Chương 233: Ớ? Vì sao ngươi không nói?

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhĩ Căn 23-07-2021 11:12:26

Trong lúc Huyết Mai đang tìm kiếm vấn đề về thân phận của Bạch Tiểu Thuần thì ở trong Huyết Khê Tông xuất hiện một ít tin đồn. Những tin đồn này đến từ Thi Phong. Có người nói huyết tử Thi Phong sau khi nhận được linh dược của Bạch Tiểu Thuần đã lập tức bế quan, dù hiện nay chưa xuất quan nhưng lại có chấn động mạnh mẽ từ huyết tử điện của Thi Phong liên tục truyền ra. Những chấn động đó dẫn tới sự chú ý của không ít người, nhất là huyết tử của Thiếu Trạch Phong và Vô Danh Phong càng để tâm. Ba người bọn họ bình thường chênh lệch chẳng bao nhiêu, ấy thế nhưng rõ ràng là hiện giờ huyết tử Thi Phong dường như đang có bước tiến mới. Dù cho không thể nào bước vào Kim Đan nhưng đối với Thi Phong mà nói, một luyện thi đột phá cũng có thể làm cho chiến lực bản thân tăng lên đột biến. Chính vì đó, huyết tử của Thiếu Trạch Phong và Vô Danh Phong đã có phần nóng ruột. Sáng sớm mấy ngày sau, đại trưởng lão của Thiếu Trạch Phong biến thành một luồng cầu vồng lao nhanh tới ngoài động phủ của Bạch Tiểu Thuần. "Lão phu Hàn Xuân Đông, Thiếu Trạch Phong. Dạ sư đệ ở trong động phủ chứ?" Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong thân thể cực kỳ vạm vỡ, cao to khỏe khắn, cảm giác cả người tỏa ra khí huyết dồi dào. Thân là tu sĩ luyện thể, lão đứng nơi đó phảng phất như một ngọn núi, sự oai phong kinh người bao trùm bốn phía, ngay cả giọng nói lão cũng hùng hậu vô cùng. Mấy cây huyết thụ mặt người từng đứa run lẩy bẩy nhưng không dám chạy trốn như trước. Người khác tuy có thể đáng sợ nhưng trong mắt chúng, Dạ Táng càng đáng sợ hơn nữa nên lúc này chỉ có thể cắn răng đứng đó giương mắt nhìn đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong. Bạch Tiểu Thuần đang ngồi thiền trong động phủ. Chỉ trong mấy nhịp thở đầu khi đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong mới đến, gã đã phát hiện ra. Lúc này nghe truyền âm từ bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần rất ngạc nhiên nhưng cũng mơ hồ đoán được đối phương có mục đích gì. Gã trầm ngâm chỉ chốc lát rồi vung tay phải lên, cửa chính động phủ lập tức mở ra. Huyết thụ nhận được mệnh lệnh bèn nhanh chóng tránh ra một lối đi. Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong khẽ dịch chân đã đi thẳng vào trong sân ở bên ngoài động phủ. Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần cũng đi từ trong động phủ ra. Ánh mắt hai người nhìn vào nhau một thoáng, rồi đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong cười lên một tiếng "Ha ha", chắp tay chào hỏi. "Dạ sư đệ, năm đó khi ngươi đi ra từ Huyết Nhai thì ta đã biết ngươi cực kỳ bất phàm. Tiếc là... ngươi lúc đó lựa chọn Trung Phong, nếu như là Thiếu Trạch Phong ta thì hay rồi." Bạch Tiểu Thuần mỉm cười và chắp tay đáp lễ. Nhìn qua mặt nạ, nụ cười này của hắn có phần âm trầm mà đầy lạnh lùng. "Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong tự mình đến thật vinh hạnh cho kẻ hèn Dạ mỗ đây. Mời!" Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong nói vài câu khách khí rồi theo Bạch Tiểu Thuần vào động phủ. Sau khi ngồi ở hai bên trái phải, đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong không ngừng ngớt miệng. "Dạ sư đệ tu vi không tầm thường, lại có thiên tư kinh người, tích lũy sâu rồi nở rộ, bay thẳng lên trời. Trung Phong có thể có Dạ sư đệ là may mắn cho Trung Phong rồi." Bạch Tiểu Thuần vừa nghe lời này liền vui sướng nhưng vẫn bảo trì thần sắc nghiêm nghị, mỉm cười không nói. "Nhất là Dạ sư đệ lại được lão tổ coi trọng, sau này không thể lường được..." Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong nói đầy cảm xúc, rồi còn nói tới cuộc chiến Huyền Đan hai tông, thảo luận về chuyện lớn chuyện bé trong Huyết Khê Tông, thay đổi đủ cách không ngừng tâng bốc Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần biểu hiện ra có vẻ ung dung bình thản nhưng lòng lại nở hoa bát ngát. Nghe đối phương tâng bốc, gã cảm thấy rất chi là hãnh diện. Khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, khi thì cười "Ha ha". Mãi cho khi qua nửa canh giờ, đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong nghĩ mình đã mở màn không tệ, tính nói vào chuyện chính nhưng thấy ý cổ vũ trong ánh mắt Bạch Tiểu Thuần, lão lại thoáng chần chừ, vì vậy lại lần nữa tâng bốc một trận. "Dạ Táng sư đệ tuấn tú lịch sự, là rồng phượng giữa loài người..." "Quét mắt khắp toàn Huyết Khê Tông ta, dạng người có thể xứng danh với Dạ Táng sư đệ không quá năm đâu..." Lại qua một nén nhang, đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong nói đã có phần miệng khô lưỡi rát, nghĩ chắc là ổn rồi nhưng lúc nhìn vào Bạch Tiểu Thuần phát hiện đối phương đang hào hứng vô cùng, như thể đang đắm chìm trong lời tâng bốc của mình. Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong thoáng chần chừ. Lão cảm thấy lần này là mình đi nhờ vả đối phương làm việc nên đành cắn răng, vắt hết óc nghĩ ra các từ ngữ tán dương. Mãi cho đến khi lại qua gần nửa canh giờ, đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong nhận ra mình thực sự đã hết lời nhưng Bạch Tiểu Thuần càng thêm hào hứng. "Ớ? Vì sao ngươi không nói?" Bạch Tiểu Thuần rất ngạc nhiên nhìn về phía đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong. Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong cảm thấy một màn này quá quái dị nên sau khi cắn răng gắng sức phun ra mấy câu, rốt cục thở dài một tiếng. Lão nghĩ tên Dạ Táng trước mặt đây cao thâm khó dò, mình không thể xem đối phương là dạng người tầm thường được. Vì vậy lão chắp tay cúi đầu về phía Bạch Tiểu Thuần. "Dạ sư đệ thực sự cao siêu. Hàn mỗ bội phục, bội phục. Nếu đã thế, Hàn mỗ cũng sẽ không vòng vo nữa. Hôm nay, Hàn Mỗ đến thực sự là vì bất bình thay cho sự đệ ngươi đấy. Dạ sư đệ dược đạo kinh nhân, luyện linh dược ra cho Thi Phong nhưng bọn người Thi Phong lại táng tận lương tâm, không chỉ không cảm ơn mà ngược lại còn trách móc Dạ sư đệ!" Bạch Tiểu Thuần vừa nghe thấy lời này đã nhớ lại chuyện trước đó thì sắc mặt tối tăm hẳn đi. Gã hừ lạnh một tiếng. "Nhất là đại trưởng lão với lại huyết tử Thi Phong càng quá đáng. Dạ sư đệ đã luyện chế linh dược cho bọn hắn mà bọn hắn rốt cuộc còn muốn trút giận lên Dạ sư đệ. Chuyện này thật là quá đáng. Dạ sư đệ yên tâm, chuyện này huyết tử Thiếu Trạch Phong ta đã bẩm lên trên tông môn đòi lại công bằng cho Dạ sư đệ!" Đại Trưởng Lão Thiếu Trạch Phong sục sôi căm tức, trong khi nói liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. "Đa tạ đại trưởng lão cùng huyết tử Thiếu Trạch Phong. Chuyện này đã trôi qua thì cứ bỏ đi, bỏ đi. Trải qua chuyện này, Dạ mỗ cũng đã nhìn thấu rất nhiều chuyện." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu cảm thán. "Dạ sư đệ không nên khách khí với bọn ta. Dạ sư đệ nghịch huyết phản tổ, vốn là có sẵn tư chất luyện thể, còn có man quỷ hộ thể, với Thiếu Trạch Phong bọn ta cũng là một người một nhà cả." Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong cười ha ha. "Thi Phong không biết suy nghĩ, chúng ta sau này không để ý tới bọn hắn là được rồi. Có điều chúng ta đôi bên là người một nhà, à phải, Dạ sư đệ ngươi luyện một lò linh dược cho Thiếu Trạch Phong chúng ta đi. Lão phu cam đoan cho dù ngươi có làm nổ tan Thiếu Trạch Phong thì lão phu và huyết tử cũng không hề nhíu mày!" Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong vỗ ngực một cái, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. "Chuyện này..." Bạch Tiểu Thuần thoáng trầm ngâm. "Dạ sư đệ yên tâm, ta hiểu quy củ." Đại trưởng lão lấy từ trong lòng ngực ra một túi đựng đồ đặt trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần đảo ánh mắt nhìn rồi cầm lấy cái túi nhìn một chút. Bên trong này chứa lượng lớn dược thảo, cũng không thiếu linh thạch. Bạch Tiểu Thuần thỏa mãn trong lòng, đang muốn mở miệng thì vẻ mặt gã hơi đổi. Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong cũng nhíu mày nhìn về phía ngoài động phủ. "Dạ sư đệ có ở nhà không? Lão phu Cảnh Kiền Khôn, đại trưởng lão Vô Danh Phong." Vị đại trưởng lão Vô Danh Phong thấp bé kia đang đứng ở một chỗ bên ngoài động phủ. Vẻ mặt lão như thường nhưng trong lòng lại có chút sốt ruột. Vốn là lão có chút do dự tìm Bạch Tiểu Thuần để chế thuốc, ngay cả huyết tử Vô Danh Phong cũng vậy. Ấy nhưng hôm nay, khi lão nghe nói đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong xuất hiện ở Trung Phong xong bèn ngồi không yên. Mà huyết tử Vô Danh Phong càng sốt ruột, giục lão lập tức đến nơi, làm thế nào cũng phải khiến Bạch Tiểu Thuần chế thuốc cho Vô Danh Phong. Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt, đứng dậy đi ra động phủ tiếp đón đại trưởng lão Vô Danh Phong đến. Gã nhanh chóng dẫn đại trưởng lão Vô Danh Phong vào trong động phủ. Đại trưởng lão Vô Danh Phong vừa bước vào liền nhìn thấy Hàn Xuân Đông. Hai người nhìn vào mắt nhau đều thấy được vẻ ganh đua trong đó. "Dạ sư đệ, Cảnh mỗ không nói thừa thêm. Chỉ cần ngươi luyện chế cho Vô Danh Phong bọn ta một lò linh dược cấp bốn thì thù lao mà Thiếu Trạch Phong trả ngươi, bọn ta trả gấp đôi. Chỉ có một yêu cầu là luyện cho bọn ta trước." Lão lùn này vừa mở miệng liền đầy vẻ cậy quyền. Hàn Xuân ngồi một bên không đợi Bạch Tiểu Thuần nói gì đã hừ lạnh, bất chợt đứng dậy, sát khí trong người phun ra ào ào, sắc mặt lạnh lẽo. "Dạ sư đệ, thứ bên trong túi đựng đồ kia chỉ là một phần trả trước mà thôi. Chỉ cần Dạ sư đệ chế thuốc cho chúng ta thì bí pháp luyện thể trong Thiếu Trạch Phong chúng ta toàn bộ mở ra cho Dạ sư đệ. Ngươi có thể đến tu luyện bí pháp của Thiếu Trạch Phong chúng ta!" Đại trưởng lão Thiếu Trạch Phong cắn răng mà nói. Ai cũng không biết thời gian Bạch Tiểu Thuần chế thuốc dài hay ngắn. Căn cứ kinh nghiệm trước đây mà đoán thì đối phương chế thuốc tốn rất nhiều thời gian. Nhất là lúc này sắp tới lúc khai chiến, rất có thể có khả năng ở trước cuộc chiến chỉ có thể chế thuốc cho một người. Bởi thế trong chuyện này, lão nhất định phải tranh thủ cho huyết tử nhà mình. Những lời này của lão vừa ra, Bạch Tiểu Thuần lập tức động dung. Phép luyện thể của Thiếu Trạch Phong hắn cũng muốn thử nghiên cứu một chút, xem có khác gì với Bất Tử Quyển của mìn có sai khác gì không. Lão lùn đứng bên cũng lấy làm kinh hãi. Thấy Bạch Tiểu Thuần lộ vẻ xúc động, lão cắn răng một cái. "Dạ Táng sư đệ, Vô Danh Phong ta cũng đã chuẩn bị một ma đầu cho sư đệ. Sư đệ được phép tu hành phương pháp luyện ma của Vô Danh Phong ta." Lúc giọng lão còn đang vang lên, Hàn Xuân Đông đã lộ vẻ căm giận. Trong lúc hai người đang giằng co thì Bạch Tiểu Thuần tim đập thình thịch. Phương pháp luyện ma đầu Vô Danh Phong cũng là bí truyền, không phải tu sĩ Vô Danh Phong muốn học cần tốn một lượng lớn điểm cống hiến. Giá trị của nó lớn khó có thể hình dung. "Dạ Táng sư đệ, làm việc phải có thứ tự trước sau. Lần này Thiếu Trạch Phong ta tới nhờ Dạ sư đệ ngươi chế thuốc trước. Mong sư đệ chú ý cân nhắc." Hàn Xuân Đông nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. "Dạ Táng sư đệ, nhưng Vô Danh Phong ta đã trả gấp đôi đấy." Lão lùn cũng nhìn vào Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần xoa xoa mi tâm. Sau khi đảo ánh mắt qua hai người, gã bèn cười một tiếng ha ha. "Quả đúng là phải có trước có sau. Ta sẽ đến Thiếu Trạch Phong trước. Xin đại trưởng lão và huyết tử Vô Danh Phong thứ lỗi. Về phần gấp đôi giá thì không cần đâu, hai vị đều là thay mặt cho huyết tử đằng sau. Nếu đã như thế, Dạ mỗ xin đưa ra một lời hứa với các ngài, bất kể là ta luyện thuốc cho ai trước thì trước cuộc chiến, linh dược của hai bên đều có thể được luyện chế ra." Hai vị đại trưởng lão của Thiếu Trạch Phong và Vô Danh Phong nghe nói thế vẻ mặt đều đổi. Đôi bên bọn họ cũng chẳng muốn tăng giá như thế đâu nên giờ thấy Bạch Tiểu Thuần khéo léo ứng xử nên hảo cảm càng tăng. Hai bên cùng gật đầu rồi lại trò chuyện với Bạch Tiểu Thuần một phen, cuối cùng cùng hài lòng chắp tay cúi đầu rời đi. Bạch Tiểu Thuần nhìn hai người rời đi rồi trở lại động phủ. Gã khoanh chân ngồi một chỗ thoáng trầm tư chốc lát rồi cười hắc hắc. "Thi Phong có Lục Mao Cương của ta, Vô Danh Phong xách đại ma đầu, trên Thiếu Trạch Phong luyện thể, Trung Phong tán đại trưởng lão. Nói như thế, địa vị của ta ở Huyết Khê Tông đã có thể đạt tới mức hết sức quan trọng, không kém gì trưởng lão huyết sắc. Đến khi giúp Tống Quân Uyển trở thành Huyết Tử, khả năng ta trở thành đại trưởng lão càng lớn hơn không ít."