Đưa lại bản thảo vừa ký cho chú Sáu, người phụ nữ Di- Gan cất giọng :
- Vậy là chúng ta đã chính thức hợp tác. Hi vọng sau khi hoàn thành sẽ hoạt động như mong đợi của đôi bên !
Chú Sáu đưa tay bắt rồi niềm nở đáp :
- Cảm ơn chị ! Chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công! Theo như lịch sắp xếp thì ngày mốt chúng ta sẽ tới nhà máy 2. Vài bữa ở đây chị có cần gì thì cứ nói với chị Hà . Phụ nữ với nhau cũng dễ hơn!
- Anh Sáu chu đáo quá!
Người phụ nữ Di Gan cười cười rồi quay qua ông Bình :
- Làm việc chung với anh Bình đây đối với tôi là một vinh hạnh. Chỉ tiếc là ảnh không chịu ở lại Bungari thôi à!
Chú Bình nghe thế vội xua tay:
- Chị nói vậy khách khí quá! Tôi được chú Sáu với anh em công nhân tin tưởng giao nhiệm vụ qua đó học hỏi. . Hết thời hạn phải về chứ chị!
- Anh Bình khi nào cũng vậy ah. Giờ thì hai bên hợp tác coi như chung một tàu chiến rồi. .
- Tôi vẫn còn cần phải học hỏi nhiều ! Có gì mong chị và mọi người giúp đỡ!
Chú Sáu ở kế bên cũng liền nói thêm vô :
- Anh Bình nói phải đó chị! Ah mà chị về khách sạn nghỉ nhen! Ngồi máy bay đường dài cũng mệt rồi! Để tôi và anh Bình đưa chị và mọi người đi.
- Vậy phiền anh giúp chúng tôi nha!
Ngay sau đấy, chú Sáu và ông Bình đưa nhóm người ấy tới khách sạn ở gần đó . Ổn định phòng , khi cả hai tính ra về thì đột nhiên người phụ nữ Di - Gan lấy trong giỏ xách một cuốn tập rồi ngập ngừng :
- Anh Bình có thể ký cho tôi một chữ không?
Ông Bình ngạc nhiên :
- Ủa? Chị muốn tôi ký gì? Tôi không hiểu!
- Thật ra khi nãy, trên tờ bản thảo tôi nhìn vô chữ ký của anh. . Có gì đó khiến tôi bất an quá!
- Trời đất! Là chị coi bói sao? Tôi cứ nghĩ người nước ngoài sẽ khác chúng tôi .
- Không phải là coi bói nhưng hồi còn nhỏ, tôi từng sống ở Ấn Độ , mỗi lần đứng trước thần linh là tôi có giác quan thứ 6 . Và giác quan này luôn theo cho tới khi hữu duyên thấy mội sự việc sắp diễn ra trong tương lai. .
Ông Bình gật đầu :
- Tôi tin là con người có giác quan thứ 6 . Vậy chị đã thấy được những gì trong chữ ký của tôi?
- Tôi mới cảm nhận được sự bất an . Nên mới nói anh ký lại . .
- Nếu nhìn ra gì thì cho tôi biết nghen!
Nói rồi, ông Bình ký vô cuốn sổ rồi cùng chú Sáu rời đi ngay sau đó.
Trở lại văn phòng làm việc, chú Sáu pha ly cafe cho người bạn , ông chậm rãi :
- Tâm linh thì mình tín thôi nha anh Bình. Chứ mê muội là không nên.
- Chắc chú cũng nghe chị ấy nói. Tôi tin là có giác quan thứ 6 nên người ta nói vậy mình thử một lần coi sao. Thời gian ở bển, tôi có làm chung nên hiểu phần nào tánh khí . .
- Là tôi nhắc anh , dù là giác quan thứ 6 thì cũng không nên tin quá để rồi mắc cái lo vô người! Ah anh với cháu Đại về chuẩn bị mọi thứ đi nghen!
- Chú Sáu an tâm. Hai chú cháu tôi sẽ ráng cho chuyến công tác này thật hoàn hảo. .
Chú Sáu gật đầu rồi đưa ly cafe lên cụng. Hai người đàn ông cùng ra sinh vào tử ở chiến trường năm nào cùng cười cười nói nói cho những dự định nhất định sẽ thành công sắp tới .
-
Đúng theo như mong muốn , lần đi Đà Nẵng này mọi thứ đều thuận lợi . Đại hồ hởi to nhỏ và với ông Bình :
- Bãi sửa rộng hơn lại thêm máy móc tiên tiến. Nơi làm việc lý tưởng chú ha!
- Ừ. Phải chi gần nhà thì tốt biết mấy. Nhưng không sao! Còn sức còn cống hiến cho cái nghề đã theo đuổi. Nay xong tiệc có muốn đi mua sắm gì không cháu?
- Dạ. . hihi có chú ah ! Tối cháu ra chợ đêm . .
Ông Bình gật đầu , cười đáp :
- Lần đầu tới đâu mà đã biết chợ đêm rồi hen!
- Cháu hỏi mấy em tiếp tân đó chú hihi. Chú đi cùng con nghen. Giờ cháu vô lên đồ còn dự tiệc.
Không đợi cho ông Bình nói thêm gì, Đại đã vội bước quay người bước đi. Còn một mình, bất giác ông Bình ngước nhìn lên bầu trời . Những đám mây quây tụm lại thành nhiều hình thù . .
- Anh Bình!
Giật mình quay sang bởi có tiếng gọi, ông Bình nhận ra là người phụ nữ Di - Gan. Lại gần , người phụ nữ ấy cất giọng :
- Cứ nghĩ anh tới phòng đãi tiệc rồi chứ! Anh đang ngắm đất trời đó ư?
- Lâu lâu mới cũng phải vậy cho thư giãn chị ah. Ngày còn ở chiến trường, bộ đội chúng tôi cứ như thế lại có thơ ca.
- Tâm hồn thi sĩ! Có cảm xúc dâng trào là có thơ. Ah mà anh Bình này . .
Câu nói lấp lửng của người phụ nữ đối diện khiến ông Bình vội hỏi :
- Có chuyện gì vậy chị?
Nghe ông Bình hỏi, giọng của người phụ nữ Di- Gan bỗng dịu xuống :
- Mấy bữa nay công việc đã hoàn tất, tôi mới dám nói. Anh có nhớ đã ký vô cuốn tập tôi đưa không?
- Tôi nhớ! Vậy là. .
- Là trong nét chữ anh ký, tôi nhìn thấy anh sắp phải chịu đựng một nỗi đau đớn tột độ . .
Ông Bình tái mét mặt :
- Chị nói. . nói rõ giùm tôi! Chịu đựng nỗi đau tột độ sao?
- Nỗi đau này khiến cho anh bị dày vò tâm trí. . Sẽ rất đau đớn! Tôi chỉ có thể nói được như vậy và cầu mong thần linh giúp anh vượt qua. .
- Chị. . chị nói như thế này khác gì đang khiến tôi hoang mang. Sao tôi có thể tập trung làm việc!
Người phụ nữ Di- Gan im lặng, cô lấy cuốn sổ đưa cho ông Bình ký lại một lần nữa. .
Nhìn chăm chú vô tờ giấy có nét chữ , cô lắc đầu :
- Tôi khẳng định là đúng như những gì đã nói. Ngoài ra không thể cho cho anh biết gì hơn .
Ông Bình im lặng mà nghĩ tới lời của chú Sáu : không nên tin quá dù là giác quan thứ 6!
Với tay nhìn đồng hồ, ông nói tránh :
- Cảm ơn chị ! Tới giờ rồi, chúng ta vô thôi kẻo mọi người đợi!
Người phụ nữ Di- Gan gật gật rồi cùng ông Bình đi vô. Và từ lúc đó không còn nói đến nỗi đau tột độ mà ông Bình sẽ phải chịu đựng nữa ! Ông Bình cũng vậy! Những lời vô căn cứ thì đường nhiên sẽ không để tâm tới. .
-
Tết Nguyên Đán năm 1998 đã đến rất gần . Khác với mọi năm, năm nay Hiếu xin phép ba mẹ về quê nội đón Tết . Bà Thơ nghe vậy liền cất lời :
- Năm nào cả nhà ta ngày 1 cũng cùng nhau về nội chúc tết , sao không để khi đó đi chung hả con?
Hiếu cười đáp :
- Con muốn đón tết 1 năm với nội rồi chúc năm mới nhà các cô các bác. . Ba mẹ đồng ý đi mà ! Chỉ năm nay thôi !
- Được rồi. Cứ quyết định như vậy!
Hiếu mừng lộ ra mặt khi ba mẹ đồng ý. Ra vườn vừa bới muống rau lang anh vừa hát. Ông Bình nhìn theo mà nhớ về quê nội!! Cách không xa cho lắm nhưng đã bao lâu rồi ông không đón giao thừa với mẹ. . ?
Sẩm tối 27 tết, Cường đạp xe qua nhà Hiếu. Thấy thằng bạn đang đổ đất vô chậu bông, anh lớn tiếng :
- Trưng bông sao không để 30 hãy đổ! Vậy ba ngày tết mới đẹp chớ. Mà lát qua Khúc Chì không mày?
- Năm nay tao ăn tết bên nội. 29 tao về nấu bánh ! Để Anh Huy với nhỏ Ngân làm tao không ưng. Mày qua kêu thằng Hiển đi chung cho vui.
Cường gạt chống dựng xe, anh đáp :
- Dạo này nó đi riêng không à. Nghe đâu tối nay tới chúc tết nhà bạn gái con gà .
Hiếu nghe thế, anh xuýt xoa :
- Chà chà. Thằng này lấy lòng nhà vợ tương lai quá hen. Ừ xíu cơm nước xong tao qua mày! Đi chung xe tới đó ra đầu hẻm uống nước mía nha! Còn mày. . mày tết gì chưa?
- Tao cũng tính mua con gà cho lịch sự. Mồng 2 bắt xe đò mang theo lồng gà về nhà nàng! Hihi Bánh kẹo xí nghiệp thưởng nhiều rồi mà! Mày thấy được không?
- Ừ. Được được! Con gà là quá được đấy!