Thiếu Trạch Phong Huyết Tử, Thi Phong Huyết Tử, Vô Danh Phong Huyết Tử run rẩy mãnh liệt, trán nổi gân xanh, họ đều cảm nhận được sự áp chế khó tả từ trong người mình tuôn ra, cướp đi thân phận Huyết Tử của họ!
Sự cướp mất này, là cướp đi khả năng điều khiển tu sĩ của núi mình, khiến ba người trong chớp mắt từ trên cao cao tại thượng bị đánh rơi xuống làm tu sĩ bình thường.
Đại trưởng lão của ba núi cũng không ngoại lệ.
Tống Quân Uyển mặt trắng bệch, không thể nào tin được, Bạch Tiểu Thuần cũng là Dạ Táng, vốn sự thật này đã làm họ chấn động, nhưng bây giờ... họ còn bị chấn động hơn nhiều so với trước, tới mức không thể nào mô tả được.
"Không thể nào! !"
"Ta là Thi Phong Huyết Tử kia mà! !"
"Rốt cuộc là chuyện gì đây, người này chỉ ấn một cái, đã áp chế tất cả chúng ta!"
Huyết Tử còn bị áp chế, sá chi tu sĩ bình thường, Thần Toán Tử, Cổ Liệt, Tống Khuyết, Hứa Tiểu Sơn, toàn bộ Huyết Khê Tông, miễn là người nhờ cơ thể Huyết Tổ để tu hành, thì đều bị Bạch Tiểu Thuần... đè xuống!
Cả chiến trường, vì một bàn tay hạ xuống của Bạch Tiểu Thuần, đã hoàn toàn đổi hướng!
Tất cả tu sĩ Huyết Khê Tông, cả Thái Thượng Trưởng Lão, Huyết Phách, lão tổ cũng đều phải biến sắc!
Trong chốc lát, khí thế của Huyết Khê Tông bị giảm mạnh, ưu thế hoàn toàn biến mất, tâm thần của nhiều đệ tử có xu hướng muốn tổn thương, cục diện trở nên hỗn loạn.
Không biết là ai, sợ hãi kêu lên.
"Huyết Chủ! ! Đây là trong truyền thuyết Huyết Chủ lực lượng! !"
"Trời ơi, Dạ Táng... Bạch Tiểu Thuần... Hắn đã trở thành Huyết Chủ! !"
"Huyết Ma..." danh xưng này liên tiếp được thốt ra, ai nấy hoảng hốt, liên tưởng tới trạng thái ngày hôm nay của bản thân, ai nấy đều biến sắc.
"Huyết Ma... không ngờ có thật! !"
"Huyết Chủ hàng lâm, Dạ Táng... Hắn đã lấy được Huyết Chủ truyền thừa! !"
"Thế này... làm sao đánh tiếp được nữa!"
Tu sĩ Huyết Khê Tông đều quay sang nhìn Bạch Tiểu Thuần!
Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung, tóc dài bay múa, thân ảnh của hắn, hiện giờ là vô cùng to lớn, chỉ một người, đã áp chế cả một tông môn, người như vậy, không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn được nữa!
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, đưa lưng về phía Linh Khê Tông, nhìn thẳng vào Huyết Khê Tông, giọng khàn khàn không to, nhưng truyền khắp toàn bộ chiến trường.
"Hiện giờ, có thể nghe ta nói được chưa..."
"Huyết Khê Tông, nếu các ngươi cố ý muốn diệt Linh Khê Tông, vậy thì... Phải bước qua xác ta!"
Tất cả Luyện Thi đều run rẩy, tất cả cúi đầu, nhất là Bất Hóa Cốt, trong mắt nó rực lên hỏa diễm, ngửa mặt lên trời rống lên, bay ra, quỳ xuống trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Lục mao thi gào lên, tất cả tơ xanh lục trên người bùng ra bay múa, khiến con mắt của những luyện thi xung quanh nó đều biến đổi, xoay người lại, chuyển mục tiêu công kích trở thành... Huyết Khê Tông!
Những ma đầu đầy trời gầm hét, quay phắt lại, nhe răng ra với người của Huyết Khê Tông!
Trong khoảnh khắc, chẳng những người Huyết Khê Tông bị áp chế, mà còn bị đảo ngược một nửa sức mạnh!
Các lão tổ Huyết Khê Tông mặt trắng bệch, nhìn Bạch Tiểu Thuần lúc, vô cùng khó nghĩ.
"Hắn... Là Huyết Chủ!"
Thủy Tổ, Vô Cực Tử, Tống gia lão tổ, đều vô cùng khó nghĩ. Nếu họ biết Dạ Táng là Huyết Chủ, cuộc chiến này đã không xảy ra như vầy.
Đối với Huyết Chủ, đối với Huyết Ma trong truyền thuyết này, Huyết Khê Tông rất là mâu thuẫn, họ muốn nó tồn tại, nhưng cũng không muốn trên đời có nó, nếu Huyết CHủ chỉ là một đệ tử bình thường, họ sẽ giam hắn lại, khiến hắn chỉ có thể triển khai những thủ đoạn về mặt có lợi cho Huyết Khê Tông, nhưng không ngờ... Huyết Chủ lại là Bạch Tiểu Thuần.
Tống gia lão tổ đắng chát, trầm mặc, Thủy Tổ hoảng hốt, không ai biết lão đang nghĩ gì, Vô Cực Tử trầm mặc, nhưng trong mắt có một vòng quang mang kỳ lạ lóng lánh, Hạng Viêm lão tổ cúi đầu, không ai nhìn thấy nét mặt của lão.
Tống Quân Uyển cay đắng nhìn Bạch Tiểu Thuần, cười thảm, lòng nàng đã lủng lỗ chỗ như tổ ong, cảm thấy mình với Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng xa xôi.
Nàng cúi đầu xuống, nàng muốn tránh đi, muốn rời khỏi nơi đây, nàng không muốn nhìn thấy... Bạch Tiểu Thuần nữa.
Thấy mọi người im lặng khó xử, Tống Quân Uyển ảm đạm, trong lòng Bạch Tiểu Thuần đau khổ, nhưng hắn không có cách khác.
"Đừng giết lẫn nhau nữa, ta có thể đại diện cho Linh Khê Tông, chúng ta..." Bạch Tiểu Thuần nói khẽ, hắn nghĩ trận chiến bây giờ đã không còn căng thẳng nữa.
Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong, từ hướng Linh Khê Tông bỗng rung lên chấn động, là chấn động báo trước đại trận Lạc Trần sơn mạch sắp bộc phát!
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, quay phắt lại nhìn, thấy giữa không trung, các lão tổ Linh Khê Tông thần sắc đều khác nhau!
Lão Tổ đời thứ nhất ánh mắt thâm sâu, lão cũng bị cảnh vừa rồi làm cho rung động, lão không thể nào nghĩ Bạch Tiểu Thuần chẳng những là Huyết Tử, còn là... Huyết Chủ trong truyền thuyết!
Cái thân phận này quá quan trọng, áp chế làm nghịch chuyển cả khí thế của Huyết Khê Tông, đây chính là cơ hội tuyệt thế ngàn năm một thuở cho Linh Khê Tông!
Cơ hội thế này, năm lão tổ của Linh Khê Tông đều nhìn thấy, dù họ cũng quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần, nhưng chuyện này liên quan tới vận mệnh tông môn, thà họ phản bội lương tâm, cũng chọn tông môn đại nghĩa, năm người quay qua nhìn nhau, lão tổ thứ nhất cười!
"Tốt lắm, Bạch Tiểu Thuần, lập nhiều đại công, từ nay về sau được đưa vào trong danh sách truyền thừa, phong làm thiếu tổ!"
"Linh Khê Tông, toàn lực... Xuất kích, diệt... Huyết Khê Tông! !" lão tổ đời thứ nhất vung tay lên, bốn lão tổ còn lại đều vọt về phía các lão tổ của Huyết Khê Tông, cùng lúc, trận pháp Lạc Trần sơn mạch nổ vang, hào quang lóng lánh, những cự nhân trận pháp cũng gầm lên lao ra, các chiến thú gào rú, ào ào xuất trận.
Chính là lợi dụng cơ hội trời cho này, đánh cho Huyết Khê Tông phải trọng thương, một lần hành động để có được căn cơ vạn năm.
Huyết Khê Tông kinh hãi, mọi người đều không cam lòng gào lên, họ không còn đường lùi, ai nấy vô cùng bi phẫn, vô cùng hận Bạch Tiểu Thuần.
"Dạ Táng, ta hận ngươi! !"
"Huyết Tử gì, Huyết Phách gì, cái gì ngươi có thể thay mặt cho Linh Khê Tông... Hừ, Dạ Táng, ngươi cái gì cũng không phải! !"
"Dạ Táng, lão phu dù có chết trận, thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"
Ba đại Huyết Tử, Thái Thượng Trưởng Lão, và các Huyết Phách đều vận hết chiến lực mạnh nhất còn có thể, các lão tổ nghiến răng, đau buồn gầm lên.
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc nhìn những lão tổ của Linh Khê Tông, nhìn trận thế của Linh Khê Tông, hắn không bao giờ ngờ chuyện này, cả người lảo đảo, lùi lại mấy bước, cúi đầu cười đau đớn.
"Là ta ngây thơ, cứ tưởng đè một bên xuống, thì trận chiến này có thể ngăn cản được, là ta sai rồi..."
"Ta hiểu rồi... Thật sự đã hiểu... Ta đánh giá quá cao vị trí của mình, đánh giá sai thân phận của mình... Đã như vậy, như vậy... Linh Khê Tông, những người thân của ta, hãy nhìn ta, xem ta đi!"
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn mang theo tiếng khóc nức nở, đến cuối cùng, hắn ngẩng phắt đầu lên, giơ tay phải, gọi ...
"Thiết Đản! !"