"Việc này để sau hãy bàn lại! Hiện giờ việc quan trọng nhất ta cần làm là hoàn thành tốt nhiệm vụ của Giám sát sứ." Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm. Mưu kế của Bạch Hạo có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn làm cho bản thân hắn cũng cảm thấy do dự. Chẳng qua là kế này cần thời điểm thích hợp để sử dụng, hiện tại cũng không gấp.
"Sư tôn, chúng ta nên âm thầm bố trí từ bây giờ để đề phòng chuyện vắt chanh bỏ vỏ." Bạch Hạo liếc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần rồi nói một cách thận trọng.
"Yên tâm, việc này sư phụ có kinh nghiệm." Bạch Tiểu Thuần cười ha ha. Hắn không mở miệng còn tốt, một khi nói ra câu kia lập tức khiến cho Bạch Hạo cảm thấy có chuyện không hay. Chẳng qua là nhìn sư tôn tự tin như vậy, hắn cũng khó nói lại được gì, chỉ có thể trầm tư suy nghĩ thêm biện pháp rồi không ngừng trao đổi với Bạch Tiểu Thuần.
Một đêm cứ thế trôi qua, sự tình quỷ dị cũng không phát sinh thêm lần nào nữa. Trong lúc trao đổi với Bạch Hạo, Bạch Tiểu Thuần vẫn cố gắng đẩy nhanh tốc độ luyện hóa lệnh bài.
Đến sáng sớm, Bạch Tiểu Thuần thử đi ra ngoài nhưng hắn phát hiện cấm chế vẫn còn tồn tại. Hiện tại hắn hiểu rằng chỉ có luyện hóa lệnh bài mới có thể nắm giữ những cấm chế ở đây!
Vì vậy Bạch Tiểu Thuần đành tiếp tục tiến hành luyện hóa, cuối cùng đến khi hoàng hôn gần buông xuống hắn mới hoàn thành việc này. Thời gian luyện hóa mất gần mười ba canh giờ, còn lâu hơn so với dự tính của hắn.
Bạch Tiểu Thuần tản ra thần thức dung nhập vào bên trong lệnh bài. Trong đầu hắn truyền đến tiếng nổ vang như sấm sét rồi thần thức nhanh chóng dung hợp với lệnh bài. Tiếp đó trong đầu hắn hiện lên... cảnh tượng của toàn bộ Giám sát phủ!
Trong nháy mắt khi chứng kiến cảnh tượng này, Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, thân thể chấn động mãnh liệt, thậm chí lấy định lực của hắn cũng phải kinh hô.
"Đây là... Đây là..."
Trong đầu hắn, Giám sát phủ như được thu nhỏ vô số lần, hắn rõ ràng nhìn thấy nó được xây dựng ở trên vô số cỗ quan tài!
Có thể nói, toàn bộ lòng đất phía dưới Giám sát phủ đều là những cỗ quan tài rậm rạp chằng chịt, chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp. Tất cả tổng cộng có chín tầng, số lượng lên đến hơn mười vạn chiếc. Bên trong từng cỗ quan tài tản mát ra từng luồng chấn động hết sức khủng bố. Càng ở các tầng phía dưới thì số quan tài lại càng ít, nhưng chấn động từ nơi đó làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kinh hãi.
Nhất là tầng thứ chín, tầng dưới cùng này chỉ có duy nhất một chiếc quan tài, nhưng khí tức tràn ra từ đó lại khiến Bạch Tiểu Thuần phải trợn tròn mắt, khí tức đó rõ ràng là... Bán Thần! !
"Trời ạ..." Lồng ngực Bạch Tiểu Thuần cấp tốc phập phồng. Hắn phát hiện lệnh bài trong tay trên thực tế chính là pháp khí để điều khiển mười vạn chiếc quan tài này!
Hắn cảm thấy rõ ràng chỉ cần một ý niệm của mình có thể mở ra mười vạn chiếc quan tài, đồng thời khiến cho thi thể trong đó thức tỉnh, tuân theo tất cả mệnh lệnh của mình!
"Đây là giám sát phủ sao..." Bạch Tiểu Thuần thấy bản thân có chút bối rối. Sau một lúc lâu, hắn mới thu hồi thần thức, ngơ ngác nhìn lệnh bài màu đen trong tay. Hắn tin đây không phải là lệnh bài chủ, Đại Thiên Sư không thể hoàn toàn giao cho hắn lực lượng kinh thiên động địa như vậy được.
"Đây chỉ là lệnh bài con... Lệnh bài chủ chính thức ở trong tay Đại Thiên Sư, hắn có thể tùy thời thay đổi chủ nhân của thế lực ở dưới Giám sát phủ!"
"Điều này không thành vấn đề, chỉ cần ta không đối nghịch với Đại Thiên Sư, ta có thể sử dụng thế lực này, vậy là đủ rồi!" Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động. Sau khi điều chỉnh lại hô hấp, hắn tản ra thần thức dung nhập lệnh bài một lần nữa rồi ngưng tụ về phía cỗ quan tài gần nhất.
"Thức tỉnh!"
Ý niệm Bạch Tiểu Thuần vừa truyền ra, ngay lập tức mặt đất chỗ lầu các ngoài cửa lớn bỗng nhiên vỡ vụn, một cỗ quan tài hắc thiết tràn ngập khí tức tang thương bay ra, ầm một tiếng rơi xuống trên mặt đất. Nắp quan tài trực tiếp bị một nguồn sức mạnh đẩy ra từ bên trong.
Theo nắp quan tài rơi xuống, một cỗ khí tức tử vong mang theo mục nát khuếch tán ra bốn phương. Ở bên trong quan tài, bỗng nhiên đi ra một... đại hán mặc giáp đen, mang mặt nạ màu đen, toàn thân hắn phát ra sát khí kinh khủng đến không thể tưởng tượng!
Sát khí này giống như đã từng trải qua vô số lần giết chóc, làm cho sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cũng phải biến hóa.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần rồi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra hào quang màu đỏ, một cỗ chấn động thuộc về Nguyên Anh đại viên mãn từ thân thể khuếch tán ra xung quanh. Sau khi nhìn Bạch Tiểu Thuần giống như để nhớ kỹ khí tức, hắn mới cúi đầu, bịch một tiếng quỳ xuống.
"Bái kiến đại nhân!" Tiếng nói ông ông truyền ra từ trong miệng, thanh âm trầm thấp ẩn chứa ý tôn kính vô cùng.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cứng lại, trong mắt lộ ra thần thái mãnh liệt. Còn Bạch Hạo kinh hãi lắp bắp.
"Giám sát phủ này lại ẩn giấu nội tình như thế sao!"
Trong lòng phấn khích, Bạch Tiểu Thuần cầm lệnh bài, liên tục ngưng tụ thần thức hướng về những cái quan tài khác truyền lệnh thức tỉnh. Lập tức, toàn bộ Giám Sát phủ nghe tiếng nổ liên thinh, hết quan tài này tới quan tài khác lần lượt bay ra, phút chốc đã có hơn một nghìn cái. Sau khi xuất hiện, từng nắp quan tài bị bật tung lên, từng tên đại hán giáp đen đi ra.
Tu vi những người này yếu nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ, mạnh nhất thì có hai người nửa bước Thiên Nhân. Bọn hắn xuất hiện khiến cho sát khí kinh thiên động địa, gió giục mây vần, bốn phương mờ mịt, lại nghe có tiếng khóc than thê thảm như có như không.
Đây cũng chỉ là một phần nhỏ trong số các quan tài bên dưới mặt đất trong Giám Sát phủ mà thôi. Bạch Tiểu Thuần định triệu hoán thêm nữa nhưng hắn phát hiện là lệnh bài này có một ít hạn chế, tựa hồ chỉ cho phép triệu hồi tối đa một nghìn người.
Hơn nữa, hắn cũng chỉ có thể triệu hoán ở bảy tầng trên. Ở tầng thứ tám có mười quan tài tràn ra khí tức Thiên Nhân, nhưng lại bất động không hề phản ứng với lệnh triệu hoán.
"Nghìn người cũng được rồi!" Bạch Tiểu Thuần không vì vậy mà buồn bã, trái lại lúc này đây hắn rất vui là khác. Nhìn một nghìn đại hán giáp đen, hắn cười lên ha hả cảm giác như đang ở Trường Thành, nhấc tay chỉ ra là nghìn quân xuất hiện.
"Phải chi mấy ngày trước ta có được những người này thì khi đám người kia đến gây chuyện, ta chỉ cần vung tay là đã có thể khiến bọn chúng gục ngã." Trong niềm phấn khích, lòng tin của Bạch Tiểu Thuần vào Đại Thiên Sư đã dâng cao đến tột cùng. So với Cự Quỷ Vương, hắn thấy Đại Thiên Sư thiệt là đáng tin hơn rất nhiều a. Cự Quỷ Vương chỉ ban thưởng cho hắn mấy thứ tào lao, đâu như Đại Thiên Sư... vừa ra tay đã là một nghìn quân.
Ngoại trừ nghìn quân này, Bạch Tiểu Thuần còn tìm thấy một công dụng khác của lệnh bài màu đen. Hắn phát hiện ra trong lệnh bài còn chứa một số lớn tin tức rất toàn diện về các quyền quý trong Khôi Hoàng thành và cả trên toàn Man Hoang. Làm như, bất kỳ lúc nào cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào các quyền quý kia rồi đem tất cả chuyện tình xảy ra ghi chép vào trong lệnh bài. Nhờ vậy, người nắm giữ lệnh bài chỉ cần liếc mắt ngó qua là có thể biết được hầu như toàn bộ điều bí mật của thiên hạ.
Chuyện này khiến Bạch Tiểu Thuần kinh hãi không thôi. Ngay lập tức, từ những tin tức này hắn liền điều tra được, sở dĩ có chuyện mấy trăm người kia vây công mình chính là vì có kẻ bịa đặt thêm dầu vô lửa, khiến cho đám người kia nổi giận mà kéo đến đòi giết mình.
Mà trong đám đầu sỏ dựng chuyện kia thì Chu Hoành cũng chỉ là một ngòi cháy, hầu như toàn bộ đám người bị Bạch Tiểu Thuần bắt giữ trong Luyện Hồ hồ đều có liên can đến chuyện này, và đây cũng chỉ là trước mặt. Sau lưng những chuyện này... lại thấy thấp thoáng dấu tay của hai hoàng tử.
Trước đây hắn không biết những chuyện này, giờ đây mới được hiểu tường tận. Nhất là khi, hắn chợt nhớ lại tên thanh niên cầm la bàn đứng bên cạnh Chu Hoành nên lập tức dùng lệnh bài để điều tra thân phận của người này. Tên thanh niên kia lại là một trong các khách khanh dưới trướng Đại hoàng tử. Bạch Tiểu Thuần lập tức nổi giận.
"Khinh người quá đáng!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng nghiến lợi. Nhớ tới nhiệm vụ mà Đại Thiên Sư giao cho mình, lại nghĩ tới chuyện những quyền quý này tính giết mình, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ rõ hàn mang.
"Sư tôn, việc này nên nhẫn nhịn một chút mới được, nếu làm hư chuyện của Đại Thiên Sư thì chúng ta cũng bị ảnh hưởng." Hồn Bạch Hạo ở đứng kế bên Bạch Tiểu Thuần, ngó thấy sư tôn mình lộ vẻ giận dữ thì liền hỏi, khi nghe rõ sự tình, hắn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng khuyên.
"Việc này không thể nhẫn nhịn. Đây hai chuyện mà cũng là một chuyện. Dù sao thì Đại Thiên Sư cũng không biết những ai đang cấu kết với Khôi Hoàng, đồng thời thiên sư cũng không nói rằng ta không được điều tra những người nào." Bạch Tiểu Thuần khoát tay chặn lại. Hắn hiện đang nắm quyền trong tay, sau lưng lại có Đại Thiên Sư, có thể xem như mạng nhỏ đã rất an toàn, lấy tính cách của hắn, tất nhiên là phải báo thù.
Dù vậy, Bạch Tiểu Thuần cũng biết rằng, tuy hắn có quyền lực không nhỏ lại có pháp chỉ của Đại Thiên Sư nhưng vẫn cần một ít chứng cứ, nếu nắm được chứng cứ thì dù có sự biến gì thì hắn cũng không rơi vào thế bị động.
Chứng cứ tuy khó tìm nhưng đó là đối với người khác, chứ còn đối với hắn... Vừa nghĩ đến hai chữ chứng cứ này, Bạch Tiểu Thuần liền nhớ đến nhà tù tăm tối ở Cự Quỷ thành, những trọng phạm ở đó cũng chôn giấu trong lòng biết bao những bí mật.
"Đi, chúng ta tới đại lao của Khôi Hoàng thành!" Bạch Tiểu Thuần cất giọng ngạo nghễ. Mang theo hồn Bạch Hạo, hắn bay đi, tâm niệm khẽ động đã truyền lệnh cho một nghìn đại hán giáp đen, lập tức cả đám đại hán liền theo sát Bạch Tiểu Thuần bay thẳng về phía xa.
Lúc này trời đã hoàng hôn nhưng khu vực nội thành vẫn phồn hoa náo nhiệt như ban ngày, trên đường phố kẻ đi người lại vẫn nườm nượp. Đám người Bạch Tiểu Thuần khí thế hung hăng, mang theo gió lạnh tái tê cũng tử khí rợn người, đi qua nơi nào cũng đều khiến mọi người chấn động.
"Đó là những ai thế? Sát khí nặng nề quá!"
"Đây chẳng phải là Bạch Hạo đó sao?! Những hồn tu mặc giáp đen theo sau hắn vì sao mà ngập tràn tử khí như thế?" Tiếng nghị luận lập tức xì xầm nổi lên từ bốn phía.
Bạch Tiểu Thuần rất đắc ý, hắn cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn mình khiến lòng hắn càng dậy lên niềm cảm khái. Có nghìn quân trong tay, còn ai dám trêu chọc đến ta!