Chương 29

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:44:50

Mấy chữ "Cam – Tâm – Tình Nguyện" đánh mạnh vào tâm trí của Bùi Thời Tiêu Nó tác động tới sự không cam lòng cũng như dục vọng chiếm hữu của người đàn ông. này Dĩ nhiên, đã rõ ràng đến mức này, cũng không cần phải vòng vo. Hai người im lặng nhìn nhau trong chớp mắt, giương cung rút kiếm. Hận không thể diệt đối phương. Những người đi ngang qua đều sẽ nhìn về phía bọn họ một cái, tựa hồ đang tò mò xem bọn họ đang nói chuyện gì. Bùi Thời Tiêu lấy bao thuốc ra, châm một điếu. Tưởng Thịnh Hòa cũng có thuốc lá trong tay, ban nãy là Hạ Vạn Trình đưa cho anh, nhưng anh không hút. Bùi Thời Tiêu: "Anh muốn xen ngang giữa tôi và Lạc Kỳ?" "Đúng vậy." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Thì sao?" Sự kiêu ngạo không ai bì nổi của anh đã thành công chèn ép Bùi Thời Tiêu. Bùi Thời Tiêu hiểu rõ Lạc Kỳ, cô rất tỉnh tảo và tự biết thân phận mình, cô sẽ không dây dưa không rõ ràng với sếp, chứ đừng nói đến chuyện người này còn là Tam công tử nhà họ Tưởng. "Lạc Kỳ sẽ không tiếp nhận anh đâu, anh không có cơ hội." Tưởng Thịnh Hòa chợt cười, "Tôi có cơ hội hay không thì không biết, nhưng còn cậu, khẳng định là không còn nữa." Bùi Thời Tiêu không sợ bị uy hiếp, chưa biết ai hơn ai, "Lạc Kỳ vẫn chưa biết anh có ý với cô ấy đúng chứ? Anh đoán xem, nếu biết cô ấy sẽ làm gì?" "Tôi đang lo làm sao để Lạc Kỳ biết được tâm ý của tôi." Tưởng Thịnh Hòa cầm điếu thuốc trong tay, "Nếu cậu muốn làm việc tốt, thành toàn cho cậu, cho cậu cơ hội này. Nhân tiện cậu cũng nói luôn cho Lạc Kỳ biết, bảy năm trước ở tập đoàn Viễn Duy, phương án hạng mục kia tôi đã trả lời cô ấy, nhưng cô ấy lại không nhận được nó. Việc phản hồi lâu như vậy, là bởi vì vấn đề yêu cầu cần sửa đổi quá nhiều, nhất thời không cách nào thực hiện được. Phương án không tồi, một số ý tưởng còn đặc biệt mới mẻ và độc đáo, nhưng trong điều kiện lúc đó, muốn thực thi sẽ có khó khăn. Tôi không đành lòng nhìn cô ấy gặp thất bại, nên đã kết hợp với phương án của tôi, dùng bảy năm, mới có y tế Viễn Duy ngày hôm nay." Bùi Thời Tiêu kẹp điếu thuốc vừa đưa lên miệng, nghe được câu cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co rụt lại, kinh ngạc xen lẫn hoảng loạn. Tưởng Thịnh Hòa giải tỏa nghi hoặc cho anh ta: "Cậu đoán không sai, bảy năm trước tôi đã thích cô ấy. cậu nói xem, cậu có cơ hội nữa không?" Tô Thành mùa mưa dầm, mưa nói đến là đến liền. Bọn họ đang nói chuyện chính thì một cơn mưa lại rơi xuống. Hai người lui vào trong tòa nhà vài bước mới miễn cưỡng tránh được nước mưa. "Trong sáu năm qua, không chỉ một lần tôi đã có suy nghĩ muốn chen chân vào hai người. Tôi đã cho cậu cơ hội nhưng cậu đã không trân trọng." Tưởng Thịnh Hòa nói xong muốn rời đi, vừa mới nhấc bước, đã thấy Lạc Kỳ cầm ô đi tới, trong tay cô còn cầm thêm một chiếc ô nữa, anh lại lui về. Lạc Kỳ đến đưa ô cho sếp, cô đứng ngồi không yên trong xe, đoán không được Bùi Thời Tiêu muốn nói gì với sếp, nhưng tám, chín phần là có liên quan đến cô. Anh ta nhờ sếp chiếu cố cô sao? Hay còn là lấy lợi ích ra trao đổi, muốn hợp tác cùng sếp, mượn công việc tiếp xúc với cô? Sếp của cô từ trước đến nay luôn cường thế, chỉ có người khác thuận theo anh, anh không thích bị người khác sắp xếp làm bất cứ chuyện gì, cho dù người kia có là bố hay mẹ của anh, sẽ không có ngoại lệ. Mặc kệ Bùi Thời Tiêu muốn nói gì với sếp, thì đó cũng không phải những lời sếp thích nghe. Đừng biến khéo léo thành vụng về, liên lụy đến cô. Làm việc với sếp đã chín tháng, mặc dù việc đối mặt với anh lúc nào cũng có áp lực lớn, mỗi ngày như đi trên lớp băng mỏng, nhưng ngoại trừ những lúc đi làm với cường độ cao, thì sau khi tan tầm chưa bao giờ xảy ra những chuyện vụn vặt, cô cũng chưa bao giờ thấy sếp xen vào cuộc sống cá nhân của cấp dưới. Kiểu người có chứng mực như sếp cô, nhiều người cầu mà không được, không thể để Bùi Thời Tiêu làm liên lụy đến công việc của cô. "Tưởng tổng." Lạc Kỳ đưa ô cho Tưởng Thịnh Hòa, cũng không thèm liếc mắt nhìn Bùi Thời Tiêu một cái. Tưởng Thịnh Hòa mở ô ra, "Bảo cô ngồi trên xe không được xuống, cô không nghe lời có phải không." Lạc Kỳ: "..." Ngữ khí trách cứ này vừa giống cấp trên, lại vừa có gì đó không giống. Cô cũng không thể nói rõ là có chỗ nào không đúng. Thấy vẻ mặt sếp căng thẳng, rõ ràng là không vui, xem ra Bùi Thời Tiêu đã chọc đến anh. Tài xế lùi xe về phía sau, chỗ đợi cách anh không xa, xe lùi lại, hai người thu ô lên xe. Lạc Kỳ cẩn thận dò hỏi: "Bùi Thời Tiêu tìm anh..." Cô mới hỏi được một nửa, Tưởng Thịnh Hòa đã ngắt lời: "Chuyện của người khác, không liên quan gì đến cô." Lạc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, không liên quan gì đến cô là được rồi. Ống tay áo sơ mi của Tưởng Thịnh Hoà bị ướt một đoạn, anh lấy khăn lông thấm hút nước, hỏi: "Bùi Thời Tiêu thường làm phiền cô sao?" Lạc Kỳ vốn đang dựa vào lưng ghế, theo bản năng liền ngồi thẳng dậy mới trả lời: "Từ tháng 10 năm ngoái chưa từng gặp lại, hôm nay là lần đầu tiên gặp." "Cậu ta như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô." "... Xin lỗi Tưởng tổng, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết." Tưởng Thịnh Hòa liếc mắt nhìn cô một cái, "Cô có cách nào sao? Có đảm bảo rằng nó có thể được giải quyết chỉ trong một lần không?" Lạc Kỳ không có cách nào chống lại được ánh mắt mạnh mẽ như bức người của sếp, cô hơi rũ mắt, ngữ khí này của anh làm cho cô nghĩ đến chuyện ở hội nghị cấp cao, cũng là dáng vẻ không chút để ý hỏi Phó Tổng giám đốc: Biện pháp gì? Đảm bảo có thể giải quyết không? Nếu tình hình tái hiện lại thì phải làm sao? Ngữ khí bình thản, nhưng cảm giác áp lực lại dồn dập. Quả thật Lạc Kỳ cũng không có cách nào tốt hơn, trường hợp công khai "ngẫu nhiên gặp gỡ", cô cũng không thể không để ý, bởi tại nơi làm việc mà lớn chuyện, ngoài việc ảnh hưởng tới chính cô, mà cô còn là đại diện cho bộ mặt của tổng giám đốc tập đoàn Viễn Duy, chuyện sẽ gây ảnh hưởng đến cả sếp. Tưởng Thịnh Hòa gấp khăn lại, "Cho cô một tấm lá chắn." "Lá chắn nào ạ?" "Tôi. Lần sau anh ta tới tìm cô, cứ nói tôi và cô đang ở bên nhau. Một lần và mãi mãi." "..." Hô hấp của Lạc Kỳ ngừng lại vài giây, lá gan của cô chưa lớn tới nỗi dám lấy sếp ra làm lá chắn. Tưởng Thịnh Hòa đặt khăn mặt lên, lại nhìn về phía cô, nhìn dáng vẻ cô không muốn lấy anh làm lá chắn, anh đành phải dùng tâm kế với cô: "Nói thật với cô, vừa rồi Bùi Thời Tiêu tìm tôi chính là vì chuyện của cô, cô cảm thấy tôi rất nhàn rỗi để nghe mấy lời của cậu ta sao? Cô biết tôi thấy phiền nhất là gì mà." Phiền nhất là chuyện người khác công tư không phân minh. Thấy phiền khi người khác tự cho mình là đúng, sắp xếp muốn anh làm chuyện gì đó, cho dù là nhờ anh hỗ trợ, vậy cũng không được, bởi vì giúp đỡ hay không phụ thuộc vào tâm tình của anh, cũng không phải ai cũng có tư cách để được anh giúp. Đoán chừng là vừa rồi Bùi Thời Tiêu đã hoàn tân giẫm lên bãi mìn. Lạc Kỳ xin lỗi một lần nữa. "Đừng chỉ xin lỗi, lời xin lỗi có thể giải quyết vấn đề sao? Tưởng Thịnh Hòa nói: "Cái chính là cô. Đổi lại là Tiểu Khương thử xem, cô hỏi cậu ta có dám đem chuyện riêng tư hết lần này đến lần khác làm loạn trước mặt tôi hay không." Lạc Kỳ cảm tạ Tưởng Nguyệt Như, là anh nể mặt chủ tịch Tưởng, mới hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn chuyện của cô. Anh vòng trở lại vấn đề: "Nếu không sử dụng tôi, nghĩ về làm thế nào để giải quyết?" " Trong xe yên tĩnh trong chớp mắt. Tưởng Thịnh Hòa chờ cô nói ra biện pháp giải quyết, đoán chừng trong nhất thời cô cũng sẽ nghĩ không ra. Cô và Bùi Thời Tiêu đã chia tay chín tháng, anh cho cô đủ thời gian để đi ra ngoài, lấy lý do đi công tác, đưa cô đến bảy, tám quốc gia để giải sầu. Đêm giao thừa hôm đó, ở quảng trường thời đại, anh phải kiềm chế bản thân, mới không đi tới nắm tay cô. Anh sắp mất kiên nhẫn rồi, không chừng một ngày nào đó liền trực tiếp thổ lộ với cô, cảm giác ranh giới, hiện tại anh không cần, cũng để cho trong lòng cô có chút chuẩn bị, không đến mức bị doạ sợ khi anh thổ lộ. "Tôi không có bạn gái, tương lai gần cũng không có ý định kết hôn, cô lấy tôi làm lá chắn, đối với tôi không có ảnh hưởng gì. Đối với cô cũng không ảnh hưởng, gia thế của Bùi Thời Tiêu tốt, hơn nữa với lòng tự tôn của đàn ông, khi cô nói vậy với cậu ta, cậu ta cũng sẽ không để cho bất cứ ai biết được cô đã tìm được một người tốt hơn." "... Nghe có vẻ không tồi, nhưng cảm ơn Tưởng tổng." Cô vẫn từ chối lời đề nghị của anh, tâm trạng Tưởng Thịnh Hòa bắt đầu không thuận, đột nhiên không xác định được, rốt cuộc cô đã dứt tình cũ hay chưa, hay là không đành lòng làm tổn thương Bùi Thời Tiêu. Từ khi làm việc cùng nhau đến nay, cô đối với anh trươc sau đều là cấp dưới đối với cấp trên, chưa từng có một khắc nào, là cảm giác của phụ nữ đối với đàn ông. Tưởng Thịnh Hòa hơi mở hé cửa sổ để hít thở không khí, mưa bụi hơi hắt vào. Anh lạnh nhạt nói: "Mau chóng giải quyết." "... Được ạ." Ánh mắt của Lạc Kỳ hơi liếc nhìn sếp, không biết được sếp đang vui hay buồn. Cô phải nhanh chóng nghĩ cách, không thể để Bùi Thời Tiêu ảnh hưởng đến tâm tình của sếp nữa. Bên ngoài cửa sổ xe, mưa càng lúc càng lớn. Bên kia hội trường, Bùi phu nhân vừa xã giao xong với người quen, đi ra tìm con trai. Tìm một vòng không thấy, đành phải gọi điện thoại. Bùi Thời Tiêu đang hút thuốc, thấy điện thoại nhưng không nghe máy, tắt thuốc lá đi tìm mẹ. Bùi phu nhân nhìn thấy con trai vừa từ khu hút thuốc đi ra, mặt tái mét, xem ra lúc đi tìm Lạc Kỳ đụng phải vách tường rồi. "Không cho con sắc mặt tốt là chuyện bình thường. Nếu con bé dễ dàng tha thứ cho con, thì cũng không đáng để con cố gắng. Con cho rằng, phụ nữ có thể dễ dàng tha thứ cho một người đàn ông đã ngoại tình sao? Thời điểm anh ta ngoại tình, tương đương với việc cô ấy bị lột mất một lớp da, có biết nó đau thế nào không?" Bùi phu nhân nghĩ đến bản thân mình, cách đây hơn hai mươi năm, vẫn không quên được việc chồng bà kiên quyết muốn ly hôn, lúc đó bản thân bà đã có bao nhiêu phần tuyệt vọng. Bùi Thời Tiêu nói: "Con không giống bố, không đến bước đó." "Nếu con giống như bố của con thì mẹ sẽ không bao giờ giúp con." Dừng một chút, Bùi phu nhân nói: "Khoảnh khắc con để Thôi Bồng ở trong lòng, đối với Lạc Kỳ mà nói, mười năm hồi ức coi như đã bị hủy, không còn một mảnh." Bùi Thời Tiêu không muốn nhắc tới chuyện cũ để rồi hối hận về nó. Bùi phu nhân cũng nói thật với con trai: "Điểm duy nhất Lạc Kỳ có thể thông cảm cho con là bởi vì mẹ, chứ tuyệt đối không phải vì con." Bùi Thời Tiêu nhìn mẹ mình, muốn nói lại thôi. Bùi phu nhân: "Nếu con bé nhìn thấu, thì sẽ thấy kết hôn với ai cũng là kết hôn, đều có nguy cơ sau khi kết hôn sẽ ngoại tình, vậy không bằng tìm một gia đình có điều kiện tốt, tìm một người mẹ chồng không nhiều chuyện, không áp bức." "Lạc Kỳ cũng coi như hiểu về mẹ, lúc trước cho dù mẹ không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, thì cho tới bây giờ mẹ cũng chưa từng tìm con bé gây khó dễ, chưa từng làm phiền con bé, đều là do con tạo áp lực. Sau khi đính hôn, mặc dù mẹ không hai lòng với hai đứa, nhưng vẫn chọn nhà bác gái của con bé để đặt hàng, kết đối tác làm ăn" Bùi Thời Tiêu hiện đang có cảm giác gặp nguy hiểm, Tưởng Thịnh Hòa xuất hiện làm rối loạn tất cả các kế hoạch của anh ta, khiến việc anh ta muốn theo đuổi lại Lạc Kỳ cũng sẽ đầy biến động. Ngày hôm qua anh ta đã đến nhà Lạc Kỳ, xin bố mẹ Lạc Kỳ tha thứ. Mẹ Lạc Kỳ không mở cửa, anh ta đợi ở ngoài cửa nửa tiếng, nhưng từ đầu đến cuối cửa vẫn không mở. "Mẹ, hôm nào mẹ rảnh, mẹ hãy đi tìm dì Khương nói chuyện một chút." Bùi phu nhân day day mi tâm, "Biết rồi, không cần con phải nói." Một người ghét sự ướt át ẩm mốc như bà, đêm đó lại đến nhà Lạc Kỳ. — Lạc Kỳ họp cả một ngày, thêm chuyện Bùi Thời Tiêu làm náo loạn, khiến cô trở về phòng với thể xác và tinh thần mệt mỏi. Tắm rửa xong, ngay cả điện thoại di động cô cũng không kịp nhìn, trực tiếp nằm bò trên giường. Giữa trưa, Tưởng Thịnh Hòa đề nghị cô lấy anh làm lá chắn, làm sao có thể. Khi đó, cô đã không chút do dự từ chối sếp, cô không có cách nào giải thích chi tiết với anh, lấy anh làm lá chắn, thì cô vẫn sẽ không vượt qua được vết nứt trong lòng, nếu thật sự lợi dụng anh, sau này làm việc cùng nhau, tình huống sẽ thật sự rất xấu hổ. Cô chỉ coi anh là cấp trên, sẽ không có bất cứ suy nghĩ không nên nào, một khi vượt qua ranh giới trong lòng, nuông chiều bản thân rơi vào tình ái, người khổ não cuối cùng chỉ có thể là bản thân cô. Anh không hề biết, trên người anh có quá nhiều mị lực đặc biệt, vô hình trung rất dễ hấp dẫn người khác. Lạc Kỳ cầm điện thoại di động, gửi cho Lạc Vũ: [Trong điện thoại của em còn có video Lạc Tân đánh Bùi Thời Tiêu chứ? Nếu còn, gửi cho chị.] Lạc Vũ: [Có. Sẽ lập tức gửi cho chị.] [Chị, có chuyện gì vậy?] Lạc Kỳ: [Bị anh ta làm phiền.] Trước khi gửi video, Lạc Vũ lại nhắc nhở một câu: [Chị nên chuẩn bị tâm lý tốt, trong video không phải chỉ có Bùi Thời Tiêu và Lạc Tân đâu.] Còn có tiện nhân Thôi Bồng kia nữa. Lạc Kỳ: [Chị không xem, dòng chảy lãng phí. Em gửi thẳng nó vào hộp thư cho chị.] Lạc Vũ: "..." Hy vọng sự thật là chị họ có thể thoải mái tâm lý như những gì chị ấy đã nó, đã hoàn toàn có thể buông bỏ quá khứ. Video rất lớn, mất nửa phút để tải lên. Rất nhanh Lạc Kỳ đã nhận được thư, cô không mở ra, không muốn biết người phụ nữ kia trông như thế nào, cũng không muốn nhìn hình ảnh Bùi Thời Tiêu thân thiết với người phụ nữ kia. Mặc dù đã buông xuống, nhưng trong khoảnh khắc nhận được thư, vẫn là bị đả kích một chút. Vừa tắt đèn phòng, mẹ cô đã gọi điện thoại đến. Lạc Kỳ vội vàng bật nút nghe máy, đây là lần đầu tiên sau khi chia tay mẹ chủ động gọi điện thoại cho cô, trong lòng cô cũng hơi oán trách, vì sao bố mẹ không thể hiểu cho cô, nhất định bắt cô chấp nhận thực tế, đặt tiền lên hàng đầu. "Alo, mẹ." "Ngủ chưa?" "Chưa ạ." Lạc Kỳ bật đèn, ngồi xếp bằng trên giường, không nhớ lần gần đây nhất nói chuyện phiếm với mẹ là khi nào. Khương Nghi Phương vừa tiễn mẹ Bùi Thời Tiêu đi, bà bối rối mất mười phút mới gọi điện thoại cho con gái, vô cùng mâu thuẫn. Nhưng sự cân bằng trong lòng bà đã có chút nghiêng nghiêng. "Tối nay chúng ta nói chuyện cởi mở đi, trong lòng con nghĩ như thế nào, có thể nói với mẹ một chút không?" "Con không nghĩ gì cả." Lạc Kỳ nói: "Tất cả đều đã được phân chia. Chờ đến khi trả xong nợ, con muốn sống một mình, nhẹ nhàng trong vài năm." Mấy năm nay, nhất là một năm gần đây, cô đã quá mệt mỏi, cô cũng không biết cái gì đã giúp bản thân mình chống đỡ để đi đến hôm nay. "Mẹ, thật sự xin lỗi, nhưng mẹ đừng khuyên con." "Mẹ không phải khuyên." Khương Nghi Phương nhìn căn nhà ẩm mốc, mỗi khi đến mùa mưa, bà đều không muốn vào nhà, "Mẹ hy vọng con sống nhẹ nhàng một chút. Hôm nay mẹ Bùi Thời Tiêu đã tới rồi, bà cũng hy vọng các con có thể hòa thuận." "Bà ấy đến nhà mình làm gì?" Làm phiền bố mẹ sao?" "Con nghe mẹ nói xong đã, bà ấy đến là thay Bùi Thời Tiêu cầu tình, một năm nay, bọn họ đều đang cố gắng bù đắp..." "Mẹ!" Lạc Kỳ cắt ngang lời mẹ, "Con không muốn nghe một chút này, cũng không muốn nghe những người đó thao thao bất tuyệt! Nếu như con và Bùi Thời Tiêu quen biết, chỉ vì nhìn trúng tiền tài và địa vị của anh ta, thì không cần biết anh ta bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ. Nhưng mục đích không phải thế, chúng con quên biết nhau 10 năm, ở bên nhau 6 năm. Mỗi ngày con đều mong chờ một lễ kết hôn, kết quả thì sao? Anh ta lại trở tay xuống đao với con!" "Mẹ, từ lúc nào mà mẹ và bố lại trở thành những người như thế này?" Cô trực tiếp cúp máy. "Kỳ Kỳ..." Khương Nghi Phương hối hận không thôi, lẽ ra bà không nên gọi cuộc điện thoại này. Lúc trước Bùi Thời Tiêu đứng bên ngoài cửa hơn nửa tiếng, bà đã nhịn xuống để không đi mở cửa, hôm nay mẹ Bùi Thời Tiêu tới, dùng vài lời thuyết phục, đã khiến tâm bà có sự xao động. Lạc Kỳ bình tĩnh lại, tìm ra số của Bùi Thời Tiêu, nhắn tin qua: "Sau này đừng quấy rầy người nhà tôi nữa, anh muốn vãn hồi bằng cách âm thầm giúp gia đình tôi làm cái gì, giúp họ hàng tôi bao nhiêu, đó là chuyện của anh, anh sẵn sàng tiêu tiền không liên quan đến tôi, tôi sẽ không cảm ơn. Anh bị cảm động đến không thể kiềm chế, không có nghĩa là tôi sẽ cảm động, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.] [Tôi đã nói rồi, nên chừa lại chút thể diện cho đôi bên, đừng ép tôi đến bước đường cùng.] [Hôm nay trong vòng bạn bè của tôi chỉ đăng dưới dạng văn bản, nếu anh lại tới tìm tôi, lại quấy rầy công việc của tôi, lần sau tôi sẽ trực tiếp đăng video của anh và người phụ nữ kia lên.] Sau khi tin nhắn văn bản được gửi đi, cô đã đăng lên vòng bạn bè, cho tất cả mọi người thấy: [Sự tình đã qua gần một năm, vẫn còn có rất nhiều bạn bè không ngừng muốn tác hợp lại cho tôi và Bùi Thời Tiêu, hy vọng chúng tôi tái hợp, cảm thấy tình cảm nhiều năm như vậy mà kết thúc thì quá là đáng tiếc, rất cảm ơn mọi người, tôi và anh ta thực sự không còn khả năng nữa, nguyên nhân không phải do tính cách, cũng không phải do người nhà không đồng ý, mà là vì giữa tôi và anh ta đã có thêm một người phụ nữ khác, đây là vấn đề nguyên tắc.] Vừa mới gửi ra chưa đến hai phút, đã có mấy tin nhắn nhao nhao gửi tới an ủi cô. Động thái như vậy đã khiến tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng tình, nhưng ai cũng xấu hổ không dám like, chỉ có một người like cho cô, là sếp Tưởng Thịnh Hòa của cô.