Chương 763: Man Hoang khắc ta

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhĩ Căn 23-07-2021 11:16:19

Bạch Tiểu Thuần cố hết sức cũng không phá được trận pháp kia, chỉ có thể thi triển ra Bất Diệt Đế Quyền, cũng may có Tạo Hóa Đan bằng không thì Bạch Tiểu Thuần cũng hết cách. Lúc này, hắn tức giận nhìn đám thiên kiêu la liệt bốn phía, chọc cho mỗi người một cái, nhất là đám Chu Hoành thì Bạch Tiểu Thuần còn chọc hẳn mấy lần. Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, chỉ có Chu Hoành cắn răng không hừ ra một tiếng, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. "Sao nào? Người vẫn còn thấy bất bình à? Con bà nó chứ, lúc ở Luyện Hồn Hồ là ngươi tìm ta gây phiền toái. Chuyện Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đào cũng là do ngươi an bài. Trò hề hôm nay càng có bàn tay của ngươi!" Bạch Tiểu Thuần trợn mắt nhìn hắn, thật sự muốn chọc một cái cho hắn chết hẳn nhưng lại không thể không lo lắng gia thế nhà hắn. "Nếu không phải ngươi có một lão tổ bán thần thì Bạch gia gia ta đã sớm tiêu diệt ngươi rồi!" Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, lại chọc thêm mấy cái trên người Chu Hoành, hút đến mức cơ thể Chu Hoành chỉ còn lại một tia sinh cơ mỏng manh yếu ớt. Thối Cốt tầng chín của hắn lập tức tràn đầy. Bạch Tiểu Thuần vội dừng tay cảm thụ Thối Cốt Cảnh trong cơ thể. Từ trong xương cốt bỗng tràn ra một dòng nước ấm chạy khắp toàn thân, hết một chu trình hắn liền cảm thấy cả sức mạnh và lực phòng hộ của thân thể đều tăng trưởng. Đồng thời, Thối Cốt Cảnh cũng theo đó đột phá, chính thức bước vào cảnh giới Lực Cốt Cảnh! "Hừ, các ngươi có chỗ dựa thì ta cũng có chỗ dựa!" Cảnh giới Bất Tử Cốt tăng lên khiến hắn vui mừng. Nếu là lúc khác thì Bạch Tiểu Thuần đã kích động reo hò rồi, nhưng bây giờ dù hắn mạnh miệng nhưng trong lòng phát sầu, lo lắng không yên. "Cự Quỷ Vương, lần này ngươi nhất định phải đáng tin cậy đấy! Bằng không thì ta nguy mất. Ta mặc dù không phải con trai ngươi nhưng ta cũng là con rể ngươi đấy, người ta thường nói 'con rể tính là nửa con trai' a" Bạch Tiểu Thuần thở dài đầy phiền não. Hắn rất ủy khuất a, lần này thật sự là tai bay vạ gió, đang yên lành ở nhà luyện hỏa thì đám não tàn này lại hò nhau chạy tới đánh mình. "Ta còn có thể làm thế nào? Nếu không đánh lại thì sẽ bị bọn chúng giết mất. Ta cũng có muốn giết người đâu, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà" Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng phiền lòng. Lúc này lại không thể đào tẩu vì một khi chạy trốn là không còn đường thoát nữa. Bạch Tiểu Thuần nhớ lại lúc hắn mới vào Man Hoang cũng bị đuổi giết khắp mọi nơi. Dù hắn có tiết lộ thân phận, nói với mọi người hắn là Bạch Tiểu Thuần thì cũng đến thế này là cùng. "Nếu thật là đến tình cảnh ấy...thì ta cũng quá thất bại rồi. Cả Man Hoang này đều khắc ta. Cả hai thân phận này của ta thế mà đều bị truy nã" Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây mà muốn khóc, sau đó lại phát sầu vì tu vi của mình. Hắn không dám luyện linh nguyên anh tiếp nữa. Còn luyện nữa thì cả cái Man Hoang này đều biết hắn là Bạch Tiểu Thuần rồi. "Làm sao bây giờ? Ài.. nhức đầu thật" Bạch Tiểu Thuần lại truyền âm cho Cự Quỷ Vương kể lại chuyện mình giết người. Cự Quỷ Vương trầm mặc thật lâu mới mắng hắn vài câu rồi vội vàng tìm cách xử lý. Bạch Tiểu Thuần thấy Cự Quỷ Vương còn có thể chửi mình, trong lòng cũng được an ủi ít nhiều, thật không uổng công hắn trung thành và tận tâm với Cự Quỷ Vương. "Còn hai mầm tai họa Hứa San và Trần Mạn Dao nữa..." Lúc trước đám kia vây giết hắn đã nhắc nhiều đến tên hai nữ nhân kia, hắn liền hiểu được mọi chuyện. "Các nàng rước phiền toái đến mà lại phủi mông chạy mất" Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng buồn bực. Đột nhiên hắn ngẩng mạnh đầu nhìn lên, bầu trời ầm vang, uy áp kinh người phủ xuống. Bầu trời phía xa xuất hiện hai gương mặt cực lớn, một trung niên và một lão già, khí tức thiên nhân tỏa ra mãnh liệt phong tỏa thiên địa, nơi đây bỗng như trở thành lao tù. "Thiên nhân..."Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần co rút. Hắn biết đây là gia tộc của đám kia tìm tới, hai thiên nhân này hẳn là hai trong mười Thiên Công của Khôi Hoàng Thành. Xuất hiện cùng hai thiên nhân còn có nhiều khí tức của Nửa bước thiên nhân cũng đang cấp tốc bay đến, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn cảm giác được đang có chí bảo tập trung vào hắn. "Hai thiên nhân, chín Nửa bước thiên nhân, còn cả vô số hồn tu..." Tim Bạch Tiểu Thuần bịch một tiếng, hắn biết nơi này là Khôi Hoàng thành, là nơi tập trung các cường giả Man Hoang. Cho nên nhìn như thiên nhân thường xuyên xuất hiện nhưng thực tế thì toàn bộ Man Hoang cũng chỉ có từng ấy người mà thôi. Bạch Tiểu Thuần căng thẳng. Đám Chu Hoành da bọc xương đang nằm la liệt nhìn thấy cường giả xuất hiện bốn phía thì kích động vô cùng. Hai thiên nhân đang bay đến nhìn thấy đám người nằm bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần đều hao tổn sinh cơ, thân hình tiều tụy thì sắc mặt đều khó coi, nhất là trong đám đó còn nhìn thấy được tử tôn nhà mình. Ánh mắt họ lập tức rơi lên người Bạch Tiểu Thuần, sát ý tràn ra. Với thân phận của họ thì không cần tự mình ra tay, chỉ xuất hiện thôi cũng đã đủ uy hiếp. "Bắt tên Bạch Hạo lại!" Vị nam tử trung niên thiên nhân kia mở miệng, âm giọng trộn lẫn thiên uy, nổ vang tám phương. Chín người Nửa bước thiên nhân lúc này sát ý cuồn cuộn, bọn họ cũng nhìn thấy thiên kiêu nhà mình trong đám người nằm dưới đất. Nhất là hai vị Thiên Hầu mắt đỏ quạch, sát ý cuồng bạo, hiển nhiên biết được tử tôn nhà mình đã mất mạng nơi đây. Lệnh vừa ban xuống, chín người này lập tức hóa thành tàn ảnh, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần nín thở, không kịp nghĩ nhiều, vội vã thối lui về sau. Nơi hắn vừa đứng truyền đến tiếng nổ mạnh, mặt đất nứt vỡ, không gian sụp đổ trực tiếp thoái diệt. Nếu hắn trốn chậm một chút thì nhất định bị tai họa. Bạch Tiểu Thuần vô cùng lo lắng nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể tin tưởng Cự Quỷ Vương có thể lo liệu việc này. Lúc này, chín Nửa bước thiên nhân đã đánh tới, chín người này không giống Tiểu Thắng Vương Công Tôn Dịch. Lúc trước Công Tôn Dịch chiến với Bạch Tiểu Thuần là lúc vừa đột phá, cảnh giới chưa vững chắc còn chín người này đều là Thiên Hầu, chẳng những tiến vào Nửa bước thiên nhân đã lâu mà trong Nửa bước thiên nhân cũng đều là những người nổi bật. Bất kỳ một kẻ nào cũng có thể ngang cơ với Bạch Lân! Nếu đấu riêng từng người, Bạch Tiểu Thuần có nắm chắc thắng lợi nhưng chín người đồng loạt ra tay khiến da đầu hắn run lên, chỉ có thể vội vã né tránh. Ầm! Ầm! Ầm! Chín người ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không có chút nào khinh địch, đều triển khai đòn sát thủ. Trong khoảnh khắc nhật nguyệt ảm đạm, hư không biến hóa, đủ loại thuật pháp thần thông như muốn phá vỡ thiên địa, giống như một bàn tay lớn có chín ngón đang vồ lấy Bạch Tiểu Thuần. Bàn tay này cực kỳ khủng bố. Bạch Tiểu Thuần khiếp vía, hắn có dự cảm một khi bị bàn tay này chạm vào thì dù nhục thể mình có cường hãn cũng sẽ hình thần câu diệt. "Cự Quỷ Vương, ngươi còn chậm trễ thêm nữa thì cái mạng nhỏ của ta cũng không còn đâu!" Bạch Tiểu Thuần la hét trong lòng, mồ hôi trên trán chảy thành dòng, thân thể liên tục chuyển động giữa những tiếng nổ mạnh. Hắn biết mình chỉ cần chậm chân một chớp mắt thôi cũng sẽ bị bàn tay lớn kia tóm được. "Có bản lĩnh thì từng kẻ xông lên đi!" Bạch Tiểu Thuần run rẩy nhưng ngoài miệng lại rống to. Thân thể lùi tiếp về phía sau, cũng may tốc độ của hắn kinh người, phối hợp với Lực Cốt Cảnh vừa đột phá khiến tốc độ nhanh vô cùng. Hắn di chuyển nhanh đến mức tàn ảnh lưu lại khắp nơi, dù không cách nào phản kháng nhưng dựa vào sức một người liên tục né tránh thần thông của chín Thiên Hầu, kéo dài thời gian. Một màn này khiến chín Thiên Hầu kia nhíu mày, chín người đồng loạt ra tay đã là xem trọng Bạch Hạo. Thế nhưng tốc độ của kẻ này siêu phàm khiến bọn họ không thể lập tức bắt giết. Hai gương mặt trôi nổi trên bầu trời thấy thế liền sầm mặt. Gương mặt trung niên hừ lạnh một tiếng, ngưng tụ thành chân thân. Chân thân này giơ tay phải lên lạnh nhạt chỉ một cái về phía Bạch Tiểu Thuần đang né tránh chật vật. Chỉ này vừa ra, giọng nói Hồng Trần Nữ truyền ra ẩn ẩn tức giận: "Trần Hảo Tùng, dừng tay!"