Chương 65

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:45:33

Ngoại truyện (1) – Nguyên tắc của anh chính là em Vào tháng bảy năm Lạc Kỳ 22 tuổi, sau khi săn được vé máy bay về nước với giá khuyến mãi và thanh toán thành công, túi tiền của cô sạch bách Phòng thuê đã trả, tất cả quần áo được mang về. Gia đình thiếu nợ hơn 30 triệu NDT, sức khỏe của bố không biết có thể cầm cự được hay không, thời gian sau này, có thể là mười năm, hay thậm chí là lâu hơn, cô sẽ không thể mua những bộ quần áo đắt tiền như vậy được nữa. Bước vào môi trường công sở, những bộ quần áo này may ra còn có thể giữ lại được thể diện cho cô. Tất cả túi xách và đồ trang sức cô mua trước đây, có thể bán thì đều đã sang tay đổi chủ để gom đủ chi phí chữa bệnh cho bố. Trong người cũng chẳng còn bao nhiêu, tiền thuê nhà sau khi về nước cũng là cả một vấn đề. Một ngày trước khi trở về nước, cô lại đi đến Tư bản Viễn Duy. Có lẽ là rảnh rỗi đến nhàm chán. Cũng có thể là do ám ảnh gây ra, cô luôn muốn xác nhận thêm lần cuối xem Tưởng Thịnh Hòa đã trả lời email của cô chưa. Lúc nghỉ việc, hòm thư làm việc đã bị thu hồi, đành đến mạng lưới nội bộ của Tư bản Viễn Duy để thám thính một lần nữa, xem có thể mở lại được hay không. Hòm thư công ty có một quản trị viên chuyên trách, là một cậu thanh niên con lai trẻ tuổi. "Tôi muốn xem thử khách hàng có trả lời tôi hay không." Cô không nói là đang chờ câu trả lời của Tưởng Thịnh Hòa. "Công việc của cô không phải đã bàn giao cho người khác rồi sao?" Cô nói: "Đã làm thì làm đến nơi đến chốn, tôi muốn biết sai sót của bản thân mình ở đâu." Anh ta không hiểu mạch não của cô, trong mắt anh ta, cô quá cố chấp. Dù cho không hiểu thì anh ta vẫn đăng nhập hòm thư cho cô và nói rằng đây là lần cuối, vì việc này không đúng quy định của công ty. Cũng sẽ không có lần sau nữa, ngày mai cô sẽ rời khỏi đây. Sau khi mở hòm thư, Tưởng Thịnh Hòa vẫn không nhắn lại. Lần này cô đã hoàn toàn từ bỏ ý định. Khi chờ thang máy, cô chạm mặt Tưởng Tư Tầm vừa đi ra ngoài về, anh rất ngạc nhiên khi thấy cô ở công ty. "Khi nào thì em bay?" "Sáng mai ạ." Tưởng Tư Tầm gật đầu rồi nói vài câu tạm biệt. Ngày hôm sau, khi cô đang ở trong sảnh chờ, hoang mang không biết tương lai của mình sẽ ra sao thì một khoản tiền đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng, 20 ngày lương tháng bảy của cô ở Tư bản Viễn Duy đã được gửi trước hạn. Tưởng Tư Tầm chắc chắc đã hiểu lầm rằng cô đến công ty ngày hôm qua là vì kinh tế eo hẹp, đến bộ phận tài chính xem có thể thanh toán tiền lương trước thời hạn hay không. Cô lấy điện thoại ra, muốn giải thích vài câu nhưng lại cảm thấy không cần thiết, bởi vì cô cũng đang thật sự rất thiếu tiền. Khoản tiền này đã giải quyết được một số yêu cầu cấp bách hiện giờ. Trở lại Bắc Kinh, cô bận rộn đi đi lại lại giữa bệnh viện, nhà và công ty mỗi ngày. Trong những ngày bố cô phải trải qua cuộc phẫu thuật đầu tiên, ông vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, đã liên tục mấy đêm cô không chợp mắt rồi. Thứ hai đi làm, cô ngủ gật trên tàu điện ngầm nên đã đi quá trạm, báo hại đến muộn hơn mười phút, thưởng chuyên cần của tháng đó coi như đi tong, cô khó chịu tự trách mình suốt mấy ngày liền. Đối với cô lúc đó mà nói, khoản tiền đó đủ để tiết kiệm làm chi phí sinh hoạt trong một tháng. Cuộc sống bị thực tế ép đến không thở nổi. Dần dần, cô quên bản thân cũng từng có những mơ ước. Cô rất hiếm khi nghĩ về việc liệu Tưởng Thịnh Hòa đã trả lời email của cô hay chưa. "Lạc Tổng?" Trì Tâm gõ cửa. Suy nghĩ của Lạc Kỳ bị kéo trở về hiện tại, "Vào đi." Cô khép lại bản kế hoạch dự án dài hơn một trăm trang, hôm nay không vội, có thể lấy ra xem lại lần nữa. Trì Tâm bước vào báo cáo công việc, nhưng cô ấy cứ đứng ở bên cạnh chiếc bàn không rời đi. Lạc Kỳ ngẩng đầu lên, "Còn có chuyện gì à?" "Em nghe nói Thường Sở Tân đã đến Viễn Duy rồi, trực tiếp đi đến tầng bốn mươi hai, không biết đã xảy ra chuyện gì." Thường Sở Tân là sếp tổng của y tế Viễn Duy. – – Tháng chín năm Lạc Kỳ hai mươi ba tuổi, Lạc Trí Khâu cần phẫu thuật lần thứ hai. Vào thời điểm đó, cô đã là trợ lý của Tưởng Nguyệt Như. Tưởng Thịnh Hòa vẫn còn ở Tư bản Viễn Duy, cuối tháng 9 anh mới trở về từ nước ngoài. Cô ruột hỏi anh: "Không đến phòng làm việc của cô à?" "Chưa ạ." Anh suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời. "Con về thẳng nhà, buổi tối sẽ ăn cơm với cô." Vì thế anh trực tiếp từ sân bay đi thẳng đến biệt thự của cô ruột, thậm chí còn cố ý đi đường vòng để tránh phải qua cao ốc Viễn Duy. Độ nguy hiểm của cuộc phẫu thuật lần thứ hai của Lạc Trí Khâu rất cao. Anh quay về tìm chú Hứa, bảo chú giúp anh liên hệ với bác sĩ có chuyên môn nhất của khoa thần kinh. Cô ruột từ công ty trở về, hỏi tại sao anh lại đột nhiên về nước. "Sắp xếp bác sĩ cho Lạc Trí Khâu, đến lúc đó cô cứ nói cô là người đã giúp cô ấy liên hệ với bác sĩ điều trị." Cô của anh do dự không nói, cuối cùng lên tiếng: "Được, không thành vấn đề." Nhiều lần anh muốn hỏi cô ruột, một năm qua Lạc Kỳ đã sống thế nào, nhưng lại không mở miệng được. Cho đến khi dùng xong bữa cơm, anh không kìm được, "Cô ấy có khỏe không ạ?" Phòng ăn im lặng trong giây lát. Cô anh đáp: "Không biết có được tính là tốt hay không. Năm ngoái Lạc Trí Khâu phẫu thuật lần đầu tiên, sức khỏe bị ảnh hưởng, còn chưa hồi phục tốt mà đã phải trải qua một cuộc phẫu thuật khác. Theo như Lạc Kỳ nói, có thể chống đỡ nổi hay không thì phải xem vào vận may. Bởi vì cô ấy, Bùi Thời Tiêu đã từ bỏ công việc ở nước ngoài để trở về Trung Quốc khởi nghiệp nên bất hòa với gia đình, bố mẹ Bùi Thời Tiêu sẽ không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau." Lại lần nữa im lặng. "Nhưng tình cảm hai người bọn họ rất tốt." Cô ruột đem hết mọi chuyện mà bà biết kể cho anh. Anh gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Vậy thì tốt." Vào ngày Lạc Trí Khâu phẫu thuật, anh đến bệnh viện, nhưng không xuất hiện ở trong khu chờ dành cho người nhà, mà đợi trong văn phòng trưởng khoa. Từ chín giờ sáng đến bốn giờ rưỡi chiều. Ngày hôm sau anh trở lại Manhattan, Tư bản Viễn Duy có vấn đề khó giải quyết cần anh xử lý. Trước khi đi, anh nhờ cô ruột: "Cô đừng để cho cô ấy uống rượu." Khi đó Lạc Kỳ mới làm trợ lý cho cô ruột chưa đầy hai tuần, bà không biết rõ về Lạc Kỳ, bà cũng giống chú Hứa, rất kinh ngạc trước hành động của anh. Bà hận rèn sắt không thành thép: "Con bé không phải bạn gái con." Anh không có lời nào để phản bác. "Cứ coi như từng là bạn gái ở kiếp trước đi, kiếp này cô ấy chưa nhận ra con." Cô: "..." Vừa bất lực vừa buồn cười, giống như nghe được trò đùa gì đó lớn lắm. "Con... Con nói con... Cô thật sự..." Bà bị anh chọc giận đến nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh. "Cô, Lạc Kỳ cũng giống như cô vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không oán trách, cô ấy cũng mạnh mẽ như cô, ở cạnh một thời gian cô sẽ biết cô ấy là người như thế nào." Cô ruột vẫn cười, giống như không tin lời anh nói. "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhìn thấy cái gì của con bé con cũng cảm thấy tốt." Anh không tranh cãi, "Đợi hai năm nữa cô sẽ thu lại những lời này." Cô: "Gì mà hai năm, nếu con có thể kiên trì thích Lạc Kỳ thêm một năm nữa, thì cô sẽ trao cho con giải thưởng tình yêu bền vững." Hai năm sau, anh về nước tiếp quản Tập đoàn Viễn Duy. "Tưởng tổng?" Đi cùng với hai tiếng gõ cửa. Tưởng Thịnh Hòa hoàn hồn, tắt email từng gửi cho Lạc Kỳ, "Vào đi." Tiểu Khương đẩy cửa tiến vào, "Thường tổng đang ở trong phòng khách." Thường Sở Tân từ Tô Thành đến, hẹn với sếp lúc ba giờ, tới sớm hai mươi phút. Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, bày tỏ đã biết. Thường Sở Tân một năm qua bị Lạc Kỳ dày vò không ít, chỉ bằng một câu nói muốn điều chỉnh vị trí thị trường của cô, Tưởng Thịnh Hòa đồng ý không cần chớp mắt, trực tiếp thông báo cho bọn họ từ bỏ thị trường tầm trung của y tế Viễn Duy. Hỏi ra thì chính là vì năng lực cạnh tranh lâu dài của tập đoàn. Chỉ một câu nói của lãnh đạo, tất cả mọi người trong y tế Viễn Duy đều bận đến mức chân không chạm đất. Một năm qua, tranh chấp hợp đồng và ba vụ kiện tụng liên tục xảy ra khiến anh ta kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Vậy mà sếp lại còn không ngừng khen ngợi Lạc Kỳ. Trước đây, không thể hiểu tại sao sếp lại vô lý như vậy, đồng ý phương án chiến lược của Duệ Phổ, thì ra Lạc Kỳ là vợ sếp. Tưởng Thịnh Hòa bước vào, Thường Sở Tân đứng lên, "Tưởng tổng." "Mời ngồi." Tưởng Thịnh Hòa thẳng thắn: "Có chuyện gì à?" Thường Sở Tân bày tỏ thẳng thắn ý định muốn gặp mặt Lạc Kỳ. Không phải đơn độc trò chuyện với Lạc Kỳ, "Trước mặt Tưởng tổng, tôi muốn nói chuyện về Duệ Phổ." Tưởng Thịnh Hòa trầm ngâm nhìn Thường Sở Tân trong vài giây, sau đó gọi điện thoại cho Lạc Kỳ, bảo cô qua. Sau khi nghe Trì Tâm nói Thường Sở Tân đã đến tầng bốn mươi hai, trực giác Lạc Kỳ chobiết đã có chuyện liên quan đến cô. Mảng khoa học kỹ thuật y tế này là do Lệ Nhuỵ phụ trách quản lý, chuyện kinh doanh, Thường Sở Tân nên tìm Lệ Nhuỵ chứ không phải tìm Tưởng Thịnh Hòa. Quả nhiên, thật sự có liên quan đến cô. Kể từ khi công khai, việc cô lên tầng bốn mươi hai cũng giống như việc cô đi về nhà, bọn họ coi đó là điều hiển nhiên. Bây giờ là giờ làm việc, Lạc Kỳ xem Tưởng Thịnh Hòa là sếp, ngồi đối diện với anh. Hàn huyên xong, Thường Sở Tân đi thẳng vào vấn đề: "Lạc tổng, liệu việc điều chỉnh vị trí thị trường có thực sự cải thiện khả năng cạnh tranh tổng thể như mong đợi hay không, tôi nghĩ ngay cả cô cũng không dám bảo đảm." "Thường tổng có ý gì?" "Lạc tổng là người phụ trách của Duệ Phổ, nên quản lý các vấn đề của Duệ Phổ, chứ không phải quản lý luôn cả y tế Viễn Duy. Tôi biết lời này không dễ nghe, nhưng tất cả đoàn đội của y tế Viễn Duy đều do tôi gây dựng, đối với họ, tôi có nhiều tình cảm hơn cô, cô cũng không hiểu y tế Viễn Duy, một phương án đưa xuống làm cho chúng tôi trở tay không kịp, phá vỡ tất cả các kế hoạch khác." Thường Sở Tân cũng dốc toàn sức, bày tỏ sự bất mãn ngay trước mặt Tưởng Thịnh Hòa thì có hiệu quả hơn là phát tiết sau lưng sếp. Lần này anh ta tới là muốn tranh thủ kiếm thêm tiền đền bù cho y tế Viễn Duy. Từ bỏ thị trường tầm trung, tập đoàn không có bất cứ khoản đền bù nào, mọi tổn thất và vi phạm đều phải tự mình gánh chịu. "Cô là người ngoài ngành." Thường Sở Tân lại bày tỏ: "Tất nhiên, Lệ tổng đã nói với tôi, có được y tế Viễn Duy như bây giờ là nhờ kế hoạch dự án của cô và Tưởng tổng." Nhưng ai sẽ tin. Bất cứ ai có con mắt tinh tường vừa nhìn cũng biết là Tưởng Thịnh Hòa lấy một cái cớ như vậy để cứu vãn lòng tự tôn của Lạc Kỳ. Tưởng Thịnh Hòa nói: "Có tức giận thì anh cứ hướng về tôi. Anh cũng không phải không biết tôi bao che người của mình. Hy vọng sẽ không có lần sau." Thường Sở Tân: "..." Có vẻ như những tin đồn kia là sự thật. Người ta đồn rằng Tưởng Thịnh Hòa đã trực tiếp tuyên bố công khai tại các cuộc họp cấp cao rằng bản thân anh không phân biệt công và tư. Nhắm vào anh thì không sao, nhưng với Lạc Kỳ thì không. "Tưởng tổng đừng hiểu lầm. Tôi cũng chỉ là vì y tế Viễn Duy." Tưởng Thịnh Hòa đương nhiên biết Thường Sở Tân là người được đích thân anh đào từ các đối thủ cạnh tranh về để thành lập đội ngũ y tế Viễn Duy, năng lực và thực lực đều có. Lạc Kỳ nhận ra được mục đích đến đây lần này của Thường Sở Tân là tiền bồi thường. Bảo tập đoàn đưa tiền, hội đồng quản trị chắc chắn không đồng ý, áp lực dồn lên vai Tưởng Thịnh Hòa. Chính cô là người đề xuất từ bỏ thị trường tầm trung, vì vậy không thể khiến cho Tưởng Thịnh Hòa khó xử. Cô nói xen vào: "Nếu Thường tổng cảm thấy tôi là người ngoài cuộc, đang lừa gạt mọi người thì bây giờ tôi cũng không có cách nào thuyết phục được anh, chi bằng như vậy đi, chúng ta đánh cược bằng lời nói, hai năm nữa, nếu lợi nhuận của Duệ Phổ vượt qua y tế Viễn Duy, đến lúc đó y tế Viễn Duy phải để cho tôi tự lựa chọn một nhóm nhân sự R&D(*) và ngược lại. Thế nào? Có dám không?" (*) R&D: là những người đảm nhiệm các hoạt động nghiên cứu và phát triển trong quá trình sản xuất. Thường Sở Tân cười, anh ta cảm thấy thật chuyện này thật hài hước. "Cô muốn vượt qua thành tích của y tế Viễn Duy trong vòng hai năm?" Lạc Kỳ chỉ hỏi: "Anh có dám không?" Thường Sở Tân còn có thể nói gì được nữa? Không đồng ý có nghĩa là thừa nhận anh ta đang sợ hãi. Anh ta không lo bị bại dưới tay cô, nhưng nếu có vụ cá cược này, anh ta không thể yêu cầu tập đoàn đền bù tiền bồi thường. Lúc tới đã tức, lúc đi còn tức hơn. Hai vợ chồng nhà này thật biết chọc người ta. Lạc Kỳ một mũi tên bắn trúng đích, không chỉ có thể đẩy nhanh quá trình thoát khỏi thị trường tầm trung mà còn phá vỡ kế hoạch xin tiền của đoàn đội anh ta. Thế nhưng vì lời hẹn hai năm mà áp lực của cô lại tăng lên gấp bội. Chờ Thường Sở Tân rời đi, Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, cười nói: "Em thực sự dám đánh cược sao." Anh lại nói: "Thua cũng không sao, anh sẽ chuyển em lên làm cấp trên của Thường Sở Tân, để anh ta giận nhưng không dám lên tiếng." "Không được, đã cược thì phải dám nhận thua, em không thể rời khỏi Duệ Phổ." Hơn nữa, chưa chắc cô đã thua. Lạc Kỳ mỉm cười, "Anh thật sự không có nguyên tắc." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Nguyên tắc của anh chính là em."