Chương 17

Định Mệnh - Âm Phủ Ta Đưa Người Về

Thu Huyền Trần 08-08-2023 13:37:56

Nhìn ông Bình bước đi mà Đại thở dài thành tiếng. Dù anh không phải là người chuyển công tác nhưng nghĩ tới hai người họ sẽ không làm ở đây nữa là trong anh cảm giác trống vắng . . - Dẫn xe về tới nhà , thấy rổ bánh ít với mớ lá thơm treo trước cửa , ông Bình chợt nhận ra bữa nay là Tết Đoan Ngọ. Vậy là nửa năm đã trôi qua rồi sao ? Hiếu ở bên giếng múc gàu nước cọ rửa xe đạp, anh tươi cười : - Ba đi làm về ạ! Có rổ bánh ít đó ba ăn cho đỡ đói! - Ừ. Mải công việc mà ba cũng quên cả ngày tháng! Con Ngân đi học hả Hiếu ? - Dạ. Ngân đi học rồi ba ah. Không chọn thi đại học mà chọn chuyên tiếng Trung! Không biết mai này có làm được gì . . - Ba mẹ không có áp đặt hay khó khăn gì cho các con. Mỗi người một sở trường nên ba mẹ tôn trọng lựa chọn của mấy đứa. Ah có quyết định chuyển vô Đà Nẵng rồi nghen! Hiếu dội gàu nước vô rồi dốc ngược xe lên cho ráo hộp xích, anh vội vã : - Có rồi hả ba? Khi nào vậy ạ? Ông Bình dựng chống xe đạp, lấy ra bìa thư ở trong hộp đồ nghề : - Ngày tháng có ở trong này , lát con coi xem công việc mình được bố trí nha. !Nhưng sau giải đá banh mới đi - Dạ . Để lát con coi. Ba để xe con mượn đi rước mẹ nghen. - Bộ rửa xe kia cho mới tối còn hẹn hò với bạn gái sao? Hiếu ấp úng lí nhí : - Con chưa có ai đâu ba ! - Hai mươi tuổi có bạn gái là điều bình thường mà. Có ai thì đưa về ra mắt ba mẹ coi dâu tương lai. . - Con đã nói là chưa có ai mà. . Hiếu đáp lời rồi lại lấy chiếc xe phượng hoàng của ba mình vội đạp đi. Ông Bình nhìn theo con trai mà cứ tủm tỉm cười mãi. Hiếu là đứa con tình cảm lại còn chịu thương chịu khó ! Nghĩ tới đó thôi ông thấy mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, cho dù còn khó khăn vất vả nhưng ông trời đã bù lại cho ông những đứa con ngoan ngoãn. . - Bữa nay , Hiếu và ông Bình qua nhà vợ chồng Đại có bữa nhậu sau bao lần hẹn mãi mới thành hiện thực . Nâng ly chúc cụng , Đại mở lời : - Có chú với em qua đây là vinh dự cho cháu lắm ! Nói đi nói lại thì cháu mang ơn chú đã chỉ dạy tận tình buổi ban đầu cháu vô nhà máy ! Nào Zô zô cháu mời chú và em ! Ông Bình cười cười : - Nhắc lại chuyện hoài vậy Đại? Lần này chú nhận lời cảm ơn sau chót nha ! - Dạ. Cháu hứa là lần sau chót hihi ! Sau câu nói cả ba người đàn ông cụng ly, cùng chúc nhau những gì tốt đẹp nhất. Hằng - vợ của Đại bưng nồi canh chua cá lóc mà cười cười nói : - Thời gian còn nhiều chúng ta còn gặp nhau mà ! Dù chú và em Hiếu có chuyển công tác , mỗi lần về thăm nhà thì ghé qua vợ chồng cháu nha! Hằng vừa dứt lời thì Hiếu đã vội đáp : - Đi xa như vầy không về được chị ah. Gặp gỡ anh chị như này cũng là một cơ hội hiếm hoi. . - Vô Đà Nẵng mà khi không như ly biệt vậy? Đưa chén chị lấy canh ha Nói rồi Hằng lấy chén canh chua cho Hiếu. Vô tình hay hữu ý thế nào mà có con nhặng trâu chết trương từ bao giờ nổi lềnh phềnh trong cái chén canh ấy. Hằng chợt nhìn ra rồi cuống quýt : - Chị sơ ý quá! Đưa chị lấy chén khác nghen! Hiếu lắc đầu, anh quay ngược đầu đũa gợt xác con nhặng : - Không sao đâu chị! Ruồi nhặng vô cũng thường mà. Em bị hoài ah . - Thôi cứ đưa chị lấy chén khác. . Hiếu không nói thêm mà đưa chén canh lên miệng ăn ngon lành. Ở kế bên ông Bình cũng xua tay : - Chỉ là con nhặng thôi mà cháu. Trước ở quê hái rau còn nấu cả đỉa luôn ấy chứ! Còn Đại quay qua vợ, anh khẽ nói : - Kì quá ah! Em nấu không để ý một xíu. - Nãy nấu với sắp canh lên em có thấy gì đâu. Không dưng đâu ra con nhặng ấy chứ! Hay có điềm báo . . - Gì mà ruồi nhặng vô là có điềm báo ? Giờ anh mới nghe ah. - Điềm báo sắp được ăn cỗ ! Ở quê em như này là vài ngày sau là cả làng được mời cỗ. Còn bây giờ thì em không rõ hihi Hằng vừa nói vừa cười khiến cho Hiếu giỡn theo : - Vậy ráng chờ chị ha. Thể nào cũng có cỗ ăn hihi Ông Bình và Đại đến bật cười với hai người họ . Bỏ qua công việc bận rộn sang một bên để dành cho ngày hôm nay những khoảnh khắc sẽ nhớ mãi. . Tàn cuộc nhậu cũng quá đầu giờ chiều. Ông Bình và Hiếu đến lúc ra về, sau bao nhiêu điều trong lòng đã hàn huyên Đại ôm lấy ông Bình mà xúc động : - Tới chỗ làm mới có thời gian thì chú biên thư cho cháu . . - Nhất định rồi! Và nếu không chê thơ của chú làm ! - Anh em nhà máy ai ai cũng biết chú tâm hồn nghệ sĩ mà. Nhìn gì cũng ra thơ! - Lại nói lấy lòng chú rồi ! Tuần sau chú với Hiếu cùng đi sáng nên ca đêm cháu sắp xếp cho thời gian làm hợp lý để anh em còn coi đá banh. Đại gật gật đầu : - Dạ. Cháu đã lên kế hoạch thời gian tuần tới rồi. Với còn cá chầu hủ tíu với Hiếu chú ạ. - Ở nhà nó cũng cược chầu đậu phọng nấu . Vậy cứ thế mà làm nghen! - Dạ. Tiễn cha con chú Bình tới đầu hẻm , vợ chồng Đại mới trở vô. Đột nhiên có đàn chim sâu bay tới, chúng lượn vòng vòng trong sân , kêu lên những tiếng kêu gấp gáp vội vã. Rất lâu như thế, cả đàn bỗng bay bổng lên cao và bất ngờ có một con duy nhất đâm tự đâm đầu mình vô cánh cửa, rơi xuống giữa lối đi. Trên đầu loang lổ máu. . Hằng hốt hoảng : - Chim sa cá nhảy là xui rồi anh . Khi nãy là con nhặng chết trong chén canh. Chắc chắn là có điềm dữ . . Đại gạt phăng đi : - Em lúc nào cũng điềm! Đụng tới là có điềm? Vậy là điểm gì? - Hay trong họ hàng bà con mình có người sắp qua đời hả anh? Ngày trước, nhà chú Tuân cũng có con chim tự dưng vô nhà , đuổi như nào cũng không chịu đi. Vài bữa sau , ba của chú ấy mất. . - Làm gì có chuyện đó xảy ra ? Bữa vợ chồng mình đi chùa chả thấy chim bay vô gian điện chính quá trời hay sao? Không lẽ sau ấy là có người chết ? Hằng không biết giải thích thế nào để cho chồng hiểu. Nhìn con chim nằm chết giữa lối đi mà hoang mang lo lắng. . - Chuông báo đến giờ nghỉ trưa, ông Bình vừa tháo bỏ đồ hàn xì trên người thì chú Sáu đi tới : - Nay tan tầm anh Bình nán lại chờ bên bưu điện cho người xuống đó! Ông Bình ngạc nhiên : - Ủa bên bưu diện xuống có việc gì vậy chú? - Là thế này anh Bình . Ban giám đốc nhà máy đã có ý thưởng cho anh và cháu Hiếu lắp đặt máy điện thoại vì những cống hiến với lại dùng để liên lạc khi anh vô Đà Nẵng. Chiều nay họ tới nhà anh lắp máy nên anh đi cùng nghen. Điện thoại để bàn cũng nhỏ gọn. . - Ấy chết! Chú làm vậy tôi khó nghĩ lắm! Không công bằng cho mọi người ở đây. Anh em công nhân lại dị nghị. - Như vầy có đáng gì so với công sức của anh . Ai xứng đáng thì sẽ được thưởng. Mọi người đều như vậy hết ah. Thôi nghỉ có ít phút, tôi không lấy thời gian của anh nữa. Vậy nha! - Nhưng. . Không kịp để ông Bình nói, chú Sáu đã vội quay bước ngay sau ấy. .