Bất luận là chuyện cười của hàng xóm hay tin đồn của các hộ gia đình lớn ở bên trong thị trấn, cho tới lời đồn đại liên quan tới tiên nhân, ở bên trong tửu phường, đều bị những người ở đây, sau khi uống nhiều, mang theo sự thần bí, lớn tiếng nhắc tới, đưa tới tiếng cười của vô số người.
Đối với phần lớn chúng sinh mà nói, hàng ngày mang theo một vài tiếng cười bình thản, chính là lạc thú lớn nhất.
- Đây không phải là Bạch tú tài sao? Chủ quán, xem ra Tiên Nhân Túy ở chỗ của ngươi, lại có thêm một vị khách quen.
Sau khi người thanh niên đi vào, mấy đại hán say khướt ở bên trong tửu phường nhất thời lại chỉ vào người thanh niên, nở nụ cười.
Lời nói này, đối với người thanh niên cũng say khướt kia, không biết là có ý tốt hay là ác ý.
Đối với người thanh niên trước mắt này, người của huyện thành nhỏ này có thể xa lạ, nhưng đối với các khách quen của tửu phường này, đều đã quen thuộc. Cho dù người thanh niên này chỉ mới xuất hiện ở bên trong huyện thành nhỏ từ mấy tháng trước, cũng không nó chuyện với người khác, cũng không có người nào biết hắn tên là gì. Chỉ có điều thoạt nhìn khí chất của hắn khác với các đại hán khác, toàn thân lại mặc trường bào màu trắng, còn có dáng vẻ chán chường. Thi thoảng trong mắt hắn lộ ra sự mờ mịt cùng thống khổ. Điều này sẽ không ảnh hưởng tới suy đoán trong lòng của mọi người đối với người thanh niên này.
Đây là một văn nhân, cũng một người tú tài.
Vì hắn mặc áo bào trắng, vì vậy mọi người ở trên phương diện xưng hô, cũng lại gọi hắn là... Bạch tú tài.
- Bạch tú tài này chắc là đi thi bị thi rớt, không còn mặt mũi về nhà, lúc này mới cả ngày mua say...
- Không đúng. Theo ta nghĩ, Bạch tú tài này nhất định là cả nhà đã chết. Đoán chừng là trên đường gặp phải giặc cướp, chịu không nổi đả kích này, mới có thể mệt mỏi như vậy.
Mọi người bên trong tửu phường không nhớ được Bạch tú tài này đã tới mua rượu bao nhiêu lần. Lúc này nhìn dáng vẻ chán chường này của đối phương, đều đang xúc động suy đoán.
Những tiếng ầm ĩ bàn luận, truyền vào trong tai của người thanh niên. Hắn giống như không nghe được, lảo đảo đi tới trước quầy tửu phường, trong tay cầm bầu rượu đặt ở phía trên, âm thanh mang theo sự lười biếng, thì thào mở miệng.
- Chủ quán, cho một bầu... Tiên Nhân Túy. Tiên Nhân Túy ở chỗ các ngươi... đúng là rượu ngon.
Chủ tửu phường là một lão nhân. Toàn thân lão nhân này mặc áo xanh, nhìn người thanh niên tinh thần sa sút trước mắt này, thở dài, trầm giọng nói.
- Bạch tú tài, đã sắp tới cuối năm rồi. Ngươi giữ lại tiền bạc của mình, nhanh trở về nhà đi.
- Nhà...
Trong chớp mắt, người thanh niên run rẩy nở nụ cười. Chỉ là nụ cười kia mang theo sự mờ mịt, còn có một tia thống khổ. Hắn chợt lấy từ trong người ra một xấp tiền dầy, đập vào trên bàn.
- Chủ quán, ngươi khi dễ ta không có tiền sao?
Chủ tửu phường nhíu mày. Mắt thấy người thanh niên này không nhìn thấy được lòng tốt của người khác, hắn có chút không vui, cầm tiền, rót đầy bầu rượu, sau đó ném tới, rồi không tiếp tục để ý tới nữa.
Người thanh niên tiếp nhận bầu rượu, trong mắt thoáng lộ ra sự si mê đối với rượu, vội vàng uống một ngụm lớn. Trên mặt hắn thoáng có chút ửng đỏ. Trong mắt càng thêm mơ hồ. Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ tươi cười, lảo đảo đi từ trong tửu phường ra ngoài.
Lúc này, mấy hài đồng ỏ bên trong tửu phường đã đuổi nhau, chạy ầm ĩ đến bên cạnh người thanh niên. Mắt thấy bộ dạng của người thanh niên như vậy, bọn chúng đều vòng quanh hắn chơi đùa, thỉnh thoảng truyền ra tiếng non nớt của trẻ nhỏ, gọi tửu quỷ.
Người thanh niên không để ý đến chúng. Sau khi đi ra khỏi tửu phường, trời bên ngoài đã tối. Gió thu lại càng lạnh hơn. Thời điểm nhìn lại, các nhà ở bốn phía xung quanh đều đã lên đèn. Duy nhất chỉ có ở trong lòng của hắn, vẫn tối tăm một mảnh.
Ở dưới sự vô tình này, bóng tối trong lòng lại càng lan tràn ra tới hai mắt. Trong một mảnh đục ngầu, thân ảnh của hắn dần dần lắc lư đi xa, đi thẳng tới một chỗ miếu thờ cũ nát, hắn mới ngã xuống, dựa vào bức tường của miếu thờ, cầm bầu rượu, một ngụm, lại một ngụm...
Gió thu càng lạnh hơn. Tiếng gió từ bốn phía xung quanh thổi tới cũng càng lớn hơn, giống như âm thanh nức nở, vang vọng ở bên tai, thổi những chiếc lá khô đầy đất. Trên mặt đất phát ra những tiếng xào xạc. Có một vài lá khô bị gió cuốn lên, rơi vào trên người của người thanh niên.
Người thanh niên kinh ngạc nhìn chiếc lá vàng khô rơi vào trên mu bàn tay. Chiếc lá cây này... che trên một vết thương rất nhỏ giống như bị lửa đốt trên mu bàn tay của hắn.
- Hạo nhi...
Người thanh niên nhỏ giọng kêu lên. Vào giờ phút này sự bi thương trong lòng hắn lại hiện ra. Hắn chỉ có thể uống rượu, dùng Tiên Nhân Túy này để khiến cho mình chìm đắm ở trong cảm giác mơ hồ say khướt, chìm đắm ở trong men say, hình như chỉ có như vậy... Mới có thể khiến cho hắn quên được quá khứ bi thương cùng với sự mơ hồ đối với sau này.
Hắn, chính là Bạch Tiểu Thuần.
Đã từng vui sướng, đã từng mỉm cười, lại giống như thời tiết này. Mùa hè trôi qua, trời thu... bất tri bất giác, đã trở thành tất cả.
Biến mất, còn có nhà của hắn. Theo toàn bộ thế giới Thông Thiên tan vỡ, một tiếng động trời long đất lở vang lên. Trước khi hắn mất đi ý thức, cuối cùng nghe được tiếng nổ lớn.
Tất cả mọi thứ, sau khi hắn tỉnh dậy ở thế giới xa lạ này, cũng đã bị mất...
Nhà... không có.
Nghịch Hà Tông, Lý Thanh Hậu... Hồng Trần Nữ, Tống Quân Uyển, tất cả... cũng đã mất.
Cũng may, hình như Thiên Tôn cũng mất. Chỉ là sau khi làm hết tất cả những điều này, Bạch Tiểu Thuần không có nổi cảm giác khuây khỏa khi báo được thù. Trong lòng hắn có chỉ sự bi thương, đã hóa thành biển rộng, nhấn chìm hắn ở bên trong.
Hắn cũng muốn tỉnh lại, thậm chí sau khi bị truyền tống đến Tiên Vực này, hắn dùng vài tháng, sử dụng khả năng mình có được, sử dụng tu vi của mình, sử dụng thần trí của mình, sử dụng tất cả năng lực của mình để đi tìm.
Nhưng hắn tìm được... Tất cả đều là thi thể. Hết lần này tới lần khác, mỗi một người từ đại lục Thông Thiên bị truyền tống ra, đồng thời, vì không chịu nổi mà trở thành thi thể đã chết, trở thành bóng ma đè nặng trong lòng Bạch Tiểu Thuần, trở thành những giọt nước mắt khiến hắn run rẩy, trở thành một đòn chấn động khiến cho hắn mất đi tất cả!