Tưởng Thịnh Hòa không nhận được câu trả lời của Tần Mặc Lĩnh, anh mở video xem lại một lần nữa.
Lạc Kỳ sấy khô tóc rồi mới từ phòng tắm bước ra, cô mặc áo choàng tắm đàn ông.
Áo choàng tắm lỏng lẽo rủ xuống mắt cá chân cô.
Cô đi vào phòng ngủ tìm Tưởng Thịnh Hòa, anh đang đứng ở bên cửa sổ xem điện thoại di động, tóc còn đang nhỏ nước, anh tắm chung với cô nhưng ra sớm hơn cô mười mấy phút, tóc tai lại còn chưa lau khô.
"Bận à?" Cô cầm một chiếc khăn lông khô để lau cho anh.
Tưởng Thịnh Hòa không nói về chuyện đã gửi cho Tần Mặc Lĩnh xem video, mập mờ "ừm" một tiếng.
Lạc Kỳ muốn giúp anh lau tóc, "Không cần đâu." Anh để điện thoại di động xuống, tự nhận lấy chiếc khăn lông để lau.
Áo ngủ trên người cô quá rộng, Tưởng Thịnh Hòa cởi ra, thắt lại một lần nữa cho cô, thắt đến một nửa, bàn tay anh dừng lại, cúi đầu hôn môi cô.
Lạc Kỳ vòng qua cổ anh, dịu dàng đáp lại anh.
Sử dụng cùng loại dầu gội đầu và sữa tắm, hiện tại trên người Lạc Kỳ đều là mùi vị mát lạnh của anh.
Tưởng Thịnh Hòa hôn tai xong, hơi thở lại rơi xuống cần cổ cô.
Lúc ý nghĩ đang rối loạn, hai người lăn xuống chăn.
Lạc Kỳ muốn tắt đèn, nhưng tay không thể mò tới nút công tắc đầu giường.
"Chồng." Cô gọi anh, "Tắt đèn đi."
Tưởng Thịnh Hòa đáp lại cô với giọng trầm ấm nơi cổ họng, nhưng bàn tay không có dư thừa để tắt đèn.
Anh nhìn cô, sau đó cúi đầu mà quấn quít nhau.
Đáy mắt anh quá sâu, Lạc Kỳ nghiêng đầu, không cùng anh đối mặt, cô ôm chặt anh.
Từng chút từng chút một mà tiếp nhận, cũng quên mất phải tắt đèn.
Chờ đến khi đã hoàn toàn tiếp nhận anh, Tưởng Thịnh Hòa không di chuyển nữa, cho cô mấy giây để thích ứng, cúi đầu hôn cô, "Chờ em giải quyết xong vấn đề của Duệ Phổ, thì dẫn em về nhà anh."
"Em biết nhà anh ở đâu." Khi đó cô vừa chia tay, ở trong mảnh sân trong nhà của Tưởng Nguyệt Như xem chiếu phim, lần đó, cô đưa anh quay về nhà cũ, từng đến cửa nhà anh.
"Lần đó anh đã muốn dẫn em về nhà." Dừng lại, anh nói: "Vẫn luôn muốn dẫn em về."
Chờ cô thật sự đã quen thuộc với anh, Tưởng Thịnh Hòa giơ tay, tất cả đèn trong phòng bị tắt.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ khách sạn, mưa rơi một buổi chiều và cả đêm rốt cuộc cũng dần ngừng lại.
Trong phòng cũng từ từ yên tĩnh.
Hai chiếc áo choàng tắm đều rơi trên mặt đất.
"Tắm qua không?" Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô.
Lạc Kỳ gật đầu một cái, toàn thân cũng không còn sức lực.
Tưởng Thịnh Hòa để cô ở trên chiếc gối, đứng dậy, kéo chăn đắp cho cô.
Cả người Lạc Kỳ đầy mồ hôi, ngại nóng, "Không muốn đắp, không lạnh."
"Không đắp sẽ bị cảm." Tưởng Thịnh Hòa mở đèn, nhặt áo choàng tắm lên, đến ghế sô pha cầm tây trang của mình đắp lên ngực cô.
Lạc Kỳ: "Đều là mồ hôi, làm bẩn quần áo của anh thì không mặc được nữa."
"Không sao."
Vì vậy cô không mặc gì mà bọc tây trang của anh.
Ngâm mình xong, Lạc Kỳ không muốn cử động nữa.
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy điện thoại của cô, "Tối nay ở đây, nói với mẹ một tiếng."
Mắt Lạc Kỳ cũng sắp không mở ra được, đầu óc cũng bất động, "Anh tìm lý do giúp em."
Tưởng Thịnh Hòa suy nghĩ một chút, nhắn cho Khương Nghi Phương: [Mẹ, trời còn đang mưa, con không về nữa, ngày mai còn phải dậy sớm để chụp ảnh cưới.]
Khương Nghi Phương: "?"
Ngừng mưa đã gần nửa tiếng.
Chẳng lẽ lại mưa nữa rồi?
Bà mở cửa sổ, đưa tay ra ngoài, không có mưa.
Có lẽ bọn họ ở trong khu mới của thành phố, bên đó còn đang mưa.
Lạc Kỳ ngủ rồi, Tưởng Thịnh Hòa chỉnh đèn phòng ngủ tối lại, rót nửa ly rượu vang đi ra ban công uống.
Nhấp một ngụm xong, vẫn bật cười.
Nơi nào là trời mưa, loáng thoáng cũng có thể nhìn thấy ngôi sao rồi.
May mà Lạc Kỳ đã ngủ say.
Anh mở điện thoại di động, Tần Mặc Lĩnh còn chưa trả lời anh.
Tần Mặc Lĩnh đang ở trong tiệc rượu từ thiện, điện thoại di động luôn ở chỗ thư ký, hai phút trước mới quay lại trên tay anh, xung quanh là một vòng người, không tiện mở video xem.
Anh nói với mọi người: "Xin lỗi không tiếp chuyện được, tôi trả lời cuộc gọi đã."
Đến khu nghỉ ngơi, mở video.
Đúng là đang chụp ảnh cưới, Tưởng Thịnh Hòa vì chứng minh bản thân có ảnh cưới, ngày mưa cũng liều mạng như vậy. Cũng chỉ có Lạc Kỳ tính khí tốt chiều được anh, đổi sang là người phụ nữ khác, bị anh dày vò như vậy, đã sớm cãi nhau tám trăm lần rồi.
[Biết cậu lĩnh chứng, cũng biết cậu có ảnh cưới rồi. Không phải dội nước lạnh cho cậu, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, cậu nên quý trọng một chút, đừng làm màu, rất dễ mất. Lần sau chọn một chỗ ấm áp để chụp ảnh cưới đi.]
Tưởng Thịnh Hòa: "..."
"Mặc Lĩnh."
Có người gọi anh.
Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu, Hứa Hướng Ấp cầm một ly rượu vang đi qua, bên cạnh ông còn có một nam một nữ. Anh nhìn quen mặt người đàn ông trẻ tuổi, nữ thì chưa từng gặp.
"Chú Hứa, sao lại có nhã hứng đến tiệc rượu thế?"
"Đúng lúc ở Bắc Kinh." Người đứng ra tổ chức nhiệt tình mời, ông đến cổ động.
Tần Mặc Lĩnh vốn muốn chế giễu Tưởng Thịnh Hòa đôi câu, đành phải tạm thời cất điện thoại di động.
"Cháu cũng dự định đi Thượng Hải thăm chú."
"Thôi đi, đừng nói mấy lời dễ nghe." Hứa Hướng Ấp không chút lưu tình vạch trần: "Cháu và Tưởng Thịnh Hòa, có chuyện thì ngày nào cũng tìm chú, không có thì tín hiệu lập tức yếu ớt."
Tần Mặc Lĩnh cười, cụng ly với Hứa Hướng Ấp, "Còn có người ngoài, tốt xấu gì chú cũng nên cho cháu chút mặt mũi chứ. Người làm như vậy là Tưởng Thịnh Hòa, không phải cháu."
Hứa Hướng Ấp nhấp một ngụm rượu vang, lúc này mới giới thiệu sơ qua người bên cạnh cho Tần Mặc Lĩnh biết, "Vu Ba của Tư bản Lăng Gia, Thôi Bồng. Đúng lúc chú gặp bọn họ ở cửa."
Tần Mặc Lĩnh khẽ gật đầu với hai người được giới thiệu, cách một khoảng không mà cụng ly với Vu Ba. Khó trách cảm thấy quen mắt, thì ra là người phụ trách Tư bản Lăng Gia, trước kia từng gặp.
Thôi Bồng đưa ly rượu đến miệng, hơi nhấp một chút.
Tối nay Vu Ba dẫn cô qua là để biết thêm về những người này, thuận tiện cho hạng mục sau này, không ngờ có thể gặp gỡ Hứa Hướng Ấp. Cùng đi bên cạnh Hứa Hướng Ấp, được oai phong một lần.
"Tưởng Thịnh Hòa đâu? Từ khi đi vào đến giờ cũng không nhìn thấy nó."
"Chú không biết cậu ta đi đâu hay làm gì sao?"
Hứa Hướng Ấp nói: "Ngày đó nghe điện thoại xong, thì chú đã không thấy nó nữa, nói bình thường tín hiệu của mấy đưa yếu cũng không oan đâu."
Tần Mặc Lĩnh mở khung chat, đưa điện thoại di động tới bên cạnh Hứa Hướng Ấp, "Chụp ảnh cưới đấy, cho chú xem thử video ngoài lề."
Thôi Bồng ở bên cạnh lại nhìn Tần Mặc Lĩnh, cô ta và Tần Mặc Lĩnh đứng đối diện, không nhìn thấy màn hình điện thoại di động của anh. Không ngờ Tưởng Thịnh Hòa đã kết hôn rồi, trước giờ chưa nghe nói anh ta đã có bạn gái.
Hứa Hướng Ấp xua tay với Vu Ba và Thôi Bồng, "Hai người cứ bận đi, không cần phải theo tôi."
Ông và Tần Mặc Lĩnh dời bước đến trước ghế sa lon.
Vu Ba và Thôi Bồng một trước một sau đi ra, chờ đi xa rồi, Thôi Bồng nói: "Không ngờ mối quan hệ giữa dượng và ông chủ của Viễn Duy lại tốt như vậy." Cô gọi Hứa Hướng Ấp là dượng theo chị họ.
"Ừm." Vu Ba giải thích cho cô ta hiểu: "Mối quan hệ của ông chủ tốt là chuyện của ông chủ, về lợi ích của công ty, chúng ta nên tranh giành thì phải tranh giành, không thể nhượng bộ một chút nào."
"Cái này tôi biết."
Anh em ruột mà còn tính sổ rõ ràng đây.
"Tưởng tổng của Viễn Duy thế lực lớn như thế, sớm như vậy đã kết hôn rồi." Cô ta cố vờ như đang trò chuyện.
Vu Ba: "Không kỳ lạ. Trong vòng kia của bọn họ, đến tuổi thì liên hôn."
Thôi Bồng gật đầu, xem ra đã tìm được một cô vợ môn đăng hộ đối.
Khó trách Lạc Kỳ đột nhiên xin điều từ Văn phòng Giám đốc để đến Duệ Phổ.
Bằng trực giác của phụ nữ, cô ta đoán Lạc Kỳ từng thích sếp của mình, lúc ở Hội nghị thượng đỉnh kinh doanh, Tưởng Thịnh Hòa ở trên sân khấu diễn giảng, Lạc Kỳ vẫn hướng về sân khấu chụp hình.
Không phải người có cảm tình, ai lại chăm chú chụp như vậy.
– –
Buổi chiều chủ nhật, Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa quay về.
Ảnh cưới chụp xong vô cùng viên mãn.
Còn chụp một bộ trong con hẻm nhỏ đối diện trường cấp hai của cô, bộ kia không mặc áo cưới, mặc quần áo của bản thân.
Lục Bách Thanh nhạo báng Tưởng Thịnh Hòa: Có phải cậu hận không thể đến tiệm sửa xe chụp thêm một bộ nữa đúng không, để cho tất cả mọi người trong nhà tôi cũng biết cậu chụp ảnh cưới?
Tưởng Thịnh Hòa nói với nhiếp ảnh gia: chụp thêm tiệm sửa xe vào luôn.
Sau đó tiệm sửa xe xuất hiện ở trong album ảnh.
Lúc ấy Lạc Kỳ đưa điện thoại di động cho con trai Lục Bách Thanh cầm, để cho đứa nhóc hỗ trợ chụp mấy tấm, tên nhóc rất có thiên phú chụp hình, chụp mấy tấm giúp cô mà cũng có thể đặt làm hình nền.
Cô chia sẻ cho Tưởng Thịnh Hòa, "Tưởng tổng, cho anh hai tấm ảnh."
Mỗi lần cô gọi anh là Tưởng tổng, Tưởng Thịnh Hòa cũng cảm giác quay lại lúc cô còn làm trợ lý bên cạnh anh.
Lưu hình ảnh xong, đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện, đã sớm muốn hỏi cô: "Còn nhớ lúc em vừa mới tới Văn phòng Giám đốc, anh nói với em lúc làm việc mà có ý kiến không hợp anh, thì có thể nói quan điểm của bản thân, nhưng nói rồi thì cũng có thể là phí công, vì anh chưa chắc đã tiếp nhận."
Lạc Kỳ gật đầu, đâu chỉ là nhớ, ấn tượng rất là sâu sắc.
"Sao đột nhiên nhắc đến chuyện này?"
Tưởng Thịnh Hòa: "Lúc đó em trả lời là nên nói thì em vẫn sẽ nói. Anh biết là trả lời cho qua quít thôi."
Lạc Kỳ cười, "Vậy nếu không thì sao? Anh là sếp, em có ngốc đi nữa cũng không ngốc đến mức nói thật với sếp."
"Bây giờ có thể nói thật với anh?"
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, lúc ấy anh đã rất muốn biết nếu cô không xem anh là sếp, thì sẽ trả lời ra sao.
Nhưng Lạc Kỳ cười mà không nói, mở hình ảnh ra xem.
"Nói chuyện với em đó." Tưởng Thịnh Hòa lấy điện thoại di động của cô, ngồi nghiêng người sang ghế bên kia của cô, hôn một cái lên cằm cô, "Nói chuyện đàng hoàng."
Lạc Kỳ: "Lời mắng của sếp, chắc chắc không dễ nghe."
"Muốn biết em mắng anh thế nào."
Lạc Kỳ cười nói: "Lúc ấy ý nghĩ thật trong lòng em là, "Anh là sếp, anh trâu bò."
Nói xong, cô nằm bò trong lòng anh cười.
Tưởng Thịnh Hòa cũng cười, "Không mắng anh cái khác à?"
"... Quên rồi."
Thật ra thì cô thường xuyên oán thầm anh.
Lạc Kỳ ngồi dậy từ trong lòng anh, nói sang chuyện khác: "Chờ sang năm khi thời tiết ngày xuân ấm áp, chúng ta chụp ảnh cưới một lần nữa, muốn đến trường trung học của anh để chụp?"
Cô nói: "Tiểu học cũng được."
Tưởng Thịnh Hòa: "Không cần đến trường tiểu học, bảo Tần Mặc Lĩnh tạo bối cảnh, nhà cô Trần có bàn ghế học tập, đến lúc đó mang ra để cho cậu ta ngồi ở đó viết bản kiểm điểm, chỉ cần cậu ta viết bản kiểm điểm là có thể đại diện cho hồi ức sáu năm tiểu học của anh."
Trên tàu lửa trở về từ Tô Thành, Lạc Kỳ cười suốt quãng đường.
Lúc đến Bắc Kinh thì mặt trời còn chưa lặn.
Hôm nay tài xế được nghỉ, vệ sĩ lái xe đến đón bọn họ.
Tưởng Thịnh Hòa bảo vệ sĩ lái đến cửa hàng bán chậu dâu tây, trước kia đặt ba chậu trước với ông chủ, thuận tiện sang đó lấy về nhà, nếu không ngày mai Lạc Kỳ đến công ty lại rãnh rỗi không có chuyện để làm.
"Sao anh lại mua rồi?"
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Phải bảo đảm ngày nào em cũng có dâu ăn."
Cửa hàng kia nằm ở vị trí đầu tiên của chợ hoa, bên cạnh chính là chỗ đậu xe, xuống xe mấy bước là đến.
Tưởng Thịnh Hòa một mình xuống xe, Lạc Kỳ ở trong xe chờ anh.
Không biết trong cửa hàng còn chậu cây khác hay không, cô đẩy cửa đi xuống.
Tưởng Thịnh Hòa đang chọn chậu, "Sao em lại xuống? Không lo bị người ta nhìn thấy à?"
"Trời sắp tối rồi, sẽ không đúng lúc gặp phải người của Viễn Duy như vậy đâu." Lạc Kỳ nói: "Em xem thử chậu cây khác."
Có người quẹo đến, thấy là bọn họ, xoay đầu lại lui về.
Đã sắp tan làm, chủ tiệm đang ở bên trong cất hoa, còn cho rằng người ta vừa mới đi tới cửa rồi quay đầu rời khỏi là quên lấy điện thoại di động.
Quay lại trong xe, Thôi Bồng thở phào một hơi, không khỏi cười khẩy.
Không ngại mắng cô ta, xem thường cô ta, bản thân cũng không phải là đang quyến rũ sếp sao hả!
Cô ta xin Vu Ba phụ trách hạng mục ở Bắc Kinh, đúng lúc có thể chiếu cố Duệ Phổ, trước kia Vu Ba còn có chút do dự, tối hôm qua gặp Hứa Hướng Ấp ở tiệc rượu từ thiện, cô ta ở ngay mặt gọi Hứa Hướng Ấp là dượng, Hứa Hướng Ấp còn quan tâm hỏi cô ta vài câu ở công ty thế nào.
Rồi một chút do dự của Vu Ba cũng không còn nữa, đồng ý để cô ta đến Bắc Kinh.
Nhà đã thuê, xách đồ vào là ở được ngay.
Sau này không cần phải chạy cả hai nơi là Thượng Hải và Bắc Kinh nữa, càng thuận tiện theo đuổi Lộ Duệ.
Trong nhà cũng không có cây cối gì, ngày đó, nhìn thấy Lạc Kỳ bưng chậu dâu tây vào Duệ Phổ, lúc ấy cô ta cũng đã trồng một chậu cây, hôm nay qua đây để mua thêm một ít nữa, nhân tiện mua một vài hạt giống khác.
Ai nghĩ tới có thể gặp được Lạc Kỳ ở đây.
Còn là đi cùng Tưởng Thịnh Hòa.
Thôi Bồng không vội mua chậu, hạ cửa sổ xe xuống một chút, nhắm điện thoại di động ngay từ hướng lối ra ngoài cửa của cửa hàng bán hoa đầu tiên.
Lạc Kỳ có lẽ không nghĩ tới tất cả mọi chuyện mà em họ của cô đã làm cũng sẽ đổ ngược lại đầu cô.
Cô ta chỉnh thành kiểu ghi hình video, thời khắc đã chuẩn bị xong xuôi.
Đột nhiên một chiếc áo khoác màu đen đi vào ống kính, không nhìn thấy người mặc áo khoác là ai.
"Bộp — bộp —" Hai tiếng đè nén truyền từ nóc xe đến.
"Chụp bậy cái gì đấy? Mở cửa sổ ra!"
Giọng nói của người mặc áo khoác lạnh thấu xương như dao.
Trái tim Thôi Bồng đập thình thịch, đành phải hạ cửa sổ xe.
Cô híp mắt, sao lại quên mất Tưởng Thịnh Hòa có vệ sĩ chứ. Anh là người có tài sản thế này, ra cửa nhất định có vệ đi theo sĩ.
Người mặc áo khoác lui ra sau nửa bước, không nói gì, đưa tay đến bên cửa sổ.
"Tôi không chụp gì cả." Thôi Bồng không tình nguyện dâng điện thoại di động lên.
Vệ sĩ kiểm tra xong, xác nhận trong điện thoại di động không có video và hình ảnh của sếp và Lạc Kỳ, "Tên gì? Công ty nào?"
Anh cho rằng là nhân viên của bộ phận nào đó của Viễn Duy đang hóng hớt tình cảm của sếp.
Lừa cũng không gạt được, xe cô lái là công ty phân phối cho cô, tra một cái là có thể điều tra được.
Đành nói thật: "Tư bản Lăng Gia, Thôi Bồng."
Bên kia, Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ chọn xong chậu bông trở lên xe, vệ sĩ ném điện thoại di động cho cô, "Nếu sau này có hình ảnh không nên tiết lộ bị tiết lộ, cô biết hậu quả rồi đấy."
Nghênh ngang mà đi.
Thôi Bồng hít sâu, đóng cửa sổ xe.
Hôm nay uống nước lạnh cũng bị cấn kẽ răng (*).
(*) Uống nước lạnh cũng bị cấn kẽ răng: xui xẻo tột cùng.
"Tình huống gì vậy?"
Chờ vệ sĩ ngồi vào chỗ điều khiển, Tưởng Thịnh Hòa hỏi.
Vệ sĩ báo cáo: "Người kia nhìn thấy anh và Lạc tổng, là người của Tư bản Lăng Gia, tên Thôi Bồng."
Anh xin chỉ thị: "Xử lý thế nào ạ?"
Tư bản Lăng Gia là của chú Hứa, nhưng Tưởng Thịnh Hòa chưa bao giờ nghe thấy cái tên Thôi Bồng này.
Lạc Kỳ nói: "Em biết. Trước kia từng ở công ty Bùi Thời Tiêu, sau này đến Lăng Gia. Bác Hai em chính là chuyển quyền của chủ nợ cho cô ta."
Nhiều người nhạy cảm liên hệ với nhau như vậy, Tưởng Thịnh Hòa đã đoán được thân phận của Thôi Bồng.
Anh cũng không hỏi gì cả, "Giao cho anh xử lý."
"Không cần." Lạc Kỳ nắm chặt bàn tay của anh, "Em có thể tự xử lý tốt, anh khoan hãy đụng tay, em muốn lấy về thực quyền của Duệ Phổ, cô ta vẫn còn có chút tác dụng."
Tưởng Thịnh Hòa trở tay, nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay, ánh mắt đang hỏi có chắc chưa?
Lạc Kỳ gật đầu, "Yên tâm, cô ta không phải đối thủ của em."
Tư bản Lăng Gia đầu tư cho công ty bố cô, nhất định là Tưởng Thịnh Hòa tìm mối quan hệ, không biết anh đã dùng lợi ích gì để trao đổi với ông chủ của Lăng Gia.
Có thể tiến hành trao đổi, giao tình hẳn là không tồi.
Cô không muốn có mối bận tâm nợ ân tình mà Lăng Gia giúp công ty bố cô, rồi không thể làm gì Thôi Bồng. Cho nên cô không hi vọng Tưởng Thịnh Hòa ra mặt, bây giờ cô cũng không muốn biết ông chủ phía sau Tư bản Lăng Gia là ai, cô sẽ sử dụng cách riêng của bản thân để xử lý Thôi Bồng.
Chờ cô xử lý Thôi Bồng xong mới nói.
Tưởng Thịnh Hòa tôn trọng ý định của cô, lại động viên cô: "Bất kể người nào của Tư bản Lăng Gia, em đều có thể đắc tội."
Cô sẽ không cố ý đắc tội ai.
Quay lại biệt thự, sắc trời đã tối.
Trước kia vào thời gian này, trong nhà rất vắng vẻ, hôm nay có tận mấy người hầu cũng ở phòng khách, ở trong mảnh sân cũng cảm giác trong phòng rất náo nhiệt.
"Trong nhà có chuyện gì vui à?"
Cô nghiêng đầu hỏi Tưởng Thịnh Hòa.
"Em đi xem thử."
Tưởng Thịnh Hòa lại úp mở, anh lấy mấy chậu cây xuống xe giúp cô.
Lạc Kỳ bước nhanh vào biệt thự, người hầu đang trêu chọc hai chú chó con, hai cục tròn nhỏ trắng như tuyết, là hai con Samoyed.
Trong lúc cô vui mừng đến không nói nên lời, Tưởng Thịnh Hòa đi tới bên cạnh cô.
Lạc Kỳ xoay người ôm anh, "Sao anh biết em thích Samoyed?"
Ngay trước mặt nhiều người trong nhà như vậy mà được cô ôm, Tưởng Thịnh Hòa cũng ngại, dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa.
Lạc Kỳ hỏi xong mới chậm chạp hiểu, "Anh hỏi Lạc Vũ à?"
"Ừm." Tưởng Thịnh Hòa vỗ vỗ đầu cô, "Đừng ôm anh mãi chứ, đi ôm chó nhỏ đi."
Lạc Kỳ lại ôm anh thêm một cái nữa mới thả ra, cô thích chó, nhưng trước giờ chưa từng nuôi, lúc ôm trong ngực thì như người mới làm mẹ, vừa kích động vừa vui mừng.
Cả đêm cô đều chăm sóc hai chú chó con, Tưởng Thịnh Hòa cũng giúp một tay.
Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn: [Từ Tô Thành đã về chưa?]
[Ừm, đã về đến nhà.]
[Đến hội sở đánh bài không?]
[Không rảnh.]
Tưởng Thịnh Hòa nhìn hai chú chó con, nói: [Tôi thăng cấp làm bố rồi.]
Tần Mặc Lĩnh: "...!"
Này là lái tên lửa sao.
Bảy năm trước lết mãi không xong, giờ đây một bước lên trời.
[Không phải cậu đang theo đuổi Lạc Kỳ sao? Tình cảm cũng chưa vững chắc, cậu đã làm bố rồi? Cậu học hư từ mấy người trong nhóm chat rồi, học cái gì không học, cứ phải học ai đó chuyện "bố vinh hiển nhờ con"!]
Tưởng Thịnh Hòa: "..."
Tần Mặc Lĩnh: [Dù hế nào đi nữa thì vẫn chúc mừng! Cũng chúc mừng tôi thăng cấp làm chú.]
Tưởng Thịnh Hòa cố ý để cho anh xuyên tạc: [Sau này dẫn con trai tới tìm cậu chơi.]
Tần Mặc Lĩnh: [Không phải hai mươi lăm tháng chín các cậu mới lấy giấy chứng nhận kết hôn sao? Đến nay đã được bao nhiêu tháng đâu mà ngay cả giới tính cũng biết luôn rồi?]
Tưởng Thịnh Hòa cười, chụp ảnh chó con gửi sang đó.
Tần Mặc Lĩnh tức giận đến mức suýt chặn anh, thì ra là nuôi chó con, [Nói thêm mấy chữ thì có thể mệt chết cậu hả?]
Tưởng Thịnh Hòa trở lại chuyện chính: [Cậu ở trong hội sở sao?]
[Ừ.]
Tần Mặc Lĩnh không ép anh, [Nếu cậu không rảnh thì thôi, có rảnh thì đến, có một hạng mục tôi cảm thấy không tồi.]
Tưởng Thịnh Hòa: [Lát nữa tôi sang đó.]
Bây giờ Lạc Kỳ đã có chó con chơi cùng, tạm thời không cần anh.
– –
Bây giờ trừ Tưởng Thịnh Hòa ra, Lạc Kỳ lại có thêm một phần nhớ mong, lúc ra cửa là muốn có thể về nhà sớm.
Một tuần lễ mới bắt đầu, cuộc sống ở Duệ Phổ vẫn rảnh rỗi như thường lệ.
Lạc Kỳ tưới hoa cỏ và chậu bông xong, hái hai trái dâu tây sắp chín, còn chưa kịp đi rửa, Trì Tâm đã gõ cửa đi vào, "Lạc tổng."
Trì Tâm trông không vui như bình thường, có chút quanh co.
"Chuyện gì, em cứ nói thẳng đi."
"... Thôi Bồng lại đến tìm chị, nói có chuyện muốn cùng chị thương lượng."
Lạc Kỳ đã tính đúng là hôm nay Thôi Bồng sẽ đến, nhưng phòng làm việc của cô không hoan nghênh.
"Em chuyển lời cho cô ta, có chuyện thì bảo cô ta tìm Lộ Duệ thương lượng, nếu Lộ Duệ không quyết định được, cũng sẽ báo cáo với chị, cô ta còn chưa đủ tư cách trực tiếp tìm chị."
Cánh cửa phòng làm việc rộng mở, Thôi Bồng ở ngoài cửa không xa, đều nghe rõ ràng mỗi một chữ.
Thôi Bồng cười giễu cợt, ai cao thượng hơn ai chứ.
Cầm văn kiện xoay người rời đi.
Thật sự cho rằng Tưởng Thịnh Hòa sẽ chống đỡ cả đời cho cô ta ư, cô ta không tin một thời gian nữa, vợ của Tưởng Thịnh Hòa sẽ không phát hiện ra dấu vết.
Hôm nay Lộ Duệ ở công ty, Thôi Bồng trực tiếp sang đó tìm anh ta.
Đi vào phòng làm việc liền xin lỗi: "Xin lỗi, lại phải khiến cho anh khó xử rồi." Cô ta để văn kiện lên bàn, "Vu tổng bảo tôi đưa cho Lạc Kỳ, nhưng cô ta không cho tôi vào."
Lộ Duệ lật xem văn kiện, không phải Thôi Bồng không có chuyện gì đi gây sự rồi khiến cho Lạc Kỳ ngột ngạt, phần văn kiện này quả thực rất quan trọng.
"Ngại quá, khiến cho công việc của cô khó xử rồi."
Thôi Bồng cười cười, "Không sao. Anh có thể thông cảm là được."
Cô ta không dừng lại lâu, nói xong công việc liền cáo từ.
"Lộ tổng, anh bận đi."
Cô ta đóng cửa rời khỏi.
Lộ Duệ xoa xoa mi tâm, nghe nói Thôi Bồng đã đến ở tại Bắc Kinh.
Có thể cảm giác được anh ta làm việc theo việc công, mỗi lần cô ta đến, mỗi lần nói chuyện với anh ta đều cẩn thận.
Đeo kính lên, Lộ Duệ cầm tài liệu đi đến phòng làm việc của Lạc Kỳ.
Cửa không khóa, anh ta gõ hai cái rồi đi vào.
"Vu tổng của Tư bản Lăng Gia gửi cho cô." Anh ta để văn kiện lên trên chiếc bàn của cô, ngồi đối diện cô.
Lạc Kỳ đang xem email mà Lệ Nhuỵ nhắn lại, thờ ơ nhìn lướt qua văn kiện trên bàn, "Lộ tổng còn có việc ư?"
"Cho dù cô có ý kiến với Thôi Bồng, trong công việc tối thiểu cũng phải trao đổi bình thường chứ? Cô còn định không gặp cô ta, không giao tiếp với cô ta ư?"
Lộ Duệ không biết rốt cuộc mình đang giúp ai, "Thôi Bồng và Hứa Hướng Ấp có quan hệ thân thích, cô ta gọi Hứa Hướng Ấp là dượng, cô cố gắng hết sức đừng có gây mâu thuẫn với cô ta lúc làm việc."
"Cô ta có mối quan hệ gì, với ai, không liên quan đến tôi."
Lạc Kỳ tiếp tục đọc email, "Tôi sẽ không gặp cô ta, buổi hội nghị giữa các lãnh đạo cấp cao vào trung tuần tháng sau, anh nhớ thông báo cô ta tham dự."