Chương 23

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:44:44

Tưởng Thịnh Hoà tiếp tục nói chuyện với Hạ Hủ, không chậm trễ việc đeo kính, anh để hộp kính ở chỗ Lạc Kỳ. Trong lúc cô đưa kính cho anh, Hạ Hủ có nhìn Lạc Kỳ hai lần. "Gần đây chủ tịch Hạ có bận không?" Tưởng Thịnh Hoà hỏi. Hạ Hủ mặt không biểu cảm thu lại ánh mắt nhìn về phía Lạc Kỳ lại, cười: "Vẫn vậy, công việc, chơi bóng, bơi lội." Ngoài ra còn hẹn hò. Hồi còn trẻ chú thím hai tính tình không hợp nên đã ly hôn, chú hai không tái hôn nữa, nhưng vẫn luôn có bạn gái, mỗi người một nhu cầu riêng, hợp thì ở không hợp thì tan. Người này rời đi rồi, người khác tới. Hai người con của chú hai đã kết hôn từ sớm, trước giờ chưa từng can thiệp đời sống riêng của ông. Nói chuyện thêm vài câu nữa, Hạ Hủ rời khỏi. Nghi lễ kí kết hợp đồng kéo dài đến bốn rưỡi, suốt buổi hôm đó Tưởng Thịnh Hoà đều đeo kính, thực ra anh cũng không cần dùng đến kính, bởi anh cũng không định nhìn lên màn hình lớn, nhưng sau khi Lạc Kỳ đưa kính cho anh, anh mới nhìn qua đó. Lần này là buổi ký kết ba hạng mục quan trọng của Viễn Duy, Tưởng Thịnh Hoà và CEO của đối tác cùng bước lên ký kết, Lạc Kỳ ở phía dưới chụp vài tấm ảnh, đôi mắt theo dõi màn hình. Tưởng Thịnh Hoà ngẩng đầu đã nhìn thấy Lạc Kỳ đang chụp ảnh, ở đây có hơn mười đơn vị truyền thông, nhưng cô vẫn giúp anh ghi lại khoảnh khắc này. Ký kết xong, Tưởng Thịnh Hoà nói chuyện vài câu với mấy người quen, Tần Mặc Lĩnh cũng ở đây. Tưởng Thịnh Hoà vừa nói vừa tháo kính xuống, Lạc Kỳ ở ngay phía bên cạnh không xa, anh quay đầu nhìn cô, không nói gì cả, chỉ đưa kính về phía cô. Cô còn chưa đến gần anh đã quay người lại nói chuyện với người bên cạnh, không tiếp tục nhìn cô nữa, nhưng động tác trên tay vẫn giữ nguyên như cũ. Lạc Kỳ nhấc bước đi qua, cầm lấy kính từ tay anh. Tưởng Thịnh Hoà đút tay vào túi quần. Lạc Kỳ đi xa rồi, Tần Mặc Lĩnh hỏi: "Bây giờ cậu không đeo kính không nhìn thấy gì sao?" "Có nhìn thấy." Tần Mặc Lĩnh không hiểu,, "Nhìn thấy còn mất công đeo?" "Cậu không hiểu đâu." Tưởng Thịnh Hoà không cố ý động vào vết thương của anh, nhưng ví dụ này quá phù hợp, "Cậu mà hiểu, đã không đến nỗi bị Giản Hàng cho leo cây." Tần Mặc Lĩnh: "..." Nhất thời tức giận nói không nên lời. Trong chuyện tình cảm, không nên chạm tới yếu điểm của người khác. Tưởng Thịnh Hoà chạm ly với Tần Mặc Lĩnh, bày tỏ ý xin lỗi. Giản Hàng chính là con gái của giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học của hai người họ, trước đây người nhà có sắp xếp cho cô và Tần Mặc Lĩnh gặp mặt, cô không đến như đã hẹn, cho Tần Mặc Lĩnh leo cây ở quán cà phê. Tần Mặc Lĩnh giống với Tưởng Tư Tầm, không quá quan tâm chuyện tình cảm, tất nhiên không hiểu được cảm giác của việc thích một người, có nói cũng không hiểu. "Tôi về đây." Tưởng Thịnh Hoà đặt ly xuống, đi tìm Lạc Kỳ. Lạc Kỳ đang lau mắt kính, sau đó cẩn thận cho vào hộp, để anh lấy ra là đeo được luôn. Hành động của cô, từ đầu đến cuối Tưởng Thịnh Hoà đều nhìn thấy. Lạc Kỳ ngẩng đầu, sếp đã qua đây rồi. Tưởng Thịnh Hòa nói với cô: "Về công ty." "Không phải buổi tối còn có tiệc chúc mừng hay sao? Sếp, anh không tham dự à?" "Tôi còn có buổi xã giao khác." Tưởng Thịnh Hoà vừa đi vừa nói, "Các cô không cần đi." "Được." Hôm nay cô lại có thể tan làm đúng giờ rồi. Lạc Kỳ xác nhận lại, "Tưởng tổng, anh sẽ ở lại công ty bao lâu? Hôm nay có vài phần văn kiện cần anh ký tên, tôi có đem theo rồi." Chỉ đợi sếp ký duyệt. Anh chỉ định đưa cô về công ty, không có ở lại. Tưởng Thịnh Hoà nói: "Chút nữa trên xe tôi sẽ kí." Tài xế lái xe qua, Lạc Kỳ dự theo cảm giác của trợ lý, vì công việc nên lần này cô ngồi ở hàng ghế sau, ngồi ở ghế lái phụ không tiện trao đổi công việc với sếp. Tưởng Thịnh Hoà cởi tây trang, bình thường theo thói quen anh sẽ đặt áo lên chiếc tủ nhỏ giữa hàng ghế, hôm nay Lạc Kỳ ngồi ở hàng ghế sau nên anh để áo sang bên cạnh, cố gắng không để áo vắt sang chỗ ngồi của cô. Thỉnh thoảng có thể để cô cầm tây trang giúp, nhưng là sếp, anh không thể không phân ranh giới được. Anh mở máy tính ra, Lạc Kỳ cũng mở máy tính, vì để tiết kiệm thời gian cho sếp, cô nói cho anh trọng điểm của phần văn kiện đầu tiên: "Tưởng tổng, trọng điểm nằm ở điều số ba, năm và sáu của mục thứ hai." Những nội dung khác cô đã xem qua, không có vấn đề gì cả. Tưởng Thịnh Hoà mở đến phần đó, đọc qua một lướt. Mới làm việc cùng cô ngày thứ hai nhưng đã vô cùng ăn ý. Hai mươi phút sau, mấy phần văn kiện đã được duyệt. Lạc Kỳ đánh dấu việc đã hoàn thành, đến lúc này, tất cả công việc của hôm nay đã xong, chỉ còn lại một việc nhỏ, đó là gửi ảnh và video của buổi ký kết ngày hôm nay cho Tiểu Khương. Trước khi đến đây Tiểu Khương đặc biệt dặn cô, nói buổi nghi lễ lần này rất long trọng, những nhân viên khác không được vào, chỉ có cô được vào trong, đến lúc đó nhớ chụp ảnh của Tưởng tổng ở đó, công ty cần đến. Tưởng Thịnh Hoà vẫn luôn nghĩ đến việc Lạc Kỳ chụp ảnh anh trong buổi ký kết ngày hôm nay, bây giờ mới có thời gian hỏi. Trước đây anh không có hứng thú với ảnh của mình trong các hoạt động như này lắm, nhưng hôm nay lại khác, "Chiều nay có chụp ảnh không?" "Có ạ." "Gửi cho tôi vài tấm, có việc cần dùng." "...Được." Lạc Kỳ mở album ảnh lên. Trước đây khi đi cùng Tưởng Nguyệt Như tham dự các hoạt động, thỉnh thoảng cô cũng phụ trách chụp ảnh, nhưng Tưởng Nguyệt Như chưa từng xem bao giờ. Cô chọn vài tấm có góc chụp không tồi cho Tưởng Thịnh Hoà, không có ảnh chụp riêng, tất cả đều là những khoảnh khắc long trọng khi ký hợp đồng với đối tác. Sau khi gửi cho sếp xong, cô gửi tất cả ảnh và video cho tiểu Khương. Tưởng Thịnh Hoà xem ảnh xong, đang muốn hỏi cô có video hay không, quay đầu đã thấy cô đang xoá ảnh và video của buổi chiều nay đi. Lạc Kỳ không để ý rằng sếp đang nhìn mình, giữ ảnh cá nhân của sếp trong điện thoại cá nhân, khá kỳ. Sau khi gửi cho tiểu Khương xong cô bèn xoá đi. Tưởng Thịnh Hoà mất vài giây để bình tĩnh, hiểu được lý do sao cô lại xoá nhảnh, với mối quan hệ giữa sếp và trợ lý, cô sẽ không lưu ảnh của anh vào điện thoại. Anh tạo một album mới, đặt tên là: Ảnh em chụp (vẽ). Sau đó cho vài tấm ảnh cô gửi đến cùng bức 'Ánh mắt chết người của sếp' cô vẽ trên tài liệu vào album mới tạo. Sau khi lưu ảnh xong, họ cũng đã đến dưới lầu toà nhà của Viễn Duy. Vốn Tưởng Thịnh Hoà không định xuống xe, mấy người tham dự buổi tụ tập tối nay giục anh đến sớm chơi bài, anh nhìn Lạc Kỳ xuống xe, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy bóng hình không hề lạ lẫm bước ra từ toà nhà của Viễn Duy. Không hề suy nghĩ, anh cầm tây trang đẩy cửa xuống xe. Bùi Thời Tiêu vẫn chưa về Thượng Hải, đặt vé tàu tối nay. Đường đến trạm xe đi qua Viễn Duy, anh ta mua một bó hoa đem đến quầy tiếp tân, ngay cả bản thân cũng không ngờ rằng sẽ gặp Lạc Kỳ ở đây. Nhìn thấy cô và Tưởng Thịnh Hoà cùng qua đây, bất giác trong lòng anh ta cảm thấy hơi ghen. Bây giờ anh ta nhìn ai cũng thấy đó là tình địch, ngay cả vị tam công tử của Tưởng gia này. Tưởng Thịnh Hoà biết anh ta là anh, Bùi Thời Tiêu cũng biết anh, hai người trước giờ chưa từng gặp mặt trong các buổi tiệc, không quen nên cũng không cần thiết phải chào hỏi. Lạc Kỳ xoay mặt nhìn Tưởng Thịnh Hoà, biểu cảm khó xử: "Tưởng tổng, anh lên lầu trước đi ạ, tôi xử lý chút việc riêng, sẽ xong ngay đây." Tưởng Thịnh Hoà gật đầu, cho dù họ đã chia tay rồi, nhưng lúc này anh vẫn không có lập trường để nói lên điều gì. Anh đi qua Bùi Thời Tiêu, mắt không nhìn lấy một cái. Bùi Thời Tiêu sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Anh chỉ đi qua, không có cố tình đến tìm em." "Em lên đi, đừng chậm trễ công việc." Anh ta không ở lại lâu, sợ lời của cô sẽ như lưỡi dao đâm vào lòng, nhấc chân rời đi. Khi đi qua cô, Lạc Kỳ mở miệng, "Lần cuối cùng, nếu có lần nữa, tôi sẽ không giữ chút lịch sự nào nữa." Giọng Bùi Thời Tiêu khàn khàn: "Được, anh đồng ý, sau này sẽ không đến tìm em nữa." Anh ta nhìn cô: "Anh đợi em tha thứ, bao lâu cũng đợi." Nửa năm, hoặc là một năm sau, có lẽ lúc đó cô không có hận anh như bây giờ nữa. "Anh chuẩn bị đi công tác, đến bang chỗ trường em." Anh ta nói xong, Lạc Kỳ đã đi xa vài mét rồi. Bùi Thời Tiêu xoay người, cô nhanh chóng bước lên bậc thang, đuổi theo Tưởng Thịnh Hoà, Tưởng Thịnh Hoà không đi nhanh lắm, vừa bước vào toà nhà cô đã đuổi kịp rồi. Tâm tình Tưởng Thịnh Hoà thoải mái không ít, nhìn qua, "Nhanh vậy sao?" Lạc Kỳ nín thở: "Vâng." Bùi Thời Tiêu tìm đến công ty, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng cô, lúc làm việc mất tập trung, phạm phải điều cấm kị của sếp. Tiểu Khương từng nhấn mạnh với cô, điều cấm kị của sếp chính là công tư không phân minh, không giải quyết được chuyện riêng của mình, làm ầm ĩ đến cả công ty. Vừa rồi đi nhanh, cô thầm điều chỉnh lại hô hấp, "Đã xử lý xong rồi, xin lỗi Tưởng tổng, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa ạ." Tưởng Thịnh Hoà dùng giọng điệu nói với cấp dưới, "Không sao." Lạc Kỳ không nghe ra được ý tứ từ giọng của sếp, dù sao sau này không được phạm sai lầm như vậy nữa. Quầy tiếp tân chào hỏi Tưởng Thịnh Hoà, sau đó nhiệt tình gọi cô: "Trợ lý Lạc, có hoa của chị." Là một bó hoa hồng. Lạc Kỳ không cần đếm cũng biết, bó hồng có 28 bông. Mỗi năm số bông trong bó hồng anh ta tặng đều là số tuổi của cô. Anh ta từng nói rằng muốn được tặng đến bó có 99 bông. Tưởng Thịnh Hoà liếc nhìn bó hoa, đi vào thang máy. Lạc Kỳ không nhận, làm phiền tiếp tân, "Phiền cô giúp tôi xử lý nó, cảm ơn. Sau này dù ai tặng hoa đến, cô cứ giúp tôi từ chối nhận." Trên bó hoa còn có một tấm thiệp, bên trên có một câu chúc giản đơn. [Kỳ: Nghe nói em thăng chức rồi, chúc em ở vị trí mới mọi thứ đều thuận lợi.] Lạc Kỳ không nhận hoa, cũng không biết bên trong tấm thiệp viết gì. Bên ngoài toà nhà, Bùi Thời Tiêu ngồi lên xe, lại nhìn về phía toà cao tầng một lần nữa. [Anh ở đâu vậy? Mẹ anh tìm em.] Thôi Bồng gửi tin nhắn đến. Anh ta đang thất thần, không nhận ra điện thoại đang rung. Bên kia điện thoại, Thôi Bồng nóng lòng đợi anh ta trả lời, vừa rồi thư kí gọi đến bảo cô ta qua đó một chuyến, cô ta còn tưởng rằng Bùi Thời Tiêu tìm mình, nhưng khi nhìn thấy người ngồi trên sô pha, cô ta vô cùng hoang mang. Cô ta chưa từng gặp Bùi phu nhân, chỉ từng thấy ảnh của bà trong điện thoại Bùi Thời Tiêu, ảnh và người thật không khác là bao, nhưng người thật càng toát ra được vẻ cao quý. Cả người toát ra vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt vô cùng sắc bén. Bùi phu nhân đặt ly trà xuống, "Đừng đợi nữa, cô không đợi được đâu." Bà không nhanh không chậm nói: "Biết con trai tôi đang ở đâu không?" Thôi Bồng mím môi, không lên tiếng. Bùi phu nhân cười, "Sao, không nói cho cô biết à?" Sắc mặt Thôi Bồng tái xanh, không chịu nổi khí thế của Bùi phu nhân, "Bác gái..." "Không dám." Bùi phu nhân cắt ngang lời cô, "Đừng có tuỳ tiện nhận họ hàng, tôi không có đứa cháu gái như vô." Thôi Bồng nhịn: "Có lẽ bác đã có hiểu lầm về cháu, cháu và Bùi tổng..." Bùi phu nhân cắt lời cô ta một lần nữa, "Cô đang cảm thấy tôi vô dụng, không phân biệt được trắng đen đã tìm đến rồi? Cô có thể bớt lại được rồi, tôi không phải đàn ông, không trúng chiêu này của cô được. Con trai tôi có mắt như mù, nhưng tôi không có mù." Thôi Bồng lập tức khắc chế bản thân, không được tức giận, bởi vì bà là mẹ của Bùi Thời Tiêu, sau này nếu ở bên Bùi Thời Tiêu rồi không tránh được việc va chạm với gia đình anh, có chán ghét thế nào cũng phải nhịn, không nhịn được nữa thì hãy nghĩ đến Bùi Thời Tiêu." Cô ta thuận theo lời của Bùi phu nhân: "Cháu không có giải thích. Bây giờ tâm trạng bác không tốt, cháu hiểu được, bác có giận gì cứ nhằm vào cháu, cho dù là thế nào đi nữa, chuyện như vậy xảy ra cũng đều là do cháu sai, cháu đã không có chừng mực." Bùi phu nhân hừ lạnh, "Nếu đã biết sai thì tôi cho cô một cơ hội để sửa chữa, tuần này bàn giao lại công việc, tuần sau nghỉ việc!" Thôi Bồng giải thích theo bản năng: "Vốn cháu cũng không định ở lại lâu, tạm thời công việc là vì..." Bùi phu nhân vẫy tay, mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, tôi không rảnh ở đây đôi co với cô. Cô không bận nhưng công ty tôi còn bao nhiêu việc phải làm, tiết kiệm thời gian cho cả hai." "Biết con trai tôi bây giờ đang ở đâu không?" Bà lại quay lại chủ đề cũ. Thôi Bồng cố gắng quản lý biểu cảm, giọng nói bình tĩnh: "Cái này thì cháu không rõ, trừ việc cần thiết cần gặp mặt thì cháu không có liên lạc với anh ấy." "Vậy sao?" Bùi phu nhân kéo dài giọng nói, lộ rõ vẻ trào phúng. "Vậy tôi nói cho cô biết, thằng bé lại chạy đến Bắc Kinh rồi. Tối hôm qua đi, bây giờ vẫn chưa về, Lạc Kỳ căn bản không muốn gặp nhưng vẫn không ngăn được nó." "Bùi Thời Tiêu tìm cô, chẳng qua cũng chỉ là thói hư tật xấu của đàn ông, nhất thời muốn tìm sự kích thích. Nghe nói hôm đó cô có bị đánh, có lẽ cô không biết, nếu như ai dám động đến một ngón tay của Lạc Kỳ, Bùi Thời Tiêu sẽ liều mạng với người đó ngay." "Đúng rồi, Bùi Thời Tiêu biết hôm nay tôi đến công ty, tối qua tôi đã nói với nó rằng tôi muốn đuổi việc cô, cô thấy con trai tôi có quan tâm không?" Thôi Bồng cụp mắt, dùng lực nắm chặt điện thoại, bàn tay run lên. Thư ký và mẹ của Bùi Thời Tiêu đều đứng bên cạnh, bọn họ nhìn lòng tự tôn của cô ta bị dẫm đạp. Bùi phu nhân đứng dậy, "Thực sự cho rằng cửa nhà chúng tôi muốn vào là vào được sao? Hôm nay tôi cho cô mặt mũi thì đừng có không biết điều. Tuần sau tôi vẫn còn nhìn thấy cô ở đây, đến lúc đó thì đừng trách tôi không cho cô mặt mũi. Làm người nên biết thân biết phận." Bà cầm áo khoác và túi, không nhìn Thôi Bồng thêm. Tiếng giày cao gót ngày càng xa, cũng không thể để bọn họ được như ý muốn, cô ta gửi tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu: [Mẹ anh về rồi. Xin lỗi, em đã khiến gia đình anh xảy ra mâu thuẫn. Đọc được tin nhắn này anh cũng không cần trả lời, em không sao cả, hiểu được tại sao mẹ anh lại giận như vậy. Tuần sau em sẽ từ chức, anh không cần quan tâm hạng mục, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, khoảng thời gian này em sẽ bàn giao lại công việc, chỉ sợ rằng những tình huống bất ngờ làm ảnh hưởng đến tiến độ, may là có chuẩn bị.] [Sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.] Sau đó xoá Wechat của Bùi Thời Tiêu như Lạc Kỳ đã làm, đồng thời cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen. Chiêu trò này, ai mà không biết chứ. — 6 giờ 5 phút, Tưởng Thịnh Hoà vẫn ở văn phòng, bữa tiệc tối nay diễn ra vào lúc 7 giờ. Từ buổi lễ ký kết trở về, những người khác ở văn phòng giám đốc đã tan làm, cả tầng 42 chỉ còn lại anh và Lạc Kỳ. Nếu như anh đi xã giao rồi, khu văn phòng rộng như vậy sẽ chỉ còn lại mình cô, nên anh ở lại tăng ca cùng. Lạc Kỳ sắp xếp lại tài liệu, khoá cửa tan làm, theo thói quen nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, cánh cửa khép hờ, bên trong vẫn sáng đèn. Cô đi qua gõ cửa, nhắc Tưởng Thịnh Hoà: "Tưởng tổng, tối nay anh còn có buổi xã giao." Tưởng Thịnh Hoà gập văn kiện lại, nói: "Qua đó sớm cũng chỉ chơi bài." Lạc Kỳ đi vào bên trong, "Anh bận trước đi ạ, việc thu dọn cứ giao cho tôi." Tưởng Thịnh Hoà buông tài liệu xuống, giao lại cho cô. Có những việc người làm sếp là anh không thể giành được, sự chăm sóc dành cho cô cũng không thể thể hiện quá rõ ràng. Văn kiện trên bàn cũng không nhiều, sắp xếp cũng chỉ mất hai phút, thêm việc tắt máy tính nữa cũng sẽ không quá ba phút. Tưởng Thịnh Hoà cầm tây trang rời khỏi trước, lúc đi về phía thang máy bước chân không khỏi chậm lại. Đứng đợi trước thang máy hai phút mới bước vào, lúc Lạc Kỳ đến gần thang máy, thang máy chuyên dụng của sếp cũng vừa đến tầng một, cô không biết vừa rồi sếp đợi gì. Trên đường đến nơi xã giao, Tưởng Thịnh Hoà thông báo trong nhóm công việc: [Thứ sáu này cùng dùng bữa, hoan nghênh trợ lý Lạc ra nhập đội ngũ của chúng ta, gọi thêm thư ký Cư nữa, chúc mừng cô ấy thăng chức.] Sau đó @Tiểu Khương: [Cậu phụ trách sắp xếp phía nhà hàng.] Tiểu Khương: [Được ạ, Tưởng tổng.] Những người khác cũng lần lượt trả lời. Trước đây văn phòng tổng tài chào đón người mới, sếp chỉ phụ trách thanh toán hoá đơn, chưa từng tham gia buổi liên hoan nào, nhưng buổi tiệc vào thứ sáu này, chắc chắn sếp sẽ tới, tiểu Khương không biết chọn nhà hàng nào mới phù hợp. Tưởng Thịnh Hoà gửi tin nhắn cho Tưởng Tư Tầm: [Tối thứ sáu về cùng qua ăn cơm.] [Mở tiệc chào mừng Lạc Kỳ, tất cả mọi người trong văn phòng tổng giám đốc đều tham gia.] [Anh với Lạc Kỳ thân quen, qua đó tạo chút không khí.] Điện thoại cá nhân của Tưởng Tư Tầm không cài chế độ yên lặng, bị tiếng động làm tỉnh giấc: [Chỗ tôi trời còn chưa sáng! Sau này cậu có thể tính lệch múi giờ hộ tôi cái được không!] Tưởng Thịnh Hoà coi như không thấy, [Lát nữa bảo tiểu Khương đặt vé cho anh.] Tưởng Tư Tầm: [...Tôi có thư kí, không cần đến cậu đặt sao! Đừng gửi tin nhắn nữa được không? Tôi còn muốn ngủ, mạng của tôi cũng là mạng đấy!] Sống đến ba mươi mốt tuổi, kết quả lại đến nước phải vượt đại dương tạo không khí cho bữa cơm của người ta.