Chương 46

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:45:09

Tưởng Thịnh Hòa từng rất hâm mộ ảnh cưới của Tần Mặc Lĩnh, còn ghen tị nói với trưởng bối ở Thượng Hải rằng ảnh cưới của Tần Mặc Lĩnh là do photoshop. Sau này không cần hâm mộ nữa, sắp tới anh cũng sẽ có. Trước giờ anh không bao giờ quan tâm xem tiền lương thưởng khi nào thì đến, hôm nay là lần đầu: "Tiền thưởng quý ba khi nào thì phát?" "Tháng này, bình thường là trước cuối tháng." Lạc Kỳ cũng cất đồ đi, năm vòng ra bài đã kết thúc, cô cười: "Em thắng rồi." Chẳng qua là thắng bề ngoài, trong lòng cô biết rõ những đồ vật có liên quan đến cô mà Tưởng Thịnh Hòa cất giữ không chỉ là những thứ này. Anh cũng sẽ không nói hết với cô chỉ trong một lần, có lẽ còn vài chuyện, căn bản anh cũng không có ý định cho cô biết. Nhưng ít nhất hôm nay cô cũng biết được lần đầu tiên anh nhìn thấy cô là ở đâu. Tưởng Thịnh Hòa cam tâm chịu thua cô, "Một tháng làm bữa sáng cho em. Em nói một yêu cầu với anh đi." "Anh cũng không tính là thua." Lạc Kỳ muốn làm chút gì đó cho anh, "Nhằm đạt được mục đích công bằng, anh làm bữa sáng cho em, em đồng ý với anh một yêu cầu, tùy ý anh, chỉ cần em có thể làm được." Tưởng Thịnh Hòa muốn cô ngủ ở phòng ngủ chính, nhưng lại không muốn ép buộc cô. Anh vươn tay: "Qua đây ngồi lên đùi anh, cho anh ôm hai tiếng." "...Chỉ có yêu cầu này thôi sao?" "Ừm." Anh nói: "Không có gì khác." Chỉ là ôm cô mà thôi. Lạc Kỳ chậm chạp đứng dậy, đang suy nghĩ là ngồi nghiêng hay ngồi thế nào. Tưởng Thịnh Hòa xem thử đồng hồ đeo tay, hai tiếng sau là bốn giờ, khi đó ban công đã hết ấm áp. "Cất đồ vật về đã." Chiếc ô không để trong vali nữa mà dựng ở cạnh ban công, dự báo thời tiết nói ngày mai có mưa, hẳn có thể dùng đến. Anh xách vali đến phòng thay đồ, cầm thêm tây trang của bản thân ra. Lạc Kỳ nhìn thấy tây trang trong tay anh, đoán là cho cô mặc. "Em cũng đi cất đồ." Cô quay về phòng ngủ, không phải vì để túi, mà tìm váy ngủ có làn váy dài nhất ra thay, váy ngủ rất mỏng, có tây trang của anh chắc sẽ không quá lạnh. Tưởng Thịnh Hòa tưởng rằng cô thay váy là muốn mặc quần áo của anh, vì vậy trực tiếp đưa tây trang cho cô. Anh ngồi xuống ghế, hỏi cô: "Em muốn ngồi thế nào?" Ngay cả tư thế ngồi cũng để cho cô lựa chọn. Lạc Kỳ trịnh trọng nghiêm túc nói: "Em nghĩ xong rồi." Tưởng Thịnh Hòa đưa bàn tay anh để cho cô đỡ. Bất kể ngồi thế nào, ngồi cạnh hoặc là ngồi ngang trên đùi anh đều được, nhưng anh không nghĩ tới cô lại ngồi xếp bằng, làn váy dài kỹ càng che đi hai chân của cô. Đầu gối của cô gần như chĩa vào bụng của anh. Tưởng Thịnh Hòa bật cười, "Không nên để cho em chọn." Anh lo lắng cô ngẩng mặt rồi ngả ra phía sau, giơ tay ôm lưng cô, "Em ngồi như vậy không mệt sao?" Dù sao thì anh nhìn thấy cũng cảm giác rất mệt mỏi. Lạc Kỳ lắc đầu, "Từ nhỏ em đã luyện múa, tư thế cơ bản vững chắc. Sau này luyện yoga, tính mềm dẻo cũng không tồi." Khóe miệng Tưởng Thịnh Hòa ngậm ý cười nhìn cô, bất đắc dĩ lại cưng chiều, "Vậy cứ ngồi như thế đi, xem em có thể giữ vững hai tiếng hay không." Lạc Kỳ đề xuất: "Chỉ có thể ôm, nếu ai muốn phạm quy, thì cái ôm kết thúc." Ải này trừ anh ra thì còn có thể là ai. Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, đồng ý với cô. Tay áo của âu phục anh dài, đắp lên mu bàn tay của Lạc Kỳ, cô dứt khoát rụt bàn tay vào trong tay áo, rồi thảy ống tay áo mà đùa nghịch. Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, cô nhìn tay áo tây trang của anh. Hai người cái gì cũng không làm, anh nhìn các loại động tác nhỏ của cô, trước kia Tưởng Thịnh Hòa rất khó tưởng tượng anh có thể chịu được việc hẹn hò như vậy? Thì ra không chỉ chịu được, mà còn rất hưởng thụ. Anh chưa hẹn hò bao giờ, trước giờ cũng không chú ý người bên người hẹn hò ra sao, không biết là có phải tất cả việc hẹn hò đều như vậy hay không, người ngoài cảm thấy hết sức nhàm chán, nhưng người trong cuộc đắm chìm ở trong đó mà không biết mệt. "Tưởng tổng, em vẽ cho anh, vẽ một bức dễ nhìn một chút." Lần này không bôi đen mắt kính nữa. Tưởng Thịnh Hòa nhắc nhở cô: "Một lần." "Tưởng tổng, tìm giấy và bút cho em." "Hai lần." Đây là lần đầu tiên cô dám đùa với anh, mặc dù cũng không được buồn cười cho lắm. Cô trở lại chuyện chính: "Lạc Vũ tạm thời ở nhờ căn hộ của em, em ở trong biệt thự thêm hai ngày." Cũng có thể là ba ngày, đến lúc đó xem tình hình, lúc cần thiết bổ sung gọi Tưởng tổng thêm một tiếng nữa. Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm cô, ngày thứ mười một lĩnh chứng, rốt cuộc cô cũng biết nói đùa mà trò chuyện với anh, anh cũng chưa từng hình dung ra dáng vẻ lúc cô dính người như thế này. "Ở thêm mấy ngày nữa, ở một tuần." Lạc Kỳ không nói có phủ định hay không, dù sao thì bản thân cũng sẽ không từ chối anh. Nói đến Lạc Vũ, cô nhớ đến hứng thú của Lạc Vũ với tranh sơn dầu, cũng muốn một bức. Cô nói ngọn nguồn với Tưởng Thịnh Hòa, phiền muộn: "Lạc Vũ bảo em hỏi anh cửa tiệm kia ở đâu." Tưởng Thịnh Hòa không chút do dự: "Bảo em ấy gửi hình ảnh muốn vẽ phỏng theo cho anh." "Anh không hiểu Lạc Vũ, nếu là đồ em ấy hứng thú, thì không thể nào chỉ vẽ một bức, nói không chừng muốn gom đủ mười hai bức." Thầy Ngu sao có thể rảnh rỗi như vậy. Tưởng Thịnh Hòa có cân nhắc, thầy Ngu đúng là nặn không ra nhiều thời gian như vậy. "Cứ tặng cho em ấy một bức trước. Chọn thời gian nói với em ấy mối quan hệ giữa chúng ta là gì." Lạc Kỳ hỏi anh rốt cuộc một bức tranh sơn dầu giá bao nhiêu tiền, không trả nổi tất cả phí sử dụng, nhưng phí tài liệu cô phải trả. "Đến lúc đó bức vẽ kia xem như quà năm mới tặng cho Lạc Vũ, tiền thì em bỏ ra một phần." Tưởng Thịnh Hòa cười một tiếng, "Giống bức vẽ của em, thu em ba ngàn rưỡi." "Chắc chắc không phải số tiền này." "Anh nói phải thì là phải." Tưởng Thịnh Hòa còn muốn cô vẽ cho anh, đến thư phòng cầm giấy bút cho cô, "Xuống trước nhé?" Anh muốn ôm cô đi, nhưng cô ngồi xếp bằng, không phải là muốn giữ một chút khoảng cách với anh sao. Lạc Kỳ bỏ chân xuống, ngồi quỳ, "Không phải nói ôm hai tiếng sao?" Cô nhích về trước, hầu như dán ở trước người anh, vòng lấy cổ anh, "Không xuống." Tưởng Thịnh Hòa nâng cô lên, Lạc Kỳ tiện thể bám chặt eo của anh. Vừa rồi cảm thấy cô ngồi xếp bằng là không muốn thân mật với anh như vậy, bây giờ lại phát hiện bản thân giải sai rồi, cô dùng phương thức của bản thân để thích ứng với anh. Tưởng Thịnh Hòa ôm cô đến thư phòng, trong ống đựng bút chắc có bút cô cần, "Em tự lấy đi." Bên trên bàn có giấy, Lạc Kỳ tùy tiện lấy một tấm, bút cũng vậy, tùy tay kéo rồi rút một cây viết ký tên màu đen. "Em chưa học vẽ bao giờ, đều là vẽ bừa." "Nhìn ra rồi." "..." Lạc Kỳ biết mà còn hỏi: "Vậy anh cảm thấy có đẹp không?" Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, "Đẹp." Vào khoảnh khắc đối mặt kia, anh muốn hôn cô, nhưng trong lòng còn thời khắc nghĩ nếu hôn rồi thì cái ôm liền kết thúc, anh còn chưa ôm đủ, vì vậy nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn. Quay lại ban công, Tưởng Thịnh Hòa thay đổi một chiếc ghế ngược sáng mà ngồi xuống. Anh đưa lưng về phía ánh sáng, thuận tiện cho cô vẽ một chút. Bên trên chiếc bàn có tạp chí kinh tế tài chính, Lạc Kỳ cầm một quyển lót phía dưới giấy trắng. Không cần một tờ giấy trắng ngay ngắn, cô gấp đôi lại, nửa đoạn trên của tạp chí kinh tế tài chính lộ ra, là nguyệt san của kỳ mới xuất. Cô đột nhiên nghĩ đến mấy ngày trước anh cũng tiếp nhận phỏng vấn, không biết kỳ nào sẽ phát hành. Lạc Kỳ còn cần một cái đồ dùng biểu diễn, nhìn sang anh: "Muốn vẽ trạng thái lúc anh đeo mắt kính." "Được." Mắt kính ở trong thư phòng, Tưởng Thịnh Hòa không chê phiền, một lần nữa ôm cô đi lấy. So sánh với ngồi chờ, anh càng thích đứng mà ôm cô, cả người cô cũng dán ở trên người anh. Thì ra hẹn hò là như vậy, chưa làm được cái gì, hai mươi phút đã trôi qua. Lấy mắt kính, một lần nữa quay về ban công. Cà phê vốn nóng đã không còn nhiều hơi ấm dư lại. Lạc Kỳ mở hộp mắt kính, đưa mắt kính cho anh, đưa ra rồi lại thu tay, bản thân cô giúp anh đeo lên, đầu ngón tay cô cầm gọng kính, cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn nữa, không đụng phải bất cứ chỗ nào của anh. Lại thuận tay vén một chút tóc trước trán của anh, bình thường chỉ lúc ở trên giường, ngón tay cô mới luồn vào tóc của anh. Kịp thời dừng lại hơi thở và suy nghĩ không trong sáng, Lạc Kỳ nghiêm trang điều chỉnh mắt kính cho anh. Tưởng Thịnh Hòa muốn chụp lại cảnh tượng này, điện thoại di động cũng không ở bên cạnh, để ở bên chiếc bàn kia, không vươn tay lấy được. Mắt kính đeo xong rồi, Lạc Kỳ bưng cà phê lên uống, đúng lúc cà phê lạnh rồi, có thể hạ nhiệt một chút. Mượn uống cà phê, âm thầm lấy hơi. Vừa rồi đeo mắt kính cho anh, cô không khỏi nín thở. Lạc Kỳ nâng cao tạp chí, không để cho anh nhìn thấy cô vẽ thế nào, sau đó ra hình ra dáng bắt đầu động bút, "Lúc em vẽ thì anh cố gắng hết sức đừng nhúc nhích, giữ một biểu cảm, đừng thay đổi." Tưởng Thịnh Hòa buồn cười, lại nhẫn nhịn, "Được." Một bút đi xuống, đường nét của cằm bị vẽ lệch rồi, lệch quá rõ ràng, không cách nào sửa đổi. Đành gạch đi một bút này, Lạc Kỳ đổi sang chỗ trống tiếp theo để vẽ. Đường nét của cằm anh rõ ràng lại lưu loát, cô vẽ không ra loại cảm giác đó, lề mề mấy giây, rốt cuộc cũng có thể ngẩng đầu quan sát anh, từ đôi mắt hẹp dài sâu thẳm đến sống mũi cao. Trước kia không có cơ hội, cũng không dám càn rỡ nhìn anh như vậy, hôm nay mượn vẽ, cô có thể trắng trợn cẩn thận nhìn anh. Trước kia đều là anh nhìn chằm chằm cô, lần đầu tiên Tưởng Thịnh Hòa bị người ta yên lặng nhìn chăm chú như vậy, còn là người mà bản thân thích đưa mắt nhìn hồi lâu, anh bị mất tự nhiên. Cũng là lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác mất tự nhiên. Lạc Kỳ chú ý tranh thủ thời gian, nhìn chằm chằm anh chừng một phút, lại cúi đầu vẽ trên giấy. Thật ra thì nhìn rồi cũng uổng công, căn bản cô vẽ không ra. Tưởng Thịnh Hòa hỏi: "Bao lâu thì có thể vẽ xong?" "Chắc hai mươi mấy phút." Vẽ phác thảo mấy phút là phác thảo được, nhưng vẽ tranh không phải là mục đích, muốn nhìn anh mới là mục đích. Vẽ một chút rồi dừng một chút, có một nửa thời gian là quan sát anh. Mười phút sau, Tưởng Thịnh Hòa không khỏi tò mò: "Vẽ thế nào rồi? Anh xem thử." "Vẽ không được đẹp." Lạc Kỳ dựng đứng tờ giấy để anh nhìn. Tưởng Thịnh Hòa: "..." Không có nửa điểm liên quan đến anh. "Không phải em đã nói chưa học vẽ bao giờ à, đều là vẽ bừa." Lạc Kỳ bổ sung tóc tai cho tranh vẽ phác thảo, "tác phẩm lớn" hoàn thành. Bây giờ Tưởng Thịnh Hòa mới phản ứng lại, cô cũng không phải là thật sự muốn vẽ. Cầm giấy bút trong tay cô qua, viết một hàng chữ: ngày thứ mười một lĩnh chứng. Chân Lạc Kỳ ngồi tê dại rồi. Chậm rãi hồi lâu thì cơn tê dại mới trôi qua. Cô xuống khỏi đùi của Tưởng Thịnh Hòa, ra hiệu cho anh đứng lên, "Em ôm anh một chút." Mặc tây trang không tiện, Lạc Kỳ cởi ra. "Cởi ra không lạnh sao?" "Mát mẻ một chút." Tưởng Thịnh Hòa cho rằng cô chỉ ôm anh một chút, anh lấy tây trang định khoác lên vai cô. Hai bàn tay Lạc Kỳ siết chặt eo của anh, dùng tất cả sức lực, muốn ôm anh cách mặt đất mấy giây, nhưng chân anh quá dài, cảm giác rời khỏi mặt đất rồi nhưng thật ra thì không có. "Lạc Kỳ, em làm gì thế, em ôm không nổi đâu." Anh thật sự lo lắng sẽ đè bẹp cô. Chờ cô thả ra anh, Tưởng Thịnh Hòa xoa cánh tay cho cô. "Không sao, không mệt." Mặc váy hai dây lạnh, cô vội khoác tây trang lên người. Tưởng Thịnh Hòa ngồi xuống, đưa một chiếc ghế khác cho cô: "Không ôm nữa, em ngồi ghế đi." Vừa rồi chân cô bị tê, khó chịu một trận. Lạc Kỳ cài chắc nút áo tây trang, "Đồng ý với anh rồi, hai tiếng." Cô không ngồi xếp bằng nữa, ngồi quỳ ở trên đùi anh. Ban đầu không thích ứng, đành cầm lấy điện thoại di động xem. Trong nhóm chat công việc có tin nhắn chưa đọc, cô tiện tay mở ra. Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu đã nhìn thấy khung trò chuyện của cô, chính là tấm hình mà anh đặt làm ảnh nền. "Thích tấm ảnh này à?" "Ừm." Lạc Kỳ nói: "Trước kia đã rất thích, khi đó anh là sếp, không dám hỏi nhiều." Tư thế ngồi này có chút mập mờ, cô tìm cách để tìm lời nói: "Hình ảnh được chụp hồi nào?" "Bảy năm trước." "Anh đã sử dụng ảnh nền này bảy năm?" "Ừm." Chỉ cần là có liên quan đến mấy con số này, ý nghĩa có liên quan đến cô. "Anh gặp em ở Quảng trường Thời Đại?" Lại cảm thấy không đúng lúc như vậy. Tưởng Thịnh Hòa đáp một nẻo: "Em xem thử có chỗ nào trong hình đặc biệt." Lạc Kỳ phóng to hình ảnh, bắt đầu tìm từ phía trên cao nhất đến phía dưới cùng, ở trong dòng người, cô nhìn thấy một chiếc váy quen thuộc, người mặc váy chính là cô. Cô cũng đặt ảnh nền của bản thân là tấm ảnh này. Ngẩng đầu nhìn anh, kể từ khi không gọi Tưởng tổng, dường như cô lại gần anh thêm một chút, "Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện em đoán không ra nữa?" Tưởng Thịnh Hòa cười: "Không có bao nhiêu cả." Tất nhiên Lạc Kỳ không tin. Gọng kính vàng trên sống mũi anh vẫn còn, cô tháo xuống, lấy vải lau mắt kính cho anh. "Buổi tối em mời anh ăn cơm. Chúng ta ra bên ngoài ăn." Tưởng Thịnh Hòa suy nghĩ một chút: "Vẫn nên ở nhà đi, không phải em lo lắng bị đồng nghiệp Viễn Duy bắt gặp à?" "Em có cách. Cũng không phải là đi dạo phố, bị bắt gặp thì giải thích cũng không giải thích rõ được." Sau đó Lạc Kỳ lau mắt kính. Tưởng Thịnh Hòa hỏi: "Đến quán rượu nhỏ?" "Không phải. Đến một nhà hàng mà em và anh đã từng đi, Tưởng Tư Tầm mời chúng ta ăn cơm ở đó." Lau mắt kính xong, Lạc Kỳ không đặt kính vào trong hộp, lại đeo lên cho anh. Tưởng Thịnh Hòa cười, một bộ mắt kính mà cô chơi mất mười mấy phút. Ngày thứ mười một lĩnh chứng, dường như cũng là ngày đầu tiên bọn họ hẹn hò. Thời gian trôi qua rất nhanh, hai giờ ngắn như hai phút. Điện thoại di động của Tưởng Thịnh Hòa vang lên, Lạc Kỳ giúp đưa cho anh, trên màn hình bất ngờ hiển thị: Thiên địch Lạc Kỳ nhìn anh, Tưởng Thịnh Hòa giải thích: "Cuộc gọi của bố anh." "..." Lạc Kỳ cũng không phải là rất bất ngờ, cô đã sớm biết anh và bố như nước với lửa, "Anh nghe." Cô kiếm cớ rời khỏi, "Em vào phòng vệ sinh." "Không cần." Tưởng Thịnh Hòa dùng sức vịn eo của cô, không để cho cô động đậy. Anh nhấn nút trả lời, "Alo, bố." "Sao mẹ con lại đến Tô Thành rồi? Còn nói muốn sửa sang biệt thự, con có biết là có chuyện gì không?" Trước đó ông và vợ cãi nhau đôi ba câu, cũng không coi là cãi nhau, mà bà đã lập tức muốn ở riêng ư? Tưởng Thịnh Hòa: "Sửa sang thiết kế trước, mẹ con không thích." Hỏi cũng như không. Bố Tưởng: "Ngày nào thì mẹ con về?" "Không biết, bà ấy không nói." Hỏi một câu thì ba lời là không biết. Mối quan hệ giữa bố Tưởng và con trai út có chút được xoa dịu, nhưng cũng không có lời gì để nói, "Được, con bận đi." Trước khi Tưởng Thịnh Hòa cúp điện thoại, lại quan tâm một câu: "Mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống, bố, mặc nhiều một chút." Quan tâm bất ngờ này khiến bố Tưởng không biết làm sao, "Ừm." Ba chữ "Con cũng thế" làm sao cũng không nói ra miệng được. Cuộc gọi kết thúc. Buổi tối phải đến nhà hàng ăn cơm, hai người trở về phòng của mình thay quần áo. Tưởng Thịnh Hòa vốn muốn mặc thường phục, nhưng vừa rồi Lạc Kỳ cố ý dặn dò anh mặc đồ vest. Không biết cái gọi là biện pháp tốt của cô là biện pháp gì. Tưởng Thịnh Hòa đổi áo sơ mi mới, tây trang cũng là đồ mới. Đi ngang qua cửa phòng của Lạc Kỳ, đúng lúc cô cũng đi ra. Cô giống anh, mặc chiếc áo sơ mi tây trang, một tay cầm mấy tấm bìa hồ sơ, một tay khác xách túi laptop. Lạc Kỳ nhàn nhạt cười một tiếng, "Đây đều là đồ biểu diễn. Trong túi bìa hồ sơ tùy tiện để một số đồ vật." Cô giơ cao túi laptop, nó trống rỗng. "Như vậy thì gặp phải người quen sẽ không xấu hổ." Trong kỳ nghỉ, căn tin công ty không mở cửa, sau khi tăng ca đi đến nhà hàng ăn cơm là rất bình thường, lấy thân phận của Tưởng Thịnh Hòa, ăn bữa ăn công việc ở trong nhà hàng đắt tiền cũng không kỳ lạ. Tưởng Thịnh Hòa: "Anh cầm hồ sơ." Cô từ từ đi vào trạng thái chung đụng giữa hai người, có thể bình tĩnh lại mà nghĩ đủ cách để đi ra bên ngoài hẹn hò. Từ tối hôm qua đến nay, một ngày sống chung đã đuổi kịp mười ngày trước kia. Lạc Kỳ lái xe, trên đường đi đến nhà hàng, cô nói với Tưởng Thịnh Hòa trước, ở bên ngoài đều sẽ gọi anh là Tưởng tổng, cái này không tính là trừng phạt. Tưởng Thịnh Hòa ngồi ghế phụ không có chuyện gì làm, tìm cô nói chuyện lại sợ ảnh hưởng sự chú ý của cô, anh lướt vòng bạn bè, năm phút trước Hạ Hủ đăng trên vòng bạn bè, chỉ có một chữ: Ôi. Xem ra là bị Lạc Vũ chọc giận không nhẹ. Anh cũng đăng vòng bạn bè, chỉ có hai tổ hợp con số: 9.25 10.6 Đã một năm gần đây không đăng vòng bạn bè, đột nhiên có động tĩnh, một đám bạn thuở nhỏ bình luận. Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn riêng cho anh: [Ý gì? 9.25 lần đầu tiên tỏ tình bị từ chối? Hôm nay lại bị từ chối rồi?] Tưởng Thịnh Hòa: [Nếu cậu thật sự rửng mỡ, về chỉnhb thêm ảnh cưới đi.] Tần Mặc Lĩnh không so đo với một người còn chưa có bạn gái, thu hồi tin nhắn kia. Tưởng Thịnh Hòa suy nghĩ một chút, cũng thu hồi. Anh hỏi Tần Mặc Lĩnh: [Ảnh cưới của cậu là tìm ai chụp?] Tần Mặc Lĩnh đáp trả: [Tôi tự chỉnh ảnh.] Tưởng Thịnh Hòa: "..." Tần Mặc Lĩnh không cho là Tưởng Thịnh Hòa nghiêm túc hỏi anh nhiếp ảnh gia ảnh cưới là ai, còn tưởng anh cố ý sỉ vả mình. Nghĩ đến chuyện chắc Lạc Kỳ có nhiếp ảnh gia mình thích, Tưởng Thịnh Hòa không hỏi nhiều nữa. Đến nhà hàng, Lạc Kỳ có trực giác của trợ lý, đi phía sau Tưởng Thịnh Hòa, may mắn là cô đã cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ, đúng là gặp phải người quen. Tối nay Lộ Duệ mời khách hàng ăn cơm, không ngờ gặp được sếp lớn tập đoàn là Tưởng Thịnh Hòa, còn có Lạc Kỳ sắp đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc Duệ Phổ. Trong tay Lạc Kỳ xách laptop, Tưởng Thịnh Hòa cầm hồ sơ, xem ra kỳ nghỉ này bọn họ vẫn đi làm bình thường. "Tưởng tổng, trợ lý Lạc." Lộ Duệ chủ động sang đó chào hỏi. Tưởng Thịnh Hòa khẽ gật đầu, "Đi cùng chứ?" "Thôi, tôi có hẹn khách hàng rồi." Lại trò chuyện vài câu, Lộ Duệ đi đến phòng bao. Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ đặt vị trí cạnh cửa sổ trong đại sảnh, ăn cơm là thứ yếu, chủ yếu là ngắm cảnh đêm, cảm thụ một chút tâm trạng hẹn hò. Lạc Kỳ nhìn thấy bóng lưng của Lộ Duệ, như có điều suy nghĩ. Người Lộ Duệ ghi hận nhất chính là Tưởng Thịnh Hòa, bởi vì Tưởng Thịnh Hòa ép anh ta đến đường cùng, bất đắc dĩ đành nhượng cổ phần củaDuệ Phổ, mà cô lại là cấp dưới Tưởng Thịnh Hòa tín nhiệm nhất, tất nhiên cũng thành cái gai trong mắt Lộ Duệ. Đến Duệ Phổ, bất kể là quyết sách gì, Lộ Duệ sẽ khó mà phối hợp, thật ra thì mục tiêu của cô và anh ta nhất trí, muốn Duệ Phổ đi xa hơn. Nhưng Lộ Duệ chắc chắc không tin, đã nhận định cô đến là để giải tán đoàn đội quản lý ban đầu. Cô phải ngược đường mà đi. "Đang suy nghĩ gì đấy?" Tưởng Thịnh Hòa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, Lạc Kỳ nói: "Nghĩ làm sao chu toàn được Lộ Duệ." "Vậy thì tốt." Tưởng Thịnh Hòa không nhúng tay vào, để cho cô tự ngộ ra. – – Kỳ nghỉ vừa kết thúc, Lạc Kỳ đến Duệ Phổ ngay, công việc giờ không còn được gặp Tưởng Thịnh Hòa nữa. Cuộc sống chung nhà với Tưởng Thịnh Hòa thuận lợi hơn dự đoán một chút. Nghiêm túc nghĩ lại, dường như ba ngày cũng không làm chuyện gì cả, nhưng thời gian cứ như vậy mà vội vàng trôi qua. Dâu tây thật cũng không trồng nữa, dù cô vô tình hay cố ý ám chỉ anh đi hướng kia, nhưng trước mắt anh còn chưa tiếp thu được tín hiệu. Cô hỏi anh trồng gì thích hợp? Tốt nhất là đồ ăn được. Anh nói: Bí đỏ? Không biết đường não của anh là hướng gì. Sau này mới hiểu ra, anh trả lời vậy là vì cô thích ăn bánh bí đỏ chiên. Có lần anh hỏi cô bữa sáng ăn cái gì, cô nói bánh bí đỏ chiên, anh liền ghi nhớ ở trong lòng. Buổi trưa hôm qua, hạt giống bí đỏ mua trên mạng đã về đến nhà, trời lạnh rồi, nhiệt độ thích hợp để trồng. Sáng sớm hôm nay lúc cô ra cửa, người làm trong nhà bắt đầu dựng lều lớn ở trong mảnh sân, bí đỏ đã được trồng. Trồng dâu tây có lẽ là vô vọng rồi. Ngày đầu tiên nhậm chức, chín giờ rưỡi họp hội nghị ban lãnh đạo. Lộ Duệ thêm cô vào trong nhóm chat công việc trước, bày tỏ sự nhiệt liệt hoan nghênh. Mặt ngoài, cô là cấp trên của Lộ Duệ, đại diện cho người nắm cổ phần góp vốn Tập đoàn Viễn Duy. Song, trên thực tế, nghiên cứu và thị trường cũng được nắm giữ ở trong tay Lộ Duệ, cô không có bất kỳ quyền phát ngôn nào. Trước kia Tưởng Thịnh Hòa bảo cô sửa sang lại lý lịch cá nhân tầng quản lý của Duệ Phổ, cô không xa lạ gì với ban lãnh đạo, tên và người cũng đối chiếu được với nhau. Trong buổi họp, Lộ Duệ nói qua đơn giản về tình hình trước mắt mà Duệ Phổ gặp phải. Ban đầu Tập đoàn Viễn Duy thu mua Duệ Phổ chính là muốn để cho nó tự sinh tự diệt, không cho bất cứ ủng hộ nào. Lạc Kỳ lật tài liệu của buổi hội nghị, chuyện nên biết cô đã sớm biết, "Còn chuyện gì khác không?" Lộ Duệ: "Chờ Lạc Tổng sắp xếp." Anh ta nói chuyện cẩn thân, lần trước Lạc Kỳ đi với Tưởng Thịnh Hòa đến trung tâm nghiên cứu đã được lĩnh giáo. Lạc Kỳ đóng tài liệu lại, "Tôi không có sắp xếp gì cả. Trước kia các anh báo cáo công việc với ai, bây giờ, và cả sau này cũng như thế, không cần báo cáo với tôi." Cô nhìn sang Lộ Duệ ở bên cạnh: "Vậy sẽ phải vất vả cho Lộ tổng rồi. Nếu bên kia của anh gặp phải vấn đề gì thực sự không giải quyết được, đến lúc đó chúng ta họp để thảo luận." "Nếu mọi người cũng không có vấn đề gì, cứ như vậy đi, tan họp." Lộ Duệ không tính toán được cô có ý gì, lạt mềm buộc chặt ư? "Lạc Tổng, buổi tối đón tiếp cô, mọi người làm quen một chút." "Cám ơn ý tốt của các anh, ngày đầu tiên đi làm, vẫn còn hậu di chứng của kỳ nghỉ, mọi người cũng rất mệt mỏi, bản thân tôi cũng không thích tan việc xong lại phải đối phó với lãnh đạo hay ăn cơm với lãnh đạo nữa. Chuyện mình không thích thì cũng đừng miễn cưỡng người ta. Buổi tối mọi người nên làm gì thì làm cái đó, sau này có nhiều cơ hội ăn chung." Cô đứng dậy, rời khỏi phòng họp. Thư ký Trì Tâm đi theo thật sát, lo lắng bất an, cô là nhân viên kỳ cựu, sống chung với cấp trên không cùng trận doanh, có thể nhìn thấy trước là công việc tương lai có bao nhiêu khó khăn. Lạc Kỳ rời đi, mười mấy người trong phòng họp trố mắt nhìn nhau, chuẩn bị xong chiêu số bị gây khó dễ, lại không dùng được một chiêu nào, Lạc Kỳ căn bản không tiếp chiêu. "Lạc Tổng." Trì Tâm gõ cửa, "Cô có gì dặn dò không ạ?" Lạc Kỳ nhìn Trì Tâm giống như nhìn thấy bản thân của trước kia, chỉ muốn làm tốt công việc, yên ổn cầm một phần tiền lương, cũng không muốn bị dính vào cuộc tranh đấu của lãnh đạo cấp cao trong công ty. Cô cười cười: "Không có gì, cô cứ bận bịu công việc thường ngày của cô đi." "Được. Lạc tổng, vậy cô bận đi, có chuyện thì gọi tôi bất cứ lúc nào cũng được ạ." Trì Tâm thở phào, cẩn thận đóng cửa lại. Buổi trưa, quầy tiếp tân công ty nhận được hai bó hoa. Người nhận là Lạc Kỳ, ký tên đều là: 9.25 Mới qua một buổi sáng, cảm giác lại giống như rất lâu không gặp được nhau. Trước kia cô quen nhìn thấy anh vào ngày đầu tiên đi làm, quen đến gõ cửa, quen gọi một tiếng Tưởng tổng. Bây giờ lại có chút không quen. Không biết bây giờ anh đang làm gì, là nghỉ trưa hay còn họp video. Lạc Kỳ gửi tin nhắn cho anh: [Em nhận được hoa rồi. Sao mua hai bó thế, một bó là đủ rồi.] Tưởng Thịnh Hòa rất nhanh sau đó đã nhắn lại: [Chuyện tốt thành đôi.] Lại quan tâm nói: [Ngày đầu tiên nhậm chức, cảm giác thế nào?] Lạc Kỳ: [Vẫn ổn, đang thích ứng. Nhớ văn phòng Giám đốc.] Tưởng Thịnh Hòa: [Nhưng anh không phải người của văn phòng Giám đốc.] Lạc Kỳ nghiêm túc trả lời: [Trên ý nghĩa nào đó, cũng coi là thuộc mà.] Cô nhớ văn phòng Giám đốc, cũng có chút nhớ anh.