Chương 63

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:45:29

Vài ngày sau sinh nhật của Lạc Kỳ là kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài ngày(*). (*) Nghỉ lễ quốc khánh ở Trung Quốc, thường kéo dài 1 tuần, bắt đầu từ ngày 1/10. Những quả dâu tây mà Tưởng Thịnh Hòa trồng trong thiết bị trồng trọt bị Tần Mặc Lĩnh thầm thương trộm nhớ, trong kỳ nghỉ lễ, anh đã dẫn theo Giản Hàng đến hái, còn lấy cớ là đến thăm Đâu Đâu và Mê Mê. Tưởng Thịnh Hòa tức nghẹn vì bạn: "Cậu thật biết chọn thời gian, kỳ nghỉ chúng nó đều đến chỗ mẹ tớ, cậu đâu phải là không biết." "Thông cảm chút đi." Tần Mặc Lĩnh cầm rổ trong tay bắt đầu hái dâu, "Phụ nữ mang thai ngốc ba năm, mặc dù người ngốc không phải tớ, nhưng chúng tớ mỗi ngày đều ở cùng nhau, cũng không khác gì mấy." Tưởng Thịnh Hòa cạn lời. "Biết cậu làm bố rồi, một ngày không cần phải khoe trăm lần như vậy." Giản Hàng đã mang thai hơn ba tháng, rốt cuộc cũng có thể công khai trước mọi người, Tần Mặc Lĩnh mở miệng thì cứ ba câu là không thể nào không nhắc đến chuyện anh được thăng cấp làm cha. Tưởng Thịnh Hòa nhìn anh hái những quả dâu tây hơi đỏ đỏ, "Chua lắm, cậu ăn được không?" "Hiện giờ Giản Hàng muốn ăn đồ chua." "..." Dâu tây có hình thức và mùi vị trung bình, nó đặc biệt ở chỗ có màu xanh lá cây thuần khiết không bị ô nhiễm bởi môi trường. Cái rổ không lớn, Tần Mặc Lĩnh hái nửa rổ, Tưởng Thịnh Hòa nhìn vào dụng cụ trồng trọt, không còn thấy quả dâu tây hơi đỏ nào nữa. Ngồi dưới chiếc ô trong sân, Lạc Kỳ và Giản Hàng đang uống trà chiều, trên bàn bày đầy đồ ăn vặt. Khi Lạc Kỳ trả lời email, lần nữa ngẩng đầu nói chuyện, Giản Hàng đã dựa vào ghế ngủ, cô nghe Giản Hàng nói sau khi mang thai, cô ấy ham ngủ đến mẹ cô ấy cũng không nhận ra, đến mức đang họp cũng sẽ buồn ngủ. Sợ Giản Hàng cảm lạnh, cô về phòng lấy tấm chăn. Tần Mặc Lĩnh rửa sạch dâu tây, định đưa cho Giản Hàng, không ngờ cô ngủ quên, anh cởi áo khoác đắp cho cô, cô nghiêng đầu sang một bên, bộ dạng rất khó chịu. Anh kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, xem tay mình như chiếc gối mà đặt xuống dưới đầu cô. Giản Hàng mơ màng mở mắt, không nhìn rõ người trước mặt, dựa vào hơi thở, cô biết đó là Tần Mặc Lĩnh. "Chồng." "Ngủ đi, anh trông em." Cô quay người đối diện với anh, an tâm dựa vào lòng bàn tay anh ngủ tiếp. Lạc Kỳ lấy một chiếc chăn len dày, còn Tưởng Thịnh Hòa thì cất chiếc ô đi. Được đắp một chiếc chăn len, phơi mình dưới ánh nắng, Giản Hàng xinh đẹp mà ngủ thiếp đi. Tưởng Thịnh Hòa kiểm tra từng quả dâu tây trong dụng cụ trồng trọt, tìm thấy hai quả dâu mà Tần Mặc Lĩnh bỏ sót, anh dẫn Lạc Kỳ vào biệt thự, rửa hai trái dâu đó cho Lạc Kỳ, hỏi cô: "Em có buồn ngủ không?" "Em không buồn ngủ chút nào." Cô đặc biệt nhấn mạnh: "Em thật sự không buồn ngủ." Tưởng Thịnh Hòa cười nói, "Anh không có ý đó, chỉ là hỏi em có muốn chợp mắt một lúc hay không." Lạc Kỳ lắc đầu, tựa vào trong lòng anh. Cô chủ động hỏi anh: "Anh có bao giờ nghĩ đến việc sinh mấy đứa con không?" "Tùy em. Mấy đứa cũng được. Anh đều thích." "Chờ sau khi công khai, chúng ta không cần phải dùng biện pháp nữa." Tưởng Thịnh Hòa không biết khi nào cô sẽ công khai, cứ để mặc cho cô quyết định. – – Tiệc chiêu đãi kỷ niệm 30 năm thành lập Viễn Duy được lên kế hoạch vào ngày 9 tháng 10. Ban lãnh đạo cấp cao của tất cả các công ty con đã nhận được lời mời đến dự, các đối tác quan trọng và khách hàng lớn của Viễn Duy cũng được mời tham gia. Tập đoàn Lăng Hoằng nhận được hai lá thư mời, Thôi Nhiễm gọi điện cho chồng để hỏi cách sắp xếp. Chồng cô ta đang ở nước ngoài, lại có dự án cần anh ta ký nên không thể bay về được. "Em thay mặt anh đi dự, Tưởng tổng biết hạng mục này rất quan trọng, đến lúc đó anh sẽ điện thoại chúc mừng anh ta một chút." Thôi Nhiễm vốn muốn dẫn Phó giám đốc của công ty đến đó, nhưng lúc tan làm, em họ đến tìm cô ta cầu xin: "Chị, hãy đưa em theo để mở mang tầm mắt đi." Lấy lý do đi đến tiệc rượu để học hỏi là một, chủ yếu muốn xem thử ai là nửa kia của Tưởng Thịnh Hòa, cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lạc Kỳ. Thôi Bồng hứa hẹn: "Em đảm bảo một bước cũng sẽ không rời chị. Chị quả thực cho rằng em mất trí đến mức phát điên ở trong tiệc rượu của người ta ư?" Cô ta thành thật: "Em không thích mấy người theo đuổi xung quanh em. Em cũng muốn tìm một người bạn trai chất lượng hơn. Bây giờ gần như là hai điểm một đường đi, nhà và công ty, em thậm chí còn ít khi đi mua sắm, chỉ muốn chứng minh cho chị thấy em không tệ như vậy, lúc ấy chẳng qua là em nhất thời mất trí mà thôi." Thôi Nhiễm mềm lòng, lại thấy một năm nay em họ triệt để hối cải, biểu hiện không tồi, làm việc chăm chỉ, nên dự định dẫn cô ta đến đó. Thôi Nhiễm nhiều lần dặn dò: "Biết chỗ đó là của ai chứ?" "Em có thể không biết sao?" Thôi Bồng tự giễu cợt: "Chị cho rằng em dám khiêu khích anh ta à? Một năm này chẳng phải em đều kẹp chặt cái đuôi, thành thật làm người còn gì." Cô ta thật sự không dám khiêu khích Tưởng Thịnh Hòa. Một năm này cô ta sống cũng không hề tốt, trong lòng uất nghẹn muốn chết, chỉ cần Lạc Kỳ sống không vui, kết cục còn thảm hơn cô ta thì trong lòng cô ta mới có thể thoải mái, mới có thể hoàn toàn bình ổn lại. Năm trước, khi Bùi Thời Tiêu đến Lăng Hoằng, anh ta ra tay giúp Lạc Kỳ thì thôi, lại còn nói với mẹ anh ta là qua để giải quyết chuyện của cô ta, làm bà ta tưởng cô ta lại gọi điện cho Bùi Thời Tiêu. Ngày hôm sau, Lý Cẩn tìm đến chỗ bố mẹ cô ta, chất vấn bố mẹ cô ta không biết dạy dỗ con cái. Bố mẹ cô ta ngây ngốc, không biết đã xảy ra chuyện gì, gọi cô ta trở về. Thôi Bồng giải thích với Lý Cẩn rằng chính Lạc Kỳ đã gọi cho Bùi Thời Tiêu chứ không phải mình. Lý Cẩn cười, khinh thường nhìn, "Nói dối thành tinh, lúc này rồi cô còn đẩy lên đầu Lạc Kỳ? Lạc Kỳ tám đời cũng không thể chủ động gọi cho Bùi Thời Tiêu." "Không tin thì bà có thể điều tra..." Ghi chép cuộc gọi của Bùi Thời Tiêu. Nói được một nửa thì bị Lý Cẩn cắt ngang: "Tôi không rảnh ở đây nghe cô nói dối, lần đầu tiên gặp cô tôi đã nói rồi, tôi không phải đàn ông, không mắc bẫy của cô đâu. Cô có biết xấu hổ không hả?" Nghe những lời cay nghiệt của Lý Cẩn, bố của Thôi Bồng kích động đứng lên, "Tôi nói bà biết, tôi vẫn đang nhịn bà đó!" Lý Cẩn mang theo mấy người đến, căn bản không sợ, "Để cho các người xem thử con gái ngoan nhà mấy người đã làm cái gì." Bố mẹ cô ta nhìn thấy đoạn video của cô ta và Bùi Thời Tiêu, và cảnh Lạc Tân xông đến đánh Bùi Thời Tiêu. "Người bị đánh trong video là con trai tôi. Nó có vợ chưa cưới, người đánh nó là em của vợ sắp cưới. Con trai tôi không ra gì, con gái ông cũng vậy. Cô ta biết nó sắp lấy vợ, vậy mà còn không cảm thấy xấu hổ." "Vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không lấy video này ra, bản thân tôi cũng cảm thấy mất mặt. Đáng tiếc video chỉ quay đến đây, cảnh đặc sắc hơn các người không nhìn thấy được." Cũng vào ngày hôm đó, bố mẹ cô ta mới biết được lý do cô ta bán nhà. Lý Cẩn có chuẩn bị mà đến, cũng đã nghe ngóng rõ ràng chuyện cô ta trở thành chủ nợ của Lạc Kỳ. Bố mẹ Thôi Bồng tức giận đến mức không cho cô ta sống một mình trong căn hộ và yêu cầu cô ta chuyển về nhà. Thôi Bồng không trả lại những món nợ này lên đầu Lạc Kỳ thì thật khó để giải tỏa mối hận này. Vì để lấy được lòng tin của chị họ, một năm này cô ta trừ ăn cơm đi ngủ, thì dồn hết tâm trí vào công việc, bố mẹ cũng đau lòng thay cô ta, ngày nào cũng nấu cho cô ta những món ăn ngon khác nhau. Chị họ còn an ủi cô ta bằng cách này: Qua được thì để cho qua, Bùi Thời Tiêu cũng không hơn gì em, mất bạn gái nhiều năm như vậy, y tế Đông Bác còn bị Tưởng Thịnh Hòa sử dụng thủ đoạn thu mua, bố mẹ ly hôn, mớ hỗn độn trong công ty cũng đang chờ anh ta đến xử lý. Có lẽ Bùi Thời Tiêu hi vọng Lạc Kỳ sẽ sống tốt, nhưng cô ta thì không. Làm sao mà cho qua được? Bây giờ Lạc Kỳ có Tưởng Thịnh Hòa chống lưng, cô ta không thể làm gì Lạc Kỳ, chỉ chờ ngày Lạc Kỳ bị vợ Tưởng Thịnh Hòa phát hiện. Không phải là không báo thù mà là chưa tới thời điểm thích hợp. Vào ngày chính, tối đó Thôi Bồng và chị họ bay đến Bắc Kinh, đi đến khu nghỉ dưỡng. Viễn Duy đã bao hết toàn bộ khu nghỉ dưỡng để kỷ niệm 30 năm thành lập tập đoàn. Sau khi nhận và cất hành lý vào phòng, Thôi Bồng cùng chị họ đi dạo ven bờ hồ. Bờ hồ hôm nay vô cùng náo nhiệt, còn có tiệc nướng tự phục vụ. Dọc đường gặp rất nhiều người, cô ta không quen ai, thỉnh thoảng chị họ gặp người quen thì chào hỏi. Thôi Bồng đột nhiên dừng lại, nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Lạc Kỳ mà cô ta ghét nhất. "Quen biết à?" Thôi Nhiễm nhìn theo ánh mắt của cô ta thì thấy một cô gái xinh đẹp kiều diễm. "Lạc Vũ." Cô ta nghiến răng. Thôi Nhiễm chỉ nghe về Lạc Vũ từ chỗ em họ, nói chính là Lạc Vũ chạy đi tìm em họ rồi quay video. Ai mà không muốn một đứa em họ có thể bắt gian thay chị họ, còn không báo trước, đi đến đâu cũng bênh vực chị mình. "Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai?" Thôi Bồng hỏi rồi lại cảm thấy hỏi một câu dư thừa, làm sao chị họ có thể không biết được. Thôi Nhiễm đúng là có biết người đó, ở trong giới Thượng Hải sẽ biết, "Hạ Hủ. Cháu trai Hạ Vạn Trình." Thôi Bồng tận đáy lòng không muốn thừa nhận: "Chị nhìn lầm người à?" Sao Lạc Vũ có thể ở bên cạnh cháu trai của Hạ Vạn Trình được! "Không nhầm được, cậu ấy là bạn của bạn anh rể em, từng ăn cơm chung." "Anh ta nông cạn như vậy ư? Lạc Vũ một chút năng lực cũng không có, chỉ là một nhân viên nhỏ bé tầm thường, anh ta thích cô ta ở điểm gì?" "..." Thôi Nhiễm không còn lời gì để nói. Bên kia, Lạc Vũ cũng nhìn thấy cô ta. Lạc Vũ bên trong cũng mặc váy, bên ngoài có chút lạnh nên khoác thêm một cái áo khoác. Nhìn thấy gương mặt đó, cô ấy xắn tay áo lên. Thôi Bồng bị đánh thì sợ, hình thành phản xạ có điều kiện, thấy cô ấy xắn tay áo, không khỏi đi sau chị họ nửa bước. Hạ Hủ không biết cô đang cách không khí mà đánh nhau với đối phương, "Em đang mặc âu phục cao cấp bên trong đấy, sao lại xắn tay áo thô lỗ như vậy? Có thể tao nhã hơn một chút không?" Lạc Vũ khẽ mỉm cười, "Không thể. Em nóng." Hạ Hủ thả ống tay áo khoác của cô xuống. Lạc Vũ nhìn thấy chị họ mình, vẫy tay với cô, "Chị!" . Hôm nay Lạc Kỳ mặc một chiếc váy nhãn hiệu bình dân, nhưng trên người cô thì lại toả ra khí chất rất lớn. Đã sớm nghe nói người phụ trách Duệ Phổ là người đảm đương giá trị nhan sắc của Viễn Duy, không ít người hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Kỳ, sau khi nhìn thấy rồi thì ánh mắt cứ theo sau cô như hình với bóng. Nhưng chiếc nhẫn kim cương trên tay cô lại ngăn cản những người có ý định đối với cô. "Chị," chờ chị họ đến gần, Lạc Vũ thấp giọng hỏi: "Thôi Bồng sao lại ở đây?" "Cô ta làm việc ở Lăng Hoằng, chắc hẳn chị họ cô ta dẫn cô ta tới đây." Cô nghe Thôi Nhiễm đề cập, nói là để em họ ở bên cạnh để quản lý. Mặt trời còn chưa lặn, hai nhóm người đứng cách nhau hơn mười mét, không thể giả mù không nhìn thấy nhau. Lăng Hoằng là khách hàng lớn của Duệ Phổ, Lạc Kỳ đành phải đi đến để chào hỏi, "Em cứ tiếp tục chơi đi, chị qua chào hỏi một tiếng." Thôi Nhiễm cũng thuận lợi đi sang bên này. "Lạc tổng, đã lâu không gặp." Lạc Kỳ mỉm cười, "Tôi dự định làm xong hạng mục này, rồi đến Thượng Hải thăm cô đấy." Lý do đến thăm, trong lòng mọi người biết rõ, đã đến lúc gia hạn hợp đồng. Nói chuyện vui vẻ vài câu, Lạc Kỳ nói có một khu vực nướng tự phục vụ, và rất nhiều người đang nướng và trò chuyện ở bên đó, "Vẫn còn hơn hai giờ nữa mới đến buổi tiệc rượu, Thôi tổng cũng có thể sang bên kia để ăn trước một chút đồ nướng." Thôi Nhiễm khách khí nói: "Được, cô đang bận, chúng tôi sẽ đi qua đó trước." Thôi Bồng hừ lạnh một tiếng: "Đúng là xem mình như bà chủ." Lạc Kỳ nhìn cô ta, "Thì sao?" "..." Không biết xấu hổ. Chị họ còn ở bên cạnh, Thôi Bồng chịu đựng không mắng người, "Nói tôi không biết xấu hổ, vậy còn cô thì sao? Cô có chắc tối nay vợ chồng Tưởng Thịnh Hòa sẽ không đến hay không, hay là cô đang cảm thấy đắc ý vì bản thân cô không khác gì vợ cả?" "Thôi Bồng!" Thôi Nhiễm đánh vào đầu cô ta một cái, cái đánh này rất nhẹ, là để cho Lạc Kỳ nhìn thấy. "Em ấy bị tôi quản lý quá nghiêm ngặt, trong lòng không vui, bắt được ai thì trút giận lên người đó, cô đừng để bụng." Lạc Kỳ: "Vậy thì có vẻ như quản lý không đủ nghiêm rồi, vậy đánh thêm hai cái, xem cô ta còn dám ăn nói tùy tiện trước mặt người khác hay không." Thôi Nhiễm bị nói, cảm xúc trên mặt không kiềm chế được. Thôi Bồng oán hận nói: "Tôi sẽ xem cô có thể đắc ý được bao lâu." "Tôi có thể khiến cô biến đi bất cứ lúc nào, nhưng tôi sẽ không đuổi cô đi." Lạc Kỳ lấy điện thoại từ trong túi xách ra, "Tôi muốn cô khóc lóc mà cút trở về." Bây giờ cô còn có chuyện quan trọng phải làm, lát nữa sẽ xử lý Thôi Bồng sau. Cô gọi điện thoại cho Hứa Hướng Ấp, bên kia lập tức bắt máy. "Chú Hứa, chú và cô đến đâu rồi? Cháu đi đón hai người ạ." "Đã vào khu nghỉ dưỡng rồi. Chúng ta đến cùng với mẹ của cháu. Bà ấy ở nhà không có chuyện gì làm nên đưa Đâu Đâu và Mê Mê đến chơi, nói không khí ở đây rất tốt." "Mẹ cháu cũng đến đây ạ?" "Ừm." "Cháu sẽ qua đó ngay." Lạc Kỳ cất điện thoại di động, bỏ đi mà không nói lời nào. Thôi Nhiễm không quan tâm đến chuyện của em họ, cô ta muốn biết 'mẹ cháu' mà Lạc Kỳ đang nhắc đến là ai. Có thể đi cùng xe với dượng để đến đây, đó chắc hẳn phải là người thân quen của dượng. Trong lòng Thôi Bồng bổng cảm thấy hốt hoảng, Lạc Kỳ lại gọi Hứa Hướng Ấp là chú Hứa. Thôi Nhiễm không đi đến bên hồ mà đi về phía khách sạn, Thôi Bồng theo sát bước chân của chị họ. Cô ta nhìn thấy xe của dượng đậu ở cửa chính khách sạn, ba người bước xuống từ băng ghế sau, dượng và dì của cô ta, còn có một người nữa, Thôi Nhiễm cảm thấy quen mắt nhưng không nhớ ra là ai, còn có hai con Samoyed nhảy vọt ra khỏi xe. Thôi Nhiễm đột nhiên nhớ ra, "Đó không phải là... Mẹ của Tưởng Thịnh Hòa sao?" Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Lương Chân. Cô ta từng gặp Lương Chân tại nhà của dượng mình. Thấy Lương Chân đang vuốt mái tóc dài của Lạc Kỳ, hai con Samoyed cũng thân thiết xoay vòng quanh Lạc kỳ. Vậy từ 'Mẹ' trong miệng của Lạc Kỳ chính là Lương Chân? Ngoại trừ Lương Chân, không còn ai khác. Sau lưng Thôi Nhiễm đổ mồ hôi lạnh, may mà lúc trước cô ta ký hợp đồng với Lạc Kỳ. Cô và Lương Chân dẫn theo hai con Samoyed vào khách sạn, họ sẽ không tham gia tiệc rượu tối nay, Lạc Kỳ đi cùng dượng của cô ta ra bờ hồ. Thôi Nhiễm đánh bả vai của Thôi Bồng một cái: "Em thiếu chút nữa là hại chết chị rồi." Thôi Bồng gục ngay tại chỗ, "Làm sao có thể! Không thể nào! Sao cô ta có thể kết hôn với Tưởng Thịnh Hòa! Làm sao Tưởng Thịnh Hòa lại cưới cô ta!" Thôi Nhiễm nhớ lại vì sao ngày đó trong buổi họp cấp cao của Duệ Phổ, Tưởng Thịnh Hòa lại đột nhiên xuất hiện. Vì sao Tưởng Thịnh Hòa lại dẫn Lạc Kỳ đi đến nhà của dượng. Vì sao cô ta hỏi dượng Tưởng Thịnh Hòa liên hôn với ai, hỏi một đằng dượng đáp một nẻo. Vì sao ngày đó khi ăn cơm, Tưởng Thịnh Hòa lại gắp miếng sườn cừu nướng cho Lạc Kỳ ngay trước mặt dượng. Thôi Bồng bật khóc, Tưởng Thịnh Hòa là cổ đông lớn của Lăng Hoằng, Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa kết hôn, đồng nghĩa với việc Lạc Kỳ cũng có cổ phần của Lăng Hoằng, vậy là một năm qua cô ta thực sự đã làm việc thay cho Lạc Kỳ! Cô ta không tham gia tiệc rượu, nằm ở trong phòng cả một đêm. – – Lạc Kỳ sáng hôm sau cũng không nhìn thấy Thôi Bồng, nghe Lạc Vũ nói, sáng sớm nhìn thấy Thôi Bồng sưng mắt, kéo theo vali bắt xe rời đi. Thôi Nhiễm vẫn chưa rời đi, hôm nay cô ta phải gặp khách hàng quan trọng, thuận tiện bàn về hợp tác sang năm. Tưởng Thịnh Hòa bận chiêu đãi các đối tác quan trọng của Viễn Duy, để tránh bị nghi ngờ, tối qua cô ở trong phòng riêng của mình, không biết Tưởng Thịnh Hòa đánh bài tới mấy giờ mới quay về. Mẹ chồng và cô Hứa tự đi chơi, để Đâu Đâu và Mê Mê tại khu nghỉ dưỡng, đi đến suối nước nóng ngâm mình. Mãi cho đến giữa trưa, cô mới nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa. "Hôm nay ngày mười, chúc mừng tròn một năm yêu nhau." "Em không quên sao?" "Bận thế nào cũng phải nhớ chứ." Lúc đó cô nói đừng quên cùng cô ăn mừng. Đã đồng ý với cô thì sẽ không nuốt lời. Buổi chiều, các đối tác quan trọng đều đã về, tối nay là tiệc liên hoan của lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Viễn Duy, anh nói với họ rằng anh phải đi ra nước ngoài công tác, buổi tối sẽ bay. Bữa tiệc tối hôm nay do anh tự bỏ tiền túi ra, khổ cực cả một ngày, cần phải thưởng cho bọn họ. Lạc Kỳ hỏi: "Ăn mừng ở đâu?" "Đi tới khu nghỉ dưỡng bên cạnh đi." Khu nghỉ dưỡng bên đó không lớn bằng nơi này, nhưng môi trường tốt hơn ở đây, hơn nữa còn có suối nước nóng trực tiếp từ trên núi chảy xuống. Chủ sở hữu của hai khu nghỉ dưỡng là một, ông chủ là một trong số bạn thuở nhỏ của anh. "Anh đặt phòng rồi." Cả hai thu dọn hành lý, ngồi lên hai chiếc xe khác nhau mà rời đi. Buổi tối Tiểu Khương không tham gia tiệc của lãnh đạo cấp cao, sếp ' đang đi công tác', nên buổi tối cậu phải "đi theo" về nhà dỗ con. Bận bịu cả một ngày, đầu óc cũng bị làm ồn mà đau nhức, một vị đồng nghiệp cười đề nghị: "Dù sao cũng là Tưởng tổng đích thân chi trả, chúng ta không thể bạc đãi bản thân, cùng nhau đến khu nghỉ dưỡng bên cạnh tụ tập đi? Mùi vị thức ăn của bếp riêng bên đó ngon hơn khách sạn này, không khí cũng tốt hơn, còn có thể câu cá." Anh hỏi Lệ Nhuỵ: "Lệ Tổng có ý kiến gì không?" "Được đấy." Lệ Nhuỵ nói: "Cho người đặt phòng đi." Vì vậy một nhóm hai mươi mấy người hùng hổ lái xe đi đến một khu nghỉ mát khác. Nói là kế bên nhưng thực ra khá xa, gần 1 tiếng lái xe. Bốn chiếc xe thương vụ dừng ở cửa khách sạn, từng người một đi xuống, chỉ thấy hai người nắm tay nhau đi ra khỏi khách sạn. Hai bên đều sửng sờ, mở to mắt nhìn nhau. Trước mặt anh là tất cả giám đốc điều hành cấp cao của Viễn Duy, Lạc Kỳ vô thức muốn rút bàn tay đang bị Tưởng Thịnh Hòa nắm chặt ra. Tưởng Thịnh Hòa không buông, "Đừng tự lừa mình dối người nữa." Lạc Kỳ: "..." Ai có thể ngờ rằng ở một khu nghỉ dưỡng khác, sếp "đang đi công tác nước ngoài" lại đụng phải những giám đốc điều hành cấp cao đang "đối xử không tệ với bản thân".