Ngoại truyện (6): Trước lễ cưới
Năm nay vẫn như thường lệ, họ đón đêm Giao thừa ở ngôi nhà cũ trong ngõ, Lạc Kỳ nghỉ lễ về nhà mới nghe mẹ cô nói Tưởng Thịnh Hòa đã mua lại căn biệt thự trước kia của gia đình họ.
Tưởng Thịnh Hòa không đề cập đến bất cứ khúc mắc nào trong việc mua lại căn nhà, cho nên Khương Nghi Phương cũng không biết về điều này.
"Người đứng tên căn nhà là bố và mẹ."
"Ngôi nhà đã đổi chủ vài lần, nhưng không có ai ở đó."
"Sau khi lấy được chìa khóa, tối hôm đó bố mẹ đã lái xe đến nhà xem, cứ như là một giấc mơ vậy."
"Trước khi con và Thịnh Hòa ở bên nhau, mẹ thường xuyên lo lắng, sau này con kết hôn sinh con, con cái lớn lên, về nhà sẽ không có chỗ ở."
"Bây giờ thì tốt rồi."
"Sau này Đâu Đâu và Mê Mê qua đây cũng có chỗ chơi."
"Mẹ và bố con vui đến mấy đêm liền đều không ngủ được, ngủ mấy canh giờ lại tỉnh lại, cả ngày cũng không buồn ngủ, tinh thần rất tốt."
Mẹ cứ nhắc đi nhắc lại.
Sân biệt thự đã lâu không được sửa sang, chờ tới mùa xuân thời tiết ấm dần lên, mẹ định sửa sang trong và ngoài biệt thự một lượt, đồng thời thêm phòng của hai đứa trẻ.
Lạc Kỳ và mẹ đang ở trong bếp làm sữa chua trái cây, trong phòng khách nhỏ bên cạnh, Tưởng Thịnh Hòa đang đánh cờ với bố, cả hai đều không giỏi bộ môn này lắm, vừa đánh vừa thảo luận.
Khương Nghi Phương quay đầu nhìn con gái: "Sao con không nói gì?"
Lạc Kỳ cười nhẹ một tiếng, trong mắt ngấn nước, Khương Nghi Phương hiểu hết. Khi mới nhận được nhà, bà cũng có phản ứng giống như con gái bây giờ.
Xúc động đè nén trong lòng, bởi vì quá sâu, khó mà nói rõ được, bất cứ lời nói cảm ơn nào cũng là không đủ.
"Con muốn tổ chức lễ kết hôn ở đâu? Chỗ này hay là biệt thự?" Khương Nghi Phương hỏi ý kiến con gái.
Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi, nói: "Chỗ này ạ." Biệt thự có kỷ niệm thời thơ ấu của cô, nhưng chỗ này là nơi bắt đầu của cô và Tưởng Thịnh Hòa.
Lần hẹn hò giữa hai người bọn họ, ảnh cưới của bọn họ, tất cả đều ở đây.
Trở về phòng ngủ của mình, Lạc Kỳ mới có cơ hội ôm Tưởng Thịnh Hòa.
Cô im lặng không nói, nhưng anh cũng biết vì sao cô lại ôm anh chặt như vậy. Tưởng Thịnh Hòa nhẹ nhàng đặt cằm nơi đỉnh đầu của cô, "Là chuyện anh nên làm."
"Chồng, anh ôm em một lát nhé."
Tưởng Thịnh Hòa chạm nhẹ vào má cô, hôn một cái: "Được." Anh cởi áo khoác trong nhà của cô ra, dùng một tay cởi khuy áo khoác của mình, ôm cô trước mặt, để cho cô nằm ở trong lòng anh.
Lạc Kỳ được hơi thở của anh bao quanh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh, chủ động đề xuất: "Mấy ngày nay cũng rảnh rỗi, hay chúng ta đi đặt khách sạn tiệc cưới đi."
"Anh đã đặt trước rồi."
"... Nhanh vậy sao?" Lạc Kỳ cười nhìn anh, "Anh và bố em mẹ thảo luận cả một buổi chiều nay, chính là thảo luận chuyện đặt khách sạn đúng không?"
Tưởng Thịnh Hòa thuận theo lời của cô: "Ừm."
Cô và Lộ Duệ mở họp cả một buổi chiều, thảo luận về việc điều chỉnh đội ngũ làm việc của Duệ Phổ, tranh thủ thời gian đó, anh trò chuyện với bố mẹ vợ về quá trình tổ chức và chi tiết của đám cưới. Vẫn còn rất nhiều chuyện để nói, bọn họ dự định chờ cô ngủ rồi lại tiếp tục.
Hai người ôm nhau mười lăm phút.
"Em ngủ trước đi." Anh ôm Lạc Kỳ lên giường, "Anh đánh cờ với bố."
"Đánh nguyên ngày rồi, anh còn muốn đánh nữa à?"
"Ừm." Tưởng Thịnh Hòa cười nói, "Chơi dở nhưng vẫn cứ thích chơi, em chưa nghe bao giờ à?"
Lạc Kỳ cười, kéo chăn đắp lại, "Anh đi đi."
Vẫn chưa tới mười giờ, Lạc Kỳ chưa buồn ngủ, Tưởng Thịnh Hòa mở cửa ra, cô bật đèn, lấy chiếc máy tính xách tay bên cạnh giường rồi bật nó lên, đầu năm mới Duệ Phổ muốn tuyển người, trước mắt khối lượng công việc hiện tại của đội ngũ thị trường ở tất cả các khu vực đã quá tải.
Cô gửi email cho Thường Sở Tân, y tế Viễn Duy đã chính thức từ bỏ thị trường bình dân, sau khi hợp nhất nhóm, một số lượng lớn nhân viên sẽ bị sa thải trong hai năm tới, đây là chuyện khiến cho Thường Sở Tân đau đầu nhất.
[Thường Tổng, năm sau bộ phận tiêu thụ của Duệ Phổ chúng tôi cần tuyển dụng nhân sự, ưu tiên tuyển dụng đội nhóm có dự định cho giải tán bên các anh, khu vực làm việc sẽ không thay đổi. Chúc năm mới vui vẻ trước. Rất mong được hợp tác suôn sẻ.]
Cô gửi kèm thêm một bản sao về số lượng người muốn tuyển dụng cho đoàn đội ở mỗi khu vực của Duệ Phổ.
Thường Sở Tân đang ở nhà đánh mạt chược với người thân, sau khi đọc email xong, xác nhận lại đây chính xác là hộp thư của Lạc Kỳ, anh ta ngay lập tức đẩy số tiền thắng được tối nay ra chính giữa bàn, "Cầm lấy mua đồ đi."
Anh ta nhấc điện thoại lên, đi đến phòng làm việc.
Tốc độ ra tay cướp tiền của mấy người trên bàn cờ nhanh đến mức Thường Sở Tân còn chưa thu tay lại, trong nháy mắt tiền đã bị cướp sạch.
Bọn họ sợ anh ta đổi ý lấy lại tiền, bởi vì anh ta thường xuyên làm loại chuyện này, cho nên bọn họ trước tiên đút tiền vào túi quần, sau đó hướng về thư phòng kêu to: "Anh, có chuyện gì à?"
Thường Sở Tân đóng cửa, trực tiếp gọi đi.
"Điều kiện để cô và Lộ Duệ tiếp nhận nhân viên bị Viễn Duy chúng tôi sai thải là gì?" Chỉ cần điều kiện không quá đáng, anh ta có thể cân nhắc.
Lạc Kỳ: "Không có điều kiện." Cô giúp Thường Sở Tân nhớ lại: "Năm ngoái trước khi quyết định điều chỉnh thị trường, tôi đã nói với Lệ tổng, chuyện sa thải nhân viên y tế Viễn Duy sẽ do tôi giải quyết."
Đây là cam kết, không phải lời nói suông.
Thường Sở Tân nhắc nhở cô: "Cô và tôi còn có vụ cá cược."
"Chuyện nào ra chuyện đó."
Kết thúc cuộc gọi với Thường Sở Tân, Lạc Kỳ ra ngoài rót nước uống, máy điều hòa không khí luôn mở, không khí trong phòng hơi khô.
Trong phòng khách, Tưởng Thịnh Hòa viết một bảng kế hoạch chi tiết trên giấy, anh lo lắng sẽ bỏ sót cái gì đó.
Cánh cửa gian phòng bị kéo ra từ bên trong.
"Con còn chưa ngủ à?" Mẹ lên tiếng, liếc nhìn Tưởng Thịnh Hòa, Tưởng Thịnh Hòa không kịp giấu tờ giấy kia, đành phải lật ngược nó lại, đặt ở trên mặt bàn, cầm quân cờ lên như không có chuyện gì xảy ra.
Tầm mắt của Lạc Kỳ qua lại giữa bố mẹ và Tưởng Thịnh Hòa, cười: "Mọi người đang giấu diếm con làm gì đấy?" Cô chọc vào bả vai Tưởng Thịnh Hòa, "Anh còn muốn giấu à, em đã nhìn thấy rồi."
Tưởng Thịnh Hòa cười nói, "Không giấu gì hết. Đang thương lượng chuyện hôn lễ."
"Em cũng muốn nghe."
"Nghe rồi thì còn gì là bất ngờ nữa."
Lạc Kỳ tò mò, "Nói em nghe một chút thôi, nếu không em không ngủ ngon được."
Cô cúi xuống, áp tai vào môi anh: "Nói nhỏ với em đi."
Tưởng Thịnh Hòa nói bằng giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: "Anh yêu Lạc Kỳ."
Anh dịu dàng hỏi cô: "Bây giờ em có thể đi ngủ chưa? Nếu còn không ngủ được thì anh nói với em một lần nữa."
Lạc Kỳ mím môi cười gật đầu, hài lòng đi đến nhà bếp rót nước.
Mấy ngày xuân vừa qua, Lạc Kỳ hoặc bị nhốt trong phòng để làm thêm giờ, hoặc ra ngoài đi dạo một mình, Tưởng Thịnh Hòa và bố mẹ nghiêm túc xem hôn lễ như một dự án lớn, thi thoảng phải mở họp để thảo luận, pha một ấm trà, ba người cũng có thể trò chuyện nguyên một buổi chiều.
Mùng bốn, bà Tiền hàng xóm từ nhà con trai quay trở về.
Hôm đó thời tiết tốt, trời trong nắng ấm, vạn vật tắm mình dưới ánh mặt trời, du khách bên bờ sông nhỏ tấp nập, con hẻm hết sức náo nhiệt.
Bà Tiền kê một chiếc bàn gấp ngoài hiên, trên đó bày đầy các kiểu chữ 'Hỷ' khác nhau.
"Bé con, lại đây."
Bà Tiền nhìn thấy bọn họ ra cửa, vẫy tay với cô.
"Con xem thử thích kiểu nào."
Lạc Kỳ ngồi xổm xuống thưởng thức, không khỏi tán thưởng: "Cái này thật đẹp, đường cắt rất đặc sắc, bà mua ở đâu ạ?"
"Tất cả đều do bà cắt."
Bà Tiền nói: "Bà sẽ cắt một chữ "Hỷ" khác với mấy cái này, dành cho đám cưới của con.
Ngoại trừ bản thân thì tất cả những người thân thiết đều đang bận rộn cho đám cưới của cô.
Cuối năm, Tưởng Thịnh Hòa hầu như cách mỗi một tuần đều đến Tô Thành, anh không nói là đi công tác, cũng không nói là làm gì, mỗi lần đến Tô Thành anh đều đến nhà cô ăn cơm với bố mẹ vợ.
Vào ngày con trai nhà Tần Mặc Lĩnh ra đời, anh ở Tô Thành vẫn chưa quay về.
Lạc Kỳ một mình đi đến bệnh viện thăm Giản Hàng và em bé, buổi tối gọi video với Tưởng Thịnh Hòa, cô miêu tả với anh một chút về ngoại hình em bé mới sinh ra.
"Đứa bé tên Tiểu Đa Mộc."
"Anh biết." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Anh thậm chí còn biết chiều cao, cân nặng và nhóm máu của bé con, Tần Mặc Lĩnh đã sớm gửi cho anh rồi."
Lạc Kỳ bật cười: "Không hổ là anh em cột chèo."
Tưởng Thịnh Hòa: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, sau này anh cũng sẽ gửi cho cậu ấy."
"..."
Đêm đó, Lạc Kỳ cất hết mấy hộp bao cao su ở nhà đi, đây là lần thứ hai cô thu gom chúng. Năm ngoái sau khi công khai mối quan hệ, có một khoảng thời gian bọn họ không sử dụng, lúc ấy cô đang ở trong thời kỳ an toàn nên cô không trúng số.
Còn hai tháng nữa mới đến lễ cưới, cho dù cô có cục cưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện mặc váy cưới.
Điện thoại rung lên, Lạc Vũ gửi cho cô một bức ảnh.
[Chị, chị thấy thế nào? Có đẹp không? (xấu hổ) (cười trộm)]
Chiếc váy phù dâu đặt làm riêng xế chiều hôm nay đã được gửi đến cửa hàng, Lạc Vũ mặc thử xong thì bảo Hạ Hủ chụp giúp cô ấy mấy tấm gửi chị họ xem.
Lạc Kỳ cười khen ngợi: [Tiên nữ nhà ai thế này?]
Lạc Vũ không biết xấu hổ: [Nhà Hạ Hủ.]
Lạc Kỳ có bốn phù dâu, em họ và Sơ Lâm, còn có hai bạn học trường cấp hai, bọn họ đều đang làm việc tại Tô Thành nên rất thuận tiện.
Trong bốn người, tuổi tác Lạc Vũ nhỏ nhất, nên ầm ĩ nhất, bọn họ tạo một nhóm chat phù dâu, nhất trí đồng ý để cho Lạc Vũ thay mặt họ khảo nghiệm chú rể và đoàn phù rể trong ngày đón dâu.
[Anh rể em không cần khảo nghiệm nữa, nhưng những người khác thì không được bỏ sót bất cứ ai.] Lạc Vũ có mười tám lớp bộ lọc đối với Tưởng Thịnh Hòa và Tưởng Nguyệt Như, chúng càng ngày càng dày.
Sơ Lâm sôi nổi nhắn trong nhóm chat: [Chị ăn nói vụng về, cho nên tới lúc đó để chị đàn thêm mấy bài hát cổ vũ cho em.]
Lạc Vũ: [Không có dương cầm, chị đàn thế nào?]
Sơ Lâm: [Lạc Kỳ nói trong nhà cậu ấy có, còn là dương cầm cậu ấy mua lúc còn nhỏ nữa, quá nhiều ý nghĩa luôn.]
Lạc Vũ: [Chúng ta đang giấu chị em đấy, trong nhà hiện tại thay đổi rất nhiều, em không biết dương cầm có còn ở đó hay không. Có khi nó đã được dời đến biệt thự rồi.]
Sơ Lâm hỏi: [Nhà cũ sửa lại lần nữa à?]
Lạc Vũ: [Vâng ạ, tốn rất nhiều công sức, là bất ngờ của anh rể dành cho chị em đấy. Lúc còn chưa sửa sang xong thì em đã qua xem một lần, nhìn thôi là em cũng muốn dọn vào ở luôn.]
Lòng hiếu kỳ của Sơ Lâm được kích thích, cô ấy mong đợi hôn lễ sẽ diễn ra sớm hơn.
Hai ngày trước hôn lễ, Lạc Kỳ vẫn đi đến công ty như bình thường, buổi sáng họp xong, buổi chiều mua vé xe quay về Tô Thành. Ngoại trừ một vài người trong Văn phòng Giám đốc, những đồng nghiệp khác trong Viễn Duy cũng tham gia lễ cưới ở Bắc Kinh.
Trong buổi họp, Lạc Kỳ không khỏi ngáp hai cái, vội vàng lấy tay che miệng.
Trì Tâm cho rằng gần đây cô bận rộn với hôn lễ, không nghỉ ngơi tốt, nhưng trên thực tế, Lạc Kỳ không có một ngày nào là phải bận rộn với đám cưới, tất cả đều do một tay Tưởng Thịnh Hòa sắp xếp.
Lạc Kỳ hơi mệt, nhưng không buồn ngủ lắm. Cô cho rằng nguyên nhân khiến cô ngáp là do dậy sớm hơn bình thường một tiếng để thu dọn đồ đạc trở về.
Tan họp, Lộ Duệ ở lại đến cuối cùng, âm thầm nói với cô: "Hai ngày nữa tôi sẽ đến Thượng Hải công tác, Thường Sở Tân giới thiệu một khách hàng lớn cho Duệ Phổ, tôi sẽ qua đó nói chuyện một chút."
Lạc Kỳ không dám tin: "Thường Sở Tân giới thiệu khách hàng cho chúng ta?"
"Ừm." Lộ Duệ vặn tách trà, lúc nhận được cuộc gọi của Thường Sở Tân, anh cũng thụ sủng nhược kinh, dù sao thì không có người phụ trách của bất kỳ công ty nào hy vọng rằng một công ty khác trong cùng ngành sẽ làm tốt hơn họ.
"Chắc hẳn vì cô đã ưu tiên tuyển dụng đội ngũ bị bọn họ sa thải, anh ta mới nguyện ý giới thiệu."
Lộ Duệ lắc lắc ly nước, chậm rãi đứng lên, chần chừ vài giây, quay đầu nhìn về phía Lạc Kỳ: "Chúc mừng cô. Tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn."
"Cảm ơn."
Lộ Duệ xách máy tính rời khỏi, Lạc Kỳ là người cuối cùng rời khỏi phòng họp.
Vé xe ba giờ rưỡi chiều, cô và Tưởng Thịnh Hòa ăn trưa ở nhà ăn công ty.
Hai ngày này khẩu vị của Lạc Kỳ tốt một cách bất thường, trước kia cô gắp một hai miếng thịt là đủ, nhưng hôm nay cô đã ăn hết tất cả thịt mà Tưởng Thịnh Hòa gắp cho cô, cô còn gọi thêm măng chua cay.
Tưởng Thịnh Hòa lo lắng, bình thường cô không ăn được đồ cay như vậy, "Em nếm một miếng trước đi, nếu thấy cay thì đưa cho anh."
Lạc Kỳ lắc đầu, "Không chua, cũng không cay."
Cô cười, "Có lẽ tâm tình em đang tốt, ăn gì cũng ngon."
Lần đầu tiên Tưởng Thịnh Hòa ăn xong mà cô vẫn còn đang ăn.
Lần này quay về không mua được vé ghế đôi, chính giữa hai ghế là lối đi. Ba năm trước cô và Tưởng Thịnh Hòa lần đầu tiên đi đến Tô Thành công tác cũng ngồi chỗ như vậy.
Giống như trước kia, anh nhường cô chỗ ngồi có tầm nhìn tốt hơn.
Lạc Kỳ mở máy chụp hình, thay vì chụp cảnh bên ngoài cửa sổ, cô tự chụp mình một tấm, cũng chụp Tưởng Thịnh Hòa. Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên quay đầu nhìn sang, cô thay đổi ống kính, chụp ngoài cửa sổ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tưởng Thịnh Hòa đang thu xếp chuyện đón dâu, Hạ Hủ là một trong những phù rể, xe hoa và tiệc cưới đều là Hạ Hủ tự mình sắp xếp.
Người nhà và bạn bè sẽ đến Tô Thành vào ngày mai, tất cả họ sẽ ở trong khách sạn mà anh hay đến mỗi khi đi công tác, cách nhà Lạc Kỳ chưa đầy năm trăm mét.
Buổi sáng ngày mai chuyến bay của Tưởng Tư Tầm hạ cánh ở Thượng Hải, buổi chiều đến Tô Thành, anh ấy cũng đưa Re Re đi cùng, nói phải để cho Re Re chứng kiến hạnh phúc của anh và Lạc Kỳ.
Tần Mặc Lĩnh hỏi ở trong nhóm chat: [Khách sạn cách nhà Lạc Kỳ xa không? Hôm đó Giản Hàng muốn đến nhà Lạc Kỳ.]
[Không xa. Đi bộ chỉ vài phút.]
Tưởng Thịnh Hòa lần nữa ngẩng đầu lên, Lạc Kỳ đã tựa vào ghế ngủ, anh lấy áo khoác trong vali đắp lên người cô, cô ngủ rất sâu, đắp quần áo cho cô mà cô cũng không nhúc nhích.
Khi Lạc Kỳ tỉnh dậy, tàu cao tốc đã đến trạm.
Thế mà cô đã ngủ hơn bốn tiếng liền. Trước kia cô đã từng ngủ trên tàu nhưng không được lâu và sâu như hôm nay, dậy sớm cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng ngủ bù trên đường đi.
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Ngày mai không cần dậy sớm, ngủ nhiều một chút."
Anh định trở về phòng tân hôn bên kia, nhưng khi lên xe, anh lại hỏi Lạc Kỳ: "Tối nay em có muốn anh ở cùng không?"
Lạc Kỳ gật đầu, "Có."
Cô nắm lấy tay anh.
Tưởng Thịnh Hòa: "Chỉ có thể ở cạnh em mấy tiếng, không thể ở lại đó."
Anh bảo tài xế quay lại ngôi nhà cũ trong ngõ trước.
Lạc Trí Khâu và Khương Nghi Phương vẫn đang ở trong sảnh tiệc cưới, không có ai ở nhà, Lạc Kỳ cầm chìa khóa mở cửa, bật đèn lên, nhìn cách bài trí trong nhà, cô sững người tại chỗ.
Chiếc bàn ăn màu óc chó đặt dưới cửa sổ, trên bàn bày một lọ hoa, ngoại trừ bàn ghế, sô pha và đàn piano, trong phòng khách không có một vật dụng thừa thãi nào.
Các bức tường, cửa sổ và cửa ra vào bằng gỗ đã được cải tạo theo kiểu cổ điển, màu sắc giống như trong tranh sơn dầu.
Cô giống như đi lạc vào trong bức tranh sơn dầu mà thầy Ngu vẽ cho bọn họ nhân dịp tổ chức hôn lễ.