Chương 25

Định Mệnh - Âm Phủ Ta Đưa Người Về

Thu Huyền Trần 08-08-2023 13:41:40

Ngược lại thời gian về trước đó. . Dịu chợt tỉnh giấc bởi có tiếng gọi kêu tên mình. Dịu ngồi bật dậy, cô lắng nghe . . Đâu đó có tiếng gọi rất khẽ : " - Dịu. . ơi. ." Khi vẫn còn chưa biết là ai , thì giọng nói đó lại vang lên : "- Anh Hiếu này Dịu! Dịu ơi. ." Dịu thở phù, cô vội đáp : - Làm em giật mình ! Tưởng ma gọi không ah! Kiếm em sớm vậy có gì không anh? " - Anh tới đưa em đi làm. . Anh. . anh nhớ. . em. . !" Nghe tới đó, Dịu bật cười. Khiến Thúy nằm ở kế bên trở mình. Cô với tay nhìn đồng hồ, rồi thật nhẹ nhàng vén mùng đi ra . Tới bên cánh cửa, Dịu thì thầm : - Vậy đợi em xíu nhen! Mới gặp hồi tối mà nhớ em rồi sao? "- Bao lâu anh cũng đợi mà! Dịu ah! Anh có lỗi với em vì đã không chịu mở lời sớm . . Dịu cười cười không đáp lại mà vội thay đồ. Thúy cũng tỉnh giấc , thấy Dịu sửa soạn đồ đẹp lại còn thắt bím tóc, cô ngạc nhiên: - Ủa. Nay tổ mình tới cửa hàng lương thực phân phối sản phẩm mới. Mặc đồ công nhân tới là đi liền đó. Mày quên hả? Lại lên đồ đẹp dữ trời! - Tao đi công chuyện nên mang theo đồ thay đây rồi. . - Mà mày đi đâu tầm này chứ? Đi đêm gặp ma đấy . Dịu nghe rồi cười : - Nghe mày nói ghê quá ah. Coi đồng hồ đi. Chuông báo tới nơi rồi đấy. Thôi tao đi nha! Dịu nói rồi cô xách giỏ đi. Bên ngoài, Hiếu đứng cách đó không xa , có chút ngượng ngùng nên khi lại gần, Dịu cúi xuống tránh ánh mắt của anh rồi cất lời : - Nhỏ Thúy chắc đang hoài nghi vì thấy em đi giờ này. Mà anh Hiếu tới đây bằng gì ? - Tại còn sớm mà nên Thúy mới vậy. Mình đi ra ngoài hẻm đón xe lam tới chỗ em làm nghen. . - Bữa nay anh lạ quá ah. Chưa khi nào em tới xí nghiệp bằng xe lam đâu. - Thì bữa nay mình đi ! Với lại anh cũng có chuyện quan trọng muốn nói với em. . - Dạ. . Sau câu đáp, hai người họ đều im lặng cùng đi tới điểm đón khách . Là chuyến đầu cũng ít người nên xe dừng một lát rồi nổ máy chạy đi. Ngồi kế bên, Hiếu ngập ngừng : - Xíu Dịu trả tiền xe giùm anh . Anh . . quên không mang theo! Thật. . ngại quá! - Dạ. Ai trả cũng vậy mà. ! Anh đừng nói vậy! Đúng lúc, người chạy xe dừng ở điểm đón kế tiếp, Dịu vội lêm tiếng : - Cho cháu gửi tiền xe ạ. ! - 1 người 5 ngàn nha cháu . - Dạ. Cháu 2 người . . Dịu vừa nói vừa lấy ra đồng bạc giấy 10 ngàn màu đỏ . Người lái xe nhận lấy, ông ta ngạc nhiên vì không biết người đi cùng cô gái này là ai khi những khách ngồi ở hàng ghế đối diện. Còn ở bên cạnh Dịu ông chỉ thấy có giỏ đồ . . - Này cháu ơi. . có. . Mới nói tới đấy thì có tiếng ở dưới lề đường vội vã: - Còn chỗ không bác tài ? Tụi cháu 3 đứa lận. Tài xế liền rời khỏi tầm nhìn kia mà quay qua : - Còn nha mấy đứa! Vừa trống 3 chỗ . Lên xe đi cho bác lấy tiền luôn nghen! 15 ngàn tất cả. - Dạ dạ dạ. Đám người ồn ã lên xe ngồi sát bên chiếc giỏ mà bác tài khi nãy thấy. Còn Hiếu , anh xích lại gần Dịu hơn một chút. . - Xuống xe, Dịu và Hiếu lại cùng nhau sánh bước. Lúc này, có ánh nắng mặt trời le lói, Hiếu đột nhiên dừng bước . Anh đứng đối diện với bạn gái : - Chúng ta chia tay thôi !Anh không hợp với em! Dịu bị bất ngờ, cô vội hỏi lại: - Anh. . anh nói gì? Chia tay sao? - Chúng ta không có duyên nợ. Như vầy chỉ khổ nhau. Cho tới lúc này, Dịu mới nhìn thẳng Hiếu. Khuôn mặt anh nhợt nhạt đến khó tả và bộ áo quần thấy kì kì . Cô không nhắc tới chuyện Hiếu vừa nói mà lo lắng : - Anh. . Hiếu không. . không sao chứ? Em trông anh có gì đó khang khác . . - Anh không sao! Từ bây giờ chúng ta đường ai nấy đi. - Anh giỡn em đúng không? Mới hôm qua ngỏ lời. . sao có thể nói chia tay chứ? Hiếu quay người vụt chạy đi, không nói hay nhìn Dịu thêm một lần. Dịu khóc rồi chạy theo : - Anh Hiếu! Chờ em với! Anh không thể đối xử với em như vậy được. Đứng lại! Huhu Bóng dáng Hiếu mất tích trong phút chốc không còn nhìn thấy đâu nữa. Dịu đứng đó khóc đến không chịu nổi. Cô gục xuống và chung quanh chỉ có dòng người qua lại dần tấp nập. . - Bà Thơ vẫn không muốn chấp nhận sự thật rằng Hiếu đã lìa xa cõi đời này mà khóc con không ngừng : - Hiếu ơi ! Con dậy còn đưa mẹ ra chợ. . Dậy đi con huhuhu . . dậy phụ mẹ dọn đồ. . Ông Bình ngăn dòng nước mắt , không biết làm cách nào để có thể khiến cho Hiếu tỉnh lạì̛. Lại gần bên bà Thơ, ông khẽ nói : - Con nó đã đi rồi! Điều cần làm bây giờ là chúng ta lo phần còn lại cho nó! Khóc vầy rồi đâm bệnh. . Ở bên kia con nó không yên lòng! Nghe chồng nói, bà Thơ nức nở: - Kêu nó về, kêu về đi mình! Hiếu ơi ! Mẹ không cho phép con bỏ đi? Tỉnh dậy cho mẹ . . huhu - Chúng ta phải chấp nhận sự thật này ! Con nó đã chết , giờ đây chỉ còn là cái xác không hồn ! Mình có hiểu không? - Con tôi không chết không thể chết được huhu. . Bác Điền đứng kế đó, vội kéo tay ông Bình ra ngoài : - Trong hoàn cảnh này, chú cứ để mặc cho thím ấy. Khóc có lẽ là cách tốt nhất chữa cho nỗi đau. Đàn ông còn chịu đựng nhưng phụ nữ lại khác. . Ông Bình buồn bã : - Em hiểu điều đó nhưng cứ khóc mãi như thế sẽ kiệt sức mất. . - Được rồi. Chú qua kia ngồi nghỉ xíu. Chú mà bệnh ra đấy thì khổ. Mẹ với vợ chồng cháu Ninh chắc cũng sắp về tới. . Bác Điền dứt lời cũng là lúc bà Nội và Vịnh chạy vô , trên tay là miếng giấy ghi chép gì đó . Bà Nội vừa khóc vừa nói : - Mẹ với vợ chồng con Vịnh đi coi rồi. 1giờ chiều nay khâm liệm , 8giờ sáng mai đưa ! Hic hic Ông Bình lo lắng : - 1 giờ chiều khâm liệm liệu có chuẩn bị kịp không mẹ? Qua ngày mai thì sẽ thư thả. . - Thầy coi kĩ lắm tuổi của thằng Hiếu và ngày mất nên chúng ta mỗi người phụ một chân một tay là ổn. . - Dạ. Đành phải vậy thôi mẹ ah. - Thương đứa cháu ngoan hiền. Số phận nghiệt ngã sao nhằm trúng nó chứ? Năm nay nó về đón tết với nội . . ra là có ngày hôm nay. Như thầy nói thì thằng Hiếu mất lúc 3 giờ sáng ! Giờ đó qua ngày hôm sau nào đã kịp ăn gì . . Bà Nội buồn bã nhìn vô sau song sắt cửa sổ. Hiếu nằm đó, trên mặt được che đi bởi xấp giấy tiền vàng mã. Ông Bình cay xè sống mũi , nỗi ân hận dâng nên khiến trống ngực đập mạnh đến muốn khóc thành tiếng. Những luyến tiếc trong lòng day dứt tận cùng . . Bác Điền cũng đỏ hoe mắt, vỗ vai em trai : - Chúng ta mỗi người một việc lo sắp đồ cho kịp thầy tới . Trước 1 giờ chiều là xong . . Ông Bình thẫn thờ gật gật đầu. Để nuôi một con người tới ngần ấy năm mới trưởng thành thấy rất rất lâu ! Mà sao chôn vùi lấp đi lại chóng vánh đến thế?