Chương 38

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:44:59

Trước ngày hôm nay, Lạc Kỳ khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông cao cao tại thượng như anh lại có thể nói lời yêu một cách dễ dàng như vậy, lúc này đây, ba chữ kia cứ thế xuất hiện trong hòm thư của cô. Nhìn màn hình email khoảng năm phút, Lạc Kỳ thay đổi mật khẩu email thành cái cô thường dùng. [Anh Tưởng, bây giờ đừng nói cho anh ấy biết em đã dùng lại email này.] Cô sẽ tìm một cơ hội thích hợp để tự mình nói cho anh. Tưởng Tư Tầm nói đùa: [Còn có bí mật nào khác không?] Lạc Kỳ: [Có.] Anh tưởng rằng đây sẽ là bí mật bị thời gian vùi lấp. Đang nói chuyện với Tưởng Tư Tầm thì sếp tìm cô: [Đến văn phòng tôi một chuyến.] Lạc Kỳ rút vài tấm giấy ăn, sau đó lấy gương trang điểm ra xem, trả lời: [Tưởng tổng, có việc gì gấp không? Bây giờ tôi chưa đi ngay được, đợi năm phút nữa được chứ?] Không phải cô được sủng mà kiêu, bèn giải thích: [Bây giờ tôi đang có chuyện đột xuất, lâu nhất là năm phút nữa sẽ xong.] Tưởng Thịnh Hoà: [Không vội, mười phút sau thì đến.] Chưa đến mười phút sau cửa văn phòng đã vang lên tiếng giày cao gót, anh không có thói quen đóng cửa, nhưng cô vẫn không quen việc không gõ cửa, vẫn gõ vài tiếng như cũ: "Tưởng tổng." "Vào đi." Tưởng Thịnh Hoà ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đôi mắt cô, anh bỗng quên mất lời định nói. Thì ra chuyện đột xuất kia là cô đã khóc. Sau khi lĩnh chứng lại khóc thành như vậy, có lẽ là do nghĩ về quá khứ, cũng có lẽ đã hối hận vì việc kết hôn. Trước khi đến Lạc Kỳ đã trang điểm lại, nhưng đôi mắt vừa khóc quá mức rõ ràng, không thể che giấu được. Không muốn để anh hiểu lầm, trước khi anh hỏi, cô đã tìm một lý do có vẻ là hợp tình hợp lý: "Nghĩ đến lời cầu hôn hôm qua của anh, có chút nhạy cảm." Tưởng Thịnh Hoà hỏi: "Thực sự không phải là do không vui?" Lạc Kỳ lắc đầu, tiếp tục chứng minh với anh, cô chỉ chiếc sơ mi trắng trên người, "Tối hôm cuối tuần đó tôi có đi dạo phố, sau đó mua chiếc áo này." Lạc Kỳ: "Đặc biệt mua để lĩnh chứng." Tưởng Thịnh Hoà nhìn chiếc sơ mi mới trên người cô, anh như trút được gánh nặng bởi anh vẫn luôn lo rằng cô sẽ hối hận, cô miễn cưỡng ép bản thân đi lĩnh chứng với anh. "Tưởng tổng, anh tìm tôi có việc gì vậy?" Tưởng Thịnh Hoà đưa một hạng mục của tập đoàn Viễn Duy cho cô: "Phần cần phải sửa tôi đã khoanh lại rồi, trước khi tan làm cho họ sửa lại giúp tôi." "Đã rõ." Lạc Kỳ cầm phần tài liệu xong không có đi ngay, đợi sếp phân phó. Tưởng Thịnh Hoà: "Trưa nay đi ăn cơm cùng tôi." "..." Bây giờ ranh giới công tư đã không còn rõ ràng được như trước nữa. Lạc Kỳ gật đầu đồng ý. Buổi sáng ngày đầu tiên kết hôn trôi qua trong tâm tư hỗn hoạn. Giống như thường lệ, cô cùng sếp đến nhà ăn công ty, hai người một trước một sau, duy trì khoảng cách gần một mét. Các món ăn trưa ngày hôm nay phong phú hơn mọi khi, hầu hết đều là các món cô thích, chỉ có hai món anh thích. Món của cô thiên về ngọt, còn của anh thì cay. Lạc Kỳ gắp món cá anh thích, thử xem mùi vị ra sao. Tưởng Thịnh Hoà nhắc cô: "Có hơi cay đấy." Ngay cả anh còn thấy cay thì chắc chắn cô sẽ không ăn được. Lạc Kỳ thử một miếng, cay sặc lên. Trên đũa của cô vẫn còn nửa miếng cá, Tưởng Thịnh Hoà đưa đũa qua, "Phần còn lại đưa cho tôi, em ăn món khác." "Không cần đâu, cái này tôi đã ăn rồi." Lạc Kỳ không phòng bị, còn chưa nói xong anh đã gắp miếng cá cô ăn còn thừa đi. Tưởng Thịnh Hoà cho cá vào miệng, nói: "Tôi không để ý mấy điều này, ngay cả đũa của em tôi còn từng dùng qua." "?!" Vì vậy năm ngoái khi ở quán rượu nhỏ, sau đó anh đã biết đôi đũa ấy là của cô?" "Anh biết từ khi nào vậy?" "Dùng rồi mới biết." Anh nói: "Tưởng Tư Tầm nói với tôi." "..." May là lúc đó anh giả bộ không biết gì. Lạc Kỳ nhìn đũa mình, vừa rồi đầu đũa của hai người có chạm với nhau, còn ái muội hơn cả việc hôn môi. Cô nhìn đôi đũa vài giây mới tiếp tục gắp thức ăn, khi đưa vào miệng trái tim bất giác run lên. Thời gian trầm mặc khá lâu, Tưởng Thịnh Hoà tìm chủ đề nói chuyện: "Trước khi biết tình cảm của tôi, em có ấn tượng với tôi như thế nào?" Lạc Kỳ nói thật: "Vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ hãi." Tưởng Thịnh Hoà thụ sủng nhược kinh: "Ngưỡng mộ?" "Vâng." Ai mà không thích người sếp có năng lực xuất chúng, tâm lý mạnh mẽ, nhân cách tốt chứ. Tất cả cảm xúc hỷ nộ ái ố của anh cô đều rất rõ. Khi đàm phán cùng đối tác gương mặt anh thường sẽ mang theo ý cười, nhưng không ai có thể đoán được quyết định của anh là gì. Lạc Kỳ ngẩng đầu lên, Tưởng Thịnh Hoà đang nhìn cô, bây giờ anh nhìn cô hiên ngang không cần phải tránh né, điều này khiến Lạc Kỳ không biết phải làm sao. Cô rũ mắt, giả bộ gắp thức ăn, "Tưởng tổng." "Có chuyện gì, em nói đi." "Sau này buổi trưa chắc tôi sẽ không đi ăn cùng anh nữa." Sẽ ảnh hưởng đến công việc buổi chiều. Tưởng Thịnh Hoà: "Được, đợi khi nào em muốn ăn cùng tôi, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Điện thoại đặt ở góc bàn rung lên, Hạ Vạn Trình gửi tin nhắn đến cho anh. Bình thường anh và Hạ Vạn Trình đều trực tiếp gọi điện, gần như không nói chuyện qua tin nhắn. Hạ Vạn Trình: [Hôm nay tôi hẹn Lý Cẩn.] Ông cười: [Vốn không nên đồng ý với cậu mới đúng. Con người này vì để lấy được quyền kiểm soát không gì là không làm rồi.] Tưởng Thịnh Hoà dùng một tay gõ chữ: [Bà ấy đưa ra điều kiện quá đáng sao?] Hạ Vạn Trình: [Bảo tôi giúp cô ta thuận lợi ly hôn.] "Hạ tổng, ngài đừng tự coi nhẹ mình." Ở đối diện sô pha, Bùi phu nhân cầm ly trà lên khẽ nhấp môi". Hạ Vạn Trình đặt điện thoại xuống, "Về quyền kiểm soát công ty, tôi bảo đảm sẽ giúp cô nắm chắc trong tay. Còn về việc giúp cô ly hôn, quả thực Lý tổng đã đánh giá cao tôi rồi." "Không có cách gì Hạ tổng không nghĩ ra được cả." Bùi phu nhân không muốn tốn thời gian vào chuyện ly hôn, càng lâu bà càng mệt lòng. "Đợi tôi báo thù, thuận lợi ly hôn xong, tôi sẽ giao lại Y tế Đông Bác." Hạ Vạn Trình vuốt chặt ly trà, "Không sợ con trai sẽ trách cô sao?" "Tôi sợ gì nó chứ, nếu sợ thì trước kia tôi đã không phản đối nó và Lạc Kỳ ở bên nhau? Năm ngoái tôi không chịu buông tay Y tế Đông Bác là do tôi muốn cứu vãn, muốn thay con trai níu kéo Lạc Kỳ, nếu bây giờ Lạc Kỳ đã có tình yêu mới rồi, cũng không cần phải dây dưa thêm nữa." Bùi phu nhân đặt ly trà xuống, "Cảm ơn trà ngon của Hạ tổng, không làm phiền anh nữa. Điều kiện của tôi chỉ có một, giúp tôi thuận lợi ly hôn, anh tiếp tục giúp Tưởng Thịnh Hoà thương lượng trước." Hạ Vạn Trình giao cho thư ký tiễn khách, đột nhiên cảm thấy buồn cười, ông lại rảnh rỗi đi giúp người ta ly hôn. Ông cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Tưởng Thịnh Hoà: [Lý Cẩn vẫn đưa ra điều kiện ấy, không có nước bàn bạc. Tuy nhiên cô ta cũng rất hào phóng, định sẽ bán lại Y tế Đông Bác cho cậu với giá thấp nhất. Nhưng việc này quả thực làm khó tôi rồi, tôi còn phải giúp người khác ly hôn.] Tưởng Thịnh Hoà hiểu được dụng ý của Hạ Vạn Trình khi gửi tin nhắn đến, anh cũng bày tỏ thành ý: [Đợi Hạ Hủ rảnh, tôi sẽ hẹn cậu ấy chơi bài.] Đây đúng là điều Hạ Vạn Trình muốn, Tưởng Thịnh Hoà cho Hạ Hủ tài nguyên, so với việc dẫn Hạ Hủ vào vòng của mình, là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Đứa cháu trai này của ông khiến người ta không yên tâm, chỉ đặt vài phần tâm tư vào sự nghiệp, không biết ngày nào mới có thể nghiêm túc tiếp quản công ty. Hạ Vạn Trình trả lời Tưởng Thịnh Hoà: [Vậy làm phiền Tưởng tổng quản thúc thằng bé rồi.] Tưởng Thịnh Hoà hỏi: [Năm nay Hạ Hủ bao nhiêu tuổi rồi?] Hạ Vạn Trình: [Cùng tuổi với Lạc Kỳ.] Trước kia ông đã nhìn trúng Lạc Kỳ, muốn giới thiệu cô cho cháu trai, nhưng tiếc là không có duyên phận. Lạc Kỳ ăn xong, uống canh đợi sếp. Tưởng Thịnh Hoà thoát khỏi khung trò chuyện, tiếp tục ăn cơm, nói với Lạc Kỳ: "Lát nữa đến văn phòng tôi, có thứ này cho em." Lạc Kỳ hỏi: "Là quà sao?" "Không phải." Anh và cô hẹn trước: "Trừ chiếc nhẫn kia, trước khi công khai chúng ta không tặng đồ đắt giá cho nhau." Lạc Kỳ hiểu anh đang nghĩ cho cô, bởi vì lúc này kinh tế của cô không được thoải mái lắm, việc tặng quà sẽ tăng thêm gánh nặng cho cô. "Nhẫn rất đắt sao?" "Ừm." Giá kim cương ở ngay đó, muốn giấu cũng không giấu được, Tưởng Thịnh Hoà nói: "Tôi chỉ kết hôn một lần này, nhẫn cưới không thể tuỳ tiện được." Nói đến quà cáp đắt giá, Lạc Kỳ nhớ đến bức tranh sơn dầu kia, trước kia tưởng rằng chỉ là đạo cụ, cũng không biết đó là tình cảm anh dành cho cô, anh nói tiền nguyên liệu ba ngàn rưỡi cô cũng cho là thật. Bức sơn dầu đó rất có ý nghĩa với anh, sao có thể chỉ ba ngàn rưỡi được chứ. "Tôi đã từng nhận được món quà đắt giá từ anh rồi, chính là bức sơn tranh sơn dầu kia." Tưởng Thịnh Hoà: "Cái ấy không tính, bức tranh là của hai chúng ta, chỉ là tạm thời để ở chỗ em, sau này chuyển sang nhà chúng ta." Trong một khoảnh khắc nào đó Lạc Kỳ thường hay quên mất rằng mình đã lĩnh chứng cùng sếp, họ đã là vợ chồng. Đi ra khỏi nhà ăn, trở về tầng 42. Văn phòng tổng giám đốc không hạn chế ra vào, có một người giao hàng đứng ở trước quầy tiếp tân, trên tay cầm một bó hoa, cô nhân viên phụ trách ở đó đã đi ăn cơm còn chưa trở lại. Tiểu Khương đứng ở bên cạnh, đang bảo người giao hàng quay về, nói rằng Lạc Kỳ sẽ không nhận. Anh giao hàng: "Cho dù không nhận thì cũng phải tự mình ký." Tiểu Khương: "..." Da miệng cậu sắp rách đến nơi, vậy mà đối phương vẫn không lung lay. Lạc Kỳ không thiếu người theo đuổi, trong nội bộ Viễn Duy đã có vài người, họ thường xuyên tặng hoa, nhưng đều là đưa đến quầy tiếp tân tầng một, tất cả hoa đều đã bị tầng một từ chối. Hôm nay người giao hàng lại chạy lên tận văn phòng tổng giám đốc. "Tưởng tổng." Tiểu Khương chào hỏi, nhìn Lạc Kỳ ở phía sau. Tưởng Thịnh Hoà hỏi: "Có việc gì vậy, hoa đưa đến cho ai?" Tiểu Khương nói rõ: "Không biết là ai tặng cho chị Lạc. Trước kia chị Lạc từng nói rằng cho dù là hoa của ai cũng đều không nhận, tôi đang nói với anh giao hàng, bảo anh ấy mau về, đừng để chậm trễ đơn giao tiếp theo." Lạc Kỳ nhìn qua Tưởng Thịnh Hoà, lại nhìn bó hoa đó, hôm nay trùng hợp đưa hoa lên đây, chắc là do Tưởng Thịnh Hoà tặng cô. Anh giao hàng nói: "Lạc Kỳ đúng không? Phiền cô ký nhận giúp tôi với. Vị khách hàng này đặc biệt yêu cầu người nhận tự mình ký tên." Trên bó hoa có một tấm thiệp, Lạc Kỳ mở ra, không có lời chúc phúc nào, mà chỉ có ba con số: 9.25 Có thể xác nhận được đây là hoa Tưởng Thịnh Hoà tặng cô. Lạc Kỳ ký nhận, "Cảm ơn anh." Tiểu Khương không thể tin nổi, không có tình huống gì đặc biệt mà Lạc Kỳ lại chịu nhận hoa. Nhìn có vẻ đã biết là ai tặng. Là hoa bạn trai cũ tặng đến xin làm lành? Có lẽ 9.25 là ngày kỉ niệm hay một ngày đặc biệt nào đó. Cậu ta lặng lẽ nhìn qua sếp, sếp không có chút biểu cảm gì. Tưởng Thịnh Hoà không ở lại, anh quay về phòng làm việc. Tiểu Khương cảm thấy chắc tâm trạng sếp bị ảnh hưởng, nhìn thấy chị Lạc nhận hoa, sếp ghen rồi. Ai mà không ghen cho được chứ. "Chị Lạc, hoa không tên không tuổi mà bị cũng dám nhận? Nhỡ là người nào ở công ty theo đuổi chị thì sao." Lạc Kỳ cười, "Không phải, tôi biết là ai tặng." Có vẻ thực sự là do bạn trai cũ tặng. Về vị trí làm việc, Tiểu Khưởng mở nhóm [Hội giúp đỡ đẩy thuyền], sếp không ở đó, nhóm có sếp trong đó tên là [Hội ngồi hàng đầu trong hôn lễ]. Cậu ta xác nhận tên nhóm một lần nữa, xác định không nhầm lẫn, để mọi người biết đường mà lần trước: [Chị Lạc nhận hoa người khác tặng rồi, mấy ngày hôm nay tâm trạng sếp chắc sẽ không tốt lắm, mọi người để ý chút.] [Lạc Kỳ chủ động đăng ký tới Y tế Duệ Phổ, chắc là do có liên quan đến Tưởng tổng.] [Ý của cậu là, Tưởng tổng tỏ tình bị từ chối?] [Chắc tám, chín phần. Nếu không ai muốn tới Duệ Phổ chứ?] Mặc dù đãi ngộ của giám đốc ở Duệ Phổ tốt hơn chức vụ của Lạc Kỳ bây giờ, nhưng lại nằm xa quyền lợi của tập đoàn Viễn Duy. Tất cả mọi người đều muốn tới Y tế Viễn Duy, đây là tâm huyết của Tưởng tổng, nhưng Duệ Phổ lại khác, đó là đối thủ cạnh tranh của y tế Viễn Duy, trước kia Tưởng tổng thu mua nó là để triệt tiêu nó, để mặc công ty tự sinh tự diệt. Đến Duệ Phổ khó mà phát triển được. [Còn có Lộ Duệ nữa, người cùng ngành ai cũng biết Lộ Duệ tâm tư thâm sâu, nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực tế lại là người khó nói nhất.] Tiểu Khương từng tiếp xúc với người như Lộ Duệ, khiến người ta tâm trạng thoải mái, nói chuyện hợp tình hợp lý, khiến người ta lầm tưởng rằng là gần gũi thân thiện, nhưng thực ra lại không phải vậy. Người này giỏi nhất việc lấy nhu thắng cương, khiến người ta khó mà tấn công, lại không bới móc ra được điều gì. Tiểu Khương hỏi: [Tưởng tổng đồng ý để chị Lạc qua đó sao?] [Chắc vậy. Không phải tuần trước vừa đưa chị Lạc qua Duệ Phổ sao?] Tiểu Khương không biết chuyện này: [Chắc lúc đó tôi ra ngoài, không ở công ty.] Cậu bàn bạc với mọi người: [Nhóm có mặt Tưởng tổng kia, tên nhóm phải làm sao bây giờ?] [Hội ngồi hàng đầu trong hôn lễ] nghe sao mà xót xa. Trước kia thư ký Cư không nên đặt tên này mới đúng. Những người khác cũng trầm mặc, nhóm cũ giống như củ khoai nóng khiến người ta thật đau đầu, ném không được, cầm trên tay thì lại bị bỏng. Có người nói đùa: [Người nên lo nhất không phải là chúng ta hay sao? Biết được bí mật của sếp.] "..." Nhóm [Hội ngồi hàng đầu trong hôn lễ] có tin nhắn, tiểu Khương mở lên. Tưởng Thịnh Hoà gửi lì xì lớn cho mọi người, nói: [Một năm nay vất vả cho mọi người rồi, cảm ơn.] [Tưởng tổng, anh khách sáo rồi, chuyện chúng tôi nên làm.] Sau đó mọi người đáp những lời tương tự. Mọi người nhận lì xì, cũng cảm ơn anh. Tưởng Thịnh Hoà lại nói: [Trợ lý Lạc sắp chuyển công tác, văn phòng tổng giám đốc cũng sắp có đồng nghiệp mới, kế hoạch không nhanh bằng thay đổi bất ngờ, trước kia đã từng hứa với mọi người rằng sẽ để mọi người ngồi hàng ghế đầu trong hôn lễ của tôi, bây giờ tôi cũng không biết khi nào mới có thể tổ chức hôn lễ, có thể phải vài năm nữa, những cũng có thể nhanh thôi, không nói trước được. Cho dù lúc đó mọi người có còn ở Viễn Duy nữa hay không, chỉ cần mọi người đồng ý tham dự, lời hứa ấy sẽ thực hiện. Cảm ơn mọi người vẫn luôn giữ bí mật giúp tôi, không làm lộ ra, không đem lại chút phiền phức nào cho trợ lý Lạc. Sau này mọi người không cần phải tốn tâm tư về chuyện riêng của tôi nữa. Nhóm này cũng sẽ không giữ lại.] Nhìn thấy những dòng chữ "kế hoạch không nhanh bằng thay đổi bất ngờ", "hôn lễ của tôi", "bản thân thôi cũng không biết...", xem ra bọn họ đoán đúng rồi, Lạc Kỳ đã từ chối sếp, có lẽ sếp sẽ liên hôn, sau này có lẽ chỉ là hôn lễ của anh mà không phải là hôn lễ của anh và Lạc Kỳ nữa. Nếu như còn có hy vọng với Lạc Kỳ thì sếp đã không xoá nhóm. Tiểu Khương còn muốn nói hai câu, nhưng vừa mới gõ được vài chữ thì nhận được thông báo của hệ thống, nhóm [Hội ngồi hàng đầu trong hôn lễ] đã bị xoá. Giây phút ấy trái tim tiểu Khương bỗng lặng đi. Quán rượu nhỏ trước đó là bà xã nhiệt tình giới thiệu, bà xã vô cùng hứng thú, nghe nói sếp yêu thầm nhiều năm như vậy, cô ấy cảm động không thôi. Cậu gửi tin nhắn cho bà xã: [CP vợ đu...BE rồi.] — Lạc Kỳ ôm hoa về văn phòng, cầm tấm thiệp có ghi ba chữ số lên nhìn, giống nét chữ của Tưởng Thịnh Hoà, nhưng lại không giống lắm, cô đặt thiệp xuống rồi đi tìm anh, không đoán được anh muốn đưa cho mình cái gì. Cô vừa đến gần chưa kịp gõ cửa, giọng Tưởng Thịnh Hoà đã truyền đến: "Không cần gõ cửa." Sau đó ra hiệu: "Em đóng cửa lại đi." Để chắc chắn, Lạc Kỳ vẫn hỏi rõ: "Tưởng tổng, là anh đặt bó hoa kia sao? Nếu không phải để tôi cho tiếp tân xử lý giúp." Bây giờ cô đã là vợ anh, chỉ nhận hoa của anh. "Là tôi tặng." Tưởng Thịnh Hoà lấy một lá thư từ ngăn kéo ra, lá thư phồng lên, bên trong có vẻ có không ít đồ. Anh để nó lên bàn: "Thẻ mở cửa biệt thự, chìa khoá dự phòng, còn có cả chìa khoá tủ bảo hiểm của tôi nữa, đều đưa một phần cho em." Bây giờ anh không tiện bảo cô qua ở, đợi đến khi cô đã quen với quan hệ của hai người, không còn bài xích nữa thì anh sẽ nói. "Em cầm lấy đi, khi nào qua không cần phải tìm tôi lấy chìa khoá." Tưởng Thịnh Hoà nhìn cô, "Lạc Kỳ, chúng ta đã kết hôn rồi, là vợ chồng, đây cũng là nhà của em." Lạc Kỳ không do dự nữa, cô cũng muốn nghiêm túc xây dựng mối quan hệ này. Cô cầm lá thư lên, khá nặng. Cô luôn phải tự thuyết phục phản thân, người cấp trên luôn không thích bày tỏ cảm xúc lại mạnh mẽ lạnh lùng này là chồng cô, là người sẽ bên cạnh cô quãng đời còn lại. Cô cũng muốn tặng anh một món quà nhỏ, nhưng đã nghĩ vài ngày vẫn chưa nghĩ ra mòn quà gì thích hợp. "Tối nay em có bận gì không?" Trước khi hẹn anh hỏi ý cô. Lạc Kỳ suy nghĩ, "Có ạ." Tưởng Thịnh Hoà không nói lời hẹn nữa, từ sáng đến tối đều ở cạnh anh, có lẽ cô cũng muốn có chút không gian riêng. Lạc Kỳ cầm các loại chìa khoá về, ngồi trước máy tính, có một số lạ gọi đến. Lạc Kỳ nhấn nghe, "Xin chào, là ai vậy ạ?" "Chào cháu, cháu có phải là Lạc Kỳ không?" Lương Chân tự giới thiệu: "Bác là mẹ của Tưởng Thịnh Hoà, cháu gọi bác gái là được." Lạc Kỳ khựng lại, "Cháu chào bác gái ạ." "Bác có chuyện cần cháu giúp đỡ. Sợ rằng tối nay cháu bận nên chỉ đành làm phiền cháu vào giờ nghỉ trưa thế này, bây giờ bác đang ở quán cà phê bên cạnh công ty cháu, cháu có tiện qua đây không? Không tiện thì bác xin nghỉ giúp cháu." "...Tiện ạ." Lạc Kỳ tưởng rằng Lương Chân đã biết chuyện cô và Tưởng Thịnh Hoà lĩnh chứng nên tìm cô đàm phàn. Bây giờ cô đi đâu Tưởng Thịnh Hoà cũng đều duyệt, tuy nhiên không biết giáo sư Lương có chuyện gì cần cô giúp, tạm thời cô không nói cho Tưởng Thịnh Hoà biết. Lạc Kỳ soi gương sửa sang lại đầu tóc, xách túi xuống lầu. Dọc đường cô không ngừng băn khoăn, bản thân chỉ là một trợ lý, không biết có thể giúp gì được cho Lương Chân. Ngoài việc trình độ tiếng anh của cô tốt, ngoài ra cũng không có sở trường gì đặc biệt, nếu muốn phiên dịch cũng không cần tìm cô, bởi đây không phải là chuyên ngành của cô. Mãi cho đến khi gặp Lương Chân, Lạc Kỳ vẫn không nghĩ ra. Hôm nay là lần thứ hai Lương Chân gặp Lạc Kỳ, khác với phong cách ăn mặc ở Tô Thành buổi tối hôm đó, tối đó Lạc Kỳ mặc váy dài, nhan sắc có thể so bì được với Sơ Lâm, Lương Chân có ấn tượng sâu sắc, còn tưởng rằng cô là ngôi sao nào. Hôm nay Lạc Kỳ mặc sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, sơ mi được sơ vin nhưng vẫn xinh đẹp sáng lạn như cũ. Từ ngoại hình mà nói, Lạc Kỳ và con trai vô cùng xứng đôi. "Tiểu Lạc, ngồi đi." Lương Chân không hiểu sở thích của cô nên không gọi đồ trước, "Cháu xem cháu thích uống gì." Bởi vì đây là người con trai yêu thầm bảy năm, lúc nói chuyện bà cũng chú ý đến giọng điệu, không thể để Lạc Kỳ cảm thấy áp lực được. Bà vào thẳng chủ đề: "Bác tìm cháu là nhờ cháu giới thiệu mẹ cháu giúp bác, nghe Sơ Lâm nói mẹ cháu là nhà thiết kế không gian trong nhà, bác có căn nhà muốn tìm mẹ cháu thiết kế." Lạc Kỳ không thể ngờ lại là giúp đỡ chuyện này, "Cảm ơn bác đã tin tưởng, nhưng chắc Sơ Lâm chưa nói rõ với bác, mẹ cháu không phải là nhà thiết kế nổi tiếng, bà ấy không có kinh nghiệm với các hạng mục lớn." "Cũng không phải là hạng mục lớn, là một căn nhà ở Tô Thành thôi." Lạc Kỳ biết căn hộ hướng về mặt hồ của sếp, thực ra không cần phải tu sửa lại. Lương Chân nói tiếp: "Thịnh Hoà thích Tô Thành quê cháu nên có mua căn nhà ở khu phố cổ Tô Thành, có cả hoa viên, nói rằng thích hợp để bác chơi đàn, bảo bác ở đó. Nhưng trước kia bác bận suốt nên không có thời gian qua, bây giờ nghỉ hưu rồi, có thời gian qua ở một thời gian, căn nhà để không vài năm, phong cách trang trí ban đầu không phải kiểu bác thích." Lạc Kỳ không ngờ Tưởng Thịnh Hoà lại mua nhà ở khu phố cổ của Tô Thành. Lương Chân nói: "Tô Thành mùa mưa ẩm ướt, xung quanh căn nhà đó có hồ, bác nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nên tìm nhà thiết kế ở đó, hiểu rõ sao để phòng ngừa nồm ẩm, lúc sửa chữa cũng tiện có mặt. Nếu như mẹ cháu đang bận việc không nhận được, có thể nhờ bà ấy giới thiệu người quen giúp bác, người quen giới thiệu bao giờ cũng yên tâm hơn, mẹ cháu là người trong nghề, chắc sẽ hiểu rõ." Lạc Kỳ khó mà từ chối: "Khi nào bác tới Tô Thành ạ? Đến lúc đó cháu bảo mẹ liên lạc với bác." "Kỳ nghỉ quốc khánh." Lương Chân khéo léo: "Cũng không nhất định là mấy ngày đó, chủ yếu xem thời gian của mẹ cháu, nếu như bà ấy bận việc khách hàng khác thì bác lùi về sau cũng được." "Cho dù có khách hàng khách thì vẫn sẽ có thời gian qua xem nhà bác ạ." Lương Chân vẫn chưa chắn chắn khi nào sẽ qua, "Đợi bác đặt vé xong sẽ liên lạc với cháu." "Được ạ." Xem ra kì nghỉ tới cô phải về một chuyến, quan hệ giữa mẹ con họ vẫn đang căng thẳng mà. Cà phê được đưa lên, Lạc Kỳ khoắng khoắng giải toả căng thẳng. Lương Chân không phải là mẹ chồng tương lai, bây giờ bà đã là mẹ chồng cô rồi, đối diện bà áp lực của cô còn lớn hơn khi ở trước mặt Tưởng Thịnh Hoà. Lương Chân không thích nhất là việc nói chuyện phiếm, nhưng vì con trai, bà vắt não tìm chủ đề: "Trước kia khi Tưởng Thịnh Hoà mua căn nhà này là do có người bạn giới thiệu, không biết cháu có quen biết không?" "Là thầy Lục ạ?" "Đúng vậy, Lục Bách Thanh." "Lúc đi công tác cháu có từng gặp anh ấy." Lạc Kỳ không quên nhắc nhở bản thân, đừng quên mình là trợ lý, không thể thể hiện bản thân quá thân thiết với bạn sếp được. Lương Chân nói chuyện về Lục Bách Thanh với Lạc Kỳ, bầu không khí cũng không ngượng ngùng. Uống cà phê xong, hai người đều không đợi được mà nói lời tạm biệt. Về đến Viễn Duy, Lạc Kỳ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Đợi đến tối cô tìm cơ hội nói với Tưởng Thịnh Hoà việc mẹ anh tìm cô. Trước khi tan làm, tài liệu về hạng mục đã được sửa soạn xong, Lạc Kỳ in phần đã được sửa ra sau mặt giấy còn lại rồi đem đến cho Tưởng Thịnh Hoà đọc. Tưởng Thịnh Hoà xem xong thấy không có vấn đề gì, có thể tiến hành rồi. Lạc Kỳ nói, "Còn có một chuyện muốn nói với anh." Tưởng Thịnh Hoà cầm bút viết lên khu giấy trống ở trang cuối cùng, là câu nói chưa viết lên tấm thiệp cài lên bó hoa ban sáng: [Chúc Lạc Kỳ: Tân hôn vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.] Sau đó ký tên mình và ngày tháng lên. Vừa ký vừa nói: "Em muốn nói gì với tôi." Lạc Kỳ nhìn thấy hàng chúc phúc kia, một hồi sau mới phản ứng lại: "Tưởng tổng tối nay anh phải tăng ca sao?" Vốn muốn hẹn cô nhưng cô nói có việc bận, "Tôi định tăng ca, về cũng không có việc gì." Tưởng Thịnh Hoà đưa mấy trang giấy cho cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, đợi cô nói tiếp. Lạc Kỳ nhận tài liệu từ tay anh, "Vậy tối nay anh đừng tăng ca nữa, được không? Tôi chúc mừng anh lĩnh chứng, mời anh đến quán rượu nhỏ dùng bữa."