Chương 41

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:45:04

Hôm nay Lạc Kỳ thấy có hơi áy náy với Tiểu Khương, lần nào cũng để Tiểu Khương nhắc lại một lần cô mới nghe rõ. Cô chột dạ nên đành phải nói dối: "Tín hiệu không được tốt lắm." "Không sao, không sao." Tiểu Khương không để ý, có đánh chết cậu cũng không nghĩ ra được 'tín hiệu không tốt' mà Lạc Kỳ nói là vì sếp đang sửa sang lại dây đeo thẻ cho cô. Bàn bạc công việc xong, cuộc gọi cuối cùng đã kết thúc. Trái tim đập thình thịch. Trong lúc Lạc Kỳ nhận điện thoại, còn phải để ý phía ghế lái trên, sợ tài xế quay mặt hay nhìn qua gương chiếu hậu. May mắn là, người lái xe nghe cô nói chuyện điện thoại, chỉ nhìn vào kính chắn gió phía trước, không thấy bất cứ điều gì bất thường. Tưởng Thịnh Hòa sửa sang lại dây đeo thẻ cho cô xong thì ngồi trở lại vị trí cũ. Lạc Kỳ khó mà bình tĩnh được, sắp đến thời gian khai mạc hội nghị thượng đỉnh tài chính, không thể chậm trễ, cô nói với Tưởng Thịnh Hòa: "Tưởng tổng, bên tôi đã chuẩn bị xong." Tưởng Thịnh Hòa gật gật đầu, đẩy cửa đi xuống. Lạc Kỳ đi theo phía sau anh bước vào hội trường, ban nãy anh cẩn thận sửa sang lại dây đeo thẻ cho cô, phản ứng đầu tiên trong đầu cô không còn là việc sếp sửa sang lại thẻ cho cô, mà là ông xã. Cho nên nhịp tim của cô đã hoàn toàn rối loạn. "Tưởng tổng, đã lâu không gặp." Có người đi đến chào hỏi. Lạc Kỳ có ấn tượng với người vừa tới, năm ngoái trong lễ ký kết hội nghị, người này cũng đến chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa. "Gần đây bận việc gì sao?" Hiếm khi Tưởng Thịnh Hòa quan tâm đến người khác trước. Hạ Hủ cười nói: "Bận bình thường thôi." Ánh mắt vừa nhìn lướt qua Lạc Kỳ một cái, lại lập tức thu hồi. Năm ngoái trong lễ ký kết, anh mượn cớ chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa, đi qua xem Lạc Kỳ trông như thế nào mà Lạc Vũ tâng bốc cô thành nàng tiên. Thực sự rất xinh đẹp. Nhưng không phải mẫu người có thể khiến anh rung động. Nếu kết hôn, anh có thể sẽ cân nhắc chọn kiểu người như cô. Đúng lúc dạo này ngày nào bác anh cũng lải nhải bên tai, nói anh nên cân nhắc một chút về Lạc Kỳ, dù sao kết hôn nhiều khi cũng không cần tình cảm, không cần nói chuyện yêu đương, phù hợp là được. Cũng rất ít đối tượng kết hôn có thể khiến anh vừa lòng. Kết quả là lại hỏng mất. Tưởng Thịnh Hòa: "Có thời gian rảnh thì cùng nhau chơi bài." "Tôi thì lúc nào cũng có thời gian, chờ sau khi buổi lễ kết thúc, cùng đến câu lạc bộ tìm anh so kè kỹ thuật." Hai người vừa nói vừa đi về phía trước hội trường. Chỗ ngồi của Lạc Kỳ ở hàng thứ sáu, của sếp ở hàng đầu tiên, cô đã đi đến chỗ ngồi của mình. Chỗ ngồi của Hạ Hủ không ở gần Tưởng Thịnh Hòa, còn chưa tới giờ khai mạc, hàng ghế đầu trong hội trường đều là những người có quen biết trong vòng đang nói chuyện phiếm với nhau, anh và Tưởng Thịnh Hòa nói thêm vài câu. Tưởng Thịnh Hòa nhắc tới Lạc Vũ: "Cậu có biết Lạc Vũ không?" "... Đã từng gặp, là bên B trong dự án của chúng tôi." Giờ Lạc Vũ có hóa thành tro anh cũng nhận ra. Có thể khiến cho người như Tưởng Thịnh Hòa chủ động nhắc tới, chắc chắn không tầm thường. "Tưởng tổng cũng biết Lạc Vũ sao?" Tưởng Thịnh Hòa chỉ nói: "Em họ trợ lý của tôi.' Hạ Hủ cười cười: "Thì ra đều là người quen.' Tưởng Thịnh Hòa nhắc đến đây thì ngừng, anh đã chủ động nhắc tới, sau này trong công việc đương nhiên Hạ Hủ sẽ chiếu cố Lạc Vũ nhiều hơn. Suy nghĩ của Hạ Hủ tương đối phức tạp, có thể biết em họ của trợ lý đi làm ở đâu, không phải dụng tâm với trợ lý, thì chính là có ấn tượng sâu sắc với em họ trợ lý. Rất có thể, sau khi thất tình, Lạc Vũ nóng lòng muốn giới thiệu bạn trai cho Lạc Kỳ, vì thế đã giăng lưới, không chỉ có anh mà còn có Tưởng Thịnh Hòa. Bây giờ Lạc Kỳ đã có bạn trai, anh và Tưởng Thịnh Hòa đều bị lừa. Chuyện liên quan đến tình cảm cá nhân, Hạ Hủ và Tưởng Thịnh Hòa còn chưa thân thiết đến mức cái gì cũng có thể tán gẫu nên không tiện hỏi sâu lại. Còn hai phút nữa là đến chín giờ, Hạ Hủ trở về chỗ ngồi của mình. Hôm nay Tưởng Thịnh Hòa là người thứ hai lên sân khấu phát biểu, trước anh có một tiền bối trong giới tài chính là Hứa Hướng Ấp, Hứa Hướng Ấp đã hơn sáu mươi tuổi, từng lăn lộn không ít trên thương trường, lật tay thành mây. *lật tay thành mây: câu đầy đủ là "lật tay thành mây, trở mặt thành mưa". Ý tương tự như "hô mưa gọi gió", nghĩa là rất có quyền lực và tiếng nói. Hiếm khi ông đi tham dự các sự kiện, nhiều người muốn mời ông một bữa ăn tối cũng rất khó khăn. Khi Tưởng Thịnh Hòa đi lên, Hứa Hướng Ấp vỗ vỗ vai anh. Lạc Kỳ ngồi dưới sân khấu, cô đang đối diện với đài chụp ảnh, không ngờ Tưởng Thịnh Hoà và cá mập trong ngành tài chính Hứa Hướng Ấp lại có quan hệ tốt như vậy. Hôm nay thực sự không cần Lạc Kỳ chụp ảnh, hậu trường là hàng dài các phương tiện truyền thông tài chính lớn. Cô nhắm ống kính vào Tưởng Thịnh Hòa, chỉ chụp một mình anh, làm mờ bối cảnh xung quanh. Cũng trùng hợp, hai năm gần đây Tưởng Thịnh Hòa đều không có phần phát biểu, đặc biệt năm nay lại có. Tưởng Thịnh Hòa mất đúng hai mươi ba phút, Lạc Kỳ tính thời gian cho anh. Xung quanh là những tràng pháo tay vang dội nhất. Giữa buổi hội nghĩ sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi, Lạc Kỳ nhìn lại bức ảnh vừa rồi, chờ cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Thời Tiêu đến tìm Tưởng Thịnh Hòa. Bùi Thời Tiêu đưa cho Tưởng Thịnh Hòa một điếu thuốc, "Tưởng tổng, ra ngoài hút một điếu chứ?" Tưởng Thịnh Hòa: "Tôi cai rồi." Bùi Thời Tiêu ngượng ngập đưa điếu thuốc kề bên miệng mình, nơi này là hội trường, không thể hút, anh ta chỉ cắn vào miệng. "Anh vẫn không từ bỏ ý định thu mua Đông Bác sao?" Lại nói: "Cần gì phải làm vậy chứ. Cho dù anh mua lại tất cả các công ty về công nghệ y tế cho cô ấy, anh cũng chỉ có thể khiến cô ấy cảm động mà thôi. Tưởng Thịnh Hòa cười cười, lười phản ứng. "Tưởng tổng, anh không hiểu cô ấy, cô ấy chậm nhiệt lại nặng tình, rất khó động tâm với một người." Một khi đã động tâm, thì rất nặng lòng, những người khác không thể lọt vào mắt cô ấy được. Bùi Thời Tiêu còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, mặc dù Tưởng Thịnh Hòa thích cô bảy năm thì sao, cô sẽ không dễ dàng tiếp nhận như vậy. Người bạn trai mà cô công khai trên vòng bạn bè kia, đến bóng lưng còn bị photoshop cho khác đi thì thật sự là muốn tiếp nhận Tưởng Thịnh Hòa hay sao. "Tôi ra ngoài hút thuốc, xin lỗi không tiếp chuyện." Lạc Kỳ nhìn Bùi Thời Tiêu rời đi, không biết anh ta đã nói gì với Tưởng Thịnh Hòa. Điện thoại di động của Tưởng Thịnh Hòa ở chỗ cô, cô cũng không thể hỏi. Buổi trưa, ban tổ chức thống nhất sắp xếp bữa ăn tự chọn đơn giản. Tưởng Thịnh Hòa cùng mấy người bạn đi cùng Hứa Hướng Ấp, Lạc Kỳ không qua đó, cô ghép bàn cùng mấy người ngồi cạnh. Vừa ăn xong, bên cạnh bàn có thêm một bóng dáng, Bùi Thời Tiêu tới tìm cô. "Đã lâu không gặp." Anh ta chào hỏi trước. Nhân dịp hôm nay, cô duy trì thái độ: "Bùi tổng, vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh. Nếu tiện, ra ngoài nói chuyện một chút được chứ?" Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng ăn. Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ không ở cùng một khu vực ăn uống, lúc anh đi tìm cô vừa lúc cũng nhìn thấy cô và Bùi Thời Tiêu đi ra ngoài, cô vừa nói chuyện với Bùi Thời Tiêu, vừa cúi đầu mở túi ra, không biết tìm cái gì trong túi. Anh không đi theo. Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu ra khỏi trung tâm hội nghị, muốn tìm một nơi không có nhiều người thì trước mặt có một người phụ nữ, mặc bộ đồ của một thương hiệu xa xỉ nào đó, trên cổ cũng đeo thẻ đi vào cửa. Người bình thường nhìn thấy phía trước có người, đều sẽ hơi né tránh ra một chút, dù sao đường rộng như vậy, không nhất định phải đi thẳng, nhưng mà người phụ nữ kia lại cứ cô chấp một đường đi thẳng tới. "Đã lâu không gặp." Thôi Bồng nhìn Bùi Thời Tiêu không chớp mắt, cô ta đã nhảy việc đến một công ty đầu tư khác, công ty này có trong danh sách hội nghị, nhưng số xuất có hạn, vất vả lắm cô ta mới tranh thủ được một chỗ. Trong những tình huống chính thức, cô ta không tìm được cơ hội nói chuyện với Bùi Thời Tiêu, bây giờ nhìn thấy Bùi Thời Tiêu và Lạc Kỳ ở cùng một chỗ, cô ta thấy không cam lòng. Từ ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn Bùi Thời Tiêu, Lạc Kỳ đoán được ra là ai. Lạc Kỳ cũng không rảnh rỗi nghe bọn họ chào hỏi, cất bước rời đi. Bùi Thời Tiêu căn bản không để ý đến Thôi Bồng, anh ta đã quên chuyện đáp lại Thôi Bồng, sải bước đuổi theo Lạc Kỳ. Bên này trống trải, không ai đi qua. Lạc Kỳ không nói nhảm, trực tiếp lấy giấy chứng nhận kết hôn trong túi ra đưa cho anh ta xem. "Về sau, cũng không cần tìm tôi nữa, không cần cố ý xuất hiện trước mặt tôi." "Lạc Kỳ, em..." Bùi Thời Tiêu nhìn thấy hình Tưởng Thịnh Hòa trên tấm ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, cả người tê dại, không còn cảm giác được đau đớn, khí lực cả người trong nháy mắt như bị rút hết đi. Đáng lẽ vào tháng 9 năm ngoái, họ đã có giấy chứng nhận. Cô chậm nhiệt lại nặng tình, sao lại vội vàng kết hôn như thế. Nhìn phản ứng của Bùi Thời Tiêu, Lạc Kỳ nghĩ đến mình của trước đây. Trong khoảnh khắc biết anh ta ngoại tình, có lẽ cô chính cô là như vậy. "Anh là người đầu tiên biết chúng tôi đã kết hôn, chỉ sau nhân viên của cục dân chính. Tưởng Thịnh Hòa đã hứa với tôi, không nói cho ai biết, nếu tôi không cho anh xem giấy chứng nhận, cho dù anh có khiêu khích đến đâu, anh ấy cũng sẽ không khoe khoang về hôn nhân. Nhưng tôi không thể để anh ấy ở trước mặt anh còn phải nhẫn nhịn, nhượng bộ." Lạc Kỳ cất giấy chứng nhận vào trong túi, "Quá khứ đã qua, tôi đã sớm buông xuống, không oán cũng không hận nữa. Dù sao cũng đã từng quen biết, hy vọng anh có thể được hạnh phúc." Cô quay lại cuộc họp. Biết hôm nay Bùi Thời Tiêu cũng tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính, cũng đoán được anh ta nhất định sẽ tìm cô nên buổi sáng trước khi tới, cô cố ý mang theo giấy chứng nhận. Trở lại hội trường, Tưởng Thịnh Hòa đang nói chuyện với Tần Mặc Lĩnh. Lạc Kỳ ngồi vào chỗ ngồi của mình, vừa ngồi vững, Tưởng Thịnh Hòa đã tới tìm cô, "Điện thoại di động, đưa cho anh." Nhỏ giọng nói: "Cậu ta lại làm phiền em sao?" "Không. Là em gọi anh ta ra ngoài." Lạc Kỳ đưa điện thoại di động cho anh, nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý đến cô ở bên này. Cô kéo túi ra, để lộ giấy chứng nhận kết hôn, "Em cho anh ta xem cái này. Vừa xem xong thì người ngồi bên cạnh đã đi tới, Lạc Kỳ coi như không có chuyện gì, đóng túi lại, Tưởng Thịnh Hòa gõ mấy chữ, trả lại điện thoại di động cho cô. Giao diện màn hình điện thoại di động là trang gõ chữ, trên đó chỉ có hai từ: Cảm ơn – Buổi tối các ông lớn trong giới tài chính có tiệc, tôm tép như mấy người Lạc Kỳ không có chỗ nên cô trở về sớm. Hôm nay Lạc Vũ cũng tới đây, mang cho cô bánh quy matcha do cô ấy tự tay nướng. Lạc Vũ còn đang lo lắng chuyện của Hạ Hủ, hôm nay Hạ Hủ tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính, không cần phải gặp mặt. "Chị, em muốn chuyển nhà." "Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại muốn chuyển?" "Chủ nhà bán nhà, bồi thường cho công ty bọn em. để bọn em đi thuê chỗ khác, bây giờ bọn em cũng đã quen với bên này, ý của công ty là, sẽ không thuê giúp nữa, chỉ trợ cấp để nhân viên tự thuê." "Khi nào thì căn hộ được thu hồi lại?" Nếu không có nơi nào để ở, cứ chuyển đến chỗ chị trước." "Không cần đâu. Chủ nhà mới cũng khá tốt, không vội việc sửa sang trang trí nhà, cho chúng em hai tháng làm quen, đủ để tìm một chỗ ưng ý." Lạc Vũ định ở tìm nhà xung quanh chỗ chị họ, cũng tiện chăm sóc chị. Không thể bình tĩnh ngồi ăn bánh quy, trong đầu của Lạc Vũ đột nhiên lại xuất hiện gương mặt của Hạ Hủ. Lạc Kỳ nhận thấy em họ đang có vẻ thất thần, "Ngẩn người cái gì đấy?" Lạc Vũ muốn nói lại thôi. "Nói đi, đừng để trong lòng." "Thôi. Chính em cũng không nói rõ được." "Yêu rồi sao?" "Không ạ." Lạc Kỳ cười, "Vậy chờ tới lúc em có thể nói rõ ràng với chị." "Bên em được nghỉ mấy ngày?" Cô dời sự chú ý của em họ sang chuyện khác. "Cũng chưa biết." Có lẽ sẽ nghỉ một ngày. Hạ Hủ sẽ không tha cho cô. – – Không khí lạnh đến sớm, một ngày làm việc trước ngày nghỉ cuối cùng cũng đã kết thúc. Hôm nay thời tiết đột nhiên giảm mười mấy độ, mặc áo khoác vẫn cảm thấy lạnh. Tiểu Khương tắt máy tính, chào hỏi đồng nghiệp, chuyến đi phượt của cậu và vợ bắt đầu từ tối nay. Lạc Kỳ quan tâm hỏi một câu: "Cậu định đi đâu chơi?" "Tui em đến phía nam, xa nhất chắc có thể lái đến Thượng Hải." Trên đường đi nghỉ ngơi, còn phải cân nhắc thời gian lúc về, có thể đi được bao nhiêu thành phố thì hay bấy nhiêu. Lạc Kỳ: "Nếu đến Tô Thành, thì gọi cho chị, chị dẫn các người đi chơi một ngày." "Cứ quyết vậy đi, cảm ơn chị Lạc." Cho dù có đi đến Tô Thành, cậu cũng sẽ không làm phiền Lạc Kỳ, vất vả lắm cô mới có một kỳ nghỉ, ai cũng muốn có thời gian riêng cho bản thân. Lạc Kỳ chờ những người khác trong văn phòng giám đốc đi hết, mới đến phòng làm việc của sếp. Tưởng Thịnh Hòa đang nghe điện thoại, mấy người bạn hẹn anh ăn cơm, nói đã lâu không tụ họp, còn có một người bạn vừa mới từ nước ngoài về. "Được, gửi địa chỉ cho tôi." Cúp điện thoại, anh nói với Lạc Kỳ: "Buổi tối anh và bạn có hẹn ăn cơm. Em có đi cùng không? Bọn họ đều biết em." Lạc Kỳ: "..." Rốt cuộc có bao nhiêu người biết anh yêu thầm cô vậy. "Em không đi đâu." Sang đó rồi cô cũng không biết phải làm gì. Tưởng Thịnh Hòa không ép cô, sau này có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm. Bây giờ cô cũng đã quen dần với Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng, bạn bè khác của anh thì cứ từ từ. Bọn họ cùng rời khỏi phòng làm việc. Tưởng Thịnh Hòa muốn cô về nhà mấy ngày, "Em cũng đã gần một năm không về nhà rồi." Lạc Kỳ nói: "Em về ba, bốn ngày rồi sẽ quay trở lại." Tưởng Thịnh Hòa cho rằng: "Còn có chuyện khác sao?" "Không có." Tưởng Thịnh Hòa đã biết, anh nói: "Em không cần quay lại sớm, anh sẽ đến Tô Thành." Lạc Kỳ "Ừm" một tiếng, rất nhẹ nhàng. Xuống dưới lầu, hai người tách ra. Lạc Kỳ lái xe của mình rời đi trước, Tưởng Thịnh Hòa lên xe, tài xế rất ngạc nhiên, có lúc có cảm giác bọn họ ở bên nhau rồi, nhưng có lúc lại cảm thấy anh vẫn đơn độc. Lạc Kỳ bắt đầu kế hoạch chờ Tưởng Thịnh Hòa đến Tô Thành, nghĩ xem nên dẫn anh đi đâu, đây cũng coi như là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò. Đoạn đường từ công ty về đến nhà, cô vẫn luôn suy nghĩ. Vừa mở cửa nhà, Sơ Lâm đã gọi điện đến. Lần trước gặp mặt đã là mấy tháng trước, gần đây Sơ Lâm có nhiều dự án, mấy ngày này mới được rảnh rỗi. Kỳ nghỉ tháng 11 hàng năm, Sơ Lâm cũng sẽ về Tô Thành rồi ở lại mấy ngày, cô có nhà ở Tô Thành, năm nay cũng dự định chuyển sang đó, nhưng lần này là bán nhà. Người kia có người muốn kết hôn rồi, cô chờ thêm nữa cũng không vô nghĩa. "Kỳ nghỉ này chị có về nhà không?" "Về, vé xe chị đặt là ngày mai." Lạc Kỳ hỏi: "Em thì sao? Có về nhà không?" "Có. Em phải về Tô Thành mấy ngày, nếu rảnh chúng ta uống ly cà phê." Lạc Kỳ: "Trước ngày mùng bốn chị đều rảnh." Sau đó là thời gian thuộc dành cho Tưởng Thịnh Hòa, cô cũng không chia cho những người khác nữa. Sơ Lâm cũng về vào mấy ngày ngày nghỉ, thời gian đúng lúc. Lạc Kỳ ăn cơm rồi quét dọn trong nhà một lần, thời gian ở một mình trôi qua vô cùng chậm chạp. Tắm xong, cô lại tưới đủ nước cho cây xanh trên ban công. Điện thoại di động vang lên, là Tưởng Thịnh Hòa gọi tới. Anh mới từ nhà hàng ra, hỏi cô có ở nhà không, qua đây thăm cô. "Lúc này mới tám giờ, nhanh như vậy họ đã ăn xong rồi?" "Ừ, đều không uống rượu." Bởi vì anh nói mình không uống, những người khác cũng đều không uống, họ đoán chắc anh có viêck, vì vậy ăn xong liền giải tán. Trên người Lạc Kỳ mặc đồ ngủ, cúp máy xong, cô đi vào phòng ngủ tìm quần áo thay. Từ chỗ Tưởng Thịnh Hòa ăn cơm đến đây mất nửa tiếng lái xe, cô thay quần áo xong bắt đầu dọn dẹp hành lý để ngày mai về nhà, đồ vật cần mang theo không nhiều, chưa đến hai mươi phút đã dọn xong hành lý. Chuyến xe mười giờ sáng ngày mai, không cần dậy quá sớm. Vừa xách vali đến phòng khách, tiếng gõ cửa vang lên, cô tưởng rằng là Tưởng Thịnh Hòa đến. "Chị!" "..." "Chị?" "Tới đây." Lạc Kỳ đi ra mở cửa, tối nay cuộc hẹn hò với sếp có lẽ bị lỡ rồi. Lạc Vũ xách một túi quà vặt cho cô, "Ngạc nhiên, vui mừng không?" Lạc Kỳ cười, "Vừa kinh ngạc vừa vui mừng." "Chị đem theo rồi ăn trên đường đi, ngồi xe một mình cũng chán." Lạc Vũ để đồ ăn vặt trên bàn, "Ngày mai mười một, bên A nói tụi em không phải tăng ca, cho chúng em một ngày nghỉ. Tạm thời không cần dọn nhà, em không có chuyện gì làm, đưa chị ra trạm. Tối nay phải chiếm đoạt giường của chị." "Tìm nhà sao rồi?" "Qua đây chính là muốn nói với chị tin tốt này, vận may của em bùng nổ, dự định ngày mai mua vé số." Lạc Vũ chỉ vào tòa nhà bên cạnh, "Hôm nay môi giới gọi điện thoại cho em, nói phòng 202 của tòa nhà kia còn trống, cuối tháng này đến hạn, người mướn là một chị gái, hình như là chuyển chỗ làm, sống ở đây thì đi lại không tiện." Cô nằm bò trên ghế sô pha, "Sau này em có thể ngày nào cũng chơi với chị được rồi." Quyết định mướn nhà ở gần đây chính là muốn ở bên cạnh chị họ, thỉnh thoảng nấu cơm cho chị họ. Không chỉ là ước hẹn với sếp hôm nay bị tan vỡ, mà sau này tất cả cuộc hẹn ở trong căn hộ có lẽ cũng sẽ tan vỡ. Lạc Vũ mà dọn đến khu này, thì một ngày có thể chạy tới đây tám chuyến. "Ăn cơm chưa?" Lạc Kỳ hỏi em họ. "Chưa, em kích động rồi vội vàng ngồi xe đến đây." Trên đường lại ghé siêu thị mua quà vặt cho chị, không kịp ăn." "Chị nấu mì cho em." "Không cần." Lạc Vũ nhìn thấy tóc tai của chị họ mới khô được nửa, xem ra là vừa tắm xong, "Để em tự nấu." Lê đôi dép, cô ngâm nga đi vào nhà bếp. "Đúng rồi, chị." Lạc Kỳ vịn vào cánh cửa phòng bếp, thò đầu ra: "Toà nhà này của các chị có một người đàn ông cực phẩm đấy." "Chưa từng gặp qua." "Em cũng là lần đầu tiên gặp. Anh ấy còn nhường đường cho em nữa, vốn dĩ là đi trước mặt em, em chạy lên lầu thì anh ấy tựa vào bên tường, cho em qua trước." Lạc Kỳ đi vào phòng ngủ lấy điện thoại di động, em họ đột nhiên đến, cô phải nói với Tưởng Thịnh Hòa một tiếng. Không ngờ hai phút trước anh đã gửi tin nhắn cho cô: [Lạc Vũ chắc hẳn sẽ ở lại thêm một lát nhỉ?] [Sao anh biết Lạc Vũ đến?] Lạc Kỳ phản ứng lại: [Ban nãy người Lạc Vũ gặp trên cầu thang là anh?] [Ừ.] [Tối nay em ấy ở đây, ngày mai đưa em ra trạm.] Cũng cướp mất chuyện ngày mai anh muốn làm rồi. Tưởng Thịnh Hòa: [Vậy nghỉ ngơi sớm một chút, anh về trước, kỳ nghỉ gặp lại.] Nếu tối nay đổi lại là cô đến biệt thự tìm anh, dù anh có bạn bè hay người thân ở đó, anh nhất định sẽ không để cho cô chờ ở bên ngoài, không để cho cô không gặp được anh. [Anh đợi một lát.] [Lạc Vũ ở đây cũng không sao, anh lên đi.] "Tiểu Vũ, chị có một đồng nghiệp đến, tìm chị có việc." Cô không kịp mặc áo khoác, thay giày dép rồi ra cửa. "Nam đồng nghiệp hay là... Nữ đồng nghiệp?" Lạc Vũ đi từ nhà bếp nhỏ ra, lời còn chưa nói hết, "Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, chị họ đã đi xuống lầu. Cách một cánh cửa, cô cũng có thể nghe thấy tiêngs giày cao gót của chị họ vội vã "cạch cạch cạch" đi xuống lầu. Tưởng Thịnh Hòa không kịp đọc tin nhắn, đang quay ngược đầu xe. "Tưởng tổng!" Cửa sổ xe không đóng lại, giọng nói rõ ràng lọt vào tai. Tưởng Thịnh Hòa nhìn qua cửa sổ xe thấy cô, anh dừng xe, nhưng không tắt máy, cô chỉ mặc một chiếc áo thun len kiểu ngắn màu đen đi ra, anh lấy tây trang trên ghế phụ rồi xuống xe. "Gọi điện thoại nói là được. Sao em xuống đây?" Lạc Kỳ nhìn thấy anh thì không nói chuyện. Bởi vì bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ để cho cô nhìn thấy anh. Cô cũng muốn cho anh một chút thiên vị. Có lẽ chút chuyện nhỏ này căn bản không tính là thiên vị. "Mặc ít như thế, không lạnh à?" Vừa nói xong, anh đưa tây trang cho cô. "Em sợ nóng." "..." Tưởng Thịnh Hòa không ép cô mặc tây trang nữa. Lạc Kỳ bảo anh dừng ở chỗ đậu xe rồi tắt máy, "Sau này không tránh được việc gặp người quen, không nói là mối quan hệ gì, cứ để bọn họ cho rằng chúng ta còn đang trong giai đoạn mờ ám." Tưởng Thịnh Hòa: "Lần sau lại lên. Anh về nhà còn có việc." Nếu anh ở đây, các cô nói chuyện không tiện. Lạc Kỳ: "Vậy anh lái xe chậm một chút." Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, nhìn cô, không vội lên xe. Lạc Kỳ tưởng anh còn có lời muốn nói, nửa phút sau anh cũng không lên tiếng, ngón tay cô bấm bừa nút bên hông của điện thoại di động. Sự yên lặng tới rất đột ngột, ngay sau đó lan tràn ra. Chắc hẳn anh muốn ôm cô, nhưng lại lo lắng cô bài xích. Cô đi về trước hai bước, cách anh chỉ có nửa bước chân. Kích thích và hơi thở mát lạnh trên người anh rất dễ mê hoặc người ta, cũng chèn ép người ta. Lạc Kỳ không nhìn anh, lại nói một lần nữa: "Lái xe chậm một chút." Tưởng Thịnh Hòa không biết cô thật sự sợ nóng hay là cẩn trọng không muốn mặc quần áo của anh, bây giờ cô đến gần rồi, vì vậy anh mở tây trang ra, bao lấy cô rồi ôm cô vào trong ngực. Ôm rất lâu cũng không thả ra. Lạc Kỳ hít sâu một hơi thở, bây giờ quanh đầu mũi đều bị hơi thở của anh xâm nhập. "Tưởng tổng." "..." Nhưng vẫn đáp lại cô: "Ừm." Anh lại nói thêm một điều: "Sau này lúc ôm, em cũng đừng gọi là Tưởng tổng nữa." Lạc Kỳ nghiêm túc trả lời anh: "Được." Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: "Vừa rồi gọi anh có chuyện gì?" "Anh thả tay của em ra khỏi tây trang đi," Cô dừng lại, rồi nói: "Em ôm anh một lát." Có lời nói này của cô đã đủ rồi, Tưởng Thịnh Hòa lo lắng cô bị lạnh mà không thả ra, càng cô ôm chặt hơn.