Chương 1251: Ý Chỉ Của Tà Hoàng (2)

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhĩ Căn 23-07-2021 12:23:51

Chẳng những là Bạch Tiểu Thuần như vậy, Cự Quỷ Vương đang chuẩn bị đi ra cửa, bước chân cũng đột nhiên dừng lại. Lúc hắn ngẩng đầu lên, nhiệt tình nóng bỏng trong mắt của hắn trong nháy mắt đã biến mất, thay vào đó, lại là ánh mắt lạnh lẽo không kém gì Bạch Tiểu Thuần. Hắn cũng nhìn ra phía bên ngoài. Cơn gió đầu mùa đông gió lúc này thổi vào bên trong miếu thờ, hình như cũng vẫn không có cách nào lạnh giá hơn ánh mắt của hai người, càng không dám dừng lại ở nơi này, tiêu tan ở bốn phía xung quanh góc phòng. Rất nhanh, phía xa lại truyền đến tiếng rít phá không. Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy có ba dải cầu vồng, bằng tốc độ kinh người, đang từ phía xa lao thẳng đến chỗ huyện thành nhỏ này. Bên trong ba dải cầu vồng, thình lình là ba vị... tu sĩ đại lục Vĩnh Hằng tu vi Thiên Nhân! Ba người này có hai vị khi đi ngang qua huyện thành nhỏ này cũng không dừng lại, vẫn vội vàng bay nhanh. Chỉ có một vị dừng lại ở giữa không trung của huyện thành nhỏ. Đó là một nam tử trung niên, thần sắc không giận tự uy. Toàn thân hắn có khí tức Thiên Nhân tản ra, giống như hóa thành thiên lôi, ầm ầm ầm bạo phát ra ở bên trong huyện thành nhỏ này. Giờ phút này, tất cả người phàm trong huyện thành nhỏ đều hít thở khẩn trương, lạnh run lên. Bọn họ bất luận là ở đầu đường hay ở trong nhà, đều vội vàng quỳ lạy về phía bầu trời. Đối với phàm nhân của đại lục Vĩnh Hằng mà nói, tiên nhân không phải là lời đồn đại. Mặc dù không phải mỗi ngày đều có thể thấy, nhưng thỉnh thoảng cũng đều có thể tận mắt nhìn thấy. Nhất là ở bên trong huyện thành nhỏ này, lại có phủ đệ tiên nhân. Nhưng ở dưới sóng dao động của Thiên Nhân, bọn họ giống như ở trong gió bão, trong đầu không ngừng chấn động. Cùng lúc đó, ở trung tâm huyện thành nhỏ này, trên một chỗ tháp cao lập tức có bốn bóng người, mang theo hơi thở hổn hển cùng nhịp tim đập tăng nhanh, đồng thời bay ra. Ở giữa không trung, bọn họ nhìn về phía vị Thiên Nhân trên bầu trời kia, lập tức quỳ lạy. Người dẫn đầu trong bốn bóng người kia là một lão nhân. Chính là tu sĩ Kết Đan lúc trước mang theo đồ nhi, xuất hiện ở bên trong miếu thờ. Ba người phía sau hắn, ngoại trừ đồng tử ra, còn lại hai người đều là thanh niên, tu vi Trúc Cơ. Lúc này trán bọn họ lấm tấm mồ hôi lạnh, quỳ lạy ở nơi đó, đầu cũng không dám ngẩng lên. - Bái kiến thượng tiên! Lão nhân Kết Đan cao giọng mở miệng, cung kính vô cùng. Tu sĩ Thiên Nhân trên bầu trời, ánh mắt sắc bén đảo qua, ở trên người lão nhân này. Hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên mở miệng, âm thanh giống như thiên lôi, vang vọng tám phương. - Phụng lệnh của đại tôn Bán Thần Trần Nguyên Tử của Túng Sơn Châu, thông cáo toàn cảnh Túng Sơn Châu, cần phải tăng cường lùng bắt đối với người của thế giới Thông Thiên! - Quyết không thể buông tha bất kỳ người nào. Cho dù là thi thể, cũng phải thu thập lại, nộp lên trên châu phủ! - Đối với những người có hành vi tương trợ, cùng với che giấu người của thế giới Thông Thiên, trừng phạt nghiêm khắc không tha, diệt huyết mạch toàn tộc của hắn! Đối với những kẻ vì sơ suất, do đó khiến để cho người của thế giới Thông Thiên tu luyện ở bên trong phạm vi mình quản lý, một khi điều tra rõ ràng, huỷ bỏ tu vi. Tuyệt đối không dễ dàng tha thứ! Các ngươi cũng không nên hiểu luật mà còn phạm luật, vì bản thân lưu lại nguồn gốc tai họa ngập trời! - Đồng thời, đối với tu sĩ thế giới Thông Thiên đã ngoài Trúc Cơ, càng phải không tiếc bất cứ giá nào, toàn lực vây bắt. Chuyện này là ý chỉ của Tà Hoàng. Hơn nữa còn lấy ra rất nhiều ban thưởng. Các ngươi không thể lơ là nhiệm vụ! Một một câu, mỗi một chữ, lộ ra sự lạnh lùng tàn khốc, truyền khắp huyện thành nhỏ. Đồng thời, cũng để cho tất cả mọi người nơi đây đều run rẩy. Lão nhân Kết Đan này cũng giống như vậy. Ở dưới uy áp này, trên người hắn ướt đẫm mồ hôi, lớn tiếng bảo đảm. - Thuộc hạ nhất định ẽ tuân thủ nghiêm ngặt lệnh của đại tôn. Nếu có người của thế giới Thông Thiên xuất hiện ở bên trong khu vưc trực thuộc, ty chức nhất định sẽ vì Tà Hoàng, vì đại tôn, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi! Tu sĩ Thiên Nhân ở giữa không trung, chậm rãi gật đầu. Su khi thần thức đảo qua phía dưới, không nhìn ra có cái gì khác thường, hắn xoay người thoáng một cái, lập tức đi xa. Hắn còn phải đi tới thành khác, tuyên đọc ý chỉ. Vốn chuyện này có thể truyền âm là được. Nhưng vì biểu hiện sự coi trọng, cho dù bản thân hắn là Thiên Nhân, cũng khó tránh khỏi phải cùng mấy đồng đạo, kiểm tra toàn cảnh Túng Sơn Châu. Sau khi người này rời đi, bên trong huyện thành hồi lâu cũng không có khôi phục lại. Không người nào dám lớn tiếng thở dốc. Lão nhân Kết Đan này còn lập tức hạ lệnh, phát động thế lực bang phái trong huyện thành, bắt đầu một vòng lục soát. Bên trong miếu thờ, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lạnh như băng. Cự Quỷ Vương giống như vậy. - Trên người hắn có mùi máu tươi của người thế giới Thông Thiên. Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở miệng. Cự Quỷ Vương hừ lạnh một tiếng, thân thể thoáng một cái bay ra... - Đều do những kẻ hỗn tạp từ thế giới Thông Thiên đó! Bên trong Túng Sơn Châu, ở trên bầu trời xa xăm của huyện thành nhỏ, lúc này tu sĩ Thiên Nhân vừa nãy tràn ngập khí lực áp bách sung mãn, đang bay về phía xa nhanh như tên bắn. Tu sĩ này tuy là trung niên, nhưng trong mắt vẫn tràn sự ngập ngạo mạn. Thật ra, làm cường giả Thiên Nhân trẻ tuổi nhất bên trong toàn bộ Túng Sơn Châu, hắn có đầy đủ lòng tin, mình ở dưới khởi điểm như vậy, con đường có thể đi nhất định xa hơn so với những người khác. Tuy nói là cảnh giới Bán Thần, có lẽ có ít có khả năng, nhưng dựa vào thời gian tích lũy, ở trong những năm tháng cuối, trở thành Thiên Nhân đại viên mãn, chuyện này hắn có nắm chắc rất lớn. - Người của thế giới Thông Thiên, nếu bị truyền tống đến Tà Hoàng Triều ta, thành thật bị nô dịch không phải là tốt sao? Cần gì giãy giụa phản kháng. Hơn nữa dù có chống cự thế nào đi nữa, cũng có ích lợi gì! Tu sĩ trung niên này cười lạnh. Nghĩ tới những tu sĩ thế giới Thông Thiên bị tìm thấy được ở toàn bộ Túng Sơn Châu trong hơn nửa năm qua, trong mắt hắn lại hiện lên sự khinh miệt hiện. - Nghe nói chỗ của bọn họ, ngay cả truyền thừa của Khôi Hoàng Triều cũng gần như bị chặt đứt. Xuất hiện một Thiên Tôn gì đó, không đạt được đại thừa, cũng dám xưng là Thiên Tôn? Còn có một Khôi Tổ? Tu sĩ trung niên lắc đầu, trong lòng càng thêm xem thường.