thỉnh Thái huynh chỉ giáo!
Bất quá, mặc dù hắn nói là chỉ giáo rất khách khí, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một cổ ngạo khí, tựa hồ căn bản không có đem Thái Kế Vũ để vào trong mắt.
Hắn quả thật có tư bản như vậy!
Người khác nhìn không ra hắn sâu cạn, nhưng ở trong mắt Lâm Lạc lại há có thể che dấu!
Minh Dương nhị trọng thiên!
Nghĩ đến hắn bái nhập tông môn chí ít cũng là Thượng Nguyên quốc, nếu không rất khó ở cái tuổi này điều giáo ra tu vi cao như thế! Mà Lưu Kế Đào chiến một trận này, là muốn giẫm Thái Kế Vũ thượng vị, một lần hành động định Lưu gia hắn độc tôn ở Dã Mã thành.
Dù sao, nếu hắn trực tiếp chạy ra đi ồn ào mình là Minh Dương cảnh cao thủ mà nói, ai sẽ tin tưởng? Cái nói vang lên này cũng không bằng trực tiếp đánh một hồi, sau khi đánh gục Thái Kế Vũ, vậy hắn tự nhiên nhất phi trùng thiên, ngay cả tuyên truyền cũng bỏ qua.
Tuy Thái Kế Vũ nhìn không ra thực lực của đối phương sâu cạn, nhưng ỷ có Lâm Lạc làm chỗ dựa, lại còn gì phải sợ? Hắn cũng cười nói:
- Chỉ giáo thì không dám nhận, mọi người luận bàn một chút!
- Tiểu Vũ ca ca, đánh bại người này!
Chu Tinh Tinh đong đưa cánh tay cố gắng trợ uy cho Thái Kế Vũ.
Thái gia bên này nhiều người, hơn nữa Chu gia tự nhiên có khuynh hướng về vị chuẩn con rể này, tự nhiên đều thay Thái Kế Vũ phất cờ hò reo, trên tràng diện ngược lại rất náo nhiệt. Bởi vì tam đại gia tộc có mối thù truyền kiếp cực sâu, lúc này ngược lại đều là xem nhẹ Lâm Lạc.
- Tại hạ là khách nhân, để tỏ lòng tôn trọng, liền nhượng Thái huynh ba chiêu!
Lưu Kế Đào đem một tay phóng tới sau lưng, chỉ là dùng bày tay trái nghênh hướng Thái Kế Vũ, dùng ngón tay ngoéo một cái.
Thái Kế Vũ không khỏi có chút sinh phẫn nộ, đây là tỏ vẻ tôn trọng ư, rõ ràng là không đem hắn để vào trong mắt!
Hắn khẽ quát một tiếng, thân hình đập ra, một chưởng bổ tới.
Lưu Kế Đào một cái chiết thân, thập phần thoải mái đem thế công của Thái Kế Vũ nhượng qua, thản nhiên nói:
- Chiêu thứ nhất!
Thái Kế Vũ nhu thân lại lên, song chưởng tung bay, liên tiếp đẩy ra hơn mười chưởng, lập tức kình phong bốn phía, thanh thế cực lớn.
- Hảo!
Thái gia cùng Chu gia không người nào không lớn thanh gọi, thế công mênh mông cuồn cuộn như thế hiển thị rõ uy thế của Niết Âm Cảnh cường giả.
- Chút tài mọn!
Thân hình Lưu Kế Đào lại lóe lên, lại một lần thoải mái tránh thoát.
- Thái huynh, đây là đệ nhị chiêu!
- Uống!
Thái Kế Vũ bạo rống một tiếng, đối phương cực đoan khinh thị làm hắn cũng nảy chân hỏa! Hắn cũng tu tập qua Chiến Thiên Quyết, lúc này vận chuyển môn kỳ công này, cả người lập tức trở nên giống như một thanh lợi kiếm, chiến ý hiên ngang, tựa hồ có thể đập tan tất cả!
Lưu Kế Đào rốt cục lộ ra một vòng nghiêm nghị, cười nói:
- Cái này còn có chút ý tứ!
- Đi!
Thái Kế Vũ vỗ thân mà ra, song chưởng chém ra, ẩn ẩn có kim sắc quang hoa tràn chuyển.
Đáng tiếc, hắn ở võ đạo lĩnh ngộ xa xa không thể so sánh với Lâm Lạc, Chiến Thiên Quyết này ở trong tay của hắn nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra hiệu quả gấp ba lần lực lượng. Tuy đây đã là tăng lên to lớn, nhưng hắn cùng Lưu Kế Đào là kém một đại cảnh giới, lại thêm nhất trọng thiên, căn bản không phải gấp ba lực lượng có thể đền bù!
Lưu Kế Đào lần thứ ba tung người bay vụt, nhượng qua một kích khủng bố này của Thái Kế Vũ.
- Đệ tam chiêu!
Hắn nhẹ nhàng nói ra.
Bốn phía lập tức một mảnh yên tĩnh!
Kích thứ ba của Thái Kế Vũ là cường đại cở nào, ngay cả Thái Kiện Vĩnh cùng Chu Lễ Duyên cũng là trong nội tâm lo sợ, thầm nghĩ cho dù đổi thành mình cũng không cách nào trốn tránh, càng vô lực chống đỡ công kích cường đại như thế!
Nhưng Lưu Kế Đào lại làm được, hơn nữa còn là thoải mái như vậy, thật giống như chìa tay ở trên quần áo phủi một chút bụi, không có ý nghĩa.
- Thái huynh, tại hạ cho ngươi một tay, nếu như ngươi có thể làm cho ta dùng hai tay, ngươi thắng!
Lưu Kế Đào mỉm cười, tay phải như cũ chắp ở sau lưng, lần nữa dùng tay trái hướng Thái Kế Vũ ngoéo một cái.
Nhục nhã! Đây là trần trụi nhục nhã!
Đem Thái Kế Vũ giẫm càng sâu, vậy Lưu Kế Đào hắn sẽ càng lên cao.
Người hai nhà Chu, Thái đã lặng ngắt như tờ, không thể không tự hỏi một khả năng cực kỳ nghiêm trọng, Lưu Kế Đào đã nhảy ra Niết Âm Cảnh, đạt đến Minh Dương cảnh nghiền áp tất cả cao thủ của Dã Mã thành!
Tuy Thái Kế Vũ một mực bị Lâm Lạc đùa giỡn xưng là bao thức ăn, nhưng tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, thực khi hắn là bao thức ăn có thể mặc người bắt chẹt sao? Hắn lúc này rống to liên tục, hướng về Lưu Kế Đào nhào tới, triển khai công kích điên cuồng.
Nhưng kỹ kém một bậc cũng nuốt hận, huống chi hai người kém đến còn không phải một bậc, tới thiếu là tám bậc !
Chỉ thấy Lưu Kế Đào một tay đón chỉ ra, mỗi lần đều có thể thoải mái hóa giải công kích của Thái Kế Vũ, thanh sam bồng bềnh, giống như Thần Tiên, lộ ra một cổ tiêu sái.
Trăm chiêu qua đi, đừng nói làm cho Lưu Kế Đào ra tay thứ hai, chính là nửa bước cũng không có đem hắn bức lui!
- Thái huynh, người nên có tự mình hiểu lấy, đủ rồi!
Lưu Kế Đào cảm thấy cũng không xê xích gì nhiều, nên một kích định Càn Khôn, đem mình đưa lên thần đàn !
Bùm, hắn xông ra một quyền, thẳng tới ngực Thái Kế Vũ!
Một quyền này vừa nhanh vừa độc ác, Thái Kế Vũ căn bản vô lực tránh né, lập tức bị sinh sinh đánh bay, người đang ở không trung, một đạo máu tươi lại cuồng bắn ra, pằng, hắn nặng nề ngã ở bên chân Lâm Lạc.
Thái Kế Vũ u oán liếc nhìn Lâm Lạc, ý tứ tự nhiên là nhìn thấy tỷ phu bị đánh, còn không hỗ trợ!
Nhưng Lâm Lạc lại tức giận điệu bộ của Thái gia, hạ quyết tâm muốn cho Thái Kế Vũ chịu chút đau khổ, trừ khi muốn đánh chết hoặc tàn phế Thái Kế Vũ, nếu không hắn là sẽ không xuất thủ!
Mà đổi thành một bên, Lưu Kế Đào quả nhiên một trận chiến lập uy, giống như thiên thần đứng sừng sững, cung ứng thế nhân cúng bái.
- Minh... Minh Dương cảnh!
Khuôn mặt Thái Kiện Vĩnh khổ sáp nói.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi! Nguyên bản tam đại gia tộc tuy thực lực có khác biệt, nhưng đều là Niết Âm Cảnh đỉnh phong cao thủ, cho dù Lưu gia thế lực mạnh nhất, nhưng mà ăn không vô Thái, Chu hai nhà liên thủ.
Nhưng một Minh Dương cảnh cao thủ lại hoàn toàn cải biến hết thảy, cao thủ hai đại gia tộc toàn bộ liên hợp lại cũng không đủ Lưu Kế Đào đánh!
Dã Mã thành này, muốn trở thành thiên hạ Lưu gia!
Vận khí tốt, bọn họ còn có thể kéo dài hơi tàn, vận khí kém, bị đuổi ra Dã Mã thành, cả tộc bị diệt cũng có thể!
Trong nháy mắt, bốn phía tĩnh mịch vô cùng, chỉ có tiếng cười ha ha ha của Lưu Trường Sinh tung bay.
Lão nhân này tự nhiên đắc ý, mấy trăm năm tranh phách, hắn rốt cục thấy được một màn Chu, Thái hai nhà muốn ở trước mặt hắn cúi đầu xưng thần.
- Chu huynh, lệnh ái xinh đẹp, mà cháu trai ta tuấn tú lịch sự, không bằng kết nhi nữ thân gia, đưa cho cháu trai ta làm thiếp như thế nào?
Lưu Trường Sinh cười mỉm nhìn Chu Lễ Duyên nói ra.
- Được! Được! Được!
Chu Lễ Duyên nguyên bản còn lo lắng có thể bị Lưu gia diệt tộc hay không, nhưng cái thân gia này một kết, gia tộc tự nhiên là bảo vệ! Tuy từ nay về sau khẳng định phải trở thành phụ thuộc Lưu gia, nhưng tổng so với bị diệt tộc thì tốt hơn!
Lúc này đừng nói đem nữ nhi gả ra đi làm thiếp cho người ta, chính là mẹ của hắn cũng có thể bán!
Chu Thiến Thiến đối với Thái Kế Vũ không có cảm tình gì đáng nói, coi trọng cũng chỉ là thực lực cùng tiềm chất của hắn, hôm nay xuất hiện một người mới thực lực càng mạnh, tiềm lực rất cao, muốn nàng "di tình biệt luyến" tự nhiên cũng là chuyện dễ dàng.
Căn bản không cần Chu Lễ Duyên phân phó, nàng đã chạy về phía Lưu Kế Đào, nhõng nha nhõng nhẽo nói:
- Lưu ca ca!
Mặc dù Thái Kế Vũ không có đem nàng này để vào trong mắt, nhưng ở trên danh nghĩa nữ nhân này dù sao cũng là vị hôn thê của hắn, mắt thấy mình vừa bị người thảm bại, vị hôn thê lại lập tức quăng vào vào cừu nhân ôm ấp, cái này lập tức tức giận đến hắn nôn ra một ngụm máu tươi.