Chương 19

Định Mệnh - Âm Phủ Ta Đưa Người Về

Thu Huyền Trần 08-08-2023 13:39:23

Quán hủ tíu cũng không đông khách nên thấy Hiếu là chú Tư mập lớn giọng vồn vã : - Chưa nghỉ sao cháu? Vô ngồi đi ! Hủ tíu giò heo nha! Hiếu gật gật : - Dạ. Cháu tới gặp chú là về nghỉ rồi. Chúc chú buôn may bán đắt ! Bữa nào ghé cũng thấy chú Tư cúng cô hồn ah? - Ngày 2 , ngày 16 âm chú cũng cúng hết mà. Cháu vô đó làm ăn thuận buồm xuôi gió nghen! - Dạ. Hihi Lu bu nên cháu chẳng nhớ ngày âm lịch nữa. Mới tết Đoan Ngọ mà lẹ quá chú ha ! Chú Tư mập bưng tô hủ tíu lại gần rồi chẹp miệng : - Thời gian có đợi chờ ai đâu. Nên chúng ta sẽ mau già rồi chuyển sang kiếp khác. . - Vậy tính ra chết trẻ khoẻ ma chú ha! Mà chú Tư cũng tin có kiếp khác ư? - Thằng này! Cứ hễ gặp là y rằng nhắc tới ma quỷ. Mọi thứ do truyền tai nhau kể lại chứ thực hư có đầu thai chuyển kiếp hay không thì sao biết được. Hiếu húp miếng lèo rồi cười nói : - Vậy cũng chẳng biết ma quỷ có thật hay không ? Có khi chết mới tỏ tưởng hết phải không chú? - Ừ ừ có khi thế! Nhưng các cụ ta nói : Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Muốn tỏ tường thì đêm đêm thử là biết liền hà! Hiếu và chú Tư mập cứ xoay quanh chủ đề đó mà nói qua lại. Dưới âm phủ hay sau cổng trời trên cao vẫn là những bí mật không có giới hạn . . - Lúc này là 2 giờ 30 phút chiều ngày 9 tháng 7 và là 16 tháng 5 năm 1998 âm lịch . Vợ chồng Ninh gấp gáp đi ra hợp tác xã nhận thi đua sản xuất giỏi. Cả làng có vài nhà được như vầy nên Vịnh mừng ra mặt. Đã căn dặn các con chừng nhà rồi , nhưng khi ra tới đường làng , Vịnh không yên tâm nên vội nói chồng đạp xe quay lại : - Ba đứa bay chừng nhà cẩn thận! Không được ra mương tắm đâu đấy ! Thằng Sinh đang đào đất bới giun ở vườn, nó ngước lên : - Mẹ nhắc hoài ah! Lâu rồi tụi con có tắm mương đâu! - Nhắc hoài vậy mà mấy đứa nay còn chẳng nhớ. Ở nhà ngoan ! 13 tháng 7 là sinh nhật mày. Ba mẹ mua xe đạp cho. - Dạ. Mẹ hứa nha! Hihi - Rồi ! Mẹ hứa! Lát có cô Hương qua, chỉ bao thóc trong bếp cho cổ giùm mẹ nghen! - Dạ. Con biết rồi ạ! Đợi cho ba mẹ đi khỏi, thằng Sinh bỏ cái ống bơ bới giun ở đó mà chạy vô khoe hai chị ! Vì chỉ vài bữa nữa là tới sinh nhật của nó. Thình lình, có đám trẻ hàng xóm đập cửa cổng ầm ầm , một đứa lớn miệng : - Ê Hiếu Hiếu! Chơi banh với tụi tao đi! Thằng Sinh nghe tiếng ầm ĩ liền thò đầu ra , nó nói như hét : - Tao còn coi nhà ! Không chơi banh đâu! - Chơi ngay ngoài đường làng chứ có ra sân kho hơp tác xã đâu . Kêu thêm chị mày chơi chung cho vui. Có cả chị Ngát cùng chơi đấy, ! Nghỉ hè mà ở nhà ru rú như chim tu hú. Chị hai của thằng Sinh nghe thấy Ngát cùng chơi liền ới giọng : - Ai nói chị em tao là tu hú? Đợi xíu tụi tao ra liền! Thằng Sinh hoảng hốt : - Mẹ nói không được ra ngoài mà hai. - Mẹ lo mày đụng nước ah. Chứ ngay ở ngoài cổng kia thì còn lo gì. Ra chơi với tụi nó rồi vô. Không ai nói thì ba mẹ sao biết ! - Là hai nói đó nha! Không về có gì lại đổ thừa cho em! Đi thôi ! Thằng Sinh nói rồi chạy kéo lê dép thích thú ra với tụi nhỏ ở làng đang hối thúc ở ngoải. . Cả trai lẫn gái hò nhau chơi đá banh vờ chia đội chia sân . Lâu mới được thoải mái nô đùa nên thằng Sinh cười đến nấc cục. . Tới phiên , Sinh lấy đà rồi sút thật mạnh trái banh bay bổng, thế nào lại rơi tõm xuống mương mà trước kia nó hay tắm. Một đứa thất thanh : - Chết rồi. . sao lấy bây giờ! Đứa nào đá thì đứa ấy xuống lấy! Banh tao đi mượn . . mất là tiêu đời! - Tao xuống chứ sợ gì mà mày kêu chết! Thằng Sinh nói rồi nhang chóng chạy xuống mương. Như nỗi sợ mất trái banh nên cả hai chị của nó quên mất lời mẹ căn dặn không để Sinh đụng vô nước ao nước mương. Bì bõm lội xuống tay gạt đám lục bình trôi rồi với ôm trái banh. Nhìn nước ngập đến ngang ngực. Sinh chợt loé lên trò mới, nó cười điệu cười khềnh khệch và nói lớn : - Có ai chơi banh nước thì xuống đây nha ! Vừa tắm vừa đá banh! Đã quá trời ah. - Banh nước hả! Rồi! Tới luôn. ! Ngay sau đó tất cả lại nhảy hết xuống mương hò hét vẩy tung toé nước vô người nhau mà cười ngặt ngẽo. . Đột nhiên, trời bỗng nổi gió , mưa ào ào như trút nước đổ xuống . Cả đám chẳng ai bảo ai mà vội lên bờ cắm đầu cắm cổ chạy đi. . Mở cổng chạy vô tới hiên nhà , chị hai tên Hiền của Sinh giật nảy : - Ủa thằng thằng Hiếu đâu rồi ? - Nãy em còn thấy nó lên bờ mà! Hay lại chạy theo tụi nhỏ kia rồi? - Hai chị em đi tìm nó liền đi! Ba mẹ về bây giờ! Em qua nhà mấy đứa ấy, còn chị quay lại mương kiếm. . Hien nói rồi chạy vụt ra mương , để mặc nước mưa xối xả vô mặt mà gào khóc : - Hiếu ơi ! Em ở đâu ? Về . . về nhà đi ! Cứ mãi gào khóc rồi qua cả nhà hàng xóm nhưng không thấy bóng dáng thằng Hiếu đâu cho đến khi có tiếng nói ở sát bên : - Có phải Hiền nhà Ninh không ? Ướt hết rồi! Sao lại đứng khóc thế cháu? Nhận ra là chú Đồng - bạn của ba , nhỏ Hiền mếu máo : - Cháu tìm thằng Hiếu! Cả đám lội xuống mương chơi banh rồi bất ngờ mưa đến ! Người đàn ông tên Đồng lo lắng : - Trời đất! Vậy cháu có thấy em nó lên bờ không? - Cháu cũng không rõ nữa! Tại lúc ấy chạy mưa. . - Nguy rồi! Không khéo đuối nước . . Nghe thế , nhỏ Hiền như tên bắn mà vụt ra mương vội vã nhày tùm xuống tìm nhưng tìm hoài mà không thấy ! Người đàn ông tên Đồng cũng vậy ! Ông ta cũng lội xuống tìm khắp dọc con mương va cũng chẳng hề thấy thằng Sinh . Lên trên bờ sau một hồi tìm kiếm, lắc đầu : - Chắc nó trốn nấp đâu đó thôi cháu! Dưới mương không có ! Mưa ngớt dần , chú Đồng giũ giũ bộ đồ trên người rồi bước đi thì bỗng nhiên vấp chân vào vật gì đó . Cúi xuống , chú ngạc nhiên : - Ủa ! Sao lại có chiếc dép của ai ở đây chứ? Hiền ngoái nhìn rồi hét lên : - Chú ơi! Dép . . của thằng Hiếu !! Quăng vội chiếc dép, chú Đồng vội lội xuống mương nước lần nữa . .