Chương 28

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị 13-11-2023 13:44:49

Hôm nay Lạc Kỳ nhận ra cả sếp và Sơ Lâm đều không nào bên tình nguyện muốn đi xem mắt, từ lúc ngồi xuống cho đến khi bắt đầu dùng cơm, toàn bộ quá trình hai người không ai nói với ai câu nào. Cũng may, hai vị trưởng bối đều có chừng mực, không cố ý tác hợp, không khí ăn cơm mới không xảy ra tình huống xấu hổ. Tiểu Khương và Lệ Nhụy đều là "thánh xã giao", dần dần không khí trên bàn cũng thoải mái lên. Tất cả sự chú ý của Sơ Lâm đều ở trên người Lạc Kỳ, thỉnh thoảng cô còn nhìn chằm chằm Lạc Kỳ, như muốn thông qua khuôn mặt Lạc Kỳ mà liên tưởng tới một người khác, biết rõ còn cố hỏi: "Lạc Kỳ, cô là người Tô Thành đúng không?" Lão Sơ khẽ con gái một cái, "Con chơi đàn đến ngốc rồi sao? Sao lại gọi thẳng tên Tiểu Lạc, Tiểu Lạc lớn hơn con mấy tháng đó." Lạc Kỳ cười cười, "Không sao đâu ạ, đều là bạn bè cùng trang lứa, gọi tên là thân thiết nhất." Cô trả lời Sơ Lâm, "Đúng vậy, tôi sống trong khu phố cổ." Sơ Lâm nhìn về phía cô, dùng phương ngữ Tô Thành nói: "Giọng Tô Thành của cô rất dễ nghe, Tô Thành cũng là thành phố mà tôi thích nhất" Khi cô ấy nói giọng Tô Thành, tất cả mọi người đều kinh ngạc, kể cả lão Sơ,ông không hề biết con gái mình có thể nói giọng Tô Thành. Điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến lưu diễn của con gái được chọn là Tô Thành, liệu có liên quan đến người bạn trai cũ hay không? Lệ Nhụy hỏi: "Cô nói chuẩn như vậy, từng mời thầy giáo ở Tô Thành dạy sao?" Sơ Lâm nói: "Không có. Là bạn trai cũ đã dạy cho tôi." "..." Lão Sơ thiếu chút nữa bị chọc tức đến hộc máu. Bảo sao đêm nay con gái ông lại nghe lời như vậy, thì ra là chờ đợi cơ hội này. Lúc bữa tiệc kết thúc, Sơ Lâm không hỏi phương thức liên lạc của Tưởng Thịnh Hòa, chỉ xin wechat của Lạc Kỳ, nói bóng gió rằng muốn xin chỉ dạy tiếng Tô Thành. Lão Sơ thở dài, sau khi xuống lầu nói với Lương Chân: "Thấy rồi đó, đều đang cố ý nhắc khéo chúng ta đấy. May là mẹ con bé không đến, cũng định đi nhưng bị tôi ngăn lại. Nếu thật sự đến, không bị chọc giận cho cao huyết áp thì cũng đổ bệnh mà trực tiếp đưa đi cấp cứu." Lương Chân thầm nghĩ, vị kia nhà bà may là cũng không có ở đây, bằng không nhìn thấy Tưởng Thịnh Hoà náo loạn buổi biểu diễn, không chừng sẽ tức giận mà lật bàn mất. Cả đêm bà đều chú ý đến hành động của con trai út, anh thật nhẫn nại, liếc mắt một cái có thể không nhìn Lạc Kỳ, trước mặt mọi người không để Lạc Kỳ làm lá chắn. Xem ra anh đưa Lạc Kỳ tới đây, chỉ là giới thiệu cho bà biết. Xuống dưới lầu, trước khi con trai lên xe, Lương Chân gọi con lại, kéo anh sang một bên hỏi. Cô nói bóng nói gió, rằng Lạc Kỳ đã ở bên bạn trai cũ nhiều năm, lúc sắp kết hôn lại xảy ra chuyện động trời, nói thế nào cũng cảm thấy mơ hồ. "Mẹ không hoài nghi nhân phẩm của con, chỉ là..." "Chỉ là cái gì?" "... Chỉ là vào thời điểm Lạc Kỳ và bạn trai chia tay..." Lương Chân cố giải thích: "mẹ không muốn phải hoài nghi rằng con chia rẽ bọn họ." "Mẹ nói lời này với việc nghi ngờ có gì khác nhau sao?" Tưởng Thịnh Hòa cảm thấy không cần phải giải thích: "Mẹ có thời gian thì hãy khuyên nhủ bố nhiều hơn, bảo ông ấy nên sớm tiếp nhận hiện thực." Lương Chân không khỏi đau đầu, giờ đây bà đang rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, một bên là con trai, một bên là chồng. "Lần này cô của con nằm viện, quả thật là bệnh không nghiêm trọng đến mức như vậy, có một nửa là giả, đúng không?" "Vâng." "..." Thật đúng là hồ đồ. Trên đường trở về khách sạn, Lạc Kỳ còn đang suy nghĩ, tại sao Sơ Lâm lại muốn thêm wechat của cô. Hơn nữa trong lúc ăn cơm, Sơ Lâm lại tỏ ra rất thân thiết với cô. "Học giọng vùng Tô Thành đơn giản hay không đơn giản?" Sếp đột nhiên lên tiếng. Khó hay dễ, đối với từng người lại không giống nhau. Lạc Kỳ quay mặt trả lời: "Chủ tịch Tưởng nói khó." "Cô của tôi đã từng học sao?" "Vâng, cô ấy có học qua một vài từ." Nhưng chỉ mấy ngày là quên, cuối cùng chỉ nói được một câu tạm biệt. Lạc Kỳ để ý, lần đầu tiên ở trước mặt cô, sếp gọi Tưởng Nguyệt Như là cô, mà không phải là chủ tịch Tưởng. Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô hỏi: "Dùng giọng Tô Thành nói câu 'Anh đã yêu thầm em được sáu năm tám tháng' như thế nào?" Lạc Kỳ phản ứng tức thì, sếp nói thầm yêu, hẳn là tình cảm mà chính anh đã trải qua. Nếu không sẽ chẳng có ai nói một mốc thời gian cụ thể như vậy. Cô vội vàng dùng phương ngữ Tô Thành nói lại một lần. Tưởng Thịnh Hòa không nhớ được, "Cô gửi ghi âm giọng nói cho tôi." Lạc Kỳ đang suy nghĩ, có phải sếp định dùng phương ngữ Tô Thành để thổ lộ với người mình thích hay không. Mà người kia có thể không hiểu giọng Tô Thành. Cô nói bằng giọng vừa phải, gửi ghi âm những lời này cho sếp. Sợ sếp nghe giọng nói vẫn khó học, cô lại tìm phiên âm, gõ các ký tự ra, gửi cho anh. Tưởng Thịnh Hòa lại yêu cầu cô: "Gửi thêm sáu năm chín tháng cho đến bảy năm tám tháng, tất cả đều dùng phương ngữ gửi cho tôi." Lạc Kỳ: "..." Thì ra sếp không xác định được khi nào bản thân sẽ thổ lộ nên chuẩn bị thời gian trước một năm. Cô lại dùng phương ngữ gửi mười hai câu qua. Người lái xe liếc nhìn gương chiếu hậu trong khi chờ đèn đỏ. Một người dám hỏi. Một người coi như là chuyện đại sự mà tận tâm làm. Trở lại phòng khách sạn, Lạc Kỳ nhận được điện thoại của em họ. Qua điện thoại, Lạc Vũ khóc trời kêu đất cầu xin tha thứ, dưa leo nhỏ của cô đã chết. "Chị, tha thứ cho em, nhất định phải tha thứ cho em. Có thể là do em đã tưới nước quá nhiều, dù sao cũng là em làm sai, để rễ cây bị thối." Tình yêu của chị họ và cả dưa leo nhỏ đều chết trong tay cô. "Không sao, đây cũng không phải thời điểm tốt." Lạc Kỳ an ủi em họ, "Chờ mùa xuân năm sau thì trồng lại cũng được." Lạc Vũ dọn dẹp chiếc lều nhựa trên ban công, thề sẽ trồng lại dưa leo cho chị họ. Vì lý do này, cô cũng bấm theo dõi các blogger có liên quan, tìm hiểu tỉ mỉ, làm thế nào để trồng cây dưa leo nhỏ. — Cuối tháng 4 năm sau, cô mua hạt giống và trồng chúng theo hướng dẫn. Chị họ nói đúng, cây dưa leo nhỏ kia không thể ra hoa kết quả được là do thời gian trồng không thích hợp, cây dưa leo năm nay mới trồng vài ngày sau đã mọc chồi non, phát triển tốt. Thời tiết ngày càng nóng, không còn phải lo lắng nhiệt độ ban công không đủ. Đến tháng 6, dưa leo đã phát triển trên chiếc giàn mà cô và chị họ đã dựng. Hôm nay được nghỉ, từ sáng sớm Lạc Vũ đã ngồi xe chạy tới. Mới ba ngày cô không tới, dưa chuột đã nở hoa, một đóa nhỏ màu vàng, cô đếm, tổng cộng có mười mấy bông. Ban công có cành lá tươi tốt, trước mắt đầy màu xanh của lá cây. "Chị ơi, mau mau, chụp cho em hai tấm, chụp đẹp một chút, phải chụp ra bầu không khí ở nhà nông ấy." Cô đưa điện thoại cho chị họ. Hôm nay Lạc Kỳ cũng không cần phải đi làm, vừa mới rời giường không lâu, trên người còn mặc đồ ngủ. Cô điều chỉnh góc độ, nhưng làm thế nào cũng không chụp được hiệu ứng mà Lạc Vũ muốn, "Chị định dùng bộ lọc." "Vậy sao thực tế được, đây chính là tâm huyết của hai chúng ta." Lạc Vũ nhẹ nhàng nâng một chiếc lá dưa chuột lên, tạo hình khoa trương, "Em không mệt, chị cứ việc chụp." "Chị, lúc nào rảnh ra ngoài ăn cơm nha?" "Lại có chủ ý gì sao?" "Em lúc nào chẳng có ý tưởng." Không hiểu sao không còn sức lực. Người bạn của cô ở bên kia, từ sau Tết âm lịch đã ám chỉ với cô rõ ràng đến lần thứ năm, nói rằng hãy sắp xếp hẹn giúp một bữa cơm với chị họ, hỏi chị họ cô khi nào có thời gian. Chị họ đã chia tay được 9 tháng, nên cân nhắc đến một cuộc sống mới. "Chị, cây dưa leo mới của chúng ta đã nở hoa rồi. Mùa hè rất thích hợp cho tình yêu." Mặc dù cô dùng phương thức ông nói gà bà nói vịt, nhưng hẳn là chị họ đã nghe hiểu ý mà cô muốn biểu đạt. Lạc Kỳ vẫn nói câu kia: "Bây giờ chị chỉ muốn kiếm tiền." Đối với cô mà nói, thời gian trôi qua cũng không tính là nhanh, nhất là mấy tháng trước khi chia tay, mỗi ngày qua đi đều khó chịu. Rốt cuộc sống nửa năm sau khi chia tay nữa, tới ba tháng gần đây mới thật sự không nghĩ tới chuyện cũ. Đột nhiên xem tin tức tài chính nhắc đến cái tên Bùi Thời Tiêu, cô cũng gần như không có chút xao động nào. Sống quá tình cảm sẽ ảnh hưởng tới sức lực, cho dù ngày nào đó nợ nần được trả hết, cô cũng không nghĩ đến một tình yêu mới, một mình vẫn sống rất tốt, không vướng bận, không có chờ đợi, cũng không có mất mát. Mối quan hệ của cô với bố mẹ vẫn không nóng không lạnh như cũ. Tết Âm Lịch cô không về nhà, tập đoàn Viễn Duy ở nước ngoài có dự án đang khởi động, cần Tưởng Thịnh Hoà qua đó phối hợp và xử lý các thủ tục liên quan, trong ban thư ký chỉ có cô là nhàn rỗi trong kỳ nghỉ, vì thế cô được sắp xếp đi công tác cùng sếp. Ở đó ba tuần, qua tết Nguyên Tiêu mới trở về. Cô còn gặp Tưởng Nguyệt Như ở Manhattan, Tết Nguyên Đán cũng ăn bữa cơm tất niên ở chỗ Tưởng Nguyệt Như. Tưởng Nguyệt Như chuẩn bị ba bao lì xì, cho cô một cái. Một năm mới như vậy đã đến. Bất giác, lại đến tháng sáu, Tô Thành chào đón những trận mưa, chuyện năm ngoái còn rõ ràng ngay trước mắt, phảng phất như mới ngày hôm qua. Lạc Kỳ rửa mặt đơn giản, ăn bữa sáng do em họ chuẩn bị cho cô, bắt đầu thu dọn hành lý. Lạc Vũ nằm trên sô pha đang chỉnh sửa ảnh, liếc mắt nhìn hành lý của chị, "Chị đi công tác tiếp sao?" "Ừ. Đi Tô Thành." "Sao lại đi Tô Thành? Dự án của công ty chị ở Tô Thành còn chưa kết thúc sao?" "Gần như đã xong rồi. Lần này là tham gia vào một diễn đàn thượng đỉnh." Diễn đàn trọng điểm về y tế và công nghệ y tế AI được tổ chức tại Tô Thành, Tưởng Thịnh Hòa được mời tham gia nên cô đi cùng. Diễn đàn kéo dài hai ngày. Chiều thứ Hai, cô và sếp một lần nữa ngồi trên tàu cao tốc đến Tô Thành. Hai đối thủ cạnh tranh lớn của y tế Viễn Duy là y tế Đông Bác và y tế Duệ Phổ, cuối cùng Bùi Thời Tiêu vẫn không nhượng lại cổ phần của Đông Bác nên việc thu mua không thể tiến hành. Còn bên y tế Viễn Duy của bọn họ đã thuận lợi mua lại y tế Duệ Phổ, tiếp theo là Viễn Duy kết hợp cùng Duệ Phổ, từ đội ngũ quản lý đến triết lý vận hành. Không biết công ty dự định cử ai tới điều hành. Cô thực sự đã có dao động, công việc đầy thách thức, quan trọng nhất là đãi ngộ cao hơn mức bây giờ mà cô nhận được. Nếu như tiếp tục ở lại làm trợ lý cho tổng giám đốc, trong vòng ba năm cô không thể trả nợ 10 triệu tệ cho nhà bác được. Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn người bên cạnh một cái, Lạc Kỳ đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cô đang nghĩ đến cái gì. Điện thoại di động trên bàn rung lên, anh mở ra xem, vài phút trước anh đã hỏi Tần Mặc Lĩnh, thứ sáu này có rảnh hay không. Tần Mặc Lĩnh trả lời: [Chắc là không rảnh. Mấy ngày này tôi phải chọn ảnh cưới.] Tưởng Thịnh Hòa: "..." Chọn ảnh cưới cũng không nhất thiết phải chọn vào tối thứ sáu, cho dù có chọn cũng không cần chọn đến mấy ngày. Cái chính là muốn khoe ảnh cưới mà thôi. Tần Mặc Lĩnh đã kết hôn, đối tượng là con gái của cô giáo chủ nhiệm lớp tiểu học của bọn họ. Lần đầu tiên đi xem mắt, là Giản Hàng đã cho Tần Mặc Lĩnh leo cây, sau đó người nhà lại sắp xếp cho bọn họ đi xem mắt lần thứ hai. Sau khi hai người gặp mặt, lại vội vàng lĩnh chứng, hôn lễ còn chưa được tổ chức. Tần Mặc Lĩnh hỏi: [Thứ Sáu cậu có chuyện gì sao?] Tưởng Thịnh Hòa: [Trở về thì nói, hai ngày nay tôi đi công tác ở Tô Thành.] Vào lúc 9 giờ sáng ngày sau, Diễn đàn Thượng đỉnh đã khai mạc. Lạc Kỳ cùng Tưởng Thịnh Hòa đến hội trường trước mười phút, lơ đãng quay mặt, nhìn thấy người phía trước ở bên phải, cô hơi ngẩn ra, hoá ra Bùi Thời Tiêu cũng tới. Năm ngoái, lúc anh ta ở dưới lầu tòa nhà Viễn Duy nói sau này sẽ không tới tìm cô nữa, từ đó anh ta thật sự đã không quấy rầy cô. Đêm giao thừa, cô nhận được một tin nhắn từ một số lạ gửi tới, chỉ có một câu: Lạc Kỳ, chúc mừng năm mới, hy vọng mọi việc đều thuận lợi. Cô không trả lời, chắc chắn người gửi là anh ta. Bùi Thời Tiêu đoán có lẽ cô sẽ tới diễn đàn này nên hôm nay anh ta cố ý đẩy các công việc khác sang một bên rồi chạy tới. Anh ta đến tham gia vào một hoạt động cụ thể của y tế Đông Bác cũng là hợp tình hợp lý, không tính là quấy rầy cô. Bùi phu nhân vỗ vỗ con trai: "Như thế được rồi." Bùi Thời Tiêu lưu luyến thu hồi tầm mắt, "Bây giờ hẳn là cô ấy đã không còn hận con như trước nữa." "Sau đó thì sao?" "Con sẽ đuổi theo cô ấy một lần nữa." Bùi phu nhân mặc kệ con trai, chuyện có thể bà đã giúp hơn nửa năm nay, cuối cùng có thể tái hợp được hay không, bà cũng đã cố hết sức rồi. Hội đồng quản trị sẽ thay đổi nhân sự vào tháng 10 sắp tới, đó là điều bà đã chờ mong hai mươi năm nay rồi. "Thôi Bồng còn liên lạc với con không?" Bùi Thời Tiêu dừng một chút mới nói: "Không. Chỉ tình cờ gặp nhau trong một nhà hàng vào tuần trước." Bùi phu nhân hừ lạnh, "Đó không phải là trùng hợp. Thực sự Thượng Hải chỉ có một con phố mà ăn một bữa ăn cũng có thể đụng mặt sao?" Lúc trước Thôi Bồng không liên lạc với anh ta là bởi vì biết anh ta đang ở nước ngoài, cũng không thường xuyên trở về, liên lạc cũng vô dụng. Bây giờ thì khác, dự án ở nước ngoài đã đi đúng hướng, không cần anh ta phải trực tiếp chỉ đạo, giao cho người khác là được, sau này phần lớn thời gian của anh ta đều ở trong nước. Người phụ nữ này vẫn chưa hết hy vọng. Bà nhắn tin cho thư ký: [Liên lạc với Lạc Vũ một chút, trong tay cô ấy hẳn là có video Thôi Bồng bị bắt gian, hỏi mua lại một phần, không cần mua đứt.] Trong thời gian giải lao ở hội nghị, Bùi Thời Tiêu mượn cớ nói chuyện với người khác, xoay mặt nhìn Lạc Kỳ, nhưng không nhìn thấy Lạc Kỳ mà chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thịnh Hoà. Mỗi người nhàn nhạt thu hồi lại ánh nhìn. Buổi sáng hội nghị kết thúc lúc mười một giờ rưỡi, Bùi Thời Tiêu không rảnh ở lại xã giao người quen, anh ta để nhiệm vụ này lại cho mẹ, bước nhanh ra khỏi hội trường tìm Lạc Kỳ. Ở lối đi phía sau, Bùi Thời Tiêu đã nhìn thấy cô. Lạc Kỳ đang chờ Tưởng Thịnh Hòa, Tưởng Thịnh Hòa hàn huyên vài câu với Hạ Vạn Trình, cô đứng ở xa chờ sếp. "Trợ lý Lạc." Bùi Thời Tiêu gọi cô. Xung quanh người đến người đi, anh xưng hô như vậy mới không khiến người ta chú ý. Lạc Kỳ không đáp lại, mặt không chút biểu cảm nhìn anh ta. Anh ta đi khắp nơi tìm cô, cô ở chỗ này có một chút gợn sóng, nhưng không tính là dao động, rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh. Cô không cần phải giống như lúc mới chia tay, nhìn thấy anh ta là phải cố gắng kiềm chế mình, giả vờ như không quan tâm. Bùi Thời Tiêu đến gần, thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp." "Lạc Kỳ, đi thôi." Một giọng nói rất có lực xen vào. "Được, Tưởng tổng." Lạc Kỳ chạy về phía Tưởng Thịnh Hòa. Sắc mặt Tưởng Thịnh Hòa lãnh đạm, đưa kính cho cô. Lạc Kỳ tự nhiên nhận lấy, hai người sóng vai đi ra ngoài. Bùi Thời Tiêu nhìn bóng lưng của bọn họ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Năm ngoái, trong hai dự án trong nước của anh ta, về cơ bản đã được định sẵn, nhưng cuối cùng lại thất bại ở điểm mấu chốt. Chuyện bị cắt ngang này không lấy làm lạ, không đáng để làm ầm ĩ, chính anh ta cũng từng chặn dự án của người khác. May mắn là, các dự án trong nước mặc dù thất bại, nhưng ở nước ngoài lại được quan tâm, đạt được thoả thuận hợp tác tốt đẹp. Ngay sau đó, công ty của Lạc Trí Khâu đột nhiên được rót vốn tài chính, mà Lạc Kỳ vừa lúc lại chuyển đến bên cạnh Tưởng Thịnh Hòa. Tưởng Thịnh Hòa vốn không chú ý tới khoa học kỹ thuật của y tế Đông Bác, sau đó đột nhiên lại muốn thu mua. Tất cả mọi thứ đã xảy ra vào tháng 10 năm ngoái, tháng đầu tiên sau khi anh ta chia tay Lạc Kỳ. Mọi thứ tưởng chừng như đều bình thường, nhưng đặt lại với nhau thì quá là trùng hợp. Đầu năm nay, anh ta đã tìm người quen hỏi, lúc trước người chặn dự án của anh là Tần Mặc Lĩnh, mà Tần Mặc Lĩnh lại là bạn thân từ nhỏ của Tưởng Thịnh Hoà. Vừa rồi, Tưởng Thịnh Hòa giải vây cho Lạc Kỳ, ánh mắt nhìn Lạc Kỳ, cũng không phải ánh mắt của một cấp trên nhìn cấp dưới, trong ánh mắt kia, tất cả đều là dục vọng chiếm hữu của một người đàn ông. Đến bước này, Bùi Thời Tiêu không thể tự lừa mình dối người được nữa, dứt khoát hỏi rõ ràng, "Tưởng tổng, xin hãy dừng bước." Lạc Kỳ không muốn làm phiền sếp, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô, "Tưởng tổng, tôi sẽ tự mình giải quyết." "Anh ta tìm tôi, cô vào ngồi trước đi." Tưởng Thịnh Hòa ra hiệu cho tài xế, "Đi lên phía trước chờ tôi." Anh đóng cửa lại. Người tài xế lái xe đi đến một nơi thuận tiện để đậu xe ở phía trước. Bùi Thời Tiêu đến gần, tự xưng danh, "Tưởng tổng, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Bùi Thời Tiêu." Tưởng Thịnh Hòa không hề thấy ngạc nhiên, "Rất hân hạnh. Có chuyện gì sao?" Bùi Thời Tiêu nói thẳng: "Tháng mười năm ngoái, hai hạng mục trong nước của chúng tôi bị chặn lại, nghe nói, là Tần Mặc Lĩnh tìm người chặn dự án của tôi. Dự án ở nước ngoài đã khiến tôi quá bận rộn, lỗ quá nhiều, căn bản không thể sinh lời, hẳn cũng là anh ta nhúng tay vào." Tưởng Thịnh Hòa: "Không phải cậu ta. Là tôi." Không ngờ anh lại thẳng thắn nhận chuyện mình làm như vậy, Bùi Thời Tiêu chưa bao giờ có cảm giác mình đang gặp nguy hiểm, anh ta không loại trừ khả năng: "Có phải là ý của chủ tịch Tưởng hay không? Bà ấy muốn trút giận thay cho Lạc Kỳ." Tưởng Thịnh Hòa không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vì sao nhất định phải là ý của cô ruột tôi, không thể là tôi cam tâm tình nguyện vì Lạc Kỳ mà làm chuyện đó sao?"