Lúc này, toàn bộ đám đệ tử bốn phía đều trở nên mụ mị đầu óc, ngơ ngác nhìn hai người trên chiến đài. Tâm thần của mỗi người lúc này đều dâng lên sóng gió ngập trời.
Mọi người bên phía bờ Nam đầy hốt hoảng, lúc này rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được nguyên do Bạch Tiểu Thuần có thể sống sót trong trận truy sát của gia tộc Lạc Trần lúc trước, cũng hiểu lý do vì sao hắn có thể được phong tặng danh hiệu Quang Vinh đệ tử!
"Nguyên lai...hắn mạnh như vậy!!!" Lúc này, toàn bộ nội tâm của các đệ tử bờ Nam đều rung động không ngừng.
Mà trong lòng đám đệ tử bờ Bắc cũng đã phức tạp đến cực hạn.
Trên đài cao, rất nhiều trưởng bối Linh Khê Tông đều lộ ra ánh mắt đầy bất ngờ. Lúc này, bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh toàn thân tràn ngập ngân quang cùng một kích kinh diễm tuyệt luân vừa rồi của hắn.
"Là Bất Tử Trường Sinh Công, đã đến trình độ Ngân bì!"
"Một kích cuối cùng kia, chính là...Toái Hậu Tỏa!"
"Không nghĩ tới, Bất Tử Trường Sinh Công gần như không ai có thể tu hành được, vậy mà người này lại tu thành! Đáng tiếc, cho dù uy lực của Bất Tử Trường Sinh Công không tầm thường, lai lịch đầy thần bí nhưng cũng chỉ là tàn quyển..." Đám người bất giác thở dài, rồi đành than thở.
"Thật đáng mong chờ, hi vọng vài năm sau một trong hai người bọn họ có thể bước vào Danh sách Truyền thừa!" Chưởng môn than nhẹ. Lão cũng biết đây là mong chờ xa xôi, Danh sách truyền thừa quá khó khăn. Nghĩ tới đây, lão không khỏi nhìn về phía Lý Thanh Hậu.
"Trong hai giáp, nếu có thể bước vào Kim đan thì có thể trở thành Danh sách truyền thừa. Thế hệ này của chúng ta...chỉ có Lý Thanh Hậu là có hi vọng."
Cùng lúc đó, trên chiến đài Quỷ Nha đã vung tay phải lên, một đạo thanh quang bay ra hóa thành một cây cờ cán xanh lớn, bị cắm mạnh xuống mặt đất trước mặt.
Gã khoanh chân ngồi xuống, rồi đột nhiên ngầng đầu lên, ánh mắt đầy chiến ý dạt dào.
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi xứng đáng để ta cởi bỏ phong ấn!"
"Tầng phong ấn thứ nhất, khai!" Gã đột nhiên hét lên, tay phải bấm niệm pháp quyết hướng về giữa trán điểm một chỉ. Một tiếng vù vù vang lên, cả người gã lúc này đầy run rẩy, từng tia khí đen trên người gã điên cuồng chui ra ngoài. Rồi thân hình gã đột nhiên phình to gấp đôi, một khí tức cường hãn xuất hiện, mạnh mẽ bộc phát ra ngoài.
Khí tức này, đã là cực hạn của cảnh giới Ngưng khí.
"Chỉ thứ sáu!"
"Chỉ thứ tám!"
"Chỉ thứ mười!" Quỷ Nha gầm nhẹ, rồi bấm niệm pháp quyết hướng tới Bạch Tiểu Thuần điểm ra một chỉ, liên tục triển khai ra Ngũ chỉ, bất luận chỉ nào đều mạnh mẽ hơn hẳn trước kia. Lúc này toàn bộ Chỉ đều được triển khai, thiên địa chấn động, một Quỷ Trảo cực lớn mang theo khí thế ầm ầm từ trên trời giáng xuống, từ xa cũng có thể nhìn thấy được Quỷ Trảo này đang ầm vang mà tiến thẳng tới Bạch Tiểu Thuần.
"Đây...đây còn là thuật pháp Ngưng khí sao? Đây rõ ràng là thần thông Trúc cơ!"
"Dẫu sao đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy đệ tử Ngưng khí có thể triển khai thuật pháp kinh thiên như vậy a!"
"Chỉ có bí thuật mới có thể làm ra thanh thế như vậy, Linh Khê Tông thập đại bí thuật, mỗi loại cũng có tiểu thành tại Ngưng Khí a!!" Đệ tử xung quanh bốn phía đều hít vào một hơi lạnh đầy hoảng sợ.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần có rút lại, lúc này Quỷ Nha đã gây ra một áp lực cực lớn về phía hắn, vượt trội so với lúc trước. Chỉ là mức độ vẫn chưa bằng trận chiến cuối cùng của hắn và thiếu chủ Trần Hằng tại Lạc Trần gia tộc được.
Dù sao đây cũng không phải là sinh tử giao phong, mà tình cảnh lúc đó lại chính là...một sống một chết!
Cho dù có như thế, cho dù không phải sinh tử chiến nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn thua, nếu như không có cơ hội cũng đành, nhưng hôm nay đã có cơ hội thế này thì hắn cũng muốn vị trí đệ nhất đấy!
Không phải vì hư danh, chỉ vì muốn Lý Thanh Hậu nhìn về phía bản thân, trong ánh mắt đầy vui vẻ mà thôi.
Như vậy là đủ rồi!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần bắt đầu trở nên đỏ vằn, hắn vung tay áo lên bấm niệm pháp quyết. Linh lực trong cơ thể nhanh chóng khuếch tán, rồi một Tử đỉnh xuất hiện, một đỉnh, ba đỉnh...năm đỉnh!
Trong chớp mắt, năm Tử Đỉnh được biến ảo ra hướng thẳng đến năm Quỷ Trảo bên kia mà phóng tới. Cùng lúc đó, Kim Ô kiếm của hắn bỗng nhiên bay ra hóa thành một đạo kim quang, bên trong còn có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của Kim Ô, thanh âm kiếm phát ra đầy âm thanh chói tai xông thẳng đến Quỷ Nha!
Cả người Bạch Tiểu Thuần lúc này cũng xông tới, hắn không để ý tới năm Quỷ Trảo kia mà triển khai ra tốc độ nhanh nhất tới gần Quỷ Nha.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng lan tỏa, năm Tử Đỉnh va chạm thẳng với năm Ngũ Trảo, toàn bộ vỡ nát sụp đổ xuống, năm Quỷ Trảo cũng trở nên mờ ảo đi, khí thế sụt giảm chỉ còn một nửa, chỉ là tốc độ vẫn như cũ mà đuổi theo Bạch Tiểu Thuần rồi trực tiếp ập thẳng đến người hắn. Nhưng lúc này, bên ngoài thân thể của Bạch Tiểu Thuần truyền ra một tiếng Hạc kêu, rồi Thần Hạc Thuẫn xuất hiện.
Một thân ảnh Tiên Hạc cực lớn được huyễn hóa ra bao phủ lấy Bạch Tiểu Thuần vào bên trong. Rồi một tiếng nổ ngập trời truyền đến, năm Ngũ Trảo đụng độ với Thần Hạc Thuẫn, tiếng ken két vang lên, năm Ngũ Trảo càng thêm ảm đạm, thậm chí đã có dấu hiệu tan vỡ, chỉ là Tiên Hạc cũng phát ra một tiếng gào thét rồi tiêu tán, hóa thành Tiểu thuẫn trở lại mà không còn tiếp tục ngăn cản được nữa.
Năm Ngũ Trảo kia đã không còn bất kì ngăn trở bèn đập thẳng lên người Bạch Tiểu Thuần, nhưng ngay khi va chạm thì trên người Bạch Tiểu Thuần lại phát ra hắc quang sáng lóng lánh bao trùm toàn thân hắn. Đây chính là vật bảo mệnh mà Lý Thanh Hậu đưa cho.
Năm Ngũ Trảo đụng chạm vào màn sáng đen này cũng không còn gắng gượng được nữa mà vang lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi hoàn toàn sụp đổ. Bạch Tiểu Thuần cũng phun ra một ngụm máu tươi, hắc quang toàn thân tiêu tán đi. Có điều, ngoại trừ mất đi một ngụm máu tươi kia, lông tóc toàn thân hắn lại không chút hao tổn, ánh mắt hắn lóe sáng, mang theo Kim Ô kiếm lao thẳng đến cách Quỷ Nha chỉ còn khoảng năm trượng.
Tốc độ của Kim Ô kiếm còn nhanh hơn, cách Quỷ Nha còn không đến một trượng.
Sắc mặt Quỷ Nha chợt biến hóa, gã nhanh chóng bắt lấy đại Phiên cán xanh, rướn người nhảy qua một bên, Kim Ô kiếm cũng vừa lúc đó bay sượt qua bả vai gã. Tuy gã cũng đã miễn cưỡng tránh được, nhưng vẫn bị kiếm rạch một vết thương, máu tươi tràn ra. Quỷ Nha bất chấp đau nhức mãnh liệt mà vung vẩy đại phiên trong tay, búi tóc tung bay, hai mắt lộ ra tia máu.
"Phong ấn thứ hai, khai!"
"Thập Quỷ. . . Dạ hành!" Gã vung vẩy cây cờ cán xanh trong tay. Lập tức từ trong lá cờ này truyền ra từng tiếng gáo rú khiến cho tâm thần người khác chợt lung lay rung động, trong giây lát đó, hai cái Quỷ Thủ phủ đầy vảy từ bên trong lá cờ nhô lên rồi xé mở chui ra. Tiếp đến là một cái đầu quỷ một sừng đầy dữ tợn xuất hiện, phía sau nó là một Lệ quỷ toàn thân xanh lè cũng đang nhe răng cười chuẩn bị chui ra.
Bầu trời lúc này như trở nên tối sầm đi, một mảng mây đen che kín lấy bầu trời khiến cho ánh sáng trên chiến đài đầy ảm đạm, tình cảnh lúc này gần như trở thành đêm đen.
Có tất cả mười Lệ quỷ bất ngờ chui ra từ bên trong lá cờ này, từng con đều bộc phát ra khí tức Ngưng Khí đại viên mãn ập thẳng vào mặt Bạch Tiểu Thuần. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cũng biến đổi, đầy hãi hùng khiếp vía, cho dù hắn có lợi hại cỡ nào cũng không có khả năng đối kháng với mười Lệ Quỷ có lực lượng Đại viên mãn một lúc được.
Lúc này Quỷ Nha thở nhẹ ra một hơi, phong ấn thứ hai của gã không cách nào giải khai trong thời gian dài được. Nhìn Thập Quỷ xuất hiện trước mắt, trong lòng gã biết bản thân mình nhất định thắng lợi.
Với Thập Quỷ sau lưng, gã đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy lạnh lẽo, thoáng lóe lên một tia sáng.
Hai người đấu pháp lúc này tựa như Long tranh Hổ đấu, khiến cho mọi người quan sát xung quanh không ngừng kinh hô. Lúc này, nhìn thấy lực lượng Quỷ Nha đầy cường đại như vậy, đệ tử Bờ Bắc dồn dập phấn chấn, còn đệ tử bờ Nam lại đầy lo lắng.
Cả người Bạch Tiểu Thuần không ngừng lùi về phía sau, nếu như bị mười Lệ Quỷ có tu vi đầy mạnh mẽ này quấn lấy, cho dù hắn có Kim Ô kiếm ngăn cản cũng khó mà thoát khỏi được.
"Thập Quỷ dạ hành. . ." Nguy cơ trước mắt, bất chợt Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn mảng mấy đen bao phủ lấy bầu trời như trở thành đêm đen kia. Ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên, rồi đưa tay phải bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ, Kim Ô kiếm lập tức bay thẳng lên tầng mây trên bầu trời, như muốn phá tan tầng mây đen này, khiến đài chiến không còn là đêm đen nữa.
Quỷ Nha nhướng mày, tốc độ phản ứng của Bạch Tiểu Thuần quả nhiên rất nhanh nhạy. Thần thông này của gã tuy mạnh mẽ, nhưng thi triển thích hợp nhất trong đêm đen, lúc đêm tối thì sẽ không có sơ hở, nhưng nếu như vào ban ngày...Trừ phi là cảnh giới Bách quỷ dạ hành, bằng không mà nói thì tất có điểm sơ hở.
"Tầng mây đen che phủ này không tầm thường, chỉ có bảo vật Luyện linh mới có thể khắc chế một chút, nhưng cũng sẽ bị giữ lại bên trong, coi như Bạch Tiểu Thuần kia có tìm được sơ hở thì với lực lượng của hắn cũng khó mà xé mở được!" Trong lòng Quỷ Nha chợt cười lạnh.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, Kim Ô kiếm bay thẳng vào mảng mây đen, lóe lên hào quang khiến cho tầng mây mỏng manh đi một chút. Chỉ là tầng mây này cũng đầy quỷ dị, vậy mà giữ luôn thanh kiếm ở bên trong, khiến thanh kiếm không cách nào phá hư được nữa.
Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, cả ngươi lùi lại sau đó tiếp tục lôi ra thêm một thanh phi kiếm được Luyện linh hai lượt, điều khiển thanh kiếm bay lên thẳng đám mây đen, lại tiếp tục nổ vang lên một tiếng, tầng mây chợt mỏng đi, nhưng thanh phi kiếm cũng bị giữ lấy ở phía trên.
Nhưng Quỷ Nha bên kia chợt sững người.
"Lại một thanh Luyện Linh chi bảo..."
Ngay sau đó, còn không đợi Quỷ Nha phản ứng, Bạch Tiểu Thuần phát hiện thấy phương pháp này có chút hữu dụng bèn một hơi lôi ra bảy tám thanh phi kiếm, điểu khiển toàn bộ bay thẳng lên bầu trời. Trong đó còn có bốn thanh phi kiếm tỏa ra Ngân quang lóng lánh, đều được Luyện linh hai lượt lao thẳng vào trong tầng mây. Mấy thanh phi kiếm không được Luyện linh nhanh chóng mất hiệu lực, nhưng bốn thanh phi kiếm kia bay vào trong tầng mây, phát ra tiếng nổ vang vọng, tầng mây cũng trở nên mỏng manh hơn rất nhiều, thậm chí có chỗ còn để cho ánh mặt trời lọt xuống bên dưới khiến đám Lệ Quỷ gào thét thảm thiết, vội vàng tránh né.
Tròng mắt của Quỷ Nha như muốn rớt xuống đất, định lực như gã cũng phải thốt ra đầy kinh ngạc.
"Cái này...nhiều như vậy!!! Chết tiệt, chắn chắn hắn đã không còn nữa đi!"
Không những là gã, mà cả đám đệ tử ngoại môn hai bờ Nam Bắc đều trợn to mắt, không cách nào tin tưởng được mà phát ra tiếng kinh hô.
"Trời ạ! Tên Bạch Tiểu Thuần này làm sao lại có nhiều vật phẩm Luyện Linh đến như vậy chứ!"
"Đệ tử bình thường đạt được một thanh cũng đã khó khăn lắm rồi, làm sao mà hắn...có nhiều như vậy chứ, là ai luyện cho hắn!"
Trong lúc đám người đầy kinh ngạc không thôi, thì Trương Đại Bàn đang đứng trong đám đệ tử bờ Nam, bởi vì y đứng phía sau, mà phía trước lại phủ đầy người đến cổ vũ nên cũng không khiến bất kì người nào chú ý đến.
Đến lúc này, y nhìn thấy những phi kiếm kia của Bạch Tiểu Thuần, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt đầy ngạo nghễ, trong lòng càng thêm kiêu ngạo.
"Những vật này, đều là do Trương Đại Bàn ta luyện đấy!"
Ngay khi Quỷ Nha cho rằng Bạch Tiểu Thuần không còn vật phẩm Luyện linh nào nữa thì cũng là lúc Bạch Tiểu Thuần đầy kinh hỉ phát hiện ra chuyện vật phẩm Luyện linh có thể khắc chế mây mù, bèn lập tức cười ha hả.
Không ngờ hắn lại lấy thêm hai thanh phi kiếm lóe lên Ngân quang, vẫn là vật phẩm Luyện linh, bay thẳng tới tầng mây.
"Không có khả năng!" Quỷ Nha hoảng sợ nghẹn ngào.
Ầm một tiếng, mây đen trên bầu trời lúc này bị tám thanh phi kiếm Luyện linh oanh kích, rốt cuộc không cách nào thừa nhận được nữa mà trở nên tán loạn, ánh mặt trời cũng bắt đầu chiếu xuống. Mười Lệ Quỷ kêu lên thảm thiết nhanh chóng lui trở về lá cờ, không dám xuất hiện.
Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần cười to, cả người vọt tới thẳng đến Quỷ Nha, hai ngón tay tỏa ra Ngân quang lóng lánh ngưng tụ Toái Hậu Tỏa.
Sắc mặt Quỷ Nha đầy khó coi, gã đang tính phản kích thì bất chợt phun ra một ngụm máu tươi, cả người run rẩy. Di chứng lần mở ra phong ấn thứ hai này đã xuất hiện, ánh mắt gã đầy vẻ bất cam, cả người nhanh chóng lùi lại phía sau.
"Nhận thua!" Gã cắn răng nói. Trạng thái hiện giờ của gã tuyệt đối không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng gã cũng không phục. Nếu như lúc nãy, Bạch Tiểu Thuần không có nhiều bảo vậy luyện linh như vậy, người thắng nhất định phải là gã.
Hoặc giả lúc này là đêm tối, gã cũng nhất định sẽ chiến thắng!
Ngay khi gã nhận thua, toàn bộ mọi người bên bờ Nam chợt sững sờ, sau đó đầy kích động mà hoan hô.
"Thắng, bờ Nam chúng ta thắng rồi!"
"Ha ha, Đệ nhất là của chúng ta, chúng ta có hai vị trong ba người đứng đầu a!!!"
"Rửa sạch được nỗi hổ thẹn trước kia rồi, Bạch sư thúc vô địch!!" Tiếng hoan hô của bờ Nam kinh thiên, còn một đám người bên bờ Bắc lại đầy đắng chát trong lòng, cả đám trầm mặc lại. Bọn hắn cũng nhận ra, không phải là Quỷ Nha không mạnh, mà là Bạch Tiểu Thuần kia...có quá nhiều bảo vật.
"Bạch Tiểu Thuần, bảo vật Luyện linh của ngươi vì sao lại nhiều đến như vậy!" Hai mắt Quỷ Nha nhìn Bạch Tiểu Thuần, gã cũng muốn biết lý do mình thua trận này.
"Sư huynh của ta, Trương Đại Bàn, là nghìn năm...không đúng, là thiên tài Luyện linh vạn năm hiếm thấy, bảo bối của ta đều là do một tay hắn luyện ra. Muốn trách, ngươi nên tự trách bản thân không có một vị thiên tài Luyện linh sư huynh như vậy," Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ trả lời. Mọi người bên bờ Nam nghe được đều kinh hô, cả Tử Đỉnh sơn càng thêm xôn xao.
"Trương Đại Bàn? Thần nhân như vậy rốt cuộc là ai?"
"Trương Đại Bàn, hắn. . . hắn là Tử Đỉnh sơn chúng ta đó a!"
"Hắn là đệ tử của Chưởng tòa...Trời ạ, ngày thường hắn rất kín tiếng, không nghĩ ra lại lợi hại đến như vậy!!!"
Trương Đại Bàn đầy phấn chấn, nhảy cao lên, hắng giọng một cái rồi ngửa mặt rống to.
"Ta chính là Trương Đại Bàn!!! Tất cả phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần, đều là ta luyện!!!" Hắn kích động không gì sánh được, tiếng hô lên rất lớn truyền khắp bốn phía, khiến cả mấy người Chưởng môn trên đài cao cũng đầy hiếu kì nhìn sang.
Ngay khi mọi người còn đang xôn xao rung động, Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn nhìn, hất cằm lên, vung tay áo nhỏ bày ra một bộ dáng tuyệt thế cao thủ, quay người đi về Chiến đài.
"Ai, nhân sinh tịch mịch, Bạch Tiểu Thuần ta phất tay một cái, tất cả thiên kiêu trong thiên kiêu chiến đều tan thành mây khói..."