Chương 32

Định Mệnh - Âm Phủ Ta Đưa Người Về

Thu Huyền Trần 08-08-2023 13:43:54

Sau một thời gian ngắn, Dịu và mọi người cùng di chung không may mắn đó được trao trả về quê hương. Qua lời kể của dì thì được biết Thúy đã sang tới nơi an toàn và được một phụ nữ lớn tuổi người Mỹ nhận làm con nuôi. Người được may mắn thì hạnh phúc còn người xui xẻo thì ủ rũ . Không vô lại xí nghiệp bánh kẹo , Dịu đi xin làm công nhân cho công ty giày da ở gần nhà và thường liên lạc với ân nhân đã cứu mình khi thuyền bị lật ấy - Người thanh niên tên Quang . Dù có bao chuyện không như ý muốn nhưng ngày mất của Hiếu , Diệu chưa khi nào quên ! Tình yêu đầu mới chớm nở đã vội lụi tàn tan biến . . - Chạy xe hơn giờ đồng hồ , Diệu tới nhà Cường . Mới thấy là Cường ngạc nhiên : - Ủa Dịu ! Là Dịu phải không? - Dạ ! Là em nè anh Cường ! - Trời đất! Làm anh bất ngờ quá ! Nghe nói em và Thuý đi vượt biên mà ? Dịu thở dài : - Thuý thì ở bển rồi ! Còn em thì . . Ah mà nó có gọi điện cho anh không? Nghe tới đây , Cường lắc đầu : - Bữa ở xí nghiệp chỉ nói là về quê 2 tuần có công chuyện . Sau rồi anh tới nhà dì mới hay! Thuý nhắn dì nói với anh hãy quên cổ . . - Em xin lỗi vì khi ấy đã giấu anh! Cứ nghĩ nó sẽ liên lạc ? Thiệt là . . - Thuý đã muốn như vậy thì biết sao . Thôi không nhắc tới chuyện đó nữa ! Dịu có lỗi gì đâu ! Cũng vì tụi anh không có duyên nợ . . - Còn em thì âm dương cách biệt! Mới đó mà đã một năm rồi ! - Em còn nhớ ngày nay giỗ Hiếu ư? Anh cũng mới ở đó về! - Anh Cường nói kì quá ah . Sao em quên được chứ! Phiền anh đi chung với em qua đó nhen . Qua một mình em sợ . . Cường cười cười : - Sợ hồn ma thằng Hiếu về hả? Bữa anh Huy nằm mộng thấy nó thập thò ở khung sắt cửa sổ cũng sợ chết khiếp . Còn anh mong gặp một lần mà không được. . Dịu run run : - Ảnh về thiệt đó ! Mấy bữa đứng ở đầu giường em hoài ah . Thuý còn nói mỗi khi đi làm ca đêm về là thấy anh Hiếu mặt mày tím đen đứng ở đầu hẻm . Bởi thế nên tụi em mới dọn đi . . - Trời đất! Có thiệt luôn sao? - Lúc đầu em cũng mong gặp ảnh nhưng gặp rồi không hiểu sao em lại sợ hic hic . - Haiz Cái chết bất ngờ tới. . có lẽ Hiếu vẫn còn lưu luyến. Nhưng anh nghĩ nó sẽ không khiến cho mọi người sợ đâu . Bản tính nó trước kia anh hiểu rõ mà . Thôi chúng ta qua bển ha ! - Dạ. . - Ngày giỗ đầu của con trai , ông bà Bình Thơ làm vài lưng cơm mời bà con dòng họ và anh em láng giềng . Nay cũng mời thầy pháp làm lễ , bà Thơ không còn nhắc tới chuyện kiều hồn mà chỉ chăm chú xếp những bộ đồ vàng mã . Bà hi vọng ở nơi đó Hiếu sẽ nhận được . . - Mẹ ! Con đưa người bạn qua thắp nhang cho Hiếu ! - Dạ ! Cháu chào bác. . Nghe tiếng của Cường , bà Thơ ngước lên nhìn Dịu có chút ngạc nhiên rồi đáp : - Cháu đây là. . ? - Cháu chơi chung nhóm với anh Cường anh Hiếu! Nhớ ngày nên cháu có ít bánh trái . . - Vô . . vô nhà đi cháu! - Dạ. Dịu đáp lời rồi đi vô trưng trái cây trên ban thờ. Di ảnh của Hiếu như đang nhìn về phía cô và mỉm cười. Dịu thấy xung quanh mình bỗng trở nên lạnh toát ! Chợt trong tâm trí hiện về bóng dáng Hiếu chập chờn khi còn ở dãy nhà tập thể đã khiến cho Dịu run sợ. Quay người qua , Dịu gấp gáp : - Cháu xin phép có công chuyện đi liền. . ! Anh Cường về sau nha. ! Thấy Dịu mặt mày tái nhợt , bà Thơ lo lắng : - Cháu ổn chứ? Sao bỗng dưng mặt mũi tái nhợt vậy? Tới đây rồi thì ở lại dùng cơm với gia đình. Cường ở kế bên cũng lên tiếng: - Coi bộ trúng gió ah. Dịu ngồi xuống đi. Tới rồi thì ở lại. Còn chưa kịp uống miếng nước mà. . - Thiệt là cháu có công chuyện cần phải đi! Cháu xin phép. . Nói đoạn Dụi vội vã rời đi bỏ lại sau lưng sự khó hiểu của bà Thơ . Cường nhìn xung quanh, anh tự nhủ " Không lẽ Hiếu đang ở đây hay sao?" - Thời gian cứ vậy trôi đi , mọi thứ dần trở lại với quỹ đạo của nó. Lúc này ông Bình đã làm việc tại nhà máy kính bến Phà, bà Thơ bên quầy áo quần luôn đắt khách. Còn Huy thì vẫn là công nhân nhà máy xi mằng và nhút nhát không có lấy một người bạn gái. Ngân vẫn miệt mài ôn luyện chứ Hán . Dịu sau cùng cũng đồng ý làm vợ của Quang. Vì mang ơn cứu mạng và cũng vì cần tìm cho mình một bến đỗ ! Tụi bạn học ở làng đã lấy chồng hết rồi , với lại Quang hiền lành chịu khó nên ba mẹ cô ưng lắm ! Anh đưa ba mẹ tới gặp ba mẹ Dịu và đã định ngày cưới nên bữa nay hai người họ đi đăng ký kết hôn . Trễ hẹn cả giờ đồng hồ mà mãi chưa thấy Quang tới khiến cho Dịu lo có chuyện gì xảy ra nên lấy vội cuốn sổ tay , cô chạy ra ki ốt điện thoại công cộng . Chuông reng là Quang bắt máy : - A lô ! - Ủa anh Quang ! Nay mình đi đăng ký kết hôn . Bộ bộ anh quên sao? Giọng Quang ngập ngừng : - Dịu này ! Anh thấy chúng ta không hợp nhau nên . . - Anh. . anh nói gì vậy? Không hợp nhau ư? - Anh xin lỗi vì quá vội vàng . Chuyển lời xin lỗi tới ba mẹ giùm anh ! Ba mẹ anh cũng đang nổi giận chắc vài bữa họ sẽ qua nhà em. . - Tại sao anh không nói sớm mà để tới lúc này chứ? Anh . . - Vậy nha ! Anh cúp máy đây! Dịu chết lặng nghe tiếng cúp máy vô tình đặt xuống. .