Cánh đồng hoang vu này rất lớn, xung quanh đều là sương mù màu đen, ở trong sương mù có rất nhiều oan hồn đang không ngừng gào thét, khiến làn sương mù lúc nào cũng cuồn cuộn.
Những lều vải bên trong trận pháp đều được làm từ da cự thú. Trong những trướng bồng đều có cự nhân thổ dân, mặc da thú đơn giản, có người đang ngủ say ngáy vang, người thì đang đi tới đi lui, kẻ thì đang nhìn về phía tế đàn ở trung tâm, vẻ mặt kính sợ, nhưng khi nhìn thấy cự nhân khác thì lại lộ ra chiến ý thô bạo như muốn đánh nhau, nhưng ai cũng cố gắng nín nhịn, vì nếu lỡ không áp chế được, ra tay với nhau, tức khắc sẽ bị đại tù trưởng tỏa xuống thần thức, mắng mỏ, tách ra.
Nơi này được chia thành mười khu vực cho mười bộ lạc khác nhau, những cự nhân ở đây tuy vẻ ngoài giông giống nhau, nhưng màu da và màu mắt vẫn có một chút khác biệt.
Ngoài các cự nhân, ở bên ngoài khu vực lều còn có rất nhiều hung thú, những con hung thú này đều bị dây xích cực lớn khóa lại, không ngừng gầm rống ồn ào.
Ở khu vực trung tâm của đám lều vải có một vòng tròn được tạo thành từ cả hơn ngàn viên đá tròn màu đen, mỗi viên to chừng ba trượng, những viên đá này dường như tỏa ra cái gì đó, khiến cho hư vô vặn vẹo, khu vực của chúng như tách biệt ra hẳn với thế giới xung quanh, rất quỷ dị.
Những viên đá này không phải chỉ để trang trí!
Thỉnh thoảng lại thấy trong quang mang của những viên đá có thấp thoáng hình ảnh tu sĩ ra vào!
Những tu sĩ này, quần áo ăn mặc tuy không xa hoa, nhưng rõ ràng khác biệt với đám cự nhân, dung mạo tuấn mỹ, dáng vẻ rất gọn gàng, sạch sẽ.
Họ, là hồn tu của Man Hoang!
Thỉnh thoảng khi có hồn tu đi ra khỏi khu vực trung tâm, đi ngang qua những lều vải cự nhân, các cự nhân nhìn thấy họ đều lập tức quỳ xuống, đầy kính sợ.
Ở man hoang, hồn tu chính là tầng lớp trên, giống như quý tộc, giống như Thần Linh, thổ dân chỉ là nô dịch của họ, để điều khiển hồn hải cho họ mà thôi.
Ở giữa khu vực đá tròn đen này mới chính là tế đàn màu đen kia!
"Khốn kiếp! !" lão giả trên tế đàn gầm lên giận dữ, mặt bừng bừng lửa giận.
Lão đã nhìn thấy cảnh những lò đan nổ tung, quét sạch cả một khu vực thành trống không, lão đã nhìn thấy những thổ dân hoảng sợ, nhìn thấy sự sợ hãi của các oan hồn trong hồn hải còn lại. . .
"Lò đan. . ." ánh mắt lão giả rực lên tàn nhẫn, lò đan của Trường Thành nổ lần này là lần thứ hai, lão nhìn ra được rõ ràng thứ gây ra hiệu quả chính là dược lực bên trong những lò đan đó!
Không biết đó là đan dược gì, nhưng lại có khả năng khắc chế oan hồn tới một mức độ không sao tin được.
"Có chiêu thức này làm sao hoàn thành kế hoạch giết kẻ lãnh đạo Trần Hạ Thiên của Trường Thành của Đại trưởng lão. . .. . ." Lão giả nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh, lão biết, không bao lâu nữa, đám tù trưởng thổ dân ở dưới kia đều sẽ biết chuyện vừa xảy ra trên chiến trường.
Cũng sẽ biết sự đáng sợ của những lò đan kia, không có hồn hải phụ trợ, sức công kích của thổ dân sẽ giảm hẳn đi.
Bên ngoài Trường Thành, lúc cả một khu vực được quét sạch, cả chiến trường như lặng đi, tu sĩ ngũ đại quân đoàn đều kinh hoàng, nghẹn họng nhìn trân trối.
"Cái này. . . Đây là lò đan lần trước đã thấy?"
"Trời, uy lực kinh người còn hơn lần trước, mười ba cái cùng nổ, quả là uy hiếp kinh người với hồn hải!"
"Đám oan hồn kia... hình như sợ rồi!"
Các tu sĩ không ngừng xôn xao, những người từng có bạn bè tử vong trên chiến trường thì trong lòng dậy lên hy vọng, nhìn về phía chỗ Bác Bì quân đầy chờ mong.
Thổ dân và oan hồn đều khựng lại, nhìn lên trời, sợ trên đó lại tiếp tục có lò đan bay xuống.
Bạch Lân vô cùng phấn khởi, kích động quay về, chạy tới Công Giáp các, trong Công Giáp các, Bạch Tiểu Thuần mắt nhìn vào lò đan, nhưng suy nghĩ thì đã bay ra ngoài trường thành.
Nhưng hắn không nghe được âm thanh ở ngoài xa đó.
Song Bạch Lân đã ào ào bay tới, người còn chưa tới, tiếng cười đã vang vang khắp nơi. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy, trong lòng thở phào, lập tức bày ra dáng vẻ cao nhân, chắp tay sau lưng, tiên phong đạo cốt.
"Bạch lão đệ, ngươi lập được đại công!" Bạch Lân cười to bay tới, vung tay, một tấm lệnh bài màu tím khắc hình lộ da bay về phía Bạch Tiểu Thuần.
ngũ đại quân đoàn" Thiết Huyết đường ta thưởng phạt phân minh, Bạch Tiểu Thuần, ngươi lấy đan đạo lập công, công này đã đủ để ngươi trở thành Thập phu trưởng, từ giờ trở đi, ngươi chính là Thập phu trưởng của Bác Bì quân!"
Bạch Tiểu Thuần mới tới, chẳng biết gì về cái chức Thập phu trưởng này, nhưng bốn thanh niên bảo vệ thì khác, ai cũng nhìn cái lệnh bài màu tím kia mà khát vọng và hâm mộ.
Họ gia nhập Bác Bì quân đã nhiều năm, nhưng vẫn còn chưa được đủ tiêu chuẩn làm Thập phu trưởng, Bạch Tiểu Thuần chỉ mới tới chưa lâu, mà lại làm được.
Nếu là trước đây, bọn họ nhất định sẽ không phục, nhưng bây giờ thì họ không thể không phục.
"Lệnh bài này đại diện cho thân phận của ngươi trong Bác Bì quân, nó sẽ tự động ghi chép công trận của ngươi, quân công lập được khi mỗi lò đan nổ, đã được ghi chép vào đây!" Bạch Lân nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy tán thưởng, nếu không phải là trong quân có quy tắc, hắn sẽ thăng Bạch Tiểu Thuần lên làm Bách phu trưởng.
"Thập phu trưởng?" Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận lệnh bài, lệnh bài này cầm rất ấm tay, ấm thẳng vào trong người, làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, biết lệnh bài này là vật phi phàm, sau khi truyền Linh thức vào, hắn mơ hồ cảm nhận được bên trong lệnh bài có một sức mạnh mênh mông, có một sự liên hệ kì dị nào đó với cặp mắt vĩ đại trên tòa tháp cao của Trường Thành.
"Ngươi đừng coi thường cái chức Thập phu trưởng, từ giờ trở đi, ngươi có thể chỉ định mười tu sĩ trong quân làm lính hầu cho ngươi, phục tùng mọi mệnh lệnh của ngươi!" Bạch Lân nói, sau đó đưa ra yêu cầu, hy vọng Bạch Tiểu Thuần có thể tạo số lượng lò nổ nhiều nhiều một tí, uy lực mạnh thêm một tí, rồi mới rời đi.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn lệnh bài, sau đó ngẩng lên nhìn bốn tu sĩ hộ vệ, bốn người này vội cúi đầu xuống, chạy tới chào.
"Bái kiến Thập phu trưởng!"
Bạch Tiểu Thuần ho một cái, ngẩng đầu, nhàn nhạt mở miệng.
"Các ngươi ở đây cũng mấy ngày rồi, ta vẫn chưa biết tên của các ngươi."
"Ty chức Triệu Long!"
"Ty chức Tôn Lực!"
"Ty chức Hứa Đức Sơn!"
"Ty chức Chu Vũ!" Bốn người vội trả lời.
"Từ hôm nay trở đi, bốn người các ngươi chính là người dưới trướng của ta, còn sáu vị trí nữa, ta giao cho các ngươi, mau đi tìm người tới đây, các ngươi đi theo ta, ta sẽ dẫn các ngươi một bước lên mây." Bạch Tiểu Thuần vung tay, cảm thấy câu nói này của mình thực là hoành tráng, thực là uy phong.
Bốn người Triệu Long quay sang nhìn nhau, biết Bạch Tiểu Thuần giờ đã nổi tiếng, đi theo hắn quả thực là một lựa chọn tốt, nên dứt khoát nhanh chân chạy đi, tìm người.
Bạch Tiểu Thuần quay lại quan sát lò đan, đến hoàng hôn, đám Triệu Long trở về, theo sau là sáu tu sĩ, bốn nam hai nữ, sáu người nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy tò mò.