Người cô muốn cưới không phải "có lẽ không phải là anh", mà là trước giờ đều không phải là anh. Trước khi anh nói ra những lời này, anh vốn không phải là lựa chọn của cô.
Ngày đó chia tay, Lạc Kỳ vì bản thân mà khóc một lần. Còn lần thứ hai là vì anh mà rơi lệ.
"Lạc Kỳ, em có muốn gả cho anh không?" Sợ cô nghe không rõ, anh lại nói thêm lần nữa.
Mưa quá lớn, phía sau lưng Tưởng Thịnh Hòa đã ướt đẫm.
Lạc Kỳ giơ tay giữ chặt cây dù, đẩy chiếc ô qua đầu anh.
Khoảnh khắc cô chạy xuống lầu đuổi theo anh, cô biết rằng mọi thứ tiếp theo có thể vượt qua tầm kiểm soát. Không ngờ, trong lúc cô đang phải vật lộn với những mâu thuẫn do khoảng cách gia đình quá lớn, lo lắng sẽ không có kết quả, anh lại cầu hôn với cô.
Một lời cầu hôn đem tất cả mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát đẩy sang một bên.
Bảy năm lẻ bảy tháng, còn lâu hơn cả thời gian cô trả nợ.
Cô muốn điên cuồng một lần, ở cái tuổi hai mươi chín này.
Không biết tương lai.
Bất chấp hậu quả.
Bàn tay đang cầm ô của Lạc Kỳ từ từ di chuyển xuống, anh đang cầm cán ô, tay cô đặt trên mu bàn tay anh. Lạc Kỳ không nói gì, nghiêng đầu nhìn về phía màn đêm, trong màn mưa lớn, nhìn cái gì cũng không rõ.
Tưởng Thịnh Hòa cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của cô, đợi bảy năm, cuối cùng giờ phút này anh cũng đạt được ước nguyện của mình.
Anh cúi đầu định hôn lên môi cô, trong khoảnh khắc anh áp xuống, Lạc Kỳ đột nhiên né tránh, trán đụng phải thân dù. Nghĩ đến người trước mặt là sếp của mình, cô không có cách nào chuyên tâm cùng anh làm chuyện thân mật.
Cảm giác áp bức của anh đối với cô đã để lại di chứng, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô vẫn chưa thể thích ứng với mối quan hệ mới.
Tưởng Thịnh Hòa xin lỗi: "Xin lỗi, là anh đã quá đường đột rồi."
Lạc Kỳ lắc đầu, "Là do tôi vẫn xem anh là sếp."
Tưởng Thịnh Hòa hiểu, cô đồng ý lĩnh chứng với anh không có nghĩa là cô có thể chấp nhận việc thân mật với anh ngay lập tức, vì vậy anh buông eo cô ra.
Lạc Kỳ gỡ tay cô ra khỏi tay anh, đi vòng qua bên cạnh, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào lưng anh, lớp vải sau lưng dường như có thể vắt ra nước.
"Tưởng tổng, anh lên xe thay đồ trước đi, như vậy dễ cảm lạnh lắm."
"Em có thể ngừng xưng hô như vậy được không?"
"...Ừm."
Trong cốp xe luôn chuẩn bị sẵn một chiếc vali, phòng cho những chuyến công tác, trong đó có đủ loại quần áo.
Chỉ có một chiếc ô, hai người cùng nhau đi qua.
Tưởng Thịnh Hòa cầm áo sơ mi và khăn tắm đi ra, anh mở cửa bước lên xe, Lạc Kỳ đợi anh ở ngoài xe.
Thật ra cô có thể mượn ô của anh về trước, không biết vì sao lại không về trước mà đứng ở ngoài xe đợi anh.
Khi cô lao ra đuổi theo anh, cô cũng bị dính nước mưa, nhưng không giống như anh, toàn bộ phía sau lưng đều ướt sũng.
Tưởng Thịnh Hòa dùng tốc độ nhanh nhất có thể để thay áo, xuống xe và đưa cô lên lầu.
Từ tầng một đến tầng ba chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Tay của Lạc Kỳ trống rỗng, không có chìa khóa, cô sờ sờ túi, nhưng cũng không tìm thấy.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: "Em đang tìm gì vậy?"
"Chìa khóa, có lẽ bị rơi mất rồi." Lúc đó cô vội vàng đi xuống, sau khi mở cửa cũng không nhớ mình đã để chìa khóa ở đâu.
Tưởng Thịnh Hòa đi tới cửa, "Vừa rồi em không rút chìa khóa ra."
Lạc Kỳ nhìn vào ổ khóa, thấy chìa khóa vẫn được cắm vào lỗ khóa, cô lúng túng mở cửa rồi kéo nó ra.
Cô do dự, không biết có nên mời anh vào uống ly nước, hay là nên để anh đi.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn ra được cô đang bối rối, không định bước vào nhà.
Thời gian lĩnh chứng vẫn chưa định được, anh hỏi: "Em muốn khi nào lĩnh chứng?".
Chớp nhoáng mà quyết định kết hôn quả là điên rồ, nhưng việc lĩnh chứng Lạc Kỳ cũng không làm cho có lệ, đó là một trong những ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô mở điện thoại ra xem lịch.
Hai ngày đồng âm là ngày tương đối tốt, "925 hoặc 927, Tưởng tổng..." Cô kịp thời sửa lại: "Anh nghĩ sao?"
Tưởng Thịnh Hòa chỉ muốn nhanh chóng lấy được giấy chứng nhận, "Cái đầu tiên."
Anh không nghĩ tới bản thân cũng sẽ có lúc lo được lo mất, "Em sẽ không hối hận chứ?"
Lạc Kỳ: "Tôi không biết sau này mình có hối hận không, nhưng hiện tại thì không." Một đời quá dài, ai có thể đảm bảo có thể cùng nhau đi hết một đời.
Tưởng Thịnh Hòa nắm lấy tay cô, cô muốn rút lại nhưng không được.
Anh đẩy cửa ra, "Vào trong thay quần áo ướt đi."
Trước khi đóng cửa, anh lại nói: "Cảm ơn đã cho anh một cơ hội."
Cánh cửa đóng lại, ngoài cửa có tiếng bước chân rời đi.
Lạc Kỳ dựa vào tấm ván cửa, sếp vừa nắm tay trái của cô, đêm đó ở Tô thành, khi anh kéo cô đi, anh cũng nắm cổ tay cô.
Vừa rồi, anh nắm lấy lòng bàn tay và đầu ngón tay của cô.
Bây giờ lòng bàn tay và mu bàn tay trái đều nóng ran.
Lạc Kỳ định thần lại, cởi bỏ quần áo đã ướt một nửa để đi tắm.
Sấy khô tóc xong, cô thay bộ đồ ngủ, vẫn còn hơi choáng váng bước ra khỏi phòng tắm, bức tranh bên cửa nhắc nhở cô rằng Tưởng Thịnh Hòa thực sự đã đến đây, không phải nằm mơ.
Điều ước sinh nhật mà Lạc Vũ dành cho cô, đã thành hiện thực.
Lạc Kỳ tìm một con dao rọc giấy, cẩn thận mở bức tranh sơn dầu ra. Đây là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất trong năm, tìm không có nơi nào để đặt nó, vì vậy cô đã đặt nó phía trên mặt cây đàn piano.
Điện thoại di động trên sô pha rung lên, cô quay đầu lại xem là ai gọi đến, trên màn hình thình lình hiển thị tên: Tưởng tổng
Lạc Kỳ hít một hơi mới bấm nút nhận "Tưởng tổng."
"Đã hết giờ làm, gọi tên anh là được rồi."
Không dám.
Gọi tên sếp trước mặt sếp, cô có rào cản tâm lý.
"Em thử gọi xem, hai ngày nữa anh sẽ là chồng của em, không lẽ đến lúc đó ở nhà em vẫn gọi anh là Tưởng tổng?"
"..."
Lạc Kỳ thay đổi chủ đề: "Anh tìm em có việc?"
"Không có gì." Tưởng Thịnh Hòa nói với cô: "Anh về đến nhà rồi."
"Ồ." Cô vẫn chưa quen với sự thay đổi này, đột nhiên nói với sếp về chuyện trong nhà quả là kỳ cục."Tưởng tổng, em không biết nói chuyện gì, cho em chút thời gian để thích ứng."
"Muốn nói gì cũng được, không có gì để nói cũng không sao." Miễn là điện thoại được kết nối. Suốt sáu năm kia cô không chia tay, ngay cả tư cách gọi điện thoại anh cũng không có.
Lạc Kỳ vắt óc tán gẫu thêm vài câu: "Ngày mai không cần tăng ca đúng không?"
Cô thầm đếm, tám ký tự, cũng không ít.
"Em không cần tăng ca, khoảng chín giờ anh sẽ đến, cả ngày đều ở công ty." Tưởng Thịnh Hòa dừng lại một chút, "Sau này giờ nghỉ anh cũng sẽ ở lại trong công ty. Nếu em có việc, lúc nào cũng có thể ghé qua, anh đều ở đó.
Lạc Kỳ nghĩ đến quán rượu, 'Người đến, tôi vẫn ở đây'.
"Ngủ đi." Tưởng Thịnh Hòa đợi cô cúp điện thoại, anh mới tắt máy.
Mưa chưa tạnh, anh chưa buồn ngủ.
Hết thảy mọi chuyện dường như không được chân thật.
Anh lại nghĩ đến một chuyện khác: [Trước khi lĩnh chứng, em có muốn nói với bố mẹ một tiếng không? Ngày mai vẫn còn thời gian, anh đưa em tới Tô thành một chuyến.]
Lạc Kỳ: [Chờ chúng ta quen thuộc rồi hẵng trở về.]
Cô vẫn chưa sẵn sàng.
Hiện tại là một mớ hỗn độn.
Cô đã gặp bố anh, cũng kỳ lạ, không hiểu sao cô lại sợ bố anh. Cô cũng biết yêu cầu của bố mẹ anh đối với cuộc hôn nhân của anh, dù sao gia đình cô cũng không phải là kiểu gia đình mà họ thích.
Đoạn tình cảm trước đây đã làm cô quá đau khổ, giờ cô chỉ muốn tập trung trả nợ, giờ gia đình có cấm cản, thì cô cũng không còn dư sức dư lực để đối phó nữa.
Cô nhắn lại: [Trước tiên có thể đừng nói cho ai biết được không?]
Tưởng Thịnh Hòa: [Được. Chờ khi nào em trả xong nợ, sự nghiệp thăng tiến rồi mới công khai.]
—
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Thịnh Hòa một mình lái xe trở về nhà cũ.
Mỗi sáng Lương Chân đều sẽ tập đàn một tiếng, khi bà đang chơi thì có người gõ cửa, "Mẹ, là con." Bà vô thức xem giờ, mới sáu giờ rưỡi.
Tưởng Thịnh Hòa đẩy cửa tiến vào, tiện tay đóng cửa lại.
Lương Chân liếc mắt nhìn con trai, sắc mặt không được tốt lắm, bà dừng một chút, "Ngủ không ngon à?"
"Vâng." Tưởng Thịnh Hòa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Lương Chân như muốn nói lại thôi, vẫn là không hỏi thêm nữa. Hôm qua Tưởng Nguyệt Như đã gọi điện cho bà, lòng vòng hỏi thăm thử bà, có phải bà lén đi tìm Lạc Kỳ hay không, cho nên Lạc Kỳ vì gia đình cực lực phản đối nên mới không muốn tiếp nhận Tưởng Thịnh Hòa.
Làm sao bà có thể làm loại chuyện như vậy.
Tưởng Nguyệt Như thở dài: "Lạc Kỳ đã chia tay một năm, thằng nhóc này định kéo dài cho tới khi nào mới chịu tỏ tình đây?"
Hôm qua là sinh nhật của Lạc Kỳ, nhìn biểu hiện của con trai, xem ra là chưa thổ lộ, hoặc là đã bị từ chối.
Lương Chân sợ chạm vào vết thương của anh, vì vậy bà không dám hỏi.
Tâm tình của con trai không được tốt, chắc là cố ý tới đây để nghe mẹ đánh đàn, Lương Chân thu lại suy nghĩ của mình, chọn một bản nhạc mà hồi nhỏ anh thích nghe, đầu ngón tay chạm vào những phím đàn.
Tưởng Thịnh Hòa đã lâu không nghe thấy bản nhạc này, vậy tâm tình mẹ anh hẳn là không tồi.
Anh muốn chia sẻ niềm vui được lĩnh chứng với mẹ, nhưng lại không có cách nào nói ra,"Mẹ, cảm ơn mẹ đã mang con đến thế giới này."
Lương Chân trượt ngón tay, nhấn một phím khác, loại nhầm lẫn này đáng lẽ không nên xảy ra, vì đây là bản nhạc mà bà quen thuộc tới nỗi không thể nào quen thuộc hơn.
Con trai nói câu kia hẳn chỉ nói nửa câu đầu, cảm ơn bà đã đưa anh đến thế giới này, nhưng lại trách bà không sinh anh ở Tô Thành. Nếu không, anh sớm một chút đã có thể quen biết Lạc Kỳ, để tình cảm 7 năm nay không đến mức không ai đáp lại.
Tưởng Thịnh Hòa chống cằm, nửa tiếng tiếp theo chăm chú lắng nghe mẹ anh chơi đàn. Thông qua tiếng đàn, những dây thần kinh hưng phấn cả đêm mới dần được thư giãn.
Lương Chân đứng dậy, "Con vẫn chưa ăn sáng sao?"
"Chưa ạ." Lúc tới đây anh không đói, nhưng bây giờ lại thèm ăn.
Tưởng Thịnh Hòa cùng mẹ đến phòng ăn, dì giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng, chế độ ăn của mẹ luôn ít dầu mỡ và vị mặn, theo kiểu phương Tây nhiều hơn.
Lương Chân nhắc tới Tết Trung thu, đầu tháng 10 năm nay, trong vòng chưa đầy hai tuần nữa là sẽ đến.
"Năm nay bố con không có thời gian về, anh cả và anh hai của con đều ở đây, con có ở lại không?"
Tưởng Thịnh Hòa: "Không ạ. Lạc Kỳ ở một mình, con sẽ ở bên cô ấy."
"Vẫn là lấy cớ đi công tác à?"
Năm nay không cần viện cớ, có thể đến phòng thuê của cô ở, còn nếu cô muốn thì có thể đến chỗ của anh.
Thấy con trai im lặng, Lương Chân nghĩ là anh đang ngầm thừa nhận.
"Không thể cứ để cô ấy coi con là sếp được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, mười năm nữa con cũng không theo đuổi được con gái nhà người ta đâu."
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu: "Con biết rồi."
Biết thì có ích lợi gì.
Năm ngoái ở buổi biểu diễn piano ở Tô thành, con trai đưa Lạc Kỳ tới giới thiệu với bà, bà còn cho rằng con trai mình sẽ sớm thổ lộ, nhưng một năm qua đi, con trai vẫn dậm chân tại chỗ.
"Lát nữa con đến công ty à?"
"Vâng." Tưởng Thịnh Hòa nói, "Tiện đường qua chỗ Lạc Kỳ."
Phỏng chừng đến đó lại lấy cớ là lấy văn kiện.
Tưởng Thịnh Hòa ăn sáng xong, "Mẹ, con đi đây."
"Từ từ."
Lương Chân nhờ dì giúp việc lấy mấy hộp cơm, bà tự mình gói bữa sáng, gói hai cuộn tôm tươi với bánh mì nướng, cho măng tây chần, bông cải xanh và nấm vào một cái khay khác, trộn với salad.
Bà không thể làm cháo yến mạch trái cây được, nên bà ấy đã nhờ dì giúp việc chuẩn bị một hộp cơm giữ nhiệt.
Tưởng Thịnh Hòa còn tưởng mẹ làm cơm trưa cho mình mang tới công ty, "Mẹ, con ăn no rồi."
"Không phải con qua chỗ Lạc Kỳ hay sao? Tiện thể mang qua cho mẹ." Lương Chân bỏ mấy hộp cơm trưa vào túi giữ nhiệt, "Mẹ tôn trọng người con thích."
"Con đã nói rằng mẹ và Lạc Kỳ đều là người quan trọng đối với con. Còn với mẹ, con và bố con đều quan trọng như nhau. Nên sau này, hãy tôn trọng nửa kia của mẹ nhiều hơn một chút, đừng có động một chút là chọc giận ông ấy."
Lương Chân trước giờ chưa bao giờ nói nhiều với con trai mình như vậy: "Bố của con không tệ như con nghĩ. Từ giờ trở đi, mẹ sẽ cố gắng tìm hiểu Lạc Kỳ, con cũng nên thử hiểu cho bố con. Sau khi con tỏ tình với con bé, rồi muốn kết hôn, mới có thể được bố con chúc phúc, mẹ nhớ sự chúc phúc của gia đình là điều mà Lạc Kỳ tương đối để ý. Vậy nên từng người chúng ta cùng cố gắng thử xem."
Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy túi giữ nhiệt từ tay mẹ, cúi người, một tay ôm lấy mẹ: "Cảm ơn mẹ."
Lương Chân cảm nhận được đầu mũi mình có chút chua xót, con trai bà khi còn rất nhỏ đã từng ôm bà như vậy, dựa dẫm vào bà. Lần biểu diễn của bà, Tưởng Nguyệt Như đưa anh đến rạp hát, khi biểu diễn kết thúc, anh mang một bó hoa lên sân khấu tặng bà.
Lúc đó anh vẫn còn nhỏ, khó khăn ôm bó hoa bước đi.
Bà ngồi xổm xuống đón hoa, anh dùng hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy bà, tuy không nói nhưng trong lòng bà rất hạnh phúc.
Ra khỏi biệt thự, Tưởng Thịnh Hòa ngồi trong xe bình tĩnh lại một lúc rồi khởi động xe đi đến chỗ của Lạc Kỳ.
Trong khi chờ đợi đèn giao thông, anh gửi một tin nhắn cho Lạc Kỳ: [Anh mang bữa sáng tới cho em.]
3h sáng hôm qua Lạc Kỳ mới chợp mắt được, sáng nay chưa đến 7h đã tỉnh, nhìn chằm chằm lên trần nhà thì nhận được tin nhắn của sếp.
Sau một đêm, cô giống như vẫn còn đang ở trên mây, mù mờ không chân thật.
Tối ngủ không ngon, giờ đầu óc so với hôm qua còn mệt mỏi hơn.
[Tưởng tổng, không cần phiền vậy đâu.]
Thêm cái xưng hô Tưởng tổng phía trước, cô mới có thể lừa mình dối người tiếp tục nhắn tin nói chuyện với anh được.
Tưởng Thịnh Hòa: [Không phiền. Là anh làm phiền em mới đúng, vì muốn gặp em nên mới đem bữa sáng đến.]
Lạc Kỳ: "..."
Ngay cả điện thoại di động cũng nóng bỏng cả tay, cô đặt nó xuống, rời giường rửa mặt.
Trước khi Tưởng Thịnh Hòa đến, cô đã trang điểm xong và thay một bộ váy mà anh chưa từng thấy qua, đây là bộ váy mới mua duy nhất trong năm nay.
Năm nay hai thứ xa xỉ nhất mà cô có được là một bức tranh sơn dầu và một chiếc váy.
Chỉnh trang đầu tóc xong, anh vẫn chưa tới.
Lạc Kỳ chợt nhớ trong nhà không có dép cho nam, vì vậy cô đi xuống lầu, phía trước chưa đầy 200 mét có một siêu thị mini, bên trong có bán dép lê, chất lượng như nhau, giá cả cũng hợp lý.
Cô chọn một đôi tương đối đắt tiền.
Sau khi ra khỏi siêu thị, chiếc ô tô màu đen quen thuộc mới chậm rãi chạy tới, tấp vào trước mặt cô.
"Tưởng tổng." Bây giờ cô không nghĩ nhiều như vậy, tên nào thuận miệng thì cứ gọi, suy nghĩ nhiều thêm đau đầu.
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe: "Mua gì vậy?"
Lạc Kỳ không nói gì, cho anh xem chiếc túi nhựa.
Giống như cô, Tưởng Thịnh Hòa treo người trên mây cả đêm, đến khi nhìn thấy đôi dép nam trong tay cô, anh mới hoàn toàn cảm thấy yên tâm.
"Đưa cho tôi." Anh cầm lấy.
Hai người đi cạnh nhau, không nói một lời nào.
Không khí sau cơn mưa đặc biệt trong lành, Lạc Kỳ hít một hơi thật sâu.
Hôm qua Tưởng Thịnh Hòa đã thấy căn phòng của cô trông như thế nào, phòng ăn và phòng khách cộng lại chỉ hơn mười mét vuông, anh thay giày bước vào nhà, không ngờ trong phòng khách nhỏ lại có một cây đàn piano.
"Em thích chơi piano sao?"
"Không phải của tôi, là của Sở Lâm để ở đây, cậu ấy thỉnh thoảng sẽ tới chơi, để không chậm trễ việc luyện đàn."
Lạc Kỳ đặt bữa sáng lên bàn trà nhỏ, vốn bàn ăn bị cô dùng để xử lý công việc, cho nên ngày thường cô hay ăn cơm trên bàn trà này.
"Tưởng tổng, anh ngồi đi."
Sau khi buột miệng, cô ý thức lại, hai giây sau mới nói: "Anh có thể ngồi tùy ý."
Trong nhà chỉ có một chiếc sô pha hai chỗ ngồi, cô ngồi ăn cơm, nếu anh ngồi thì sẽ ngồi ở bên cạnh cô.
Tưởng Thịnh Hoà ngồi trên ghế đàn piano, không ngờ cô lại đặt bức tranh ở nơi dễ thấy như vậy, nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu trong vài giây, giọng nói của Lạc Kỳ kéo anh trở về: "Tưởng tổng, anh đã ăn chưa?"
Lạc Kỳ mở hộp cơm trưa ra, phần này đủ cho hai người, vì vậy cô hỏi một câu.
"Anh ăn rồi, tất cả đều là mang cho em."
Trên giá nhạc vẫn còn một bản nhạc phổ, Tưởng Thịnh Hoà đứng dậy, dời ghế đẩu về phía sau để anh có thể ngồi xuống đánh đàn.
Khi còn nhỏ, anh bị ép học đàn, có một thời gian anh ngỗ ngược không muốn tập nên mẹ anh không ép nữa, ngược lại, khi không bị bắt ép, anh lại nguyện ý học.
Kể từ khi đi du học, anh vẫn chưa từng chơi lại.
Lạc Kỳ hơi ngẩng đầu nhìn anh, cô hẳn là nhân viên có mức đãi ngộ tốt nhất, được sếp lớn đích thân đưa cơm, còn ngồi đàn piano cho cô nghe.
Trình độ chơi đàn của anh cũng thuộc loại trung bình trong giới nghiệp dư, nhưng cô vẫn cảm thấy rất dễ nghe.
Lạc Kỳ chưa ăn sáng xong, Tưởng Thịnh Hoà đàn một khúc rồi đặt ghế lại, "Tôi đến công ty."
Cô vừa định đứng dậy thì bị anh đè vai lại, "Cuối tuần tôi không phải sếp của em, em không cần tiễn."
Anh đóng cửa rời đi, Lạc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn như trước khi thổ lộ, đối với cô trước sau có chừng mực, sẽ không làm cô khó chịu, mà nguyên nhân là do cô vẫn chưa tìm thấy điểm cân bằng để hòa hợp ở chung với anh.
Mặc dù Tưởng Thịnh Hòa đã đến công ty, nhưng tâm trí của anh không ở đây.
Tới trưa, anh cũng không biết bản thân mình nguyên một buổi sáng bận rộn cái gì.
Tăng ca không có hiệu quả.
Nghỉ trưa, anh nhận được điện thoại của một trưởng bối ở Thượng Hải.
Tưởng Thịnh Hòa nghĩ rằng công ty của bố Lạc Kỳ lại gặp phải vấn đề khó khăn, "Bố của Lạc Kỳ lại gặp rắc rối ạ?"
"Công ty của ông ấy vẫn ổn, tiền vẫn có thể duy trì hoạt động, khó khăn đến đâu thì vẫn chịu đựng được."
Trưởng bối gọi cho anh là người có quan hệ với y tế Đông Bác, "Năm ngoái không phải cậu muốn mua nó sao? Bây giờ là một cơ hội tốt đó."
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: "Bùi Thời Tiêu ở bên kia có chuyện gì sao?"
"Cũng xem như là vậy. Hội đồng quản trị của công ty bọn họ sẽ được bầu lại vào tháng tới, phía sau Đông Bác là do Lý Cẩn quản lý.
Tưởng Thịnh Hòa nhíu mày, đột nhiên nhớ ra Lý Cẩn là mẹ của Bùi Thời Tiêu, đối với gia đình của Bùi Thời Tiêu anh không có hứng thú, cũng chưa bao giờ chú ý đến động thái của công ty bọn họ.
"Chú nói tiếp đi."
"Gần đây tâm tư Lý Cẩn không đặt ở y tế Đông Bác, bà ta rất có dã tâm, cho nên hiện tại cháu có thể cân nhắc chuyện thu mua."
"Tuần trước cháu đã nhờ Lệ Nhụy sắp xếp."
Trưởng bối cười nói: "Xem ra cháu đối với Bùi Thời Tiêu vẫn luôn không vừa mắt."
Mỗi lần người chú này cùng Tưởng Thịnh Hòa nói chuyện vẫn không hề tránh nhắc tới Lạc Kỳ.
"Cháu tính theo đuổi 3 năm, hay mười năm?"
Tưởng Thịnh Hòa nghe được ý trêu chọc trong lời nói, cười nói: "Cũng không phải là không được."
Anh thu lại trò đùa, "Cuối năm cháu và Lạc Kỳ sẽ đến thăm chú."
"Đừng để tới lúc đó lại tìm cách viện cớ, hồng bao chú đã sớm chuẩn bị xong rồi."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tưởng Thịnh Hòa không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, anh rửa mặt bằng nước lạnh, uống thêm một tách cà phê rồi tạm thời đặt niềm vui được lĩnh chứng sang một bên.
Mặc dù đã giao cho Lệ Nhụy mua lại y tế Đông Bác, nhưng không biết nó sẽ tồn tại bao lâu vì chi phí ẩn quá lớn.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh gọi cho Hạ Vạn Trình.
Hiện giờ anh và Hạ Vạn Trình đã thân quen, mấy câu nói hàn huyên đều bỏ qua một bên.
"Có thương vụ, không biết Hạ tổng có hứng thú hay không."
"Nói tôi nghe thử."
"Tháng tới hội đồng quản trị công ty Bùi Thời Tiêu sẽ bầu lại nhiệm kỳ mới. Ông có thể đi tìm Lý Cẩn thương lượng, giúp bà ta nắm được quyền quản lý, sau đó giúp giải quyết hậu quả ổn thỏa. Điều kiện là bán y tế Đông Bác cho tôi."
Lợi ích anh mang lại cho Hạ Vạn Trình là: "Về sau nếu Hạ Hủ cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới tôi".
Cháu trai phụ trách công ty ở Bắc Kinh, nếu có được nhân mạch từ Tưởng Thịnh Hòa, chắc chắn sẽ như cá gặp nước.
Hạ Vạn Trình cười nói, "Hạ Hủ vẫn chưa có bạn gái, đến lúc đó cậu để ý giúp nó một chút."
Thành giao.
Lúc sáu giờ, Tưởng Thịnh Hòa rời công ty.
Trong vô thức, anh quay xe chạy về hướng căn nhà thuê của Lạc Kỳ.
Cả ngày nay anh cũng chưa liên lạc với cô.
Tới dưới lầu, nhìn lên lầu 3 đèn không sáng.
Có lẽ cô đang xem phim, Tưởng Thịnh Hòa lên lầu gõ cửa, không có người trả lời, liền trở lại xe chờ cô.
Đợi đến 8:10, trong tầm mắt nhìn thấy xe của Lạc Kỳ.
Tưởng Thịnh Hòa đẩy cửa xe đi xuống, đi về phía trước vài bước.
Lạc Kỳ không xách theo thứ gì, từ trong xe bước xuống.
Tưởng Thịnh Hòa nói, "Tôi tưởng em đi mua sắm."
Cô đúng là vừa đi mua sắm về, mua một chiếc áo sơ mi trắng để mặc trong ngày lĩnh chứng. Quả thật tủ đồ của cô phổ biến nhất là áo sơ mi trắng, đen và xám, nhưng cô vẫn đi mua một chiếc mới.
Lạc Kỳ không biết trong đầu mình đang nghĩ gì, xuống xe nhưng lại không xách giỏ đồ xuống theo.
Cô nói: "Em ra ngoài đi dạo."
Tưởng Thịnh Hòa: "Anh đến đây hai lần một ngày, không biết có làm phiền em không."
"..."
Hỏi một đằng Lạc Kỳ trả lời một nẻo: "Tưởng tổng, anh có muốn lên lầu uống một cốc nước không?"
"Không cần, em nghỉ sớm đi."
Cô ở ngay trước mặt anh, mặc một bộ váy anh chưa từng thấy qua, Tưởng Thịnh Hòa kìm lòng không được vươn tay ôm lấy cô.
Anh lại nắm lấy tay cô, tách năm ngón tay của cô ra, mười ngón tay siết chặt lại trong vài giây.
Lạc Kỳ hô hấp đình trệ một lát.
Tưởng Thịnh Hòa buông tay, "Đi lên đi."
Chờ cô đi vào, anh mới lên xe rời đi.
Chịu được ngày Chủ Nhật, qua ngày Thứ Hai, cuối cùng ngày Thứ Ba mong đợi cũng đến.
Sáng hôm đó, vừa rạng sáng, Tưởng Thịnh Hòa đã xuất hiện dưới lầu nhà Lạc Kỳ.
Cô đã từng tháp tùng sếp đi công tác, đàm phán thương lượng, tăng ca, không nghĩ tới có ngày cô lại tháp tùng sếp đến văn phòng công chứng đăng ký kết hôn.
9:10, Tiểu Khương gửi tin nhắn riêng cho cô: [Chị Lạc, hôm nay sao chị đến muộn thế?]
Lạc Kỳ: "..."
Đi lĩnh chứng với sếp.
Họ là cặp đôi đầu tiên nên nhanh chóng hoàn thành xong thủ tục.
Cô nhắn trả lời: [Cùng sếp đi gặp khách hàng, lát nữa chị sẽ về.]
Tiểu Khương: [Hèn gì em cũng không nhìn thấy Tưởng tổng.]
Lạc Kỳ: "..."
Khi ký, cô liếc nhìn tờ đơn của Tưởng Thịnh Hòa, bình thường anh ký rất nhanh, nhưng hôm nay anh lại viết tên mình từng nét một.
Sau sinh nhật ba ngày, cô và sếp nhanh chóng kết hôn.
Ra khỏi văn phòng đăng ký kết hôn, bước tới bậc thang, Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên dừng lại.
Chiếc nhẫn đính hôn đã đặt hàng nhưng tháng này không lấy được, ngày quan trọng nhất trong đời, nghi thức không thể thiếu được.
Anh nắm lấy tay Lạc Kỳ, "Đừng nhúc nhích." Anh đi xuống một bước nữa, xoay người đối mặt với cô, vươn tay ôm lấy cô.
Lạc Kỳ đứng cao hơn anh một bậc thang, được anh ôm lấy, toàn bộ sức nặng của cô đều dồn lên anh, bị anh ôm chặt vào trong lòng.
Một cặp vợ chồng đã lĩnh chứng đi từ phía sau tới, Tưởng Thịnh Hòa bế Lạc Kỳ xuống một bậc thang rồi buông cô ra.
Khi Lạc Kỳ lên xe, nhịp tim của cô mới trở lại bình thường.
Tưởng Thịnh Hòa lái xe, trên đường trở về cả hai không ai nói chuyện.
Mỗi người giữ một quyển hôn thú.
Trở lại công ty, Lạc Kỳ cầm một cuốn sổ và tài liệu trên tay, ra khỏi thang máy liền giữ khoảng cách thích hợp với Tưởng Thịnh Hòa, không ai nghi ngờ rằng hai người không phải là mới đi gặp khách hàng về.
Đến văn phòng, Lạc Kỳ khóa trái cửa.
Tưởng Thịnh Hòa đoán rằng sáng nay cô sẽ không tập trung vào công việc, nên tạm thời không sắp xếp công việc cho cô .
Kế tiếp cô không biết làm thế nào để ở chung với Tưởng Thịnh Hòa.
Thỉnh thoảng, cô liếc nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trong túi, Lạc Kỳ sẽ tìm thứ gì đó để dời đi lực chú ý, cô mở laptop xe tư liệu.
Đột nhiên nhớ lại kế hoạch bảy năm trước, đêm đó Tưởng Thịnh Hòa nói rằng anh nhớ rõ cô có hứng thú với in 3D, khi đó không chắc anh có thực sự nhớ hay không, nhưng bây giờ có thể khẳng định,
Anh thích cô bảy năm bảy tháng, khi cô đưa kế hoạch cho anh, anh đã đối xử với cô rất khác, hẳn là sẽ giữ lại bản kế hoạch.
Lạc Kỳ nhìn đồng hồ, Tưởng Tư Tầm ở bên kia là mười giờ tối, cũng không tính là muộn, cô gửi tin nhắn cho anh, ôm một tia hy vọng xa vời, [Anh Tưởng, email em đã sử dụng khi còn là thực tập sinh ở Viễn Duy đã bị công ty thu hồi, giờ nó có còn hay không?]
Tưởng Tư Tầm: [Vẫn luôn được giữ lại.]
Lạc Kỳ vội vàng hỏi: [Mật khẩu là gì, anh có biết không?]
Tưởng Tư Tầm đã quên, [Để anh giúp em hỏi thông tin từ trung tâm.] Lúc trước, anh ấy hỏi Tưởng Thịnh Hòa có muốn giữ hộp thư đó lại không, anh nói lưu lại.
Anh tùy tiện đổi mật khẩu, nghĩ rằng có lẽ sẽ rất nhanh Tưởng Thịnh Hòa có thể theo đuổi được Lạc Kỳ, đến lúc đó lại đưa lại hộp thư cho cô, ai biết rằng thời gian chờ đợi sẽ là bảy năm, mật khẩu kia từ lâu anh ta đã chẳng còn nhớ rõ.
Chỉ có thể hỏi từ trung tâm nhắn tin mới có thể đặt lại mật khẩu.
Mười phút sau, Lạc Kỳ nhận được một dãy số, cô nhập mật khẩu để đăng nhập vào hộp thư.
Sau bảy năm, khi cô nhấp vào để đăng nhập, cô không khỏi hồi hộp.
Có tổng cộng bảy email chưa đọc, tất cả đều để dưới tên tiếng anh của Tưởng Thịnh Hòa.
Lần gần đây nhất là vào ngày 22 tháng 9 năm ngoái, sinh nhật của cô.
Lạc Kỳ nhấp vào email gần đây nhất, Tưởng Thịnh Hòa trả lại kế hoạch dự án của cô, tệp đính kèm rất lớn, vì vậy cô không đọc nó trước, nhấp vào những cái khác theo thời gian nhận được.
Chúng được gửi cho cô vào lúc 0 giờ ngày 22 tháng 9 hàng năm, chỉ với bốn từ đơn giản: Sinh nhật vui vẻ.
Chỉ có email từ năm ngoái vẫn chưa được mở.
Hai ngày trước sinh nhật năm ngoái của cô, Tưởng Tư Tầm mời cô đi ăn tối và tổ chức sinh nhật cho cô, mới ăn được một nửa thì Tưởng Thịnh Hòa vừa khéo đi qua, còn cụng ly rượu với cô.
Khi đó cô và Bùi Thời Tiêu chuẩn bị lãnh chứng.
Lạc Kỳ click mở bức thư năm ngoái, anh vẫn gửi nó vào đúng 0 giờ, số lượng từ nhiều nhất:
[Đây sẽ là lần cuối cùng chúc mừng sinh nhật em, năm sau tôi cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình. Sinh nhật vui vẻ. Tôi yêu em. Mong từ nay về sau, mọi thứ đều đến với em như đúng ước nguyện.]