Tưởng Tư Tầm phát hiện ra, từ khi Tưởng Thịnh Hòa bước vào phòng bệnh, rõ ràng Lạc Kỳ đã trở nên ít nói hơn, việc từ trước tới giờ cô luôn e dè ông chủ Tưởng Thịnh Hòa này, anh biết rõ.
"Đi thôi, ra ngoài uống một ly." Anh ra hiệu cho Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa không bày tỏ ý kiến, ăn thêm một miếng dưa hấu nhỏ.
Tưởng Tư Tầm đặt ly nước xuống, "Lạc Kỳ, lại làm phiền em ngồi đây trò chuyện với mẹ anh."
Lạc Kỳ cười cười, "Không cần khách sáo. Là việc em nên làm."
Từ lúc Tưởng Thịnh Hòa vừa vào phòng bệnh, cô đã mong anh có thể nhanh chóng rời đi. Có anh ở đây, cô cảm thấy không được thoải mái. Không ai muốn gặp ông chủ của mình sau giờ làm việc cả.
Tưởng Thịnh Hòa cũng không ngờ rằng cách vài bước chân, người con gái mà anh vẫn luôn yêu thầm trong lòng, giờ phút này lại đang oán thầm anh.
Ăn xong miếng dưa hấu thứ hai, anh cùng Tưởng Tư Tầm rời khỏi phòng bệnh.
"Đi đâu đây?" Tưởng Tư Tầm hỏi.
Tưởng Thịnh Hòa không có chủ đích: "Tùy."
"Chắc sẽ không đến quán bar nhỉ?" Tưởng Tư Tầm cảm thấy không ổn, "Mẹ anh còn nằm trong bệnh viện, chúng ta mà đến quán bar sẽ bị mắng là bất hiếu. Tìm một nhà hàng đặc sản là được."
Điều anh nhớ nhất khi còn ở nước ngoài không chỉ là người thân, mà còn là những món xào trong nước.
"Xe cậu lái đi. Đường xá ở đây cậu quen thuộc hơn anh."Anh ta đưa chìa khóa xe cho Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa không nhận lấy, "Bảo tài xế lái xe."
"Để tài xế lái cũng được nhưng hai chúng ta có một người phải ngồi trên nóc xe đấy."
Tưởng Thịnh Hòa lúc này mới nhìn logo chìa khóa xe, là xe thể thao, "Xe của Tần Mặc Lĩnh à?"
"Ừ."
Ở trong nước Tưởng Tư Tầm không có xe, mỗi lần về nước anh không lái xe của Tưởng Thịnh Hòa mà lái xe của Tần Mặc Lĩnh. Anh và Tần Mặc Lĩnh quen biết nhau cũng qua Tưởng Thịnh Hòa.
Tần Mặc Lĩnh là bạn học của Tưởng Thịnh Hòa, từ mẫu giáo đến tiểu học đều cùng chung lớp, từ nhỏ đã thân với nhau, một người gây chuyện thì nhất định sẽ kéo người kia xuống nước theo.
Tần Mặc Lĩnh còn là một cổ đông lớn khác của Viễn Duy, một phần ba vốn góp của Viễn Duy đều đến từ anh.
Trên đường đi, Tưởng Tư Tầm định vị địa chỉ nhà hàng tư nhân rồi gửi cho Tần Mặc Lĩnh, [Cùng đến đi.]
Tin nhắn gửi đi, anh nói chuyện phiếm cùng Tưởng Thịnh Hòa: "Nghe nói gần đây Tần Mặc Lĩnh cũng bị gia đình sắp xếp cho đi xem mắt."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm vào đèn tín hiệu phía trước, "Không phải vừa lúc hai người có thể trao đổi cảm nhận hay sao?"
Tưởng Tư Tầm chống cằm, không chấp nhặt với anh, nói theo: "Quả thực cũng định như vậy."
Anh đột nhiên nhớ ra, "Ban nãy hỏi cậu, sao cậu không trả lời?"
Tưởng Thịnh Hòa thờ ơ: "Hỏi gì?"
Tưởng Tư Tầm nhẫn nại nhắc nhở anh: "Ở phòng bệnh anh đã hỏi cậu đó."
Lúc ở trong phòng bệnh hỏi anh vấn đề kia, có nghĩ tới chuyện cướp lại Lạc Kỳ không.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi ngược lại: "Anh thấy sao?"
Ngữ khí này, chính là muốn cướp.
"Nếu cậu chưa từng nghĩ đến, anh sẽ ở cùng phe giúp cậu đi cướp, dù sao anh cũng không có đạo đức lắm."
Nếu đã từng nghĩ qua thì thôi.
Về phần muốn cướp nhưng cuối cùng lại không giành lại nữa, Tưởng Tư Tầm không cần hỏi cũng biết, Bùi Thời Tiêu không cho anh cơ hội.
Nếu Bùi Thời Tiêu đối xử không tốt với Lạc Kỳ, Lạc Kỳ sống không vui vẻ thì Tưởng Thịnh Hòa sẽ dùng hết mọi thủ đoạn chia rẽ đôi tình nhân nhỏ bọn họ. Nhưng hết lần này tới lần khác Bùi Thời Tiêu đều hết lòng với Lạc Kỳ, không ai bắt bẻ được.
Đại khái Tưởng Thịnh Hòa chỉ có thể không cam lòng và khó chịu khi không cướp được người ta.
Lần này Tưởng Tư Tầm về nước mới biết được, Lạc Kỳ đã đính hôn, hôn lễ cũng đã định vào tháng mười hai.
"Sang năm cậu có kế hoạch gì không?" Anh ta thăm dò.
Tưởng Thịnh Hòa liếc anh ta một cái: "Sợ em nghĩ không thông sao? Không đến mức đó đâu."
Việc Lạc Kỳ kết hôn, anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Với tình cảm của cô và Bùi Thời Tiêu, chuyện kết hôn không sớm thì muộn cũng sẽ đến.
Tưởng Tư Tầm tự trêu mình: "Là anh lo lắng vô cớ rồi."
Tưởng Thịnh Hòa nói đến dự định sang năm, đương nhiên không phải về tình cảm, "Công nghệ y tế Viễn Duy có đối thủ cạnh tranh tiềm năng, công ty bên kia phát triển nhanh chóng. Đối với Viễn Duy sẽ có sự uy hiếp, không thể coi thường."
Công nghệ y tế Viễn Duy là một công ty con hoàn toàn thuộc sở hữu của Tập đoàn Viễn Duy, hoạt động kinh doanh cốt lõi là in 3D, chuyên về khoa chỉnh hình và răng miệng.
Tưởng Tư Tầm đồng ý: "Vậy thì thu mua thôi."
Không lâu sau, chiếc xe thể thao đã đậu trong sân của một nhà hàng tư nhân.
Tần Mặc Lĩnh đã ở trong phòng riêng, gọi hai món ăn, một mình ung dung chậm rãi dùng bữa trước.
Tưởng Tư Tầm: "...Cậu không biết xấu hổ à? Người còn chưa đến đủ đã động đũa trước rồi?"
Tưởng Thịnh Hòa đã sớm quen với chuyện này nên cũng không thấy lạ, kéo ghế ngồi xuống.
Tần Mặc Lĩnh nhướng mắt, "Em có gì mà phải xấu hổ?"Anh đã đánh bài suốt một đêm, sáu giờ sáng mới ngủ, ngủ một giấc đến chiều, đây là bữa cơm đầu tiên của ngày hôm nay.
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy menu trên bàn xem danh sách món ăn, đã lâu ngày không tới, nhà hàng tư nhân đã thay đổi thực đơn mới, có cập nhật món ăn.
Tưởng Tư Tầm không ngồi xuống mà đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra hút thuốc.
Vừa xuống máy bay đã bị cậu ba xách đi xem mắt, xem mắt xong lại đến bệnh viện, cả một ngày đều không tìm được cơ hội hút thuốc.
Châm thuốc xong, anh rất hứng thú hỏi Tần Mặc Lĩnh: "Nghe nói tháng này cậu có đi xem mắt?"
Tần Mặc Lĩnh: "Có tháng nào mà em không đi sao?"
Tưởng Tư Tầm cười ha ha.
Tần Mặc Lĩnh nói cũng không khoa trương, người nhà anh tích cực không biết mệt mỏi sắp xếp các buổi xem mắt cho anh, mới một lần không đi, bản thân anh cũng quên mất mình có bao nhiêu đối tượng xem mắt.
Môn đăng hộ đối, đều là vì chữ "lợi ích", không có gì thú vị.
Hút một điếu thuốc xong, Tưởng Thịnh Hòa vẫn đang xem thực đơn.
Tưởng Tư Tầm nhíu mày, "Trên thực đơn có thể nhìn ra vàng sao?"
Tưởng Thịnh Hòa dường như không nghe thấy, không đáp lại.
Tưởng Tư Tầm chậm rãi phun ra một ngụm khói cuối cùng, dập tắt tàn thuốc rồi đi tới, quét mắt qua thực đơn, rốt cuộc cũng biết vì sao Tưởng Thịnh Hòa lại có hứng thú với thực đơn mới như vậy, "Có đặc sản của Tô Thành à?"
"Ừm." Tưởng Thịnh Hòa chọn mấy món ăn rồi đặt thực đơn xuống.
Tưởng Tư Tầm ngồi xuống, nhìn chằm chằm người em họ trong nửa giây, "Mang cho Lạc Kỳ một phần chứ?"
"Không cần thiết." Tưởng Thịnh Hòa nhắc nhở Tưởng Tư Tầm, cũng là cảnh cáo chính mình, "Cô ấy sắp kết hôn rồi, quấy rầy cô ấy không hay đâu."
"Được, hiểu rồi." Chỉ có trong chuyện của Lạc Kỳ là Tưởng Tư Tầm chưa bao giờ dám đùa giỡn. Tưởng Thịnh Hòa nói cái gì thì chính là cái đó, anh chưa bao giờ phản bác.
Ăn cơm xong, Tưởng Thịnh Hòa từ nhà hàng tư nhân trực tiếp trở về chỗ ở của mình, ngày mai đi công tác nước ngoài, phải dậy sớm đến sân bay, anh không đến bệnh viện nữa.
Nếu Lạc Kỳ không có ở đó, khả năng anh sẽ đến thăm dì một lần nữa.
—
Mãi cho đến ngày 7 tháng 6, bất kể là ở phòng bệnh viện hay trong các cuộc họp cấp cao của công ty, Lạc Kỳ cũng chưa gặp lại Tưởng Thịnh Hòa.
Trong lúc thư ký Cư gọi điện thoại cho cô, hỏi cô một số thông tin về chứng minh thư để đặt vé tàu cao tốc đến Tô Thành.
Lạc Kỳ thuận tiện hỏi một câu, khách sạn đặt ở đâu.
Thư ký Cư dựa theo chỉ dẫn của Tưởng Thịnh Hòa, đặt một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố. Trong thành phố cái gì cũng tốt, chỉ là chuyện kẹt xe có hơi nghiêm trọng. Ông chủ đi công tác từ trước đến nay không thích ở nơi náo nhiệt, chỉ có lần này là ngoại lệ, nói muốn gặp một người bạn nên đã ở trung tâm thành phố cho thuận tiện.
Lạc Kỳ vừa nghe tên địa chỉ khách sạn, cách nhà cô một đường thẳng không đến năm trăm mét, buổi tối có đủ thời gian để về nhà.
Thư ký Cư chỉ biết Lạc Kỳ là người Tô Thành, không rõ nhà cô ở đâu.
"Nhà của em không xa khách sạn sao? Chuyến đi này không quá gấp, nếu không xa, em cứ về nhà một đêm."
Lạc Kỳ nói thật: "Rất gần ạ, đi bộ mười phút là đến." Cô chủ động đề xuất: "Buổi tối nếu không có tiệc, để em làm hướng dẫn viên địa phương, đưa chị đi dạo xung quanh."
Thư ký Cư không khách khí, "Nhất định sẽ nhờ cậy em rồi."
Cô lại nói: "Tối mùng 8 không có tiệc, là lịch trình riêng của Tưởng tổng. Tưởng tổng đã có sắp xếp riêng nên sẽ cho chúng ta nghỉ, không cần đi theo. Buổi tối hai chúng ta có thể đi mua sắm, đi dạo xong thì em có thể về nhà."
Lạc Kỳ cảm thấy không ổn, nếu là đi công tác với Tưởng Nguyệt Như, cô có thể lấy việc công làm việc tư, nhưng lần đầu tiên cùng ông chủ đi công tác, vẫn nên để lại ấn tượng tốt với ông chủ, "Em sẽ về nhà thăm bố mẹ nhưng không ở lại, em về khách sạn ở."
Thư tịch Cư thuyết phục để cô yên tâm về nhà bởi chỉ trong giờ làm việc Tưởng Thịnh Hòa mới yêu cầu nghiêm khắc với các cô, ngoài công việc thì anh tương đối thông cảm cho cấp dưới, chuyện đi công tác này thường cho các cô nghỉ nửa ngày, tùy ý các cô có thể gặp gỡ bạn bè hoặc đi dạo các khu danh lam thắng cảnh, hơn nữa trong khoảng thời gian nghỉ này Tưởng Thịnh Hòa cũng chưa bao giờ có việc tìm các cô.
Cô tự nói: "Lúc trước có lần về quê chị công tác, Tưởng tổng còn chủ động đề nghị để chị về nhà thăm bố mẹ. Cho nên em cứ yên tâm về nhà một buổi tối và thêm một buổi sáng, chiều mùng 9 chúng ta có một cuộc họp, em chỉ cần đảm bảo rằng sẽ đến cuộc họp đúng giờ."
Lạc Kỳ cảm kích: "Cảm ơn thầy."
"Cũng không phải công lao của chị, muốn cảm ơn thì em hãy cảm ơn ông chủ Tưởng." Thư ký Cư khoe khoang nói: "Nhưng mà tiếng "thầy" này của em chị thích nghe. Chị đang bận, tạm biệt nha."
Cô cười rồi cúp máy.
Sau đó Lạc Kỳ báo tin tức tốt này cho mẹ biết, chiều ngày mùng tám cô đến Tô Thành, buổi tối sẽ về nhà ở.
Mẹ cô hỏi: [Thời Tiêu có rảnh trở về không? Các con phải mau chóng đi chọn váy cưới, may thủ công cũng phải mất ba bốn tháng, có gấp rút thì trước tháng mười một mới xong được, ngoài ra nếu có chỗ nào không vừa ý còn có thể kịp thời sửa.]
Lạc Kỳ không hỏi Bùi Thời Tiêu, gần đây mỗi ngày anh đều tăng ca, mỗi lần gọi video đều là ở công ty, [Anh ấy không rảnh.]
Mẹ: [Mẹ đi cùng con, con chụp ảnh cho Thời Tiêu xem.]
Lạc Kỳ: [Được á.]
Mẹ cô còn không quên nhắc nhở: [Trước khi trở về nhớ mang sẵn ô trong túi, năm nay vào mùa sớm.]
Lạc Kỳ: [Trong túi con vẫn luôn luôn có ô mà.]
Bất giác, năm nay đã trôi qua được một nửa, lại đến mùa mưa, hàng năm đến thời điểm này, ngôi nhà cũ trong ngõ của cô sẽ bị ẩm ướt, tỏa ra mùi mốc nhàn nhạt.
Bố mẹ luôn luôn tìm cách để khử ẩm, nhưng ngôi nhà cũ gần sông, vào mùa hè, nước sông dâng cao lên, hiệu quả khử ẩm không rõ ràng.
Đầu năm nay, sau khi đính hôn với Bùi Thời Tiêu, mẹ còn cố ý dặn dò cô, bảo hai tháng 6 và 7 này, cô cố gắng đừng dẫn Bùi Thời Tiêu về nhà ăn cơm, sợ anh không quen mùi ẩm ướt kia.
—
Ngày 8, bầu trời Bắc Kinh vô cùng quang đãng.
Lạc Kỳ chỉ mang theo một vali cỡ nhỏ, xuất phát sớm đến nhà ga, đến Tô Thành thì đi tàu cao tốc sẽ thuận tiện hơn máy bay, phong cảnh dọc đường cũng không tồi.
Đến nhà ga, cô đẩy vali đến phòng chờ ở ghế thương gia.
Xa xa, cô chú ý tới bóng dáng thẳng tắp trước cửa phòng chờ. Tầm mắt bị hấp dẫn không phải bởi vì người nọ vai rộng chân dài, mà là cảm giác áp bách đến từ tâm lý mỗi khi nhìn thấy ông chủ.
Tưởng Thịnh Hòa đeo kính râm, đang gọi điện thoại.
Không biết tại sao, anh bỗng nhiên quay mặt sang nhìn về phía cô.
Những người phụ nữ khác đi ngang qua nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa, cảm nhận được hơi thở quyến rũ đầy nam tính của anh, nhưng Lạc Kỳ lại không có tâm trạng thưởng thức đó, điều duy nhất trong lòng cô nghĩ bây giờ chính là, cô đến muộn hơn ông chủ.
Tưởng Thịnh Hòa vừa hay kết thúc cuộc gọi, hạ điện thoại di động từ bên tai xuống.
Anh đứng ở cửa không phải cố ý chờ cô, mà ban nãy nhận được điện thoại từ người nhà, trong phòng chờ có mấy cấp dưới ở đây, có vài lời không tiện nói trước mặt bọn họ.
Lạc Kỳ chào hỏi: "Tưởng tổng."
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, "Vào đi."
Thư ký Cư cùng mấy đồng nghiệp ngồi cùng một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện phiếm, thấy cô tiến vào liền vẫy tay với cô.
Lạc Kỳ đặt vali bên cạnh chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh thư ký Cư.
Thư ký Cư chỉ chỉ đôi giày đế bằng trên chân mình, nháy mắt với cô.
Lạc Kỳ cười, trong nháy mắt hiểu được, mang giày đế bằng đến Tô Thành để thuận tiện đi dạo phố.
Chuyến đi Tô Thành lần này, tính cả cô là có tổng cộng năm người, vừa đủ một toa xe.
Lên tàu, mấy người nhóm thư ký Cư không ngồi theo số vé mà tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Cô là người của Tưởng Nguyệt Như, đối với bọn họ xem như là người ngoài, họ rất khách sáo với cô, để lại hai chỗ ngồi độc lập tốt nhất cho cô và Tưởng Thịnh Hòa.
Cô không vội vàng đi qua, chỉ đi phía sau Tưởng Thịnh Hòa, chờ ông chủ chọn chỗ ngồi trước.
Tưởng Thịnh Hòa biết Lạc Kỳ thường xuyên ngồi trên chuyến tàu cao tốc này, cảnh sắc ven đường không biết đã xem qua bao nhiêu lần, có lẽ đã sớm không có hứng thú, nói không chừng trên đường cũng chẳng buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh vẫn để lại chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ tương đối tốt một chút cho Lạc Kỳ, tự mình ngồi sang một bên.
Lạc Kỳ cất vali xong, đang nghĩ xem làm thế nào để giết thời gian.
Chuyến tàu này không phải là kiểu hiện đại, chỗ ngồi không có tính riêng tư, bất luận làm cái gì, ông chủ bên cạnh cũng thấy rõ ràng.
Cô không có ý định giả vờ tích cực làm việc trước mặt ông chủ, ông chủ liếc mắt một cái là sẽ bị nhìn thấu, vì thế lấy máy tính bảng ra xem phim.
Đeo tai nghe lên, có lẽ là theo thói quen, Lạc Kỳ mở bộ phim đã xem được bốn lần trong bộ sưu tập ra.
Hôm nay là lần thứ năm.
Đây là một bộ phim nhỏ, năm ra rạp cô vẫn còn học ở nước ngoài, Bùi Thời Tiêu cùng cô đến rạp chiếu phim xem hai lần, chỉ đơn thuần là cùng cô đi xem chứ anh cũng không có hứng thú.
Bùi Thời Tiêu đối với cô thật sự rất kiên nhẫn, rõ ràng bản thân không thích nhưng vẫn đề nghị cùng cô đi xem một lần nữa.
Đường sắt cao tốc rời khỏi thành phố, tầm nhìn trở nên mở rộng hơn.
Trong lúc lơ đãng, Tưởng Thịnh Hòa quay đầu, thấy Lạc Kỳ đang chụp ảnh quang cảnh bên ngoài cửa sổ, cô chụp liên tục mấy tấm, sau đó xem lại ảnh. Có vẻ mấy tấm ảnh chụp không được vừa ý, điện thoại di động lại một lần nữa hướng về phía cửa sổ.
Cô chụp bao lâu, anh nhìn bấy lâu.