Ngoài trường thành, vì sự hỗn loạn hôm đó, khiến cho Man Hoang tức giận, các bộ lạc thổ dân không dám đơn giản xuất hiện nữa.
Hôm nay trên chiến trường, số lượng thổ dân Cự Nhân không nhiều lắm, ngay cả hung thú cũng rất ít, công kích chỉ còn toàn dựa vào biển oan hồn mà thôi, dù hiệu quả không lớn lắm, nhưng được cái số lượng cực nhiều, cũng đủ làm màn sáng phòng hộ lấp lóe sáng.
Nhưng rõ ràng với khả năng của biển oan hồn này không đủ sức làm ảnh hưởng gì tới màn phòng hộ của Trường Thành, còn không ngừng bị pháp khí và tu sĩ trên trường thành tiêu diệt từng mảng từng mảng một.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, vung tay ném Tụ Hồn Đan trong tay vào trong hồn triều.
Khi rơi xuống, Tụ Hồn Đan màu vàng này không vỡ ra như những đan dược lần trước, mà tỏa ra những làn gợn sóng màu vàng.
Tu sĩ và thổ dân đều có thể bằng mắt thường nhìn thấy được gợn sóng vàng kia lan ra tới cả phạm vi ngàn trượng!
Trong phạm vi ngàn trượng đó, tất cả oan hồn đều run lên bần bần, sau đó vèo một cái bị hút mạnh vào trong Tụ Hồn Đan.
Lực hút này rất mạnh, rất rộng, chỉ trong chớp mắt, hơn vạn oan hồn trong phạm vi ngàn trượng này đều đã bị hút hết.
Mảnh đất ngàn trượng trở nên trống không. Ồ, chỉ có thế thôi sao, Bạch Lân nhíu mày, hiệu quả này còn kém hơn là nổ lô nữa.
Nhưng mà, viên Tụ Hồn Đan màu vàng kia đã bất chợt đổi màu, chuyển thành màu đỏ!
Ngay lúc đổi màu thành công, nó nổ vang, gợn sóng màu đỏ do sức nổ bung ra, bao trùm phạm vi vạn trượng! !
Những nơi nó đi qua, tất cả oan hồn đều rung rinh, sự hung tàn trong mắt biến mất, ánh mắt trở nên mờ mịt, thân thể của chúng nhanh chóng bị tiêu tán, ngay lúc bị tiêu tán đó, đôi mắt đang mờ mịt của chúng lại bất chợt trở lại tỉnh táo!
Trong những đôi mắt tỉnh táo đó, người ta nhìn thấy niềm vui được giải thoát.
Chiến trường lại chìm vào tĩnh mịch, những thổ dân Cự Nhân run lên, nhìn chằm chằm vào chiến trường, theo bản năng lùi nhanh về phía sau.
Trên Trường Thành, mọi người mở to mắt, hít thở dồn dập, vô cùng kích động, vì hiệu quả lần này đã gấp cả mười lần một lò đan nổ.
Mà đấy chỉ là một viên đan dược thôi đấy!
"Bạch đại sư, đan này nhất định phải cần do ngươi điều khiển, hay là ai dùng cũng được? " Bạch Lân run run hỏi Bạch Tiểu Thuần.
"Đan dược Bạch Tiểu Thuần ta luyện chế, đương nhiên là ai dùng cũng được!" Bạch Tiểu Thuần đáp. Hiệu quả của Tụ Hồn Đan làm ngay cả bản thân hắn cũng phải kinh hãi, nhất là cái vẻ giải thoát trong mắt của những oan hồn vào giây phút cuối cùng khiến hắn cảm thấy rất kì quái.
Hắn cũng không hiểu vì sao đợt công kích thứ hai của đan dược của hắn lại mang tới hiệu quả giống như tinh lọc như vậy.
Không ai nhìn thấy ở tuốt trên trời cao có một thân ảnh mơ hồ đang cúi đầu nhìn xuống, đây là một lão giả, dù nhìn không được rõ lắm, nhưng nếu Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra, vì đó chính là... người thủ lăng!
Chung quanh ông ta hình như có gợn nước nhộn nhạo, hình như là. . . nước của Minh Hà.
Ông ta nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thuần, sau đó ngẩng lên nhìn ra phương xa, thân hình dần hòa vào trong nước Minh Hà. . .
Mắt Bạch Lân sáng rỡ.
"Tốt lắm, đan này luyện chế số lượng nhiều được không?"
"Đương nhiên là được, nhưng ngươi thấy đấy, dược thảo không đủ, mà nếu muốn luyện chế số lượng nhiều, lò đan cũng không đủ a." Bạch Tiểu Thuần đáp.
Bạch Lân ngửa mặt lên trời cười to.
"Không sao, một nghìn cái lò đan, có đủ hay không? Về phần dược thảo, ta sẽ dẫn ngươi tới gặp sứ giả Tinh Không Đạo Cực Tông, ngươi muốn cái gì, chỉ cần không phải quá phận, cứ nói thẳng với hắn."
"Được rồi. . ." Bạch Tiểu Thuần biết đây là Bạch Lân đang nhắc mình không được quá tham, nên cười khan một cái.
Bạch Lân cố kềm chế sự kích động, nghĩ sau này trong Bác Bì Quân mình, nếu mỗi tu sĩ giữ một viên Tụ Hồn Đan này thì có thể thay đổi cả bố cục cuộc chiến!
Ai khi rời khỏi Trường Thành, việc đầu tiên phải làm là gia nhập vào đại quân công kích Man Hoang của Tinh Không Đạo Cực Tông!
Điều này chính là đại diện cho công lao và vinh quang vô thượng, danh tính nhất định sẽ được lưu truyền thiên cổ, thế nên Bạch Lân không nhịn được lại phải quay sang nhìn kĩ Bạch Tiểu Thuần.
"Tiểu Thuần, theo Thiên Nhân lão tổ phán đoán, lần này Man Hoang khởi xướng chiến tranh khác hẳn với trước đây, trong vòng mấy tháng nữa, nhất định sẽ có một cuộc tổng công kích!
Trận chiến đó rất có khả năng thiên nhân cảnh đại năng cũng sẽ xuất hiện, nhưng việc này có Trần tiền bối chịu trách nhiệm, chúng ta không giúp được cái gì, nhưng tới lúc đó, chúng ta cũng phải đối phó với một số lượng và chất lượng thổ dân và Hồn Triều không thể tưởng tượng được.
Cho nên. . . Ngươi chẳng những phải nhanh luyện chế ra Tụ Hồn Đan, mà ngươi còn phải nghiên cứu làm ra lô nổ với uy lực lớn hơn nữa, tốt nhất là sau khi nổ tung, uy lực phải gấp mấy lần hiện giờ, càng mạnh càng tốt! !"
Bạch Tiểu Thuần trầm tư, hắn thực lòng không hề muốn luyện chế ra loại đan dược để nổ lò, hắn nghĩ mình là Dược Sư, là Dược Sư thì phải luyện ra đan dược, chứ không phải làm nổ lô, chưa kể cái nổ lò đó là do chuyện ngoài ý muốn khi luyện đan mà thôi.
Thế nên hắn trừng mắt, lắc đầu.
"Bạch quân chủ, việc này đừng vội. . ." Bạch Tiểu Thuần vừa nói tới đây, thì Bạch Lân đột nhiên biến sắc, xung quanh vang lên những tiếng rít và tiếng kinh hô.
Từ ngoài trường thành, hơn trăm đạo cầu vồng đột ngột ào ào bay tới, tốc độ cực nhanh, hơn trăm thổ dân Cự Nhân, mỗi cự nhân đều cao cả hai mươi trượng, rõ ràng đều là cường giả của các bộ lạc.
Hơn trăm người cùng bay tới, cùng công kích, chính xác là công kích kiểu tự bạo, đằng sau họ, có ba làn cầu vồng bất chợt xuất hiện từ trong không khí, như ba mũi tên với tốc độ khủng khiếp, dưới sự bảo vệ của hơn trăm cự nhân tự bạo, đột ngột xuất hiện ngay ngoài biên giới trường thành!
Ba người này, không phải là thổ dân, mà là Hồn Sư cao quý của Man Hoang! !
Ba người này hai nam một nữ, vừa tới nơi là lập tức ra tay, thần thông của họ có màu xanh lá yêu dị, hóa thành một bàn tay lớn đập thẳng vào màn phòng hộ của trường thành. Bạch Lân lập tức vung tay phải, một luồng lực mạnh mẽ đánh ra, đáp trả lại đòn oanh kích của ba hồn sư.
Ba Hồn Sư cách bên kia màn sáng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, thần thông của Bạch Lân còn chưa tới gần, cả ba người đã cùng ... tự bạo!
Hai nhóm người, liên tiếp tự bạo, chính là vì...
Bạch Tiểu Thuần giật thót, lập tức lùi lại. . .