Chương 889: Nghiện Xét Nhà

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhĩ Căn 23-07-2021 11:16:38

Trong mười ngày tiếp theo, Bạch Tiểu Thuần bế quan trong Giám Sát phủ để làm quen với việc điều chế lửa mười tám màu. Thời gian dần qua, nhờ có Bạch Hạo giải thích, Bạch Tiểu Thuần đã rất thấu hiểu cách thức, cũng thử luyện chế mấy lần nhưng sự hao phí trong khi luyện lửa khiến hắn gặp rắc rối. Cách điều chế của Bạch Hạo có chỗ bất đồng so với các cách điều chế khác, đó là tài nguyên bị tiêu hao quá nhiều. Có thể nói, mỗi lần luyện chế đều cần chuẩn bị mười phần lửa mười bảy màu mới được. Vì thế, dù Bạch Tiểu Thuần của cải phong phú nhưng cũng không chịu nổi sự hao tổn lớn như vậy. "Phải làm sao bây giờ?" Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang sầu não thì Đại Thiên Sư xuất thủ. Sau mười ngày suy tư cùng phán đoán, Đại Thiên Sư quyết định hướng chú ý vào chín vị Thiên Hầu. Lão ra tay chẳng khác gì sấm sét, bất ngờ bắt giữ toàn bộ chín vị Thiên Hầu. Việc này hoàn toàn oanh chấn cả Man Hoang, luôn cả Tứ Đại Thiên Vương cũng bị kinh động. Toàn bộ Khôi Hoàng thành, người nào người nấy đều thần hồn nát thần tính. Hơn chín mươi vị Thiên Hầu còn lại, ai cũng cảm thấy bất an, run như cầy sấy. Về phần thập đại Thiên Công, tuy không có người nào bị tống giam nhưng cũng sợ hãi nên tự mình đều lựa chọn bế quan không tiếp bất kỳ ai, tỏ rõ vẻ không muốn tham gia vào sự tình này, dù chỉ là nửa điểm. Cả Trần Hảo Tùng cũng cảm thấy phải cẩn thận, sau khi cân nhắc cũng quyết định bế quan. Còn về gia tộc của chín vị Thiên Hầu bị trấn áp, tất cả đều hoảng loạn. Do Đại Thiên Sư ra tay không chút dấu hiệu báo trước nên đám tộc nhân dù muốn chạy trốn ra khỏi Khôi Hoàng thành cũng không kịp. Trong khi toàn bộ Khôi Hoàng thành đang bàng hoàng thì Bạch Tiểu Thuần lại nhận được pháp chỉ của Đại Thiên Sư, lệnh cho hắn bắt đầu xét nhà. Rốt cuộc chức danh Giám Sát sứ của Bạch Tiểu Thuần cũng có đất dụng võ. Hắn đã ngóng đợi mười ngày chỉ mong có giờ khắc này. Từ khi cửa hàng luyện linh của hắn bị hủy, tài nguyên thiết yếu cho tu luyện cũng bị đứt đoạn theo. Giờ này hắn chỉ còn trông chờ vào việc xét nhà để thu lại một phần. Sau khi nhận được pháp chỉ, cả người hắn liền kích động. "Luyện chế lửa mười tám màu đòi hỏi một số lượng hồn khó tưởng tượng được. Trong khi, nếu muốn luyện chế cho quen thuộc chỉ có cách liên tục luyện tập mới có thể thành công, không còn con đường tắt nào." "Xét nhà, xét nhà... Sau khi xét nhà chín Thiên Hầu này, ta hẳn có thể luyện lửa thành công rồi." Bạch Tiểu Thuần hứng thú dạt dào, hắn không chút chần chờ lập tức mang theo ba nghìn thi khôi, dựa vào danh sách mà Đại Thiên Sư đưa, bắt đầu tiến hành đi xét nhà. Một công việc mà hắn càng lúc càng quen thuộc đến phát si phát mê. "Tiên sư bà ngoại nó chứ, từ khi đến Man Hoang, ta bắt đầu liên tục xét nhà, một đường từ Cự Quỷ thành xét đến Khôi Hoàng thành. Trông toàn bộ Man Hoang, nếu hỏi ai là người giỏi nhất về trình độ xét nhà, ta mà tự xưng thứ hai thì quyết chẳng ai dám xưng là thứ nhất." Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ, một đường bay thẳng đến gia tộc Thiên Hầu đầu tiên. Giám Sát phủ vừa xuất hành thì gió giục mây vần, dù là quỷ đầu trâu mặt ngựa cũng phải e sợ mà tránh ngay chứ đừng nói đến bá tính vốn đang cảm thấy bất an. Trong thời gian sau đó toàn quyền quý trong Khôi Hoàng thành cảm thấy mình như trong cơn bão tố, như giữa cơn ác mộng không cách gì thức tỉnh được. Bạch Tiểu Thuần đem thi khôi đại quân đến lần lượt khám xét nhà của chín vị Thiên Hầu. Có thể nói mỗi gia tộc bị hắn khám xét xong đều như bị cào lên chín thước đất không còn một cành cây ngọn cỏ, ngay như các kiến trúc dù là có chút giá trị cũng bị hắn hủy sạch. Phảng phất như là một bầy chuột càn quét kho lương, đến một hạt gạo cũng không còn. Trong việc này, công lao lớn nhất cũng không phải là Bạch Tiểu Thuần mà chính là Chu Nhất Tinh. Đối với việc xét nhà, Chu Nhất Tinh như có thiên phú vậy, hắn mà mở hỏa nhãn kim tinh lên thì hết thảy các bảo tàng đều bị phát hiện, đều bị hắn dẫn người đến vơ vét sạch sẽ. (Hỏa nhãn kim tinh - mắt lửa ngươi vàng. Một cách nói ẩn dụ dựa theo điển tích Tề Thiên Đại Thánh. Con mắt nhìn rõ hết mọi thứ.) Thêm nữa, cũng vì muốn có các tài nguyên cần thiết cho việc luyện lửa, Bạch Tiểu Thuần còn đánh thức Tiểu Ô Quy dậy. Khi con rùa này đưa mắt nhìn qua việc xét nhà liền lập tức hưng phấn, kêu gào ỏm tỏi, cùng phối hợp với Chu Nhất Tinh điên cuồng gây tai họa. Không ít người trong Khôi Hoàng thành kéo đến đứng xa xa xem Bạch Tiểu Thuần xét nhà. Sau khi thấy toàn bộ quá trình, cả đám đều run sợ, lao nhao đồn đại. "Bạch Hạo này đúng là trời sinh để xét nhà mà... Làm như thế cũng quá tuyệt tình rồi!" "Trời ạ, dù là phòng ở hắn cũng không buông tha... Hủy tuốt." "Ánh mắt hắn thật đáng khiếp, mỗi chỗ hắn chỉ là đều đào ra được kho tàng. Bạch Hạo này... không lẽ kiếp trước hắn là con chuột chũi?!" Theo tiếng đồn đại truyền khắp Khôi Hoàng thành, càng nhiều người hơn nữa kéo đến quan sát Bạch Tiểu Thuần xét nhà. Bọn họ chú ý rằng, khi Bạch Tiểu Thuần khám xét gia tộc thứ nhất, hắn dùng ba canh giờ mới dọn sạch gia tộc kia. Khi xét đến gia tộc thứ tư thì hắn chỉ dùng chưa đến hai canh giờ là hầu hết các kiến trúc trong gia tộc ấy đã sụp đổ... Đến khi xét tới gia tộc thứ bảy, hắn chỉ cần một canh giờ là cả gia tộc đã sạch boong, chỉ còn lại một hố sâu to tướng trên mặt đất. Ấy vậy mà cũng chưa thấm vào đâu nếu so với vụ khám xét ở gia tộc thứ chín. Chỉ nửa canh giờ là phía trong gia tộc từng rất giàu có kia đã sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không còn! Trình độ vét cạn vét sạch khiến cho những người chứng kiến phải kinh hồn bạt vía. Liên tục càn quét nhà của chín vị Thiên Hầu đem đến thu hoạch rất to lớn. Dù rằng Bạch Tiểu Thuần đã kinh nghiệm cùng mình thế nhưng vẫn khó kềm nén được hưng phấn, tim hắn thình thịch nhảy liên tua. Càng khiến hắn kích động hơn chính là trong đợt này còn thu hoạch được rất nhiều thành phẩm lửa mười lăm màu. Với hắn bây giờ, thứ lửa thành phẩm này rất trọng yếu, nó có thể thể giúp hắn tiết kiệm rất nhiều hồn phách, đồng thời cũng rút ngắn được thời gian luyện chế. Có thể trực tiếp sử dụng những lửa thành phẩm đó để luyện chế lửa mười tám màu. Nhất là lửa mười bảy màu, đối với Bạch Tiểu Thuần, chẳng khác chi là chí bảo. Thế cho nên, sau khi khám xét xong gia tộc thứ chín, hắn phải vận dụng toàn bộ nghị lực mới có thể kềm chế mối xúc động muốn xông vào một gia tộc Thiên Hầu ở sát vách để tiếp tục khám xét. Thấy ánh mắt đỏ hoe như điên cuồng của hắn, gia tộc kế bên liền hãi hùng khiếp vía vội vàng chạy ra để giãy bày rõ ràng rằng họ không phải là người trong danh sách, sợ nếu nói chậm một chút, sợ nếu Bạch Tiểu Thuần ra lệnh một tiếng thì đám thi khôi với ba ngàn sát khí cộng thêm một tia trộm-cắp khí sẽ tiện tay bưng luôn cả gia sản của họ. Những ngày này, việc điên cuồng khám xét nhà của chín gia tộc đã khiến cho tiếng tăm của Bạch Tiểu Thuần càng thêm hiển hách, truyền khắp cả Man Hoang. Thậm chí đến các tông môn ở khu vực Thông Thiên Hà cũng nghe nói đến. Những người thuộc cao tầng vốn có tư cách biết rõ chuyện của Man Hoang lại lần nữa xôn xao vì cái tên Bạch Hạo này, cũng âm thầm kinh hãi. Phải nói là, Bạch Tiểu Thuần đã lên cơn nghiện xét nhà. Cũng may cho hắn, Đại Thiên Sư lại xuất thủ lần nữa, tiến hành bắt giữ nhóm thứ hai, bảy vị Thiên Hầu. Khi pháp chỉ vừa truyền tới, Bạch Tiểu Thuần liền cuồng hỉ cười vang, lại tiếp tục dẫn người triển khai cơn cuồng phong xét nhà, hắn đến chỗ nào là thanh thế ngợp trời. Còn đám quyền quý trong Khôi Hoàng thành bị lần đả kích này mà phải tranh nhau dùng đủ loại phương pháp để hướng Đại Thiên Sư bày tỏ thái độ chứng minh lòng trung thành của bọn họ. Cũng ở thời điểm này, lần đầu tiên Khôi Hoàng quyết định tự bế quan. Nhìn từ bên ngoài, hành động này là vì bảo hộ cho văn võ toàn triều mà lựa chọn cúi đầu. Nhưng thực tế là hắn dụng tâm sâu xa, dù ở hoàn cảnh xấu vẫn muốn dùng mọi khả năng để thu phục nhân tâm. Chỉ là, Đại Thiên Sư cũng đã suy nghĩ minh bạch, lão không cần biết Khôi Hoàng thu phục nhân tâm ra sao, lão chỉ quan tâm đến việc người ta có sợ mình hay không, mà thật sự thì lão đã làm được việc này. Người vui vẻ nhất chính là Bạch Tiểu Thuần. Với bảy gia tộc Thiên Hầu nhóm thứ hai, hắn khám xét càng thêm thuần thục, càng là thuận buồm xuôi gió đem về thu hoạch lớn đến nỗi mỗi lần nhìn tới là hắn không nhịn được, hai mắt phải chấp chới kim quang. Thế cho nên, một người vốn không tham tiền như hắn vậy mà lại dâng lên một niềm xúc động muốn xét nhà toàn bộ các Thiên Hầu trong Khôi Hoàng thành. Cũng may, hắn trước sau vẫn nhớ rõ, cứ mỗi lần xét nhà xong là đều phân ra chín phần mười tài phú kiếm được rồi tự mình đưa đến Thiên Sư điện, tiến cống trước mặt Đại Thiên Sư. Hắn muốn vô tri vô giác từ từ tác động để cho Đại Thiên Sư hiểu rõ là... Những Thiên Hầu này, bất luận là nhà nào cũng đều giàu có kinh người. Mà giàu có thường cũng chính là ngọn nguồn của dã tâm và là mầm mống của tai họa. Tiếc một điều là, Đại Thiên Sư sau khi liên tục ra tay hai lần để uy hiếp thì không tiếp tục xúc tiến đến lần thứ ba nữa. Sau khi ngóng đợi đã lâu Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ có thể buồn bực thở dài, trơ mắt nhìn chín mươi gia tộc Thiên Hầu còn lại mà lòng đầy nuối tiếc. "Lòng dạ Đại Thiên Sư quá mềm yếu rồi, nếu có thể tiếp tục xét nhà thì tốt biết bao a." Bạch Tiểu Thuần cảm thán, tuy vậy hắn không thể không dừng việc xét nhà. Sau khi quay về Giám Sát phủ, hắn bắt đầu bế quan. Với rất nhiều lửa đa sắc thu hoạch được, hắn ra sức luyện tập việc luyện chế lửa mười tám màu. Rốt cuộc trình độ luyện lửa của hắn tăng mạnh rất nhanh, tiết kiệm được vô số thời gian. Cùng với việc hai nhóm, mười sáu vị Thiên Hầu ngã ngựa, quyền thế của Đại Thiên Sư lại lần nữa đạt tới trạng thái đỉnh phong. Khôi Hoàng bế quan, hoàng tử bế quan, toàn bộ hoàng tộc không một ai dám rời khỏi phủ đệ mình nửa bước. Đối diện với hành động của Đại Thiên Sư, Tứ Đại Thiên Vương cũng lựa chọn cúi đầu không muốn chọc vào. Trong khoảng thời gian ngắn, uy quyền của Đại Thiên Sư khuynh đảo triều chính, phong quang vô hạn bễ nghễ thương khung, chẳng kém gì thời điểm lão tiến cấp Bán Thần trong tình cảnh Khôi Hoàng mất quyền lực. Thời gian vút nhanh, thoáng chốc đã ba tháng, cùng với chuyện xét nhà và uy nghiêm của Đại Thiên Sư mà danh khí của Bạch Tiểu Thuần truyền khắp Man Hoang, có thể nói đến giờ này không ai không biết không người không hiểu. Cho dù là các bộ lạc thổ dân, bất chấp lớn nhỏ, tất cả đều phải sợ hãi. Chẳng qua là, tuyệt đại đa số lời bàn tán đều là tiếng xấu mà thôi.