Chương 62: Dao mổ trâu giết gà

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhĩ Căn 23-07-2021 11:12:03

Sâu trong rừng rậm trên sơn mạch vô danh, cơn giông không biết từ lúc nào đã yếu đi, đến lúc hoàng hôn thì tạnh hẳn. Xa xa chỉ có ánh hoàng hôn ảm đạm, nhưng còn có thể lờ mờ nhìn thấy một chiếc cầu vồng không trọn vẹn. Tựa như theo hoàng hôn rơi xuống, cái cầu vồng này cũng dần theo trôi qua mà phá thành những mảnh nhỏ. Trong rừng rất yên tĩnh, ngay cả mùi máu tươi cũng đã tiêu tán, chỉ có những thi thể ở trên đường đi, minh chứng cho nơi này, đã từng xảy ra một trận huyết sát kịch liệt. Trần Hằng ngã xuống ở trên mặt đất, cho đến lúc chết, ở trong mắt gã tựa như vẫn còn có một cỗ ý chí còn tồn tại, có không cam lòng, có không thể tưởng tượng nổi. Ở bên cạnh thi thể của gã, Bạch Tiểu Thuần vẫn nằm im không nhúc nhích. Nếu như tính mạng của hắn là một đoàn lửa, thì giờ phút này đoàn lửa này đã tắt đi hơn chín thành, chỉ còn lại một ngọn lửa giãy giụa cầu sinh. Hồi lâu, từ đằng xa có tiếng bước chân truyền đến, giẫm lên lá rụng ở trong nước bùn, từng bước một tới gần. Cho đến khi đứng trước mặt Trần Hằng thì tiếng bước chân biến mất. Dó là một lão giả mặc một bộ trường bào màu đen, một đầu tóc trắng tung bay, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn. Trên người có một cỗ khí tức tuế nguyệt tang thương nồng đậm không thể che giấu. Dường như lão đã sống ở trong cái phiến thiên địa này quá lâu, quá lâu rồi, thậm chí cái khí tức tang thương này đã hóa thành tử khí, bao phủ tứ phương. "Chấp niệm ngưng hồn... Đã chết rồi mà hồn không tiêu tan, có thể chịu được một lát." Khi âm thanh khàn khàn, mang theo vẻ mờ mịt vang lên quanh quẩn bốn phía, thì ở trên mi tâm của Trần Hằng đột nhiên tách ra một đạo khe hở, một tia khí màu xanh bay ra, ngưng tụ thành một cái ảnh hồn lớn bằng lòng bàn tay ở giữa không trung. Chính là Trần Hằng, tuy nhiên trong con mắt lại lộ ra mờ mịt, dường như đã mất đi tất cả thần trí, lạnh run. Lão giả hất tay áo lên chỉ một cái, lập tức hồn của Trần Hằng bay ra, dung nhập vào bên trong ngón tay của lão, biến mất không thấy gì nữa. Lão giả thần bí này sau khi lấy đi hồn của Trần Hằng thì yên lặng quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, thần sắc có chút phức tạp, dần dần trong mắt lộ ra hồi ức. "Không nghĩ tới, lại thấy được... Bất Tử Trường Sinh Công..." Hai mắt của lão giả nhắm nghiền, sau nửa ngày thì than nhẹ một tiếng. Tiếng thở dài này tựa như làm cho hư vô bốn phía bị thay đổi, khiến cho thời gian ở trong mảnh khu vực này trôi qua khác với ngày thường, giống như ngăn cách cùng với thế giới. Vô số cỏ cây lay động, trong chớp mắt giống như đã mất đi, hóa thành bụi bặm. Thi thể của Trần Hằng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đang héo rũ. Chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã trở thành hài cốt, rồi hóa thành bụi bặm, dung nhập trong nước bùn. Duy chỉ có Bạch Tiểu Thuần. hắn chẳng những không bị mục nát, mà ngược lại lại có đại lượng sinh cơ vô hình tiến đến, dung nhập vào bên trong cơ thể của hắn, nhanh chóng chữa trị thân thể bị trọng thương. Lão giả từ từ nhắm hai mắt, đứng ở nơi đó như một pho tượng, vẫn không nhúc nhích. Nếu như xem xét kỹ càng trên thân thể của lão, thì tựa như... Không có khí tức, không có sinh cơ, toàn bộ thân hình dường như không tồn tại ở trong cái mảnh thế giới này, như một đám tàn hồn không muốn vãng sinh. Cùng lúc đó, nháy mắt khi Trần Hằng tử vong, ở chỗ Lạc Trần gia tộc trong Lạc Tinh sơn mạch, Lạc Trần lão tổ mãnh liệt mở mắt ra, trong lòng bay lên từng trận cảm giác bất an. Ánh mắt lão đảo qua tộc nhân ở bốn phía, cho dù thấy mười một tộc nhân phái ra đã tử vong không ít, nhưng hồn bài của Trần Hằng vẫn còn như trước, lúc này đáy lòng mới an ổn lại một chút. "Bất quá chỉ là ba tên đệ tử ngoại môn mà thôi, làm sao lại lâu như vậy... Hơn nữa lại chết không ít tộc nhân, tuy nhiên lấy tu vi của Hằng nhi thì không ngại, hoặc có lẽ bây giờ Hằng nhi đã đánh chết ba tên tiểu bối kia, đang trên đường trở về rồi." Lúc Lạc Trần lão tổ trầm ngâm, cái loại cảm giác bất an này vẫn còn tồn tại. Hai mắt lão lóe lên, lại phái thêm mấy tên tộc nhân Ngưng Khí tầng bảy đi ra ngoài dò xét. Làm xong những việc này, trong mắt lão lộ ra ánh sáng mãnh liệt, thở sâu. "Cho dù như thế nào, chỉ còn có một ngày là Nghịch Huyết đại pháp sẽ có thể thành công!" Lạc Trần lão tổ cắn răng một cái, đem tất cả suy nghĩ bất an đè xuống. Lão biết bản thân đã không còn đường lui, cũng không có cái lực chọn nào khác, chỉ cần cố gắng nhịn thêm một ngày... Tất cả đã đủ! Cũng trong thời điểm này, trong một mảnh sơn cốc cách phạm vi trận pháp của Lạc Trần lão tổ không đến mười dặm, Hầu Vân Phi sắc mặt trắng bệch, không cách nào tiếp tục đi về phía trước, cả người phun ra máu tươi, cười thảm ngã xuống. "Bạch sư đệ... Thực xin lỗi, không thể cứu ngươi..." Y trước khi hôn mê vẫn gắt gao nắm chặt nắm đấm, trong lòng tràn đầy bi thương cùng với bất lực. Ở một hướng khác, Đỗ Lăng Phỉ tóc tai bù xù, cả thân hình đã tiều tụy đến cực hạn. Kinh mach toàn thân nàng đã đứt bảy tám phần, bộ dang thoạt nhìn đã hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ xinh đẹp ngày xưa. Cặp mắt của nàng trống rỗng, như là cái xác không hồn, toàn bộ đều dựa vào một cỗ ý chí kinh người chèo chống, đang lảo đảo bay nhanh. Trong tay nàng đang cầm một cái ngọc giản, giờ phút này trong đầu chỉ có một cái ý niệm mãnh liệt. Lao ra, truyền tin về cho tông môn, cứu... Bạch Tiểu Thuần. Từng bước một, ngã sấp xuống thì lại đứng lên, dù y phục toàn thân đã tổn hại không ít, dù là máu tươi đều đã khô héo, dù trước mắt nàng đã sớm mơ hồ, nhưng nàng vẫn... kiên trì chạy vội về phía trước. Thời gian chậm rãi trôi qua, Đỗ Lăng Phỉ đã sớm quên mất thương thế ở trên cơ thể, quên mất tính mạng của mình. Nàng không biết đã đi bao lâu rồi, cho đến lúc phóng ra được một bước này, toàn thân nàng run lên bần bật, cảm giác giống như đi ra từ mặt nước vậy, khiến cho hai tròng mắt vô thần, trong tích tắc lại xuất hiện thần thái mãnh liệt. "Đi ra rồi sao..." Đôi môi Đỗ Lăng Phỉ đã khô nứt, giờ phút này run rẩy nắm ngọc giản ở trong tay. Cái ngọc giản mà trong nửa tháng nay thủy chung vẫn không có động tĩnh, vào giờ phút này lại chấn động mạnh một cái, tựa như một cái thông đạo vô hình, xuyên qua hết thảy không gian, đem nàng cùng với tông môn... Nối lại cùng một chỗ. "Lạc Trần gia tộc làm phản, Phùng sư huynh chết trận, Hầu sư huynh sinh tử không rõ, Bạch sư đệ vì cứu chúng ta mà dẫn đi địch nhân, đang bị đuổi giết. Cầu tông môn... Nhanh chóng cứu viện." Sau khi Đỗ Lăng Phỉ truyền được tin tức về, cả người thoáng một cái đã tê liệt, ngồi xuống, quay đầu nhìn qua mảnh thiên địa ở sau lưng, nước mắt cứ thế chảy xuống. Nàng không quên thân ảnh thiết huyết của Bạch Tiểu Thuần lúc trở về, không thể quên Bạch Tiểu Thuần bi tráng lao ra dẫn tộc nhân Lạc Trần gia tộc rời đi, cũng không thể quên đủ loại sự tình suốt đoạn đường này. "Bạch sư đệ, Hầu sư huynh... Sống sót..." Đỗ Lăng Phỉ khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, toàn thân cũng không còn chống đỡ nổi nữa, hôn mê. Gần như ngay khi Đỗ Lăng Phỉ truyền tin về cho tông môn, ở Linh Khê Tông, tại bờ nam Hương Vân Sơn nhiệm vụ các, ở nơi đây phi thường náo nhiệt, có không ít đệ tử ngoại môn lui tới. Tại chỗ sâu bên trong tòa nhà, một người trung niên nam tử mặc đạo bào đang sửa sang lại nhiệm vụ của tông môn. Trước mặt y có mấy ngàn miếng ngọc giản, phàm là đệ tử tiếp nhận nhiệm vụ thì ngọc giản ở nơi đây đều có ghi chép. Đột nhiên, một miếng ngọc giản ở trong đó lóe lên hào quang. Sắc mặt của trung niên nam tử này như thường, phất tay đem miếng ngọc giản bay tới. Sau khi thần thức của y đảo qua thì hai mắt bỗng nhiên mở to, đứng bật dậy. "Lạc Trần gia tộc làm phản!" Hô hấp của y dồn dập. Việc này quá lớn, mặc kệ là thật hay giả thì y cũng cần phải lập tức báo cáo lại. Loại chuyện này nếu như có người dám đè xuống thì như vậy chính là tội lớn. Trung niên nam tử không dám trì hoãn, lập tức lấy ra một quả ngọc giản màu tím ở trên người, vội vã truyền tin. Phần tin tức tình báo này trực tiếp được đưa đến Chấp Pháp đường. Tiền Đại Kim mặc dù là người của Chấp Pháp Đường, nhưng địa vị của gã thấp kém, việc này cũng vượt xa khả năng gã có thể đụng chạm. Sau khi toàn bộ Chấp Pháp Đường nhận được phần tình báo này thì lập tức tìm tòi tin tức. Tại thời khắc này, cái Chấp Pháp Đường cảnh vệ Linh Khê Tông này, bạo phát ra hiệu suất kinh người. Chẳng qua là mất một nén nhanh, liền lập tức xác nhận phần tin tức tình báo này là thật. Rất nhanh, toàn bộ bờ nam truyền ra từng trận âm thanh trống trận, quanh quẩn bát phương. Tất cả đệ tử của bờ nam sửng sốt một chút, những đệ tử ngoại môn kia không biết được cái trống trận này là cái gì, nhưng những đệ tử nội môn của ba phong, vô luận là người nào, nháy mắt khi nghe được tiếng trống trận này thì thần sắc đều đại biến, mãnh liệt ngẩng đầu. "Chuyện gì đã xảy ra?" "Trống trận đánh lên, không thấy máu, không diệt tộc, Linh Khê không về! Trời ạ..." Trong lúc tất cả mọi người ở nơi này đang kinh hãi, thì đột nhiên, một cái âm thanh già nua mà lành lạnh, bỗng nhiên truyền ra khắp bờ nam Linh Khê Tông. "Lão phu Chấp Pháp Đường Âu Dương Kiệt, tất cả đệ tử nội môn của bờ nam tam sơn, toàn bộ hủy bỏ tất cả nhiệm vụ, tất cả hoạt động, tất cả bế quan. Hạn cho hai mươi hơi thở tiến vào tập kết trong sơn môn! Không được sai sót!" Khi lời nói truyền ra, tất cả đệ tử nội môn của Thanh Phong Sơn, Hương Vân Sơn, Tử Đỉnh Sơn, vô luận là đang làm chuyện gì, toàn bộ đều run lên, không chút chần chừ nào, cấp tốc lao ra. Mặc dù là có đang làm chuyện gì lớn hơn nữa, lúc này cũng không dám trì hoãn chút nào. Bởi vì cái tên Âu Dương Kiệt, đại biểu cho trưởng lão của Chấp Pháp Đường, đồng thời cũng đại biểu cho... lãnh khốc vô tình! Lão còn có một cái đạo hiệu là Sài đạo nhân. Một khi lão xuất hiện, như vậy chứng tỏ đã xảy ra một sự tình nào đó khiến cho tông môn giận dữ, cần... giết người, cần... diệt tộc! Oanh oanh oanh. Vô số thân ảnh gào thét thẳng đến sơn môn. Đưa mắt nhìn đi, toàn bộ bờ nam có khoảng chừng hai ngàn người, những người này ngày bình thường nhìn không thấy mấy vị, nhưng hôm nay lại xuất hiện toàn bộ, khiến cho tất cả đệ tử ngoại môn đều bị rung động. Lại càng có một đám đệ tử ăn mặc áo dài màu đen của Chấp Pháp Đường, ước chừng khoảng mấy trăm người lao ra đầu tiên. Đứng đầu là một lão giả, lão giả này một đầu tóc đỏ tung bay, toàn thân tràn ngập sát khí. Lão chính là Âu Dương Kiệt. Giờ phút này ở bốn phía xung quanh sơn môn, có chừng hai ngàn người, thần sắc cả đám đều hết sức nghiêm túc. "Lạc Trần gia tộc làm phản, phụng mệnh chưởng môn, đem tộc này... Chó gà không tha, toàn bộ giết chết. Mời Chủng Đạo truyền tổng." Âu Dương Kiệt hất tay áo lên, lập tức ở trên chính giữa ngọn Chủng Đạo Sơn của Linh Khê Tông rung mạnh một cái, bộc phát ra mấy cột sáng. Mấy cột sáng này hóa thành một cái truyền tổng trận cực lớn ở giữa không trung, bỗng nhiên giáng xuống, bao phủ hơn hai ngàn đệ tử trong ngoài sơn môn. Sắp bắt đầu truyền tổng. Tất cả đệ tử ngoại môn của bờ nam, lúc này đều hít vào một ngụm khí. Nhìn cảnh tượng này, trong lòng bọn hắn nhanh chóng bay lên cảm giác tự hào mãnh liệt đối với tông môn. Lạc Trần gia tộc đối với Linh Khê Tông thì chỉ là một cái tiểu gia tộc mà thôi, chỉ có một vị tu sĩ Trúc Cơ. Nhưng hôm nay, Linh Khê Tông lại vì mấy đệ tử ngoại môn, xuất động tới hơn hai ngàn người, lại càng có thiết huyết Âu Dương Kiệt xuất hiện. Điều này, hiển nhiên là vì... uy hiếp! Uy hiếp tất cả các gia tộc tu chân trong phạm vi thuộc Linh Khê Tông. Đây không phải là giết gà lại dùng dao mổ trâu, mà đây là nhất định phải dùng dao mổ trâu để giết gà! Mà cho dù chỉ vì mấy tên đệ tử ngoại môn như vậy, cũng có thể không tiếc đại giới xuất động ra lực lượng như thế. Đối với các đệ tử, cái loại nhận thức này, đã mãnh liệt tới cực hạn. Linh Khê Tông vạn năm không ngã, từ một tông môn hơi nhỏ từng bước một đi được tới bây giờ, tự nhiên là có chỗ kinh người! Đúng lúc này, đột nhiên, trong đại điện trên đỉnh Hương Vân Sơn, sắc mặt Lý Thanh Hậu xanh mét, thân ảnh nổ vang bay ra. Một cỗ sát khí ngập trời, từ trên người y bộc phát đi ra, tạo thành cuồng phong nổ vang bốn phương, lao thẳng đến trận pháp.