Chương 482: Quý Phong

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhĩ Căn 23-07-2021 11:13:02

Tiếng cười của hắn làm đám Lưu Lệ Triệu Long vội vàng chạy tới. Họ vừa chạy vào, lập tức cảm nhận được ngay không gian xung quanh chấn động, làm làn da của họ rát lên đau đốn, rõ ràng là do một loại tốc độ cực hạn đã xé rách hư không, tạo nên khí lưu. Cả đám nhìn Bạch Tiểu Thuần đang đứng cười to mà hốt hoảng. Vì họ đoán ra được đây rõ ràng là do Bạch Tiểu Thuần đang thử một loại công pháp nào đó có tốc độ cực nhanh, mới tạo ra chuyện này. "Không ngờ Bạch Dược Sư lại có bí thuật như thế.. ." Lưu Lệ thầm nghĩ. Bạch Tiểu Thuần thấy đám Triệu Long nhìn mình có ý kinh sợ thì đắc ý lắm, ho một cái, nghênh ngang đi trở vào. "Loại tốc độ này. . . không chỉ đòi hỏi biết bí thuật, mà còn đòi hỏi rất lớn đối với cơ thể. . ." "Với tốc độ này, một quyền bình thường cũng trở nên không kém gì thần thông!" Nhờ Bạch Lân không ngừng đưa tới lò đan, mỗi ngày bên ngoài Trường Thành đều có tiếng lò đan nổ, trở thành âm thanh phấn khởi nhất trong ngày của ngũ đại quân đoàn, uy lực khi nổ lò cũng càng ngày càng lớn, tuy độ mạnh yếu mỗi lò có khác nhau, nhưng uy lực của cái nào cũng thuộc hàng khủng bố, làm các bộ lạc man hoang vô cùng đau đầu. Lò đan chuyên nhằm vào oan hồn, chúng không đơn giản chỉ là hấp thu, mà còn tạo thành sự chấn nhiếp, khiến hồn hải ngoài Trường Thành bắt đầu có dấu hiệu bị rối loạn. Nhờ có các hồn tu và Luyện hồn sư toàn lực khống chế, nếu không e là hồn triều đã sớm tan tác. Man hoang đau đầu, điên cuồng nghĩ cách chống lại, ngũ đại quân đoàn bây giờ ai ai cũng biết tới cái tên Bạch Tiểu Thuần, có một lần Bạch Lân còn mời Bạch Tiểu Thuần đi Trường Thành để tự mình cảm nhận. Mới vừa tới, hắn đã nhận được vô số những ánh mắt tôn kính và mong chờ của tu sĩ ngũ đại quân đoàn ở quanh đó. Bạch Tiểu Thuần đắc ý lắm, hắn rất thích loại cảm giác này, vạn chúng nhìn chăm chú, làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình trở thành anh hùng. . . Vì vậy, bắt đầu từ ngày đó, mỗi lần Bạch Lân tới lấy lò đan mang đi, Bạch Tiểu Thuần đều vội vang chạy theo tới Trường Thành để xem lò đan nổ. Mỗi lần lò đan nổ, chiến công trong lệnh bài lại tăng lên vèo vèo, làm Bạch Tiểu Thuần rất kích động. "Đây mới là chỗ ta nên tới a!" Bạch Tiểu Thuần nhìn những cái hố sâu ngoài trường thành, những thổ dân không ngừng gào thét, hồn hải dần lùi lại, hắn phất tay áo nhỏ, cảm thấy vô cùng tự hào. Một tháng nhanh chóng trôi qua, một tháng này, hồn hải bị thương nặng chưa bao giờ có, tu sĩ trong thành phấn khởi, man hoang trở nên điên đầu, các thế lực trong man hoang bắt đầu chú ý tới. "Chiến công đã vượt qua ba mươi vạn!" hôm nào Bạch Tiểu Thuần cũng xem chiến công của bản thân, ừ, nhiêu đây chắc đủ đi đổi ít tài nguyên tu hành rồi. Trưa hôm ấy, Bạch Tiểu Thuần phong ấn năm mươi lò đan, sau đó nghênh ngang đi tới tháp cao trong chủ thành. Tháp cao này chính là hạch tâm của Trường Thành, tu sĩ muốn tích lũy chiến công hay đổi vật phẩm đều có liên quan tới nó. Vì nó quan trọng, nên trong tháp cao có thiên nhân trấn giữ, tuy có thiên nhân, nhưng tháp rất cởi mở với tu sĩ, lúc nào cũng có tu sĩ ra vào náo nhiệt. Bạch Tiểu Thuần vừa tới, lập tức đã có người nhận ra, ai cũng vui vẻ thiện ý chào hắn, Bạch Tiểu Thuần rất vui. Vào tháp, hắn đang định tỏa linh thức ra xem danh sách vật phẩm để đổi, bỗng thấy người xung quanh xôn xao, một làn cầu vồng từ xa ào ào bay tới, mang theo khí tức lạnh băng, phá vỡ bầu trời. "Là Quý Phong!" "Người duy nhất có hy vọng là Kết Đan Đại viên mãn trở thành Vạn phu trưởng, Quý Phong!" "Lâu lắm rồi không nhìn thấy hắn, nghe nói hồi trước nhận nhiệm vụ tuyệt mật, ra ngoài Trường Thành, tìm hiểu Man Hoang!" Cầu vồng bay tới nơi, tiêu tán, lộ ra một người mặc giáp đỏ rực, một thanh niên tóc dài xõa vai, gương mặt vốn tuấn mỹ có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống tới khóe miệng! Vết sẹo dữ tợn, làm hỏng hết cả dung mạo của y, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy xấu xí chút nào, y đứng giữa không trung, rất bình tĩnh nhìn quanh. Bạch Tiểu Thuần ở dưới đất nhìn lên, người này hắn không biết, chưa từng nhìn thấy lần nào, nhưng tu vi của y cường hãn mạnh mẽ, làm hắn bỗng nhớ tới Triệu Thiên Kiêu. "Người này cùng loại với Triệu Thiên Kiêu. . ." Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được sát khí kinh người của đối phương. Sát khí này rất đậm, rất nặng, trong những người Bạch Tiểu Thuần đã gặp, chỉ có một mình Bạch Lân là hơi mạnh hơn mà thôi, nhưng Bạch Lân là nửa bước Thiên Nhân, cho nên có thể biết Quý Phong nhất định là một kẻ đã giết chóc động trời. "Là một tên sát tinh a." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, dù mình không sợ hắn, đánh nhau chưa chắc ai hơn ai, nhưng những kẻ sát tinh kiểu này đều là đồ điên, đang định không nhìn nữa, thì thấy Quý Phong vung tay, hướng về phía cặp mắt vĩ đại trên tháp cao. Từ trong tay áo hắn bay ra rất nhiều oan hồn, chừng hơn vạn, cái nào cũng gào lên điên cuồng, song đều bị cặp mắt vĩ đại trên tháp cao chiếu ra một làn ánh sáng phủ lấy, hút hết vào trong. Bạch Tiểu Thuần sững sờ. Xung quanh ồ lên ồn ào. "Quý Phong sư huynh tế tự hơn vạn oan hồn!" "Kẻ tế tự kiểu này để tăng chiến công không nhiều lắm đâu, chỉ có hạng cường giả như Quý Phong mới làm được." "Hơn vạn oan hồn, phẩm chất không đều, e là tăng chiến công lên cả mấy vạn." Quý Phong quay người nhoáng một cái đã đi xa, Bạch Tiểu Thuần trên mặt đất thở dài, thì ra còn có thể dùng cách như vậy để đổi chiến công. "Đáng tiếc, lò đan của ta khi nổ, oan hồn đều bị xé rách, không thể đem ra tế tự như Quý Phong được." Bạch Tiểu Thuần tiếc nuối lắc đầu, nhập linh thức vào trong lệnh bài, liên hệ với cặp mắt vĩ đại trên kia. Lập tức trong đầu hắn hiện lên rất nhiều tin tức. "Ồ, ở đây có nhiều vật phẩm để đổi quá... còn có cả nguyên anh đan. . ." Bạch Tiểu Thuần giật mình, nguyên anh đan mà cũng có, cần gì phải bàn tới đan dược để tu cảnh giới kim đan. Pháp bảo Phù Lục, đủ loại dược thảo, cái gì cũng có, làm mắt hắn sáng lên. Có những vật chỉ ở đây hắn mới thấy, ví dụ như hồn thảo sản xuất từ man hoang, thậm chí. . . Bạch Tiểu Thuần còn thấy có cả nước Minh Hà! Phải biết Minh Hà hư ảo, cứ như ở trong một thế giới khác, dù có là thiên nhân, mà nếu không có cách đặc biệt thì cũng không thể rung động được nó.