Chương 25

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:44:46

Có ba cơ hội để nói sai, ngay lập tức Lạc Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm, bình thường số lần cô nói "Cảm ơn Tưởng tổng" rất nhiều, cô sợ sau này sẽ không còn cơ hội mở miệng nữa. Cô có thể hát, nhưng cô không muốn hát trước mặt sếp. Thư ký Cư không ngại xem náo nhiệt, "Không được, chị không yên tâm về em lắm, cho nên chị lấy cho cô một tấm thẻ rồi." "Tấm thẻ gì?" "Lát nữa em sẽ biết." Thư ký Cự đi đến chỗ người phục vụ, hỏi người phục vụ lấy một cái bút dạ, một chiếc kéo và một miếng bìa cứng của thùng bia. Cô ấy cắt tấm bìa cứng thành hình vợt chơi bóng bàn rồi viết lên đó các chữ cái: Xin đừng nói "Cảm ơn Tưởng tổng"! Xin đừng nói "Sếp"! Thư ký Cư đậy nắp bút, đưa tay cầm tấm thẻ vừa viết cho Lạc Kỳ ở bên kia bàn, "Hãy nghe chị, em mà luôn cầm nó trong tay thì sẽ không bao giờ bị phạt hát đâu." Tiểu Khương là người tích cực nhất: "Điều này hoàn toàn có thể làm được đó. Chị Lạc, tối nay chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Mỗi lần trước khi em nói, chị hãy giơ tấm biển này để cảnh báo cho em." Lạc Kỳ rất dễ nói chuyện: "Không thành vấn đề." Thư ký Cự có rất nhiều ý kiến: "Biển cảnh báo còn chưa đủ, uống xong quên giờ mất thì sao. Nếu hai em ai mà nói sai thì người còn lại nhanh chóng ngắt lời, nói to hơn, cắt ngang lời nói sai ấy đi." Tiểu Khương giơ tay đồng ý, "Điều này rất cần nha, chúng ta không thể chiến đấu một mình, chúng ta phải chú ý đến chiến lược và chiến thuật. Chị Lạc, chị có khả năng sai cao nhất, đừng lo lắng, em sẽ hỗ trợ cho chị. Văn phòng thư ký của chúng ta phụ thuộc vào giọng nói của em." Lạc Kỳ mỉm cười, "Được. Ngày mai chị sẽ mời em uống cà phê." Cô đặt tấm biển cảnh cáo lên tự quạt cho mình vài cái. Vài sợi tóc bị thổi bay lên. Tưởng Tư Tầm dựa lưng vào ghế, lười biếng ăn kẹo, xem nhóm mấy người ra sức giúp nhau diễn kịch, khá là thú vị. Sau khi làm xong mỗi một biển nhắc nhở, anh thậm chí còn cầm điện thoại chụp vài bức ảnh. Tưởng Thịnh Hòa yên lặng ngồi một chỗ cởi cúc áo ra ở cổ tay ra, lắng nghe họ thảo luận về cách gian lận tập thể. Sau khi cởi khuy măng sét, anh đặt chúng lên bàn và xắn tay áo lên. Họ vẫn ngang nhiên thảo luận làm thế nào để đánh lừa anh. Tưởng Thịnh Hòa dựa vào cạnh bàn, uống cạn ly nước: "Nói chuyện gian lận thì nhỏ tiếng lại, kẻo tôi nghe không rõ." Mấy người cười phá lên, tiếng cười của Lạc Kỳ là nhỏ nhất, cô là người thân cận nhất với sếp, phải biết tiết chế bản thân. Đùa một lúc thì người phục vụ mang thức ăn lên. Thực đơn do Tiểu Khương gọi bao gồm cả đồ ăn Trung Quốc và phương Tây, sở thích của mọi người đều được tính đến. Tưởng Thịnh Hòa hơi quay đầu lại, nhìn Lạc Kỳ ngồi bên cạnh nói: "Tôi cầm đũa bằng tay trái, rất dễ chạm vào đũa của cô. Cô có muốn đổi chỗ với Tưởng Tư Tầm không?" Nếu cô phải lựa chọn giữa việc ngồi bên cạnh anh và ngồi đối diện anh, Lạc Kỳ sẽ không do dự chọn cái trước, ít nhất cô có thể tránh bị anh nhìn chằm chằm. "Không cần đâu, cảm..." Ngay khi cô thốt ra chữ cảm, Tưởng Thịnh Hòa đã giơ tay và gõ vào tấm biển trên tay cô. Lạc Kỳ mỉm cười dơ tay đỡ trán, nếu không phải sếp kịp thời nhắc nhở cô, suýt chút nữa cô đã thốt ra câu 'Cảm ơn Tưởng tổng rồi." Kể từ khi chia tay, hôm nay là ngày mà cô cười nhiều nhất. Cuối cùng trong lòng cũng không còn buồn phiền nữa. Người phục vụ mang đến hai bình rượu, Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy ra hiệu cho người phục vụ đưa bình cho anh, khi đến quán rượu này anh lúc nào cũng muốn nếm thử rượu tự nấu của họ. Anh cầm lấy bình rượu, đi đến bên cạnh Thư ký Cự, rót rượu cho cô ấy, "Ly đầu tiên, chúc mừng thư ký Cư đã thăng chức, cảm ơn mọi người đã cống hiến hết mình." Thư ký Cự vẫn còn đắc ý, hai tay nâng ly rượu: "Thank you, đây là công việc của tôi." Nói xong, cô còn giải thích nói: "Tôi không tính là phạm lỗi, tôi không nói bốn chữ kia." Những người khác cười lên ầm ĩ. Tiểu Khương giơ ngón tay cái lên với sư phụ mình. Tưởng Thịnh Hòa lần lượt rót rượu cho mọi người, ngoại trừ Lạc Kỳ. Tất cả mọi người đều học theo thư ký Cư, nói cảm ơn bằng tiếng Anh, lừa bịp trót lọt. Tưởng Thịnh Hòa: "Sắp đến cuối năm, lại vất vả cho mọi người rồi." "Tưởng tổng không cần khách khí, việc nên làm mà." "Muốn uống rượu với ai thì uống đi, không cần tuân theo quy tắc của bữa ăn đâu." Tưởng Thịnh Hòa ngồi trở lại chỗ của mình và nói với Lạc Kỳ: "Cô hãy uống trà." Lạc Kỳ không muốn mình trở nên đặc biệt, "Uống nửa ly thì không sao đâu ạ." Tưởng Thịnh Hòa không lay chuyển được, rót cho cô một ly nhỏ, anh nâng ly của mình mời cô, tối nay anh rót rượu cho tất cả mọi người, nhưng chỉ mời cô mà thôi, "Chúc đồng nghiệp vui vẻ nhé." Lạc Kỳ uống cạn nửa ly rượu, dùng tiếng địa phương của Tô Thành nói lời cảm ơn anh. Tưởng Thịnh Hòa thích nghe cô nói tiếng địa phương, dù có thể cô nói những từ anh không hiểu. Đến giữa bữa ăn, bàn ăn vốn được chia thành hai nhóm lại trông giống như là một bàn. Lạc Kỳ và Tưởng Tư Tầm rất thân quen với nhau, họ có nhiều điều để nói, Tưởng Thịnh Hòa thỉnh thoảng sẽ góp vài câu, ba người họ đều cùng một nhóm. Thư ký Cư tham gia vào nhóm khác, ngay cả những chiếc ghế cũng được di chuyển, sáu người lấy một bộ bài Tú Lơ Khơ ra chơi, người thua cuộc thì phải uống rượu. Tiếng cười vẫn tiếp tục không dứt. Tưởng Thịnh Hòa bảo người phục vụ mang cho họ một bình rượu ngon nhất để chơi, cũng nhắc họ đừng uống quá nhiều. Tiểu Khương mạnh dạn hỏi: "Tưởng tổng, anh có muốn chơi hai cây không?" Tưởng Tư Tầm nhân cơ hội này phàn nàn: "Mọi người ai cũng nói Tưởng tổng là người nhàm chán và làm mất hứng nhất đấy. Bình thường đi ăn cùng tôi không bao giờ tham gia mấy trò chơi này." Tưởng Thịnh Hòa đưa tay ra, "Đưa bài cho tôi." Anh hỏi: "Mọi người ai muốn đến? Nếu tôi thua, tôi sẽ tự uống, nếu mấy người mà thua thì Tưởng Tư Tầm sẽ phụ trách việc uống rượu." Mọi người đều cười và la ó: "Được, được." Tưởng Tư Tầm: "..." Anh ngậm một điếu thuốc trong miệng, đang định ra ngoài hút, nghe Tưởng Thịnh Hòa nói như vậy, muốn tranh thắng bại. Anh liền bỏ điếu thuốc xuống và quyết định tự mình đến chiến: "Tôi sẽ làm. Cậu xào bài trước đi." Anh lắc lắc điếu thuốc trong tay, lấy bật lửa rồi đi ra ngoài. Tiểu Khương mang bài đến, còn những người khác đứng sau ghế của ông chủ và Tưởng Tư Tầm để xem cuộc vui. Tưởng Thịnh Hòa đặt đũa xuống, nhận lấy bài. Trên bàn đầy thức ăn, Lạc Kỳ giúp thu dọn đồ ăn sang bên cạnh, đem đĩa cơm của sếp sang một bên, dọn ra đủ một chỗ rộng rãi để chơi. Thư ký Cư lấy một tấm khăn trải bàn ra, gấp lại vài lần rồi đặt lên bàn để xếp bài cho họ. Lạc Kỳ lấy khăn tay từ trong túi ra, trải lên bàn lại để khuy măng sét màu đen của sếp lên đó, sao cho bắt mắt để không bị đĩa đè trúng. Ánh mắt của Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn mọi hành động của cô. Rất nhanh Tưởng Tư Tầm đã trở lại. Tưởng Thịnh Hòa xáo trộn các quân bài, trò chơi bắt đầu. Qua mấy ván bất phân thắng bại, Tưởng Tư Tầm thua hai trận liên tiếp, sau đó Tưởng Thịnh Hòa thua ba trận, rồi Tưởng Tư Tầm lại thua. Họ chơi bài mà không nói chuyện, người thua uống một ly rượu, Tiểu Khương chịu trách nhiệm rót rượu. Người phục vụ mang đến món sườn cừu nướng mà Tiểu Khương đặc biệt gọi cho Lạc Kỳ, khi ở Hải Thành, sếp đã gọi món sườn cừu, cậu đoán rằng món sườn cừu là món Lạc Kỳ thích nhất. Mọi người không để ý đến nó, họ lấy sườn cừu và đứng ăn, điều quan trọng nhất là nhìn vào các quân bài. Tổng cộng đã chơi chín ván, Tưởng Thịnh Hòa thắng năm và thua bốn, ván cuối cùng anh lại thua. Nếu chơi một trận nữa, có lẽ có thể hòa được. Tưởng Tư Tầm ném bài của mình xuống, "Lần sau liên hoan thì lại tiếp tục." Tưởng Thịnh Hòa đưa bài cho Tiểu Khương, "Mọi người tiếp tục chơi đi." Lúc xoay người đưa bài, anh chẳng may cọ trúng làm rơi đũa xuống nhưng không nhận ra. Lạc Kỳ nhặt đôi đũa của sếp lên, đưa đến quầy ăn bên cạnh rồi thay bằng một đôi đũa sạch sẽ khác. Tưởng Thịnh Hòa quay lại, không thấy Lạc Kỳ vốn ở bên cạnh đâu, vì vậy anh tìm kiếm cô, cô đang ở trước quầy ăn, cầm đôi đũa trong tay, không biết cô đang làm gì nữa. Anh lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Vừa rồi đánh bài với Tưởng Tư Tầm, anh uống liền bốn ly rượu mà không ăn một miếng nào, trên đĩa ăn bên cạnh có một đôi đũa, còn có hai, ba đĩa ăn trống không. chỉ có đôi đũa này nên đương nhiên Tưởng Thịnh Hòa nghĩ rằng đây là đũa của mình, anh dùng gắp rau bỏ vào miệng. Lạc Kỳ cầm đôi đũa mới trong tay quay người lại, miệng vẫn đang cắn miếng sườn cừu thì thấy sếp lại đang ăn rồi, nhưng đôi đũa của cô lại biến mất, miếng sườn cừu không cắn được mà cô lại cắn vào đầu lưỡi. Trái tim dường như bị đông cứng lại. Cũng may ánh đèn mờ, không ai khác phát ra hiện đũa của sếp vừa rơi xuống đất ban nãy. Bây giờ sự việc đã đến nước này rồi thì cô chỉ có thể chôn giấu bí mật này thôi. Ở cuối bàn, Tiểu Khương và thư ký Cư đang tiếp tục chơi bài. Lạc Kỳ cầm chiếc đũa mới, đi thẳng sang một bên, đứng sau thư ký Cư, nhìn những tấm bài, xem như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi quan sát vài phút, cô trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt bình thản. Tưởng Tư Tầm nhặt chiếc khăn trong tay lên, thong thả chậm rãi lau tay, anh bật cười, đặt chiếc khăn xuống, gắp một miếng sườn cừu, một tay gõ điện thoại: [Cậu dùng đũa của Lạc Kỳ.] Điện thoại di động của Tưởng Thịnh Hòa rung lên, đọc xong tin nhắn, anh ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện, Tưởng Tư Tầm đang nhìn miếng sườn cừu trong tay chứ không nhìn anh. Thảo nào Lạc Kỳ đi xem mọi người chơi bài, mà khi quay lại thì cô cũng rất im lặng. Hóa ra cô phiền não về chuyện này. Anh quay lại với Tưởng Tư Tầm: [Không có vấn đề gì.] Chỉ là không thể nói cho Lạc Kỳ biết là anh thấy không sao cả. Sau khi thoát khỏi cuộc trò chuyện, Tưởng Thịnh Hòa thản nhiên đặt điện thoại lên bàn ăn. Lạc Kỳ tình cờ nhìn thấy màn hình của anh, hình nền bảo vệ là ảnh của quảng trường Thời Đại, trước khi cô kịp nhìn rõ toàn bộ hình ảnh, màn hình điện thoại đã tắt Bữa tối hôm nay, ngoại trừ đôi đũa, mọi chuyện khác đều rất vui vẻ. — Vào tuần cuối cùng của tháng 10, Lạc Kỳ lại bắt chuyến tàu cao tốc đến Tô Thành. Sếp không nói chuyến công tác lần này kéo dài bao nhiêu ngày, cô bảo Lạc Vũ nếu rảnh rỗi thì đến phòng của cô chăm sóc mấy cây dưa leo. Ngày hôm qua chủ tịch Tưởng và Tưởng Tư Tầm đã ra nước ngoài, không biết bao giờ mới trở về. Không hiểu sao cô lại có chút buồn. Lạc Kỳ chụp vài bức ảnh bên ngoài cửa sổ xe, xem qua album ảnh, bỗng nhiên nhìn thấy một số bức ảnh trong quán rượu. "Khi người đến, tôi vẫn đang ở đây" Nhưng cô đã đến, và không biết người nào đang ở đó. [Chị, chị về nhà chưa?] Lạc Vũ hỏi cô. [Về rồi, khách sạn cách nhà năm trăm mét, không về thì thật đáng tiếc. Về nhà xem bố mẹ giận chị thế nào ( đầu chó)] Lạc Vũ: [Cho dù chú hai và thím hai có nói cái gì thì chị cũng đừng để trong lòng. Mọi người đều giống nhau, đều thích nói về hôn nhân của người khác.] [Chị, khi nào tâm trạng chị tốt hơn, em sẽ giới thiệu những người bạn mới cho chị quen (hào hứng) (ngôi sao) (ngôi sao)] Lạc Kỳ: [又是你 个甲方爸爸?] Lạc Kỳ gửi một chuỗi hahaha, làm mơ hồ trọng điểm: [Một người bạn rất tốt, em sẽ giới thiệu cho chị làm quen, em đoán chị sẽ phát triển ở Bắc Kinh trong thời gian tới, sau khi dự án kết thúc em sẽ trở lại Thượng Hải, em không yên tâm chị ở một mình, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc cây dưa leo nhỏ cho chị? Nhiều bạn bè thì nhiều sự lựa chọn. Đúng rồi, anh ấy cũng là người Tô Thành, khi nói chuyện với anh ấy chị hoàn toàn có thể nói tiếng địa phương của Tô Thành.] [Đừng nói gì nữa, sếp gọi chị có việc rồi. Đừng lo lắng, chị sẽ chăm sóc tốt cho dưa leo nhỏ mà.] Khi họ đến Tô Thành, Tưởng Thịnh Hòa và Lục Bách Thanh vẫn tự mình thu dọn hành lý. Như mọi khi, anh cũng tự mình lái xe. Lạc Kỳ đã mở cửa xe taxi ra, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay lại gọi Tưởng Thịnh Hòa: "Tưởng tổng." Vì tối qua anh dùng đũa của cô ở quán rượu nên bây giờ cô không thể nhìn thẳng vào anh. Xe của Tưởng Thịnh Hòa từ từ lái đi, khi nhìn thấy Lạc Kỳ đuổi theo anh qua kính chiếu hậu, anh liền đạp phanh kéo cửa xe xuống hỏi: "Sao vậy?" Lạc Kỳ đưa cho anh chiếc kính, "Tôi quên đưa cho anh cái này." Buổi tối lái xe mà không đeo kính thì anh nhìn không rõ, anh chỉ nói một lần nhưng cô luôn nhớ kỹ. Trong chiếc xe đã có một chiếc kính dự phòng, nhưng Tưởng Thịnh Hòa vẫn nhận lấy nó. Anh lấy kính ra đeo vào, từ gương chiếu hậu nhìn thấy cô lên xe taxi rồi thì đóng cửa lại, sau đó anh mới nhấn ga rời đi. Sau khi đến khách sạn, Lạc Kỳ nhận phòng và đặt vali vào, trời còn chưa tối, cô muốn về nhà. Cô mua cho mẹ một bó hoa hướng dương nhỏ, bước đến cây cầu đá, một số ký ức trong quá khứ không ngừng tuôn ra, cô cố gắng đè xuống. Từ tháng 6 đến tháng 10, mọi thứ đều đã thay đổi, cảnh còn người mất. Ở đầu ngõ, cô gặp người hàng xóm của mình là bà Tiền. Bà Tiền biết cô đã hủy bỏ hôn ước, khi nhìn thấy cô, bà nói: "Cháu đã về rồi đó à." Bà quay lại, "Thật trùng hợp, hôm nay bà vừa làm sữa chua, bà đưa cho cháu một hộp nhé." "Cám ơn bà." Bà Tiền đưa cho cô một ít sữa chua, chọn hộp lớn nhất trong tủ lạnh, "Bố con đi công tác rồi, mẹ con có lẽ vẫn chưa tan làm đâu." "Họ gần đây như thế nào ạ?" "Rất tốt." Bà Tiền không nói với cô những chuyện phiền lòng, "Cháu gầy đi rồi, ăn nhiều một chút." Chuyện liên quan đến cô và Bùi Thời Tiêu, mặc dù bà Tiền rất tò mò nhưng bà cũng không hỏi quá nhiều. Lạc Kỳ mở cửa nhà ra, tìm một chiếc bình, đổ đầy nước vào đó và cắm những bông hoa hướng dương vào. Trên ban công, những bộ quần áo mẹ cô phơi, cô giúp mẹ nhặt từng cái một, gấp lại và cất vào ngăn tủ trong phòng của mẹ. Ngay khi cô mở hộp sữa chua của bà Tiền đưa cho, có tiếng nói truyền vào từ cửa. "Có phải Kỳ Kỳ về rồi không?" Là giọng nói của bác gái. Họ đều biết Lạc Trí Khâu đang đi công tác ở Thượng Hải mà đèn trong nhà lại đang bật, sẽ không có ai khác ngoại trừ Lạc Kỳ đã về. Khương Nghi Phương thà là con gái không về, ai biết hôm nay bác gái lại đến đây, gần đây thỉnh thoảng bà lại đến thăm, mỗi lần đến đều nói đủ loại trách mắng, trách bọn họ không biết giáo dục con gái, bà ấy đã sớm quen rồi. Thỉnh thoảng lại nhắc đôi câu về việc nợ gia đình họ 10 triệu. Cửa mở ra, Lạc Kỳ đang ăn sữa chua, nhưng không ngẩng đầu lên. "Ồ, thật sự là Kỳ Kỳ này." Nghĩ đến lần trước bị tiểu bối cúp điện thoại, một bụng tức giận của bà ta còn chưa trút ra được. Nhìn thấy con gái gầy đi rất nhiều, Khương Nghi Phương suýt rơi nước mắt. May mắn thay, con gái bà không biết những chuyện xảy ra trong tháng này. Bác gái ngồi xuống sô pha, "Bác nghe Lạc Vũ nói con thuê nhà ở Bắc Kinh, đi làm mất hơn hai tiếng đồng hồ, đứa nhỏ này, sao phải làm khó mình như vậy? Cuộc sống tốt đẹp thì không muốn, cứ khăng khăng phải sống như vậy là sao." "Cháu là đứa ngốc à? Điều kiện của Bùi Thời Tiêu tốt như vậy, sau này nhà họ Bùi sẽ là của cậu ta, cháu chỉ cần nắm chắc cậu ta, cháu còn đưa chỗ tốt này cho cái đưa tiểu tam kia làm cái gì?" Lạc Kỳ đậy nắp hộp sữa chua lại, cầm sữa chua và túi lên, nhìn lướt qua bác gái, "Nếu bác rảnh rỗi như vậy, không bằng dọn dẹp nhà cửa giúp nhà cháu đi." 'Rầm' một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, ván cửa cũng rung chuyển. Bác gái lên cơn đau tim suýt chút nữa thì ngã xuống, vỗ vỗ trong lòng: "Em xem em nuôi đứa con gái ngoan của mình thế nào đi, chị chưa từng thấy đứa không có..." giáo dưỡng như vậy! Mấy chữ cuối cùng nhẫn nhịn chịu đựng, cũng không nói ra, "Không biết tốt xấu!" Khương Nghi Phương nghĩ thầm, con gái bà đóng cửa rất hay. Bà và chồng sẽ không làm được việc thiếu nợ người khác, kể từ khi công ty phá sản, họ hận không thể cảm tạ trăm lần tới những người đã giúp đỡ họ. Nếu ngay từ đầu vợ chồng bà nói cho con gái biết sự thật, quan tâm đến con gái, ủng hộ con gái chia tay với Bùi Thời Tiêu, con gái sẽ suy xét cho bọn họ ,sẽ không kéo họ hàng vào danh sách đen, càng sẽ không đóng sầm cửa như vậy. Lạc Kỳ đi tới chỗ cây cầu đá, bình tĩnh mở hộp sữa chua ra, vừa đi vừa ăn. Cô đi lang thang trên đường mà không có mục đích, không chú ý đến, cô lại đi tới cổng trường cấp 3. Nó vẫn giống như trước đây, dường như không có gì thay đổi. Tiệm sửa xe kia nằm trong một con hẻm, Lạc Kỳ rẽ vào. Người ngồi trong xe tưởng mình hoa mắt liền hỏi tài xế: "Kia có phải Lạc Kỳ không?" Bà Bùi vẫn nhìn ra ngoài xe, bóng dáng kia càng lúc càng xa. Người lái xe gặp qua Lạc Kỳ rồi, nhanh chóng xác nhận: "Đúng rồi ạ." Bà Bùi suy nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại cho con trai. Bùi Thời Tiêu đang ở nước ngoài, trời còn sớm, anh ta vừa mới thức dậy. "Mẹ, có chuyện gì vậy?" "Mẹ thấy Lạc Kỳ, ở lối vào một con hẻm trong trường cấp 3 của con, con bé ở một mình, có vẻ gầy đi rất nhiều." Bùi Thời Tiêu đang cúi xuống lấy cốc nước, tay anh ta bỗng dừng lại. Kí ức ùa về, lần đầu tiên anh ta gặp Lạc Kỳ là sau kỳ thi tuyển sinh đại học, anh ta rủ bạn cùng lớp đến trường chơi bóng. Chính trong con hẻm này, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô, chỉ một cái liếc qua anh ta đã để vào trong tim. Bà Bùi hỏi: "Thôi Bồng đã từ chức chưa?" "Không biết, con giao cho thư ký xử lý nên không quan tâm."Thôi Bồng đã xóa liên lạc với anh ta, anh ta cũng không cố gắng thêm nữa. Không phải cô ta không muốn họ có ràng buộc gì hay sao. Vừa lúc không cần, có liên hệ để làm gì nữa. "Tốt nhất là không có liên hệ gì nữa, sau này cũng không cần hỏi nữa, nếu không mẹ sẽ không tha cho con đâu." Bà quyết không chấp nhận tiểu tam, đây là giới hạn của bà. Cho dù là con trai của bà, bà cũng sẽ không vi phạm điểm mấu chốt này. "Mẹ, mẹ gọi con có việc gì?" Nhất định không phải vì muốn nói với anh, Lạc Kỳ đang ở Tô Thành, mẹ anh không rảnh rỗi như vậy. "Nếu con vẫn muốn quay lại với Lạc Kỳ, mẹ có thể giúp con để ý tới tự tôn, quan tâm đến tâm trạng của con bé." Bùi Thời Tiêu không thể tin được: "Mẹ... không phải mẹ không thích Lạc Kỳ sao?" Anh ta nghĩ anh ta và Lạc Kỳ chia tay, là điều mà mẹ anh ta vẫn mong muốn. "Ngay cả khi mẹ không hài lòng với con bé, cũng không thể ngăn được việc con đi tìm nó để cầu xin sự tha thứ." Con trai bà từ nhỏ chỉ có chuyện liên quan tới Lạc Kỳ là không bao giờ thỏa hiệp với vợ chồng bà. "Công ty của Lạc Vu Lễ, công việc của Lạc Vũ, công ty nhỏ của Lạc Tân thành lập, họ hàng của nhà họ Lạc, mẹ sẽ giải quyết tất cả những chuyện này. Mẹ vẫn có thể cúi mặt nói chuyện với mẹ của Lạc Kỳ." Bà Bùi phóng khoáng nói: "Đương nhiên không phải không có điều kiện, con là con trai của mẹ, người duy nhất mà mẹ quan tâm, mẹ không muốn vì danh hiệu người tốt mà lợi dụng con.Vì vậy, lần này chúng ta hãy tách mối quan hệ mẹ con. nói về kinh doanh, thế nào?" Bùi Thời Tiêu cầm ly nước lên nhấp vài ngụm, "Điều kiện gì?" "Sang năm khi hội đồng quản trị bầu nhiệm kỳ mới, mẹ muốn làm chủ tịch. Ngoài cổ phiếu trong tay mẹ và bố con ra thì con là người có quyền biểu quyết cao nhất, nếu con bỏ phiếu cho mẹ thì mẹ chắc chắn sẽ thắng bố con." "..." "Năm con mười tuổi, bố con có người tình ở bên ngoài, mẹ muốn ly hôn nhưng không được, công ty mặc dù đã có cổ phần, nhưng mẹ không có chỗ đứng vững chắc, nếu ly hôn, cho dù bố con đồng ý cho mẹ ở công ty thì con đàn bà tiểu tam kia cũng không dung được mẹ, nếu ông ta tái hôn sinh con thì con sẽ được chia bao nhiêu tài sản chứ?" Vì vậy, bà không cam tâm. Bà nuốt giận suốt 20 năm, mọi người trong công ty không ai đề phòng bà, kể cả chồng bà. "Mẹ muốn nắm quyền kiểm soát tập đoàn, chà đạp bố con dưới chân, sau khi mẹ báo thù xong, công ty sẽ giao cho con." "Dù sao con cũng tốt hơn bố con, còn chưa tới mức không thể tha thứ, ban đầu bố con kiên quyết muốn ly hôn với mẹ, ngay cả việc tranh giành quyền nuôi con ông ta cũng không cần, đến mặt mũi mẹ cũng không cần, nhất quyết không đồng ý ly hôn. Sau này hãy đối xử tốt với Lạc Kỳ, mối quan hệ dù tốt đến đâu rồi cũng sẽ phai nhạt, con phải có can đảm và trách nhiệm." Bùi Thời Tiêu nhớ lại khi anh ta mười tuổi, trong nhà rất ồn ào, trong phòng ngủ của bố mẹ anh ta cũng có nhiều tiếng rơi đồ đạc, nhưng anh ta không biết nguyên nhân là gì. Anh ta chỉ nhớ hôm sau mẹ đưa anh ta đến trường, có khi mấy tháng anh ta không gặp bố. Anh ta chưa bao giờ biết mẹ anh ta vì anh ta mà phải chịu tủi nhục như thế nào, ngay cả khi bố mẹ anh ta cãi nhau, mẹ anh ta cũng không bao giờ đem anh ta làm nơi trút giận, mẹ vẫn đưa anh ta đến trường, vẫn đưa anh ta đi chơi như trước, không hề ném anh ta cho bảo mẫu và tài xế. "Mẹ, con xin lỗi." "Ngoại trừ chuyện của Thôi Bồng kia, con không làm gì có lỗi với mẹ cả, đó là mẹ tự làm khó mình. Con không ngăn mẹ sa thải Thôi Bồng, cũng coi như lấy công chuộc tội. Kể cho con nghe chuyện quá khứ là để cho con biết rõ tình hình chứ không phải khiến cho con cảm thấy có lỗi. Thật ra, nếu mẹ không nói với con chuyện này, bảo con bỏ phiếu cho mẹ thì con cũng sẽ không do dự chút nào mà đồng ý." Nhưng bà không muốn nói dối con trai mình. "Mẹ định ly hôn với bố con sao?" "Nhất định phải ly hôn. Phải ly hôn lúc mẹ đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất. Mẹ muốn nhìn thấy ông ta khép nép cầu xin mẹ đừng rời đi. Đây là cách duy nhất để mẹ giải tỏa cơn giận. Con không biết kế hoạch của mẹ, đến lúc con bỏ phiếu cho mẹ thì bố con cũng không tức giận đến mức phải nhập viện. Ngược lại ông ta cũng không bắt bẻ con được. Ai bảo năm xưa ông ta nợ con, bị làm cho tức chết thì cũng phải nhịn, lúc đó con hãy đến bệnh viện chăm ông ta mấy ngày, cố gắng hết sức thể hiện sự hiếu tâm của một người con trai." "..."