Ngoại truyện (5): Nụ hôn
Một nụ hôn rất nông, môi hai người chạm nhau, cọ xát nhẹ trong giây lát rồi hơi tách ra.
Bàn gỗ ở quán rượu rộng hơn so với bàn ăn bình thường, cô khom lưng, đặt hai tay lên bả vai của Tưởng Thịnh Hòa, chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể..
Ánh đèn chập chờn, nhịp đập rộn ràng bị hơi thở cuốn quanh.
Ngay khi Tưởng Thịnh Hòa cho rằng cô sẽ ngồi xuống, Lạc Kỳ lại một lần nữa hôn lên, cố gắng dùng đầu lưỡi đẩy môi anh ra. Từ khi kết hôn đến nay, cô chưa bao giờ táo bạo và chủ động như vậy.
Kỹ năng hôn của cô ở mức trung bình, cộng với việc có một cái bàn ở giữa, nụ hôn sâu không thành công như mong đợi.
Lạc Kỳ áp trán vào má anh, tự cười một mình, nhưng lại không cho anh cười.
Tưởng Thịnh Hòa nhẹ nhàng giữ đầu cô, mặt cô áp sát vào anh, anh cụp mắt xuống, "Không hôn nữa à?"
Lạc Kỳ lắc đầu, "Về nhà."
"Lỗi tại anh."
Cô thất bại là do anh phối hợp không tốt, cô hôn bất ngờ nên anh không phản ứng kịp, Tưởng Thịnh Hòa thấp giọng dỗ dành cô: "Về nhà thử lại đi."
Anh nói: "Anh sẽ dạy em."
Cơ thể của Lạc Kỳ bị treo lơ lửng ở phía trên bàn gỗ, giữ tư thế này lâu nên eo cảm thấy không thoải mái, vì vậy cô từ trên người anh đứng lên. Miệng lưỡi khô khốc, cô uống một hơi hết nửa cốc nước trái cây, nghĩ đến cảnh vừa rồi hôn anh như vậy, trái tim cô đập thình thịch.
Uống cạn đáy, Tưởng Thịnh Hòa rót đầy cho cô, cô không uống nước trái cây của mình, vươn tay cầm lấy nửa ly của anh, nhấp vài ngụm rồi trả lại cho anh.
Tưởng Thịnh Hòa cười, đặt ly của mình vào tay cô, "Cho em hết đấy."
Bị nụ hôn vừa rồi cắt ngang, đang nói tới vấn đề gì hai người không còn nhớ rõ.
Tưởng Thịnh Hòa hợp lý hóa suy nghĩ của mình, "Đừng nói về chuyện khác nữa, nói về hai chúng ta đi."
Lạc Kỳ đưa ly trà trái cây cho anh, gật đầu, để anh nói trước, "Em không biết nói từ đâu."
Tưởng Thịnh Hòa vẫn luôn muốn hỏi cô: "Trong một năm yêu nhau, anh có làm gì sai khiến em tức giận không? Hay là có làm gì khiến em tủi thân."
"Chỗ nào cũng tốt hết."
"Không cần bởi vì hôm nay là sinh nhật anh, em phải để ý đến tâm trạng của anh mà không nói thật."
"Không." Lạc Kỳ đặt ly xuống, vòng qua bàn rồi ngồi xuống bên cạnh anh, "Nếu như anh khăng khăng muốn tìm lỗi thì cũng có, hôm nay anh không cho em ngồi ở bên cạnh anh."
Cô quay sang anh, ôm lấy vòng eo rắn chắc mà thon gọn của anh, sau vài giây rồi lập tức mỉm cười buông ra."Lần sau hai chúng ta đi ăn riêng, em sẽ ngồi cạnh anh."
"Được, anh nhớ rồi." Tưởng Thịnh Hòa lại cầm tay cô đặt lên eo anh, "Hôm nay là anh sơ suất, cho nên đêm nay em có thể ôm rồi dựa vào anh suốt."
Lạc Kỳ xoay đầu nhìn lại phía sau, không có ai chú ý đến một góc này của bọn họ, ánh sáng mờ nhạt, cô ôm anh thật chặt.
"Tưởng tổng, sinh nhật vui vẻ. Đây là lời chúc đến từ trợ lý cũ."
"Chồng, sinh nhật vui vẻ."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, cười hỏi: "Câu phía sau đến từ ai?"
"Từ Lạc Kỳ của anh."
– –
Tưởng Thịnh Hòa là một người thầy tận tâm, nói về nhà muốn dạy cô cách hôn sâu, nâng cao kỹ năng hôn của cô, một giây cũng không chậm trễ. Sau khi tắm xong, Lạc Kỳ bị anh ôm đến bên giường, hai người chui vào trong chăn.
Tưởng Thịnh Hòa xoa xoa khóe môi của cô, "Em tự nghĩ trước hay anh dạy em trước?"
Lạc Kỳ: "Tắt đèn trước đi."
"..." Anh cười, tắt chiếc đèn sàn.
Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu, Lạc Kỳ nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Không giống ở trong quán rượu, nơi có một chiếc bàn ngăn cách giữa hai người, còn lo lắng có thể bị khách hàng khác nhìn thấy hay không. Không có rào cản tâm lý, không cần sự dạy bảo của anh, cô túm lấy cổ anh, chặn môi anh.
Đẩy mở hàm răng, quấn lấy môi của đối phương.
Trước kia đều là Tưởng Thịnh Hòa hôn sâu cô, cô đáp lại anh. Tối nay cô là người chủ động, trái tim của hai người đều đập dồn dập, bứt rứt không yên.
Trời đất tối sầm.
Ngón tay cô luồn qua tóc anh.
Khi sắp thiếu dưỡng khí, họ mới lưu luyến mà tách ra.
Lạc Kỳ điều chỉnh hơi thở, nỉ non: "Em yêu anh."
Tưởng Thịnh Hòa mở chân của cô, vùi đầu hôn xuống.
Đôi môi anh dịu dàng đến mức làm Lạc Kỳ vứt bỏ hết áo giáp đầu hàng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cơ thể dường như không còn là của cô nữa, chân bị anh kẹp chặt đau nhức đến mức không dám nhúc nhích. Cũng may hôm nay là thứ bảy nên cô không phải đến công ty.
Tưởng Thịnh Hòa nói chuyện đến Tô Thành với cô, không đề cập đến ngôi nhà, "Đi để bàn bạc một số việc, tối mai anh sẽ trở về."
Trong các chuyến công tác, trước giờ Lạc Kỳ không bao giờ đi tiễn anh, sau khi thức dậy chỉ đơn giản là thu dọn một số hành lý giúp anh.
Tưởng Thịnh Hòa không có ở nhà, Đâu Đâu và Mê Mê cũng ở Tô Thành, trong nhà đột nhiên trở nên vắng vẻ. Sáng hôm sau, Lạc Kỳ đến công ty tăng ca.
Xe hơi rẽ vào bãi đậu xe của cao ốc Viễn Duy, Lạc Kỳ không khỏi nghĩ ban đầu Tưởng Thịnh Hòa quay về gặp cô, không biết là dừng xe ở chỗ nào, cũng không biết chờ cô bao lâu.
Mười giờ sáng, Tưởng Thịnh Hòa gặp chủ nhà – ông Hồ.
Ông Hồ đã ngoài năm mươi tuổi, ngoại hình có hơi mập nhưng trông rất dễ gần, ông niềm nở mời Tưởng Thịnh Hòa và Lục Bách Thanh đi đến phòng làm việc của mình.
Theo Lục Bách Thanh tìm hiểu, ông Hồ điều hành hai nhà máy quy mô cỡ trung, cả hai đều mang lại lợi nhuận, trong tay ông quả thật không thiếu tiền. Vị trí căn biệt thự mà ông đang ở cao cấp hơn so với nhà của Lạc Kỳ một bậc, không giống nhìn trúng ngôi nhà của Lạc Kỳ đến nỗi không muốn buông tay.
"Mời uống trà." Ông Hồ rót hai tách trà cho hai người họ.
Tưởng Thịnh Hòa không thích vòng vo, "Mạo muội hỏi một chút, chú có nguyên nhân bất đắc dĩ gì sao? Nếu là vấn đề tiền bạc thì đều không thành vấn đề."
Ông Hồ có mười phần bối rối, ông không ngờ đối phương lại đặc biệt từ Bắc Kinh đến nói chuyện trực tiếp với mình vì một ngôi nhà, lễ độ và thành ý đều có đủ.
Còn là vì muốn mua lại căn nhà cho bố mẹ vợ.
Ông bất đắc dĩ cười một tiếng, "Nói thật với cậu, không phải tôi không muốn bán, cũng không phải là vấn đề về tiền bạc. Xin lỗi, chuyện khác thì tôi không tiện nói nhiều."
Tưởng Thịnh Hòa nói thẳng không cố kỵ: "Có phải có người khác nhìn trúng ngôi nhà này, bởi vì một vài nguyên nhân mà chú luôn giữ thay người ta?"
Ông Hồ chỉ cười, không nói lời nào.
Tưởng Thịnh Hòa hiểu ra, uống xong tách trà kia thì tạm biệt, "Làm phiền chú rồi."
"Không sao, khiến cho cậu phí công đi xa như vậy, thật sự xin lỗi."
Ông Hồ tiễn hai người họ xuống tầng dưới của tòa nhà văn phòng.
Vào trong xe, Lục Bách Thanh hỏi anh: "Cậu muốn đi tìm Bùi Thời Tiêu sao?"
"Anh cũng nghĩ là anh ta à?"
"Trừ anh ta ra thì còn có thể là ai khác được chứ."
Tưởng Thịnh Hòa trả lời câu hỏi trước đó của Lục Bách Thanh, "Tôi không tìm anh ta." Nếu mấy lần trước, nếu không phải Bùi Thời Tiêu tìm tới anh trước, anh cũng sẽ không nói thêm lời nào với Bùi Thời Tiêu.
Dù sao đó cũng là quá khứ của Lạc Kỳ, cho dù anh có không thích thế nào đi chăng nữa, thì sự tôn trọng cơ bản miễn cưỡng cũng có thể đạt được.
Có một người thích hợp để nói chuyện này với Bùi Thời Tiêu, chủ khách sạn Tô Thành – Triệu tổng, bố mẹ Bùi Thời Tiêu và Triệu Tổng quen biết nhiều năm, ông còn chứng kiến cả quá tr Bùi Thời Tiêu lớn lên.
Anh và Triệu tổng hợp tác xây dựng sảnh tiệc cưới 5D, gần đây họ thường xuyên liên lạc với nhau.
Tưởng Thịnh Hòa gọi cho Triệu tổng, giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Triệu Tổng nghe xong thì thở dài, "Không giấu gì cậu, sảnh lớn bữa tiệc ngày mười bảy tháng mười hai năm đó, nó vẫn còn giữ lại, cố chấp cái gì không biết."
Ngay cả bản thân Bùi Thời Tiêu cũng không biết bản thân mình đang cố chấp điều gì.
Còn có ý nghĩa hay không.
Bùi Thời Tiêu qua một người bạn có xem được Lạc Kỳ đăng bài viết công khai mối quan hệ với Tưởng Thịnh Hòa ở trong vòng bạn bè, cô vẫn luôn ở đây, bất luận kiếp này hay kiếp sau.
Anh ta giống như nổi điên, suy nghĩ rằng lúc đó cô có nhớ đến anh ta không?
Cho dù chỉ là một chút.
Ngày hôm đó, tim như bị dao cắt, trong lúc họp những người khác nói cái gì, anh ta một chữ cũng không nghe lọt tai.
Anh ta cho rằng sẽ không có ai yêu cô giống như anh ta nữa. Anh ta hối hận và tự hỏi vô số lần, nếu sau khi chia tay, anh bỏ hết lòng tự trọng để ở lại cầu xin cô tha thứ, thì liệu bọn họ còn có khả năng nào nữa không?
Lúc Bùi Thời Tiêu dùng bữa với đối tượng xem mắt ở trong nhà hàng, thì nhận được cuộc gọi từ Triệu Tổng. Đây là buổi hẹn hò xem mắt thứ ba mà mẹ anh ta sắp xếp trong những tháng gần đây.
Tâm đã chết lặng, cũng không muốn tranh luận với mẹ nữa, mẹ sắp xếp thì anh ta sẽ đến, cùng đối phương dùng cơm, trò chuyện vài câu, ngay cả đối phương tên gì cũng không nhớ, cũng không nhìn kỹ dáng dấp của đối phương ra sao, lần sau gặp phải ở trên đường có khi cũng không nhận ra được.
"Chú Triệu, có chỉ thị gì ạ?"
"Biệt thự trước đây của nhà Lạc Kỳ là do một vị họ Hồ đứng tên, cháu biết không?"
Bùi Thời Tiêu im lặng một lúc, "Tưởng Thịnh Hòa nhờ chú đến khuyên bảo cháu?"
Triệu tổng không đáp, hỏi ngược lại: "Cháu định làm gì với ngôi nhà đó?"
Lại là một hồi trầm mặc.
"Nói không chừng ngày nào đó bọn họ chia tay thì sao."
"Chuyện đó có liên quan đến cháu ư? Cháu nghĩ Lạc Kỳ sau khi ly hôn rồi sẽ trở về với cháu sao?"
"Sẽ không đâu."
Anh ta chẳng qua chỉ nghĩ về nó mà thôi, nếu như có thể thì sao?
Ngôi nhà kia là sợi dây liên kết cuối cùng giữa anh ta và Lạc Kỳ, giống như phòng tiệc ngày mười bảy tháng mười hai, cảnh còn người mất, đã sớm không còn ý nghĩa, đều do sự cố chấp của anh mà ra.
"Đừng lừa mình dối người nữa." Triệu Tổng nhìn thấy anh ta như vậy thì không đành lòng," Mẹ cháu cũng không dễ dàng gì, cháu xem cháu như vậy sẽ khiến ai thất vọng đây? Sảnh tiệc giữ lại cho cháu hai năm rồi, sau này chú cũng không giữ nữa. Còn nhà của Lạc Kỳ, cháu bảo lão Hồ bán đi. Chú nghe nói khách sạn tiệc cưới ban đầu là một mình Lạc Kỳ đi đặt. Trong nhà cháu ai cũng đều coi thường con bé, xem thường nhà con bé, con bé cũng vì cháu mà cái gì cũng chịu đựng. Mấy năm trước chú và Lạc Kỳ từng ăn một bữa cơm, trên bàn rượu nói về chuyện các cháu yêu xa, con bé nói sau khi két hôn sẽ chuyển đến Thượng Hải. Đó là vì nhân nhượng cháu nên mới đi. Trước kia cháu không trân trọng, vậy giờ tốt nhất nên buông bỏ đi."
Triệu Tổng trực tiếp cúp máy.
Bùi Thời Tiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Sau khi bình tĩnh lại, anh tìm được một số đã lâu không liên lạc, gửi một tin nhắn: [Ông muốn bán nhà cho ai cũng được, không cần giữ nữa.]
Ông Hồ thấp thỏm bất an: [Tôi đã nói điều gì không nên nói sao?]
Ông Hồ và nhà họ Bùi có kinh doanh qua lại, ông không muốn đắc tội Bùi Thời Tiêu, cũng không có khả năng đắc tội với anh ta.
Bùi Thời Tiêu: [Hợp tác sẽ không bị ảnh hưởng.]
Cho dù anh ta vì vậy mà cắt đứt hợp tác với ông Hồ, thì ngày hôm sau Tưởng Thịnh Hòa có thể đưa đơn đặt hàng cho ông. Không cần thiết, cũng không có ý nghĩa.
Mười hai năm, cảnh tượng anh ta nhìn thấy Lạc Kỳ trong con hẻm nhỏ giống như chỉ mới là ngày hôm qua.
– –
Xế chiều hôm đó, Tưởng Thịnh Hòa và ông Hồ ký hợp đồng mua bán, thứ hai mới có thể hoàn thành thủ tục, anh ủy thác cho luật sư xử lý, ngôi nhà được để dưới tên của bố mẹ vợ.
Anh nói chuyện này với bố vợ, luật sư sẽ liên lạc họ sau.
"Bố, căn nhà này là con mua cho Lạc Kỳ, bố mẹ không cần có gánh nặng trong lòng. Nếu bố mẹ thích ở trong con ngõ hẻm, thì có thể ở vào mùa xuân thu, phong cảnh ở đó rất đẹp. Mùa đông và mùa mưa thì sang biệt thự ở. Sau này con và Lạc Kỳ có con, sẽ ở biệt thự cho rộng rãi."
Cho dù lấy lý do như vậy nhưng Lạc Trí Khâu thật lâu vẫn không có cách nào bình tĩnh nổi, ban đầu bán nhà xong, ông đã nhiều lần nằm mơ thấy mình có thể trở lại ngôi nhà đó một lần nữa.
Ông âm thầm thở dài một hơi, "Thịnh Hòa, bố chắc hẳn đã từng gặp qua con rồi. Sau ca phẫu thuật lần thứ hai, cơ thể bố vẫn chưa hồi phục. Ở văn phòng luật sư, lúc ấy con cũng là vì chuyện của bố đúng không?"
Tưởng Thịnh Hòa hơi ngừng lại, "Bố, tất cả đều đã qua rồi. Chúng ta đừng nói về chuyện quá khứ nữa."
Khóe mắt Lạc Trí Khâu ươn ướt, "Được, không nhắc nữa."
Sau khi hoàn thành xong chuyện nhà, Tưởng Thịnh Hòa vội đến ga tàu cao tốc.
Anh gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ để báo cáo: [Xe sắp khởi hành rồi.]
Lạc Kỳ còn tăng ca ở công ty, [Em đi đón anh.]
Chỉ tách ra có một ngày, nhưng loại nhớ nhung này giống như ngày đầu tiên cô đến Duệ Phổ làm việc.
Đến trước một tiếng, cô đậu xe rồi đợi anh ở lối ra.
Tưởng anh và Tiểu Khương cùng đi công tác, Lạc Kỳ nhìn thấy anh ở trong đám đông cũng không chạy tới, cô kiên định đứng đợi anh đến, nghiêng đầu nhìn về phía sau anh nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Tưởng Thịnh Hòa chầm chậm đi đến bên cạnh cô, một tay đẩy vali, một tay ôm cô đến trước mặt, "Chỉ có một mình anh đi thôi."
"Sao anh không nói sớm." Lạc Kỳ nhìn xung quanh, không có ai để ý, lén hôn lên mặt anh một cái.