Chương 24

Định Mệnh - Âm Phủ Ta Đưa Người Về

Thu Huyền Trần 08-08-2023 13:41:19

Cúp máy rồi nhưng ngay sau đó ông Bình nhấc lên và bấm số lại. Chuông đổ là chú Sáu bắt điện, giọng của ông Bình lo sợ : - Chú Sáu. . ! Cháu Hiếu nó tai nạn sao vậy? - Anh. . Anh cứ đến nhà máy . . Bác sĩ họ cũng đang ở đây. . ! Anh tới liền đi nha! - Chú nói cho tôi biết cháu Hiếu bị sao? Chú cố ý giấu tôi đúng không? - Anh Bình ! Thật ra . . Không thể chờ đợi thêm , ông Bình gắt lên : - Rốt cuộc cháu Hiếu bị sao vậy chú Sáu? Đầu dây bên kia , chú Sáu thở dài : - Tôi tính đợi anh tới nhà máy sẽ nói vì sợ anh trên đường đi xe mất tập trung. Cháu Hiếu mất rồi. . Bên công an cho người tới và yêu cầu khám nghiệm tử thi... - Thằng Hiếu con tôi. . ? - Công an họ tới rồi ! Tôi cúp máy đây! Ông Bình không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Con trai ông bị tai nạn. . nó mất rồi sao? Run rẩy quay vô khoắc cái áo thì giật mình thấy vợ đã đứng kế bên từ bao giờ: - Thằng Hiếu có chuyện gì vậy mình? Lo sợ rằng bà Thơ không chịu nổi khi hay tin dữ này , ránggiữ bình tĩnh ông Bình đáp lời: - Chú Sáu nói con gặp tai nạn . Tôi. . tôi tới nhà máy bây giờ ! Bà Thơ giãy nảy : - Trời đất ơi ! Rồi con nó có làm sao không? Tôi tôi đi cùng với mình . . - Tôi tới đó trước có gì sẽ gọi điện về. . Ông Bình nói rồi khoác vội bộ đồ công nhân nhanh chóng rời đi. Ra tới cổng , đụng vô Cường và Hiển chạy bộ . Hai đứa tươi cười chào hỏi khiến cho ông Bình dường như không ngăn nổi nước mắt : - Hiếu . . Hiếu nó mất rồi ! Người của nhà máy vừa điện báo . Giờ ba đi tới đó ! Cả Cường lẫn Hiển hoảng hốt : - Ba nói sao ? Thằng Hiếu mất rồi ? Mới hồi tối con còn gặp nó , nó kêu nghỉ vài nữa rồi chuyển vô Đà Nẵng . Ba chờ tụi con về lấy xe đi cùng nha! Ông Bình lau nước mắt gật gật đầu. Cường chưa vội đi về, anh lại gần : - Ba . . lát con chở ba nghen! Con lo cho ba. . - Ba chịu đựng được ! Ba chỉ lo mẹ thằng Hiếu sẽ suy sụp mất ! Hai đứa về lấy xe lẹ đi ! Cường và Hiếu vội vã chạy về điện tới xí nghiệp bánh kẹo xin nghỉ ngày hôm đó . Nhanh chóng cả ba gấp gáp đạp xe tới nhà máy . Lúc này trời đã sáng rõ , công nhân cũng đã tới để giao ca . Người người chụm lại bàn tán vì thấy xe công an rồi xe của bệnh viện đến. Thấy ông Bình, chú Sáu rớm nước mắt : - Anh Bình !. . - Cháu Hiếu nằm ở đâu chú Sáu ? - Hiếu ở khoang hầm! Công an đã lấy lời khai của các nhân chứng và tiến hành khám nghiệm . Lát nữa họ cho gặp gia đình. . Ông Bình vẻ mặt thất thần mà đáp lời : - Rốt cuộc cháu nó bị giật điện vì lý do gì vậy ? - Khi ấy chỉ có mỗi Hiếu ở lại vì nhất quyết không chịu nghỉ chung với mọi người. Anh em không thấy cháu lên mới đi xuống thì cháu đã nằm ở dưới nước, máy hàn cầm trên tay. . Và chưa tháo dây điện . . Ông Bình chết lặng ! vì đây đúng là điểm nguy hiểm nhất mà mọi người hay mắc lỗi không làm đúng quy trình trong an toàn lao động. Chính ông đã tự mình chỉ dẫn cho con trai . . nhưng Hiếu đã không nghe lời. . Im lặng rất lâu như thế rồi tất cả mới rời đi xuống khoang hầm. Chú Sáu và ông Bình đều nghĩ rằng Hiếu mắc sai lầm nên mới dẫn đến kết quả như vậy. . Tới khoang hầm cũng là lúc bên khám nghiệm đưa ra kết luận , Bên pháp y nói với ông Bình : - Chúng tôi chia buồn với gia đình. Giật điện mà đụng nước thì cái chết nhanh chóng vô cùng. Toàn bộ nội tạng của cháu cũng đã tím tái như hình dạng bên ngoài lúc này. Gia đình nên chuyển cháu tới nhà xác còn lo hậu sự. . - Tôi đưa con về nhà! Nó có nhà có cửa thì sao lại phải lo tang ở nhà xác? Nói rồi ông Bình lật tấm chiếu phủ , ôm lấy xác con mà tủi hờn : - Con tôi nó bỏ tôi mà đi thật rồi! Hiếu ơi. . Sao con lại bỏ ba mà đi như vầy? . Đau đớn quá! Hiếu. . ơi. . Huhu Hiếu ơi. . ! Tại sao ba lại để cho con đi thay mình đêm qua cơ chứ? Tại ba ! Lỗi là tại ba huhu. . Chú Sáu nghẹn ngào: - Không ai mong muốn như này ! Anh đừng tự trách mình. . - Là tại tôi ! Nếu như tôi cương quyết không cho cháu nó đi thay mình thì sẽ khác rồi. . Những ai có mặt lúc đó đều rơi nước mắt. 20 năm nuôi con khôn lớn vậy mà trong phút chốc đã chia lìa mãi mãi. Cách có mấy giờ đồng hồ thôi. Tại sao lại ở hai thế giới không lời từ biệt! Hiển ở kế đó, lấy cây nhang châm lên, anh đưa cho ông Bình : - Ba thắp nhang cho Hiếu đi ba! Cầm nen nhang mà ông run rẩy châm đốt cho con. Kẻ đầu bạc khóc cho người còn xanh! Đắng nơi ngắt cổ họng. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau phải xa cách người thân vĩnh viễn . . Trở lại ra ngoài với đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều. Ông Bình quay nó với Cường , Hiển : - Hai đứa về báo cho mẹ va bà con họ hàng giùm ba! Rồi cùng mọi người thu gọn nhà cửa để ba đưa Hiếu về . . - Dạ . Tụi con đi về liền! Ba hãy ráng lên ba ah ! Như vậy thì Hiếu ở dưới suối vàng mới an lòng mà nhắm mắt. . - Ba sẽ ráng nhưng khi gặp mẹ thì giữ kín những gi mà Hiếu đã chịu đau đớn bởi que hàn kia ! Chỉ nói bị giật điện . . - Dạ . . Tụi con sẽ nói với mẹ như ba căn dặn ! Cường Hiển đáp rồi vội đi ra bãi gửi xe . Người về báo tin cho gia đình, người báo tin cho bạn bè . . Thay vì về thẳng nhà, Cường rẽ qua quần bán áo quần của bà Thơ , xuống xe anh vội vã : - Anh Huy đi làm về chưa hả mẹ? Bà Thơ ngạc nhiên : - Huy đang ở nhà đó con! Mà có chuyện gì không rẽ vô nhà lại tới đây ? - Con. . vừa ở chỗ Hiếu ! Hiếu xảy ra . . tai nạn . . mất rồi mẹ ah ! Ba con nói mẹ về thu dọn nhà cửa để lấy chỗ lo đám cho Hiếu . . Bà Thơ hoảng loạn cuống quýt : - Trời đất !!! Con nói gì vậy Cường... ? Không thể nào như vậy được. Con đưa mẹ tới đó ! Bệnh viện . . mọi người đưa nó tới bệnh viện chưa? Tới đó bác sĩ sẽ cứu . . sẽ cứu ! - Mẹ bình tĩnh nghe con nói ! Hiếu đã mất rồi . Trong lúc làm việc . . không cẩn thận nên. . - Con đưa mẹ tới bệnh viện! Mẹ nói bác sĩ cứu nó! Thằng Hiếu không thể chết được huhu! Cường sụt sịt khóc : - Chúng ta về nhà mẹ ha ! Về còn lo dọn đồ đón Hiếu. ! Bà Thơ khóc nức nở ngồi sau xe đạp của Cường . Bà không muốn tin đây là sự thật. . Hiếu đã về nhà của mình , anh được đặt nằm trên chiếc giường quen thuộc cạnh cửa sổ . Bà Thơ gào khóc đến lạc cả giọng : - Con bỏ đi vì ba mẹ nghèo phải không Hiếu ? Con nói con thương mẹ như này sao? Con của mẹ. . huhu . .