Ba từ 'Anh vẫn nhớ' khiến cô trầm lặng mất vài giây.
Lạc Kỳ không rõ là sếp có nhớ thật không hay đó chỉ là lời nói xã giao thôi. Cô không ngốc đến mức hỏi anh: Tưởng tổng, anh còn nhớ phương án kia không?
Nếu anh không nhớ thì cô xấu hổ chết mất.
"Cám ơn Tưởng tổng."
Cô đã hạ quyết tâm, bây giờ Tiểu Khương có thể một mình làm hết mọi việc rồi, trong phòng làm việc còn những người khác nữa, họ đều là tinh anh, "Tưởng tổng, anh yên tâm, trong vòng một tháng tôi sẽ bàn giao hết tất cả những công việc này."
Cho dù cuối cùng cô không cạnh tranh được vị trí tổng giám đốc của Duệ Phổ, cô cũng sẽ không ở lại trụ sở chính Viễn Duy nữa, cô sẽ xin đến chi nhánh khác. Nếu ở chi nhánh không có vị trí thích hợp, Viễn Duy có cổ phần trong nhiều công ty như vậy nhất định sẽ có một chỗ để cô ở lại.
Nếu không phải Tưởng Nguyệt Như có ơn với cô, có lẽ cô đã không ở lại tập đoàn Viễn Duy rồi.
Tưởng Thịnh Hòa nửa đùa nửa thật nói: "Trong phòng tổng giám đốc này không có gì khiến cô lưu luyến à?"
"Có. Tôi rất vui khi được làm việc với anh."
"Cô có chắc chắn đây là lời nói thật lòng không?"
"..."
"Nếu làm việc với tôi rất vui vẻ, vậy cô còn chuyển đi chỗ khác làm gì? Tôi có thể tăng lương cho cô."
"Tưởng tổng... anh đừng đùa."
Tưởng Thịnh Hòa muốn nói: Tôi không đùa với em.
Nhưng anh lo sẽ làm cô sợ.
Anh mỉm cười cưng chiều cô: "Được, tôi không đùa nữa. Cô cứ nói tiếp xem còn gì khiến cô lưu luyến nữa không."
"Làm việc với mấy người Tiểu Khương cũng rất ăn ý và vui vẻ."
Tưởng Thịnh Hòa không muốn nghe những lời khách sáo này: "Cô đã quyết định rồi chứ?"
Lạc Kỳ gật đầu, "Đây không phải là ý nghĩ bất chợt."
"Vậy cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đội ngũ Duệ Phổ đối với tổng bộ của chúng ta rất bài xích, họ cho rằng cô đến đó chính là thay thế vị trí của bọn họ, công việc của cô sẽ khó hơn đấy."
Lạc Kỳ nói: "Nếu công việc đơn giản thì sẽ không có mức lương cao như vậy".
Tưởng Thịnh Hòa không nói gì nữa, anh vốn định sắp xếp cho cô qua đó để gây bất ngờ, điểm khác biệt duy nhất là cô chuyển từ kinh ngạc thành chủ động đấu tranh vì cô.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Sau đó anh không nói nữa.
Lạc Kỳ đoán câu cuối cùng mà ông chủ nói chắc là đồng ý việc chuyển công tác với cô rồi.
Tưởng Thịnh Hòa nói với tài xế: "Đưa thư ký Lạc về trước."
Trước đây thường là đưa ông chủ về trước, sau đó mới đến cô, chắc là ông chủ có việc riêng khác.
Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Lạc Kỳ cũng im lặng không nói nữa, cô nhìn ra ngoài cửa xe, đáng lẽ cô nên vui mừng khi sắp tới được thăng chức và tăng lương mới đúng.
Nhưng nó lại không vui như cô tưởng tượng.
Trong văn phòng không có gì khiến cô lưu luyến sao?
Có chứ.
Nhưng cô không thể lưu luyến.
Xe chạy một mạch đến tầng dưới căn nhà cô thuê, đây không phải là chung cư, chỉ là mấy căn nhà cũ ở ven đường nên ô tô được ra vào thoải mái.
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe, châm một điếu thuốc, nhìn cô đi vào khu chung cư.
Hôm sau, mị thứ vẫn diễn ra như thường lệ, có vẻ là rất bình thường.
Lạc Kỳ cầm tài liệu cần ký tên rồi bước vào văn phòng của ông chủ, khuôn mặt anh lạnh lùng, không có biểu cảm gì, cô đã sớm quen với vẻ mặt này rồi.
Sau khi ký xong, cô không vội rời đi: "Tưởng tổng, đến lúc đó tôi bàn giao công việc cho ai vậy?"
Tưởng Thịnh Hòa đóng nắp bút lại, "Chuyện này để nói sau đi."
Anh lại nói thêm một câu: "Tôi còn phải xem xét đã."
"Đến trung tâm nghiên cứu và phát triển của Y Tế Duệ Phổ." Anh vừa đi vừa lấy áo vest mặc vào.
Lạc Kỳ đi theo sát phía sau: "Tôi liên hệ với Lộ tổng nhé? Hay là chúng ta trực tiếp đến?"
Người sáng lập Y Tế Duệ Phổ là Lộ Duệ, đến bây giờ anh ta vẫn còn làm việc ở Duệ Phổ.
Tưởng Thịnh Hòa: "Bảo anh ta đi cùng đi."
Lạc Kỳ vội vàng cất tài liệu trở vào văn phòng của cô, cô vừa mở tài liệu vừa gọi điện thông báo cho Lộ Duệ , nói với anh ta khoảng 1 tiếng nữa Tưởng tổng sẽ đến trung tâm nghiên cứu.
Lộ Duệ còn đang họp trực tuyến, "Tôi sẽ đến ngay."
Sếp của tập đoàn đích thân đến chỉ đạo công việc khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên. Anh ta không biết Tưởng Thịnh Hòa là đến để tìm hiểu về tình hình nghiên cứu hay là đến ra oai phủ đầu nữa.
Duệ Phổ là tâm huyết của anh ta và đội ngũ trong gần sáu năm. Ngay từ đầu việc bán cổ phần của Duệ Phổ chỉ là một hành động bất đắc dĩ, sức cạnh tranh của một công ty nhỏ như họ không thể địch lại sức mạnh của Tập đoàn Viễn Duy được.
Từ xưa tới nay thương trường cạnh tranh rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, thậm chí bọn họ còn không được coi là cá nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ là là tôm khô thôi.
Cho dù không bán cổ phần, Viễn Duy cũng sẽ không cho phép họ sống sót, cuối cũng vẫn bị ăn tươi nuốt sống thì thà bán cổ phần lấy tiền mà còn có vốn để thương lượng.
Giữa tưởng tượng và thực tế, sau khi thảo luận với đồng đội anh ta đã chọn cái sau.
Họ không bán hết cổ phần mà cố gắng hết giữ lại một số cổ phần nhất định, trở thành cổ đông lớn thứ hai của Duệ Phổ.
Trên thực tế, nếu ở lại, thân phận của họ sẽ rất xấu hổ vẫn là đoàn đội ban đầu, nhưng họ không còn quyền quyết định nữa, giống như cá nằm trên thớt chờ bị làm thịt.
Khi trụ sở Viễn Duy phái ai đến đây thì lúc đó sẽ là một cuộc gió tanh mưa máu.
Cấp cao của Tập đoàn Viễn Duy, Lộ Duệ mới chỉ gặp qua Lệ Nhụy, người phụ trách việc thu mua công ty này, anh ta chỉ nghe tên Tưởng Thịnh Hòa chứ chưa từng gặp anh ta.
Bao gồm cả trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa là Lạc Kỳ, anh ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Tại bãi đậu xe của trung tâm nghiên cứu, Lộ Duệ nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa và Lệ Nhụy đang đi tới đây.
Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Kỳ gặp Lộ Duệ, anh ta đeo một chiếc kính gọng bạc, tất cả sự sắc sảo đều ẩn sau cặp kính.
Câu nói đầu tiên của Tưởng Thịnh Hòa khi anh nhìn thấy Lộ Duệ là: "Tôi là người nghề, đến đây tìm hiểu chút thôi."
Ngay cả Lệ Nhụy cũng không đoán được lý do của chuyến đi này, vừa mới tặng dưa leo cho hậu cần, giờ lại đi đến trung tâm Duệ Phổ này, chắc có lẽ gần đây ông chủ không có việc gì làm.
Nếu không có gì để làm, thì sao không tìm bạn gái mà yêu đương đi đỡ phải ngày nào cũng giày vò bọn họ.
Sự tìm hiểu này kéo dài suốt 3 tiếng đồng hồ.
Lệ Nhụy nhìn đồng hồ đã 5 giờ 30 rồi, hôm nay cô còn phải đi họp phụ huynh cho con trai của mình.
Sau khi ra khỏi trung tâm nghiên cứu, cô xin phép ông chủ: "Tưởng tổng, tôi muốn xin anh nghỉ trước. Tôi phải tới trường họp phụ huynh nên không quay lại công ty được chứ."
Tưởng Thịnh Hòa: "Cô không cần xin phép tôi đâu, đã hết giờ làm việc rồi."
Anh quay ra nói với Lạc Kỳ: "Tối nay cô phải tăng ca, đi ăn cơm trước đi."
Buổi chiều bọn họ đi ra hơn 3 tiếng đồng hồ, đây chỉ là sắp xếp tạm thời, bọn họ phải quay về xử lý những việc khác của công ty nữa.
Khi người lái xe nghe nói ăn xong còn phải làm việc, không cần ông chủ phải nói nhiều anh ta trực tiếp lái xe đến nhà hàng mà một tháng phải ăn vài lần kia.
Khi gọi món ăn, Lạc Kỳ không gọi thêm món canh thứ ba, cô ngẩng đầu lên hỏi Tưởng Thịnh Hòa: "Tưởng tổng, anh có muốn thêm món canh nữa không?"
Tưởng Thịnh Hòa: "Cô chọn đi."
Lạc Kỳ gọi một món, rồi một món khác theo sở thích của anh.
Tưởng Thịnh Hòa nói tới Lộ Duệ, "Lúc đến Duệ Phổ cô sẽ phải làm việc với anh ta, lòng dạ anh ta rất sâu."
"Trước khi đi tôi sẽ tìm hiểu kỹ hơn." Lạc Kỳ nghĩ thầm trong lòng dù có sâu đến đâu, cũng sẽ không thâm sâu bằng ông chủ được.
Bây giờ, cơ bản cô đã biết lý do tại sao hôm nay ông chủ lại đưa cô tới Duệ Phổ, chính là để sớm tiếp xúc với Duệ Phổ. Cô không muốn nói lời cảm ơn nào nữa, cô sẽ dùng công trạng trong tương lai để báo đáp anh.
Anh luôn bảo hộ tất cả mọi người trong văn phòng giám đốc này, trong công việc anh luôn chỉ bảo tận tình, có cơ hội thăng tiến anh cũng sẽ luôn ưu tiên cho bọn họ, vì vậy khi anh đưa cô Duệ Phổ, cô cũng không tự mình đa tình cảm thấy anh đối xử đặc biệt với mình.
Hôm nay cô là người thanh toán bữa ăn này, cô không dùng thẻ mà Tưởng Thịnh Hòa đưa cho cô, cô trực tiếp thanh toán bằng điện thoại của chính mình, đồng thời nói với nhân viên phục vụ: "Làm phiền cô in hóa đơn cho tôi với."
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: "Cô không mang thẻ à?"
Mang, chỉ là ở trong túi xách mà thôi.
Dù sao anh cũng không thể nhìn vào túi xách của cô, Lạc Kỳ nói: "Ví tiền ở văn phòng, tôi quên mang theo rồi."
Bữa ăn này tốn hết 199 tệ.
Trở lại văn phòng, Lạc Kỳ để hóa đơn vào ví, cô không định báo lên trên, đắt hơn thì cô không mời nổi anh, vì vậy cô chỉ có thể đãi anh ta một bữa cơm công sở, cảm ơn anh vì đã quan tâm chăm sóc cô trong công việc
—
Vào ngày 20 tháng 9, Lạc Vũ bắt đầu lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho chị họ, năm nay chắc vẫn tổ chức ở nhà như những năm trước thôi.
Gần đây cô đang chăm chỉ luyện tập làm bánh kem, năm ngoái bị thất bại nên năm nay cô ấy nhất định phải làm được một chiếc bánh kem hai tầng.
Đang liệt kê menu thì chuông điện thoại reo, là số điện thoại của công ty.
Sau khi nghe điện thoại xong, cả người cô ấy đều không khỏe, công ty thông báo sáng mai cô ấy phải quay lại trụ sở chính để họp mà đi thì phải mất ba ngày cho đến ngày 24 mới quay trở lại được, không kịp tham gia tiệc sinh nhật của mình được.
Phải báo công tác với trụ sở chính nên không thể xin nghỉ được.
Mang theo vẻ mặt như đưa đám Lạc Vũ về nhà để thu dọn hành lý.
Ngay khi cô vừa khóa cửa văn phòng, một lời chế nhạo từ phía sau lưng cô vang lên:
"Đi làm thì sao không thấy hăng hái mà tan làm lại hăng hái như vậy."
Trong lòng Lạc Vũ mắng mười tám đời tổ tông nhà Hạ Hủ rồi, sau đó chậm rãi quay người lại, cười nhẹ chào hỏi: "Xin chào, Hạ tổng."
Mấy tháng gần đây, chân cô dần dần nhỏ đi, mỗi ngày cô đều bị ép đi đôi giày nhỏ mà anh ta đưa cho. Trong công việc, anh ta cũng bới móc đủ loại lỗi sai của cô, mỗi ngày tìm ra 18 lỗi sai, trong tài liệu của cô có dấu câu không đúng là anh ta lại gọi bắt cô làm lại.
Hạ Hủ cúi đầu nhìn cô, "Cô thấy tôi đang rất tốt à?"
"...Tôi đã xin lỗi anh rồi."
"Nhưng tôi không chấp nhận."
Cho tới bây giờ Hạ Hủ chưa từng bị ai chơi đùa, cô là người đầu tiên.
Ai bảo cô có đường không đi lại cứ đâm đầu vào họng súng của anh ta cơ.
Lạc Vũ đá lại vấn đề cho anh ta: "Vậy anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ?"
Hạ Hủ: "Tôi không có bạn gái, cô cảm thấy nên làm như thế nào?"
Đúng là không dứt được mà.
Lạc Vũ bướng bỉnh nghĩ; Đừng tưởng tôi không làm gì được anh.
Bác cả của Hạ Hủ là người giàu nhất Tô Thành, giá trị tài sản của cha anh ta chỉ kém bác của anh ta một chút, anh ta lại nhân mô cẩu dạng, vì vậy ánh mắt của anh ta rất cao, sợ nhất là người khác quấy lấy anh ta.
Lạc Vũ trực tiếp nhón chân, hai tay ôm cổ anh ta, "Vậy tôi làm bạn gái của anh nhé."
Sau đó chỉ đợi anh ta đẩy cô ra.
Hô hấp của Hạ Hủ hơi dừng lại, cô còn mặt mũi làm như vậy cơ à.
Anh không đẩy cô ra, vòng tay qua eo cô, từ từ cúi đầu xuống, làm động tác muốn hôn cô.
Lạc Vũ: "..."
Đm anh.
Cô thực sự sợ anh ta sẽ cắn cô như một con chó điên, cô liền thu trận, đẩy anh ta ra sau nhanh chân bỏ chạy.
Hạ Hủ va vào tấm ván cửa, lưng đè vào tay nắm cửa.
Anh ta khựng lại vài giây, sau đó lấy tay xoa xoa eo. Nếu mà đụng hỏng thật, anh ta nhất định sẽ không tha cho cô.
Sau khi vào thang máy, Lạc Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Còn hơn một năm nữa mới kết thúc dự án, cô có thể đoán trước được tương lai 1 năm tới của cô sẽ không có những ngày tháng tốt lành, không có quả ngon để ăn.
[Chị, em trở về tổng bộ báo cáo công việc, không có thời gian tham gia tiệc sinh nhật củ chị, em sẽ bù một bữa khác cho chị nhé.]
Bánh sinh nhật năm nay vẫn là phải ngâm nước nóng rồi.
Lạc Kỳ trả lời: [Không sao đâu, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ thôi mà.]
Hiện tại cô không còn mong chờ sinh nhật đến nữa, bởi vì qua sinh nhật cô sẽ già thêm một tuổi nữa. Đôi khi không thể ngăn lại một số kỷ niệm trong quá khứ, mỗi năm cô sẽ có nhiều hơn một bó hoa hồng.
Trong mười năm, số lượng hoa hồng tăng từ mười tám lên hai mươi tám bó.
Hai mươi tám tuổi, hạnh phúc chợt tắt.
Bùi Thời Tiêu đã phá hủy hoàn toàn ký ức thanh xuân của cô, cho dù không liên quan gì đến anh ta, anh cũng đã hủy nó.
Sinh nhật năm nay của cô đúng vào thứ bảy, ngày hôm đó cô được nghỉ.
Tối thứ sáu, cô nhận được tin nhắn từ bố mình: [Con gái cưng, sinh nhật vui vẻ, ngày mai nhớ ăn một bát mì nhé.]
Lạc Kỳ không biết một năm nay tóc của cha cô đã bạc đi bao nhiêu. Tình hình của công ty ông ấy vẫn không có chuyển biến tốt đẹp nào, ông vẫn bay đến mọi nơi tìm khách hàng.
[Cảm ơn bố, bố cũng phải chú ý sức khỏe của chính mình đấy.]
Vào lúc mười một giờ, ông chủ thông báo mọi người họp trực tuyến, Tưởng Thịnh Hòa lại nói: [Mọi người đều phải tham gia.]
Chỉ cần là tăng ca vào ban đêm, tiền làm thêm giờ của họ sẽ được tăng gấp đôi.
Mấy người Tiểu Khương thích làm thêm ca ban đêm nhất, bọn họ đều là những con cú đêm, cuối tuần không bao giờ đi ngủ trước 2 giờ sáng.
Cuộc họp kéo dài đến 11 giờ 50 phút.
Sau khi kết thúc, Tiểu Khương nhắn trong nhóm làm việc: [Còn mười phút nữa là đến sinh nhật của chị Lạc rồi, tí nữa mọi người gửi thiệp chúc mừng sinh nhật cho chị Lạc rồi ngủ tiếp nhé.]
Hàng năm tất cả nhân viên của Viễn Duy đều nhận được thẻ bánh do công ty chuẩn bị, buổi sáng lúc Lạc Kỳ đi họp Tiểu Khương đã giúp cô nhận thẻ bánh.
Ngoài trừ cậu ta biết ngày mai là nhà của Lạc Kỳ thì những người khác trong văn phòng cũng biết.
Lạc Kỳ xấu hổ khi trì hoãn việc nghỉ ngơi của họ: [Cảm ơn mọi người, tôi đã nhận được tin nhắn của mọi người rồi, mọi người nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.]
Tiểu Khương: [Ngày mai em không phải đi làm, vì vậy em không thiếu mấy phút nghỉ ngơi này đâu.]
Trong nhóm, chỉ có Tưởng Thịnh Hòa là im lặng, anh đang nói chuyện điện thoại với Tần Mặc Lĩnh.
"Tối mai tôi có một bữa tiệc, cậu cũng đến tham gia đi."
"Tiệc của cậu, tôi tham gia làm gì?"
"Anh cũng quen nhiều người mà, đến lúc đó giúp tôi uống đỡ vài ly rượu."
Anh nói: "Ngày mai là sinh nhật của Lạc Kỳ, sau khi xã giao xong tôi đi qua chỗ cô ấy một chút." Không thể uống quá nhiều rượu, nếu không cô sẽ tưởng anh uống nhiều nên mới đến tìm cô.
Lần đầu tiên Tần Mặc Lĩnh hỏi đến chuyện tình cảm của anh, "Cậu cứ chần chờ như vậy mãi à?"
"Không do dự nữa."
Đợi cô tổ chức sinh nhật xong thì nói sau.
Anh bày mưu tính kế trong thương trường, cũng chỉ có cô, anh mới không có gì chắc chắn. Nếu cô không có tình cảm với anh, thậm chí là không muốn thử thì anh cũng không thể ép buộc cô được.
Ngay cả khi cô không đồng ý, anh vẫn sẽ để cô đến Y Tế Duệ Phổ.
Cô đã dành 7 năm tốt đẹp nhất của mình để trả nợ, tâm nguyện duy nhất của cô không thể để cô không cách nào thực hiện được.
Còn hai phút nữa mới đến nửa đêm, Tưởng Thịnh Hòa cúp điện thoại: "Ngày mai nhớ đến nhé."
Vào lúc 00h Lạc Kỳ nhận được một phong bì màu đỏ do ông chủ gửi riêng cho cô, trên đó có một câu đơn giản: Sinh nhật vui vẻ.
[Cảm ơn Tưởng tổng.]
[Không có gì, một năm nay cô đã vất vả rồi.]
Bao lì xì này nhận không được, không nhận thì càng không được.
Sau khi do dự vài giây, Lạc Kỳ nhận lấy.
Lời chúc 29 tuổi đầu tiên của cô không ngờ rằng nó lại được ông chủ gửi đến.
Điều mà Lạc Kỳ không biết là vì muốn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô mà anh cố tình hoãn cuộc họp video tối nay đến 11 giờ.
Trong nhóm có nhắc tới sinh nhật của cô, với tư cách là một ông chủ thì việc gửi bao lì xì là điều hợp lý.
Khi Lạc Kỳ thoát khỏi khung chat với ông chủ, mọi người trong nhóm làm việc đều gửi lời chúc phúc cho cô ấy, họ đều là đồng nghiệp nên cũng không nhắc đến chuyện thăng chức.
Cô cũng nhận được lời chúc sát giờ của Lạc Vũ:
[Người đẹp, sinh nhật vui vẻ nhé, nhất định năm nay xinh đẹp hơn năm ngoái, chị không biết có một người chị như chị, em rất tự hào. Em hận không thể nói trước mặt mọi người: Lạc Kỳ là chị của em, là người thân có quan hệ huyết thống với em. Mong chị sẽ gặp được người sẵn sàng cầm ô che mưa cho chị ở tuổi hai mươi chín xinh đẹp này. Tái bút: Năm sau em nhất định sẽ bổ sung bánh sinh nhật cho chị.]
[Cảm ơn Vũ Bảo.]Cô còn thêm vào một loạt biểu tượng cảm xúc ôm hôn ở phía sau.
Cô sẽ không bao giờ gặp được người cầm ô cho mình trong mưa.
Ngày hôm sau, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại sau, Lạc Kỳ lấy điện thoại di động ra, mới là bảy giờ. Ngay cả khi không mong đợi sinh nhật nữa thì cô vẫn quyết định tự thưởng cho mình một chút.
Cô rời giường, đi mua đồ ăn, định nấu một món thịt và một món chay cho mình, rồi nấu canh.
Lúc xuống lầu, cô mới phát hiện trời đang mưa, mưa không to lất phất bay bay nên cô quay lên lầu lấy ô.
Khi trở về từ chợ, cửa hàng bánh ngọt đã mở cửa, cô vào mua một chiếc bánh kem loại nhỏ nhất.
Về đến nhà sơ chế nguyên liệu xong, mới qua được nửa buổi sáng dài đằng đẵng này, Lạc Kỳ tìm bài chúc mừng sinh nhật rồi ngồi xuống chiếc đàn piano mà Chu Lâm mang đến. Lúc nhỏ cô đã từng học qua piano rồi nhưng hươn mười năm nay cô đã không hề chạm vào phím đàn nữa.
Cô chậm rãi đánh từng nốt nhạc.
Mưa cả ngày không ngớt, đến chiều tối mưa rất to.
Lạc Kỳ không có gì để làm, vì vậy cô ấy tiếp tục luyện tập các bài hát, bỗng nhiên ông chủ gửi tin nhắn đến, [Cô có ở nhà không?]
[Vâng. Có chuyện gì vậy, Tưởng tổng?]
Tưởng Thịnh Hòa: [Không có gì.]
Anh đến tặng cô một bức tranh sơn dầu, cứ đầu tháng Họa sĩ Ngu lại sai người đóng khung bức tranh sơn dầu gửi đến biệt thự của anh, anh chờ đến ngày sinh nhật hôm nay của cô thôi.
Ngay khi xã giao vừa kết thúc, anh vội vã chạy đến.
[Tranh sơn dầu đến rồi, mang cho em, xuống lầu lấy đi.]
Anh còn nói: [Còn mười phút nữa mới đến, không cần cầm ô theo đâu, anh mang vào tận bên trong cho em.]
Thực ra, anh đã đến rồi, cho cô vài phút để thay quần áo.
Tưởng Thịnh Hòa bước vào tòa nhà, lối đi rất hẹp, có hai chiếc xe đạp đậu bên cạnh, chỉ đủ cho một người đi qua. Trong hành lang có đèn điều khiển bằng giọng nói, anh dựa bức tranh sơn dầu vào tường, ánh đèn kích hoạt bằng giọng nói bật lên, chiếu sáng những bức tường đổ cũ và loang lổ.
Bức tranh sơn dầu được bọc kỹ, bên ngoài còn có túi chống nước nên anh đóng ô lại, giũ nước ra khỏi ô.
Mười phút này dài hơn ba mươi năm qua của cuộc đời anh.
Tòa nhà không có của, vì vậy anh ta đứng ở lối vào và châm một điếu thuốc. Mưa bị gió cuốn theo, lướt qua ống quần anh, Tưởng Thịnh Hòa lui về phía sau nửa bước.
Sau hàng chục giây chờ đượi, đèn điều khiển bằng giọng nói phụt tắt.
Hành lang tối đen như mực, chỉ có màu đỏ tươi xen giữa các ngón tay anh.
Anh hút nhanh điếu thuốc, chỉ mất hai phút để đã xong.
Tưởng Thịnh Hòa vươn tay ra, tàn thuốc bị nước mưa cuốn sạch, khói tan. Tay anh dính đầy nước, vì vậy vào xe lấy một chiếc ô ra, lấy giấy lau tay và vứt tàn thuốc đi.
Tài xế nhìn đồng hồ đeo tay, ông chủ mới đi được mấy phút sao đã quay lại sớm như vậy?
Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa xe rồi bước vào tòa nhà một lần nữa.
Tàn thuốc không nhất định phải ném vào gạt tàn của xe, tay dính nước cũng không nhất định lau, nhưng lồng ngực như bị bóp nghẹt, anh phải chui ra ngoài để hít thở.
Đèn điều khiển bằng giọng nói trong hành lang cứ bật rồi tắt, tắt rồi lại bật.
Tưởng Thịnh Hòa vẫn đứng ở nơi anh vừa đứng, gió và mưa mạnh hơn trước, mạnh đến nỗi khiến lòng người bất an.
'Cộc cộc', tiếng bước chân vội vã từ trên lầu truyền đến, ánh sáng từ hành lang lầu ba thắp sáng dưới lầu.
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu lên, Lạc Kỳ đã đi xuống từ tầng hai, cô nhìn người đến là Tưởng Thịnh Hòa chứ không phải tài xế thì suýt nữa bị trẹo chân.
"Đi chậm thôi." Anh tiến lên hai bước.
Cô làm sao dám quấy rầy anh trời mưa giao tranh sơn dầu cho cô, vội vàng bước xuống cầu thang, "Tưởng tổng, sao anh lại tới đây?"
Tưởng Thịnh Hòa bắt gặp ánh mắt của cô: "Qua đây thăm cô một chút."
Lạc Kỳ: "..."
Cô không trả lời.
Dường như có thứ gì đó sắp trào ra, nhưng lại bị cô kìm nén.
Tự mình đa tình...là điều không chấp nhận được.
Lối đi chật hẹp, bầu không khí khó xử.
Anh không nói gì, Lạc Kỳ không còn cách nào khác ngoài việc phá vỡ sự im lặng: "Tưởng tổng, tối nay anh có bữa tiệc xã giao nào không?" Cô nhớ là trong lịch trình có, nhưng ông chủ không cho họ đi cùng mà cho họ về nghỉ ngơi.
Tưởng Thịnh Hòa: "Mới kết thúc xong."
Áo sơ mi của anh xắn lên đến khuỷu tay, Lạc Kỳ cảm thấy trên cánh tay vẫn còn nước mưa, quần cũng ướt sũng, mưa càng lúc càng nặng hạt, "Tưởng tổng, anh mau trở về đi."
Tưởng Thịnh Hòa ngoảnh mặt làm ngơ, "Tối nay không phải anh tiện đường gửi tranh cho em, mà là đi đường vòng rất xa mới tới."
"Lạc Kỳ," anh gọi cô, "Em có muốn thử với anh không?"
Cơn mưa nặng hạt át đi nhịp tim đang đập loạn này.
Lạc Kỳ ngây người, hai tay vặn vẹo, cô cầm chìa khóa nhà trong tay, đầu chìa khóa đâm vào lòng bàn tay cô, nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Vừa rồi anh nói anh cố ý đến tìm cô, đưa cô lên đỉnh tàu lượn siêu tốc, cô gần như không thể chịu nổi, anh hỏi cô có muốn thử một lần với anh hay không, anh trực tiếp ném cô ra khỏi tàu lượn rồi lại làm một cú nhảy bungee từ cao xuống khiến cô như không còn sức lực.
Cô nhìn anh chằm chằm, không nói nên lời.
Đèn điều khiển bằng giọng nói đột ngột tắt.
Hai mắt Lạc Kỳ tối sầm, cái gì cũng nhìn không rõ, nhưng hơi thở của anh vẫn quanh quẩn nơi đây.
Anh là ông chủ của Viễn Duy, con trai thứ ba của nhà họ Tưởng, đứng đầu giới thượng lưu, còn cô, gia đình bình thường, vẫn đang thiếu một khoản nợ.
Anh còn có người trong lòng.
Cô thử thế nào đây?
Không lẽ là theo nhu cầu của hai bên?
Cô không thể cùng anh chơi trò người lớn, một khi cùng anh vướng vào tình cảm, người rơi vào kiếp bất phục chính là cô.
"Ầm" một tiếng, bức tranh sơn dầu dựa vào tường không được đặt cẩn thận, trượt xuống sàn.
Đèn sáng.
Bên ngoài có một chiếc túi chống nước nên không ai trong số họ quan tâm đến bức tranh.
Đầu óc Lạc Kỳ xoay chuyển quá chậm, đang nghĩ nên từ chối anh như thế nào để không làm mất lòng anh hay làm tổn thương thể diện của anh.
Chỉ trong nửa phút thôi, còn dày vò gấp vạn lần mười phút chờ đợi cô vừa rồi.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, lại nói: "Không phải là anh nhất thời tùy hứng, muốn tìm một người để giải tỏa trống vắng đâu, Lạc Kỳ, anh yêu em bảy năm rồi."
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, Tưởng Thịnh Hòa nói bằng tiếng địa phương Tô Thành: "Anh đã thầm yêu em bảy năm bảy tháng."
Anh chỉ biết nói câu này bằng tiếng địa phương vùng Tô Thành.
"Người từng khiến anh rung động chính là em. Anh trở về Trung Quốc là vì em ở đây. Bộ phim trên bãi biển Hải Thành là dành cho em."
"Nếu như em còn không tin lời anh nói, cho rằng anh ở bên em là muốn bù đắp cho em..." Anh dừng một chút.
Lạc Kỳ không cần anh ta chứng minh bản thân một lần nữa, "Tôi tin."
Có rất nhiều hồi ức hiện lên trong tâm trí cô.
Cả người vẫn trong trạng thái vô lực.
Tưởng Thịnh Hòa đang chờ đợi những lời tiếp theo của cô, nhưng anh đã không đợi được nữa.
Anh đứng ở lối vào, vai phải ướt đẫm vì mưa.
Sau hai phút trôi qua, cô im lặng không từ chối anh.
Anh không muốn ép buộc cô, anh khom người dựng bức tranh lên: "Bức tranh này em còn muốn không? Em không muốn cũng không sao, anh lại mang về."
Lạc Kỳ không chút do dự: "Em muốn."
Tưởng Thịnh Hòa đứng thẳng người, "Nếu đã lưu lại, thì đừng tùy ý ném đi, nếu có ngày nào cảm thấy vướng bận, có thể liên hệ tài xế của anh đến đây lấy lại. Bức tranh này rất có ý nghĩa đối với anh."
Nước mắt Lạc Kỳ không báo trước rơi xuống, may mà đèn lại tắt, anh không nhìn thấy, cô vội vàng lau đi
"Hôm nay có thể có chút đột ngột, đợi em bình tĩnh lại, sau đó nghĩ xem em có muốn thử với anh hay không. Yên tâm, anh sẽ đợi em." Tưởng Thịnh Hòa không muốn dùng thân phận ép cô: "Cho dù đồng ý hay không thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ đồng nghiệp của chúng ta."
"Không còn sớm nữa, em lên nhà đi."
Lạc Kỳ mang bức tranh sơn dầu đi, thậm chí cô còn quên nói lời tạm biệt.
Từ tầng một đến tầng ba, cứ mỗi bước đi, một cảnh tượng trong quá khứ lại hiện ra.
Hóa ra Tưởng tổng luôn đặc biệt quan tâm đến cô.
Hóa ra tất cả cảm giác về ranh giới của anh đều là dành cho cô.
Trước cửa nhà, Lạc Kỳ mở cửa ra, nhưng cắm hai lần mà không đưa được chìa khóa vào ổ khóa.
Lần thứ ba cuối cùng nó cũng được mở ra, cô đặt bức tranh sơn dầu vào phòng khách, đóng cửa lại rồi chạy xuống lầu, một bước bước hai bậc thang.
Nhưng anh đã rời đi rồi.
Lạc Kỳ không cầm theo ô mà lao vào trong mưa, "Tưởng tổng!"
Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa đi xa, anh vẫn chưa đến chỗ đậu xe.
Anh cho rằng mình bị ảo giác, nhưng anh đột ngột quay lại, một bóng đen lao đến dưới chiếc ô của anh.
Khuôn mặt cô ấy đã không phân biệt được đây là mưa hay nước mắt.
"Em muốn nói gì với anh à?"
Tưởng Thịnh Hòa không dám mong đợi điều gì, có lẽ cô đến là để nói rõ với anh.
Lạc Kỳ lắc đầu, "Không có gì." Cô không biết nên nói gì.
Cô không biết phải đưa ra quyết định như thế nào, nhưng cô chỉ không muốn để cho anh thất vọng.
Tưởng Thịnh Hòa đưa ô về phía cô, giơ lên lau nước mưa trên mặt cô: "Em biết một khi em đến thì anh sẽ không để em đi không?"
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, cuối cùng nhìn thấy trong mắt cô có nước mắt, "Sao em lại khóc?"
Khổ sở sao.
Cảm thấy tiếc thương cho anh.
Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu, nhẹ hôn lên mắt cô.
Sếp vậy mà lại hôn cô, Lạc Kỳ như bị thiêu đốt, cô đang định lùi lại theo phản xạ, anh đã túm lấy eo cô không cho cô cử động.
"Lạc Kỳ, anh bảo em thử cùng anh không phải là thích anh ngay lập tức, đối với em điều này có chút khó khăn, em cũng không muốn mắc sai lầm lần nữa.."
Anh cũng lo lắng trong nhà sẽ có trở ngại, cuối cùng hai người chẳng đi tới đâu đã kết thúc.
"Em không muốn yêu lần nữa, em không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới, điều đó không quan trọng." Anh hỏi cô: "Em có muốn lấy giấy kết hôn với anh không? Em sẽ tiếp tục trả các khoản nợ của em, anh sẽ không can thiệp. Nếu em cảm thấy áp lực thì đừng tiết lộ việc này ra ngoài, em cứ ở bên cạnh anh là được."
Sau khi nhận được giấy chứng nhận, anh sẽ có cớ gọi điện cho cô, anh cũng sẽ có cớ để đến thăm cô.
Lạc Kỳ không dám tin nhìn chằm chằm vào Tưởng Thịnh Hòa.
Cứ như một giấc mơ vậy.
Tưởng Thịnh Hòa gọi cô: "Lạc Kỳ, kết hôn với anh nhé. Người em muốn kết hôn có thể không phải là anh, nhưng người anh muốn kết hôn vẫn luôn là em."