Chương 73

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:45:40

Ngoại truyện (9): Nuôi con Phản ứng mang thai của Lạc Kỳ không quá mạnh, hơn ba tháng cô vẫn ăn ngon ngủ kỹ, không khó chịu. Điều duy nhất khiến cho Tưởng Thịnh Hòa không thích ứng được là có lần anh đi nước ngoài công tác mấy ngày rồi quay về, cô đã quen nắm chiếc gối của mình, tự đắp một chiếc chăn, không dính anh như trước kia nữa. Lạc Kỳ tắm xong, Tưởng Thịnh Hòa sấy tóc giúp cô, luồn đầu ngón tay qua mái tóc dài của cô, "Em cắt tóc rồi à?" "Ừm, hôm nay em đã đi cắt tóc." Lạc Kỳ nhìn anh trong gương trang điểm, "Em còn tưởng anh không nhìn ra." Tưởng Thịnh Hòa: "Sao có thể không nhận ra được chứ. Ngày nào cũng sấy tóc giúp em, biết tóc em dài cỡ nào mà." Lạc Kỳ tựa ra sau, tựa vào lòng anh, gió mát của máy sấy tóc thổi bên tai. Tóc tai được sấy khô, Tưởng Thịnh Hòa cất máy sấy tóc vào phòng tắm, chờ anh quay lại, Lạc Kỳ đã tựa ở bên kia giường. Trước khi anh đi công tác, một bên kia của giường bọn họ căn bản chưa dùng tới, chiếc gối của cô cũng chỉ để trưng bày, chưa từng nằm bao giờ. Tưởng Thịnh Hòa đi đến, "Không cần anh ôm em ngủ sao?" "Không cần đâu." Lạc Kỳ chui vào chăn, kéo chăn đến phía dưới cằm, mỉm cười nhìn anh, "Ngủ một mình rất thoải mái." Tưởng Thịnh Hòa bất đắc dĩ cười một tiếng, giả vờ lên án: "Em thế này có tính là đang lạnh nhạt với anh không?" Anh cúi đầu hôn cô, "Cho anh ôm một lát đi. Không nhớ anh à?" Lạc Kỳ hôn lại anh, thấp giọng nói: "Nhớ." Nhưng quả thực dạo này cô ngủ quá tốt, mấy buổi tối gần đây không chờ cô nhớ anh được mấy phút thì đã ngủ sâu, lần nữa mở mắt đã là buổi sáng ngày hôm sau. Nghỉ ngơi tốt, tâm trạng cũng tốt, sau khi mang thai thì chưa bao giờ ảnh hưởng đến một ngày đi làm nào cả, Tưởng Thịnh Hòa còn trêu ghẹo cô, nói em bé rất hiểu chuyện, biết cô và Thường Sở Tân đánh cuộc với nhau, không muốn kéo chân sau của cô. Tưởng Thịnh Hòa lên giường, để cánh tay dưới đầu cô để cho cô gối, ôm cô trong ngực. "Có muốn không?" Anh tắt đèn, hôn lỗ tai cô hỏi. Cái muốn này không phải là nỗi nhớ nhung kia. Hiện tại đã qua giai đoạn nguy hiểm, có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường. Lạc Kỳ vịn cổ anh, nụ hôn rơi trên gò má anh. Tưởng Thịnh Hòa không dám làm mạnh, ngay cả hôn và lấy lòng cô đều cẩn thận. Môi hôn rồi lại hôn trên chiêc bụng hơi nhô lên của cô. "Khi nào thai nhi mới đạp rõ đây?" "Cũng sắp rồi." Đôi tay anh vịn ở bên hông cô, Lạc Kỳ đặt tay ở trên mu bàn anh, môi của anh tiếp tục đi xuống, cô bắt lấy mấy ngón tay của anh, càng lúc càng nắm chặt. Cho đến khi trên tay hai người có mồ hôi. Căn phòng từ từ yên tĩnh trở lại. Tưởng Thịnh Hòa rót ly nước đút cho cô uống, chóp mũi cô thấm một tầng mồ hôi mỏng. Tắm xong, Lạc Kỳ vẫn nằm ở phía bên kia giường, Tưởng Thịnh Hòa đành phải để sát hai chiếc gối lại với nhau, Lạc Kỳ đưa bàn tay cho anh nắm. Không tới mười phút, cô đã ngủ say, Tưởng Thịnh Hòa nằm nghiêng, chống đầu nhìn cô, phản ứng mang thai của cô có chút kỳ lạ, thế mà lại không thích ngủ ở trong lòng anh, phỏng đoán tên nhóc trong bụng cô coi anh là kình địch... – – Buổi tối kiểm tra ra là song thai khác trứng, Tưởng Thịnh Hòa lại lần nữa mất ngủ, Lạc Kỳ đã chìm vào giấc ngủ, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh hôn trán cô, bàn tay để nhẹ ở trên bụng cô, cảm nhận được thỉnh thoảng thai nhi lại lăn lộn, dường như đang đá anh, đang tương tác với anh. Không ngủ được, anh gọi điện thoại cho bố. Buổi tối bố anh nghe mẹ nói là thai long phụng, lúc này cũng kích động không ngủ được. "Bố, bố đặt tên cho em bé đi. Bé gái có tên rồi, là Tần Mặc Lĩnh đặt, tên là Hoa Hồng nhỏ." "Để bố suy nghĩ đã." Thật ra thì bố Tưởng đã sớm đặt tên xong, chỉ là không muốn để cho con trai quá đắc ý, ông giả vờ bắt đầu suy tính. "Chờ nghĩ xong rồi bố sẽ gửi cho con." Nửa tiếng sau, Tưởng Thịnh Hòa nhận được tin nhắn của bố, [Đằng Đằng.] [Không phải con thích trồng dưa à, vừa bí đỏ vừa dưa leo, chúng nó đều có dây, lấy cái tên đồng âm. ] "..." Hôm sau là cuối tuần, Tưởng Thịnh Hòa tập yoga với Lạc Kỳ xong, anh cầm áo khoác mặc vào. "Anh đến công ty tăng ca?" "Không tăng ca." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Anh đến nhà Tần Mặc Lĩnh lấy một số sách dưỡng thai." "Không cần, trong nhà có. Anh đã mua rồi, anh quên à?" Anh hận không thể mang hết tất cả sách dưỡng thai về, buổi tối không có gì làm thì kể chuyện cho cô nghe. Tưởng Thịnh Hòa kiên trì: "Còn một số quyển mà trong nhà không có, anh đi lấy mấy quyển." Lạc Kỳ phản ứng lại, nghĩ ra mục đích của anh, vẫn bật cười, anh không phải đi lấy sách dưỡng thai, mà là đi khoe mẽ với Tần Mặc Lĩnh. Hai ngày nay Tưởng Thịnh Hòa thường xuyên mất hồn, sự chú ý giảm nhiều, vì vậy để cho tài xế đưa anh đến nhà Tần Mặc Lĩnh. Bé Tiểu Đa Mộc đã hơn nửa tuổi, đang là lúc thích chơi đùa, hôm nay Tần Mặc Lĩnh không tăng ca, ở nhà chơi với con trai. Nghe nói Tưởng Thịnh Hòa đến mượn sách dưỡng thai, Tần Mặc Lĩnh buồn bực, nhướng mày nhìn anh, "Khi nào mà trở nên biết cách sống vậy?" Tưởng Thịnh Hòa trông có vẻ hờ hững: "Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, dù sao cũng phải nuôi hai đứa con." "!!" Tần Mặc Lĩnh chỉ biết là Lạc Kỳ mang thai, không biết là song sinh, xem Tưởng Thịnh Hòa đắc ý khoe khoang chưa kìa. "Tớ và Giản Hàng cũng dự định muốn có hai đứa con." Tưởng Thịnh Hòa: "Hi vọng thai thứ hai của các cậu là con gái." Anh không nhanh không chậm nói: "Nhà tớ là thai long phụng." "..." Tần Mặc Lĩnh vốn định cho anh mượn mấy quyển sách dưỡng thai và đĩa dạy dưỡng thai, sau khi nghe anh khoe khoang thì một quyển cũng không cho mượn. – – Lúc cuối thời kỳ mang thai, Lạc Kỳ đặc biệt khổ cực, đặc biệt là hai tuần lễ trước khi sinh, cô bị khó thở, tối ngủ nằm thế nào cũng đều khó chịu, thường xuyên chảy nước mắt nước mũi. Tưởng Thịnh Hòa nắm tay cô, muốn chia sẻ khổ cực cùng vợ mà không được. Lúc nhỏ anh cũng biết sinh con là chuyện cực nhọc lại đau khổ, khi đó cô ruột thường xuyên nói với anh rằng ban đầu mẹ vì sinh anh mà suýt mất cả mạng, cho nên cho dù mẹ không rảnh dạy dỗ anh, thời gian bầu bạn với anh cũng không nhiều, nhưng anh cũng luôn biết ơn mẹ. Lạc Kỳ cười cười, "Không sao, sắp gỡ được trách nhiệm rồi." Nhiều lắm là chịu đựng hai tuần lễ nữa, có lẽ sẽ còn sinh sớm, không cần hai tuần lễ là có thể đỡ được gánh nặng. Tưởng Thịnh Hòa xoa bắp chân cho cô, sau khi mang thai, tay chân cô thon gọn, nhỏ nhắn, không khác biệt quá lớn so với trước khi mang thai, mập thêm hai mươi mấy cân cũng là mập ở trên bụng. Buổi sáng cách ngày, Lạc Kỳ đau bụng vào bệnh viện, sinh sớm hơn ngày dự sinh mười hai ngày. Đau đớn đến mức trong tóc cũng đổ mồ hôi, chết đi sống lại. Tưởng Thịnh Hòa khẽ hôn đầu ngón tay của cô, "Anh ở bên cạnh em, đừng sợ." Khi Lạc Kỳ tỉnh lại, Tưởng Thịnh Hòa ở trước giường trông nom cô, dán mấy miếng dưa leo mát lạnh lên đôi môi khô khốc của cô. Dưa leo nhỏ trồng trong dụng cụ trồng trọt nhà mình, anh bảo dì giúp việc hái hai trái mang đến, hiệu quả thấm ướt tốt hơn bông gòn thấm nước, còn có mùi hương dưa leo nhàn nhạt thoang thoảng. Lạc Kỳ uể oải, khóe miệng cong rồi cong, chỉ vào miếng dưa leo trên môi, Tưởng Thịnh Hòa lấy ra, hôn hai cái ở trên môi cô, "Cảm giác thế nào?" "Rốt cuộc cũng có thể hít thở được rồi, không còn ngột ngạt nữa." Cô hỏi: "Con chúng ta đâu ạ? Thế nào rồi?" "Rất khỏe, còn cần quan sát mấy tiếng nữa." "Trông giống ai vậy anh?" Cô tự hỏi tự trả lời: "Chắc hẳn còn chưa nhìn ra, trẻ con vừa sinh ra cũng không đẹp, là một cục nhăn nhúm." Tưởng Thịnh Hòa cười cười, "Anh cảm thấy đẹp mà. Tóc tai của con trai vừa đen lại dày." "Con gái thì sao?" Tưởng Thịnh Hòa cực kỳ uyển chuyển: "Tóc tai con gái còn cần đợi mọc dài." Lạc Kỳ cười, "Tóc tai không nhiều à?" "Ừ. Hơi ít." Vừa nói xong, bản thân anh cũng cười. Y tá ôm cho anh xem, lúc nói đây là con gái, anh cũng nghi ngờ y tá nhìn nhầm. "Mẹ nói tóc con gái giống em, lúc em sinh cũng không có bao nhiêu tóc." "..." Lạc Kỳ cười, không thừa nhận, "Mẹ em chỉ là trấn an anh đấy thôi." Nói đùa xong, cô bảo anh hỏi thử mẹ sau này tóc tai của cô làm sao mà trông vừa đen vừa dày. Tưởng Thịnh Hòa: "Mẹ nói lúc nhỏ em ăn rất nhiều óc chó và mè đen, còn ngày ngày phơi nắng. Chờ lớn một chút tóc tai nhiều rồi, cắt mấy lần thì từ từ mọc thêm." Anh nói: "Sau này mỗi ngày anh sẽ ôm con gái phơi nắng." Sức khỏe Lạc Kỳ yếu ớt, trò chuyện được một lát, Tưởng Thịnh Hòa thúc giục cô nghỉ ngơi, anh đi nấu canh Nhuận Khí cho cô. Anh được nghỉ thai sản một tháng, mỗi tuần đến công ty hai ngày, năm ngày ở nhà. Lạc Kỳ nói anh ở cạnh cô hai tuần lễ là được, công ty bận bịu, bảo anh không cần nghỉ lâu như vậy. Trong nhà có giúp việc nuôi đẻ và có người nuôi dạy trẻ, mẹ và mẹ chồng đều ở đây, không cần nhiều người như vậy. Tưởng Thịnh Hòa nói: anh không biết chăm sóc con lắm, ở nhà với em. Ở cữ xong, Lạc Kỳ đi tắm nước nóng, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Trong một tháng này, Tưởng Thịnh Hòa nhiều lần muốn ôm cô nhưng đều bị cô đẩy ra, anh cho rằng phản ứng mang thai của cô còn chưa hết, chưa muốn thân mật với anh. Thay đồ ngủ thoải mái xong, Tưởng Thịnh Hòa sấy khô tóc cho cô, cô xoay người ôm anh. Đã bảy, tám tháng không dán gần như vậy, Tưởng Thịnh Hòa ném máy sấy tóc lên bàn trang điểm, hai tay nâng cô lên, Lạc Kỳ tiện thể bám chặt eo của anh. Tưởng Thịnh Hòa hôn lên xương quai xanh của cô, "Tối nay có thể ngủ chung với anh rồi chứ?" "Vâng." Cánh cửa phòng ngủ đóng một nửa, cuối đường đến tầng hai truyền đến khúc dương cầm điềm tĩnh ôn hòa. Một tháng này mẹ cũng ở chỗ này với bọn họ, mỗi buổi tối đều đàn dương cầm khoảng một tiếng, sớm dạy hai em bé khúc hát, cũng là khúc hát để Lạc Kỳ ngủ yên giấc. Hôm nay bố Tưởng nghỉ phép quay về, ở với hai đứa trẻ cả một ngày, bọn nhỏ phải ngủ rồi mà ông còn không nỡ đi, quyết định tối nay ở lại đây. Tưởng Thịnh Hòa để Lạc Kỳ ở trên chiếc giường, Lạc Kỳ nghe khúc dương cầm bên ngoài đột nhiên không có âm thanh, cô còn ra hiệu cho Tưởng Thịnh Hòa nghe, "Là piano bốn tay." Một người khác đàn không quen thuộc lắm, rất dễ dàng nghe ra được là bốn bàn tay đang đánh đàn. Tưởng Thịnh Hòa luyện tập mãi mà thành thói quen, lúc nhỏ thường xuyên nghe piano bốn tay, so với trước kia, kỷ xảo đánh đàn của bố anh tăng lên không ít, "Là bố anh." Bố Tưởng biết đánh mấy bài hát đơn giản, được nghỉ thì sẽ luyện dương cầm với mẹ. Bố anh là người không hiểu về lãng mạn, rất qua loa trong chuyện tình cảm, chỉ có chuyện luyện đàn với mẹ là ông vẫn kiên trì. Tưởng Thịnh Hòa tắt đèn, để lại một khe cửa để nghe khúc thôi miên, Lạc Kỳ rất nhanh sau đó ngủ ở trong lòng anh. Anh trở tay sờ điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, tìm thấy dãy số của người liên lạc là bố, đổi "Thiên địch" thành "Bố". Bản thân anh đã làm bố rồi, trạng thái tâm lý và lý tưởng hoàn toàn khác nhau, tâm trạng của anh đối với con trai đại khái cũng là bố đối với anh. Lúc con gái hai tháng tuổi, tóc tai vẫn thưa thớt, không khác lắm so với lúc mới sinh, da trắng tô điểm cho tóc tai càng vàng. Tưởng Thịnh Hòa mỗi khi rảnh thì đều ôm con gái ra ban công phơi nắng, con gái ngủ ở trong lòng bàn tay anh, không khóc không nháo, rất là hưởng thụ, bé thỉnh thoảng mút cái miệng nhỏ nhắn, thỉnh thoảng mở đôi mắt tròn xoe ra nhìn anh. Tưởng Thịnh Hòa hôn trán con gái, "Mau mọc tóc nhé, con phải tranh thủ đuổi kịp anh trai." Tóc tai của bé Hoa Hồng nhỏ mãi đến một tuần tuổi lẻ hai tháng mới chậm rãi đổi sang dày, vào lúc đó đã cắt hai lần, tóc tai mới mọc đen hơn một chút so với trước, tắm xong thì mềm mại, Tưởng Thịnh Hòa tết một bím tóc nhỏ ở đỉnh đầu cho con gái. Con trai và con gái cách nhau một ngày đã gọi được tiếng bố, con gái dán ở trong lòng anh, con trai nằm bò trên lưng anh, hai người chơi ú oà, tiếng cười khanh khách bên tai không dứt. Con gái đột nhiên hôn anh, non nớt nói: "Bố." Con trai không cam lòng nhận thua, dùng sức lực như khi bú sữa mẹ, rốt cuộc cũng kêu: "Bố." Lạc Kỳ cầm hai bình sữa đi vào phòng trẻ con. "Mẹ!" Miệng của hai đứa trẻ đồng thanh, nhào vào lòng Lạc Kỳ.