Đây không phải là lần đầu tiên Giản Hàng về muộn như vậy, trước đây tình trạng hai giờ sáng mới về đến nhà là chuyện thường xảy ra, hơn mười một giờ đối với cô mà nói không được coi là muộn.
Từ công ty về nhà, buổi tối không tắc đường chỉ cần mười phút lái xe là đến.
Vì vậy tại sao để Tần Mặc Lĩnh đến đón cô, rốt cuộc trong lòng cô có ý gì, Giản Hàng cũng không nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ đến.
Giản Hàng uống một ngụm nước ấm, tiếp tục làm việc.
Ở phía biệt thự bên kia, Tần Mặc Lĩnh từ thư phòng đi ra, sau đó trở lại phòng ngủ, anh đã tắm qua, trên người lúc này đang mặc đồ ngủ. Đứng trước tủ quần áo, nhìn hơn nửa phút đồng hồ, rồi thay một chiếc áo sơ mi mới.
Phòng ăn dưới tầng, dì Cảnh đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai, không ngờ muộn như vậy rồi Tần Mặc Lĩnh vẫn còn ra ngoài, "Có cần chuẩn bị cho cháu canh giải rượu hay không?"
"Không cần, cháu không uống rượu." Tần Mặc Lĩnh không nói là đi đâu.
Không làm phiền đến tài xế, anh tự lái xe đến Doãn Lâm.
Quán cà phê vẫn chưa đóng cửa, anh mua một ly trà hoa quả.
Tiếp tân của Doãn Lâm đã tan làm, có gác cổng, anh không vào được.
Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn cho Giản Hàng: [Tôi đến rồi, đang ở bên ngoài.]
[Tôi sẽ ra ngay.] Giản Hàng đặt điện thoại xuống, từ trong túi xách lấy ra chiếc gương nhỏ, tìm son môi, dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm lại một chút. Sau đó sửa sang lại đầu tóc, rồi đi ra ngoài đón anh.
Tần Mặc Lĩnh đang đứng trước cửa kính thuỷ tinh, một tay cầm một ly trà hoa quả, tay còn lại cầm chìa khoá xe. Khi Giản Hàng chưa ra, anh nhàm chán nhìn Logo của Doãn Lâm ở trên tường.
Bên trong có bóng người đi đến gần, anh nhìn qua, lúc này mới tập trung chú ý.
Cách một lớp cửa kính dày nhìn không được rõ lắm, đợi khi đến gần rồi, Giản Hàng mới nhìn rõ được Tần Mặc Lĩnh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm, cúc ở cổ áo không được cài lại, nhìn rất tuỳ hứng.
Có lẽ anh từ hầm xe trực tiếp đi thang máy lên, không mặc áo khoác, áo sơ mi được sơ vin vào trong chiếc quần tây, lộ ra chiếc eo gầy mà mạnh mẽ.
Hôm nay Giản Hàng cũng mặc áo len màu xanh dương đậm, ôm sát lấy eo. Cô chân dài eo thon, khiến tất cả nữ nhân viên của Doãn Lâm đều ngưỡng mộ không thôi, bộ đồ hôm nay cô mặc càng làm nổi bật được dáng người hơn.
Đồ hai người mặc có thể được coi là cùng hệ màu.
Tần Mặc Lĩnh nhìn qua bộ đồ của Giản Hàng một lần nữa, tiện tay đưa trà hoa quả cho cô, "Muộn rồi nên tôi không mua cà phê cho em."
"Cảm ơn anh." Giản Hàng nhận lấy, hai người sóng vai cùng bước vào văn phòng cô.
Đi được một đoạn, Tần Mặc Lĩnh lên tiếng, "Còn bao lâu nữa thì em bận xong?"
Giản Hàng quay sang nhìn anh: "Lâu nhất cũng nửa tiếng nữa."
Tần Mặc Lĩnh ngồi xuống đối diện bàn làm việc của cô, hôm nay anh không chỉ phá lệ làm tài xế, còn phá lệ đợi cô tan làm.
Giản Hàng rót cho anh một ly nước, sau đó tiếp tục bận việc, anh không có gì làm, bèn lướt điện thoại giết thời gian.
Tần Mặc Lĩnh vô tình ngẩng đầu lên, Giản Hàng đang nhìn vào màn hình máy tính, tay cô đang cầm ly trà hoa quả anh mua đến, đang muốn đưa lên miệng, nhưng ống hút lại cứ lệch qua một bên.
Cô chỉ chăm chú nghiên cứu tài liệu, không chú ý đến chiếc ống hút kia, mở miệng mấy lần nhưng đều không ngậm trúng ống hút.
Tần Mặc Lĩnh có bệnh ám ảnh cưỡng chế, nhìn cô không ngậm được ống hút, thật muốn đưa tay ra, kéo lấy ống hút đặt đến bên môi cô.
Cuối cùng Giản Hàng cũng xem xong trang tài liệu trước mắt, bỏ chút thời gian ra để ý đến chiếc ống hút, cúi đầu ngậm lấy, tay còn lại kéo thanh cuốn, lướt xuống trang tài liệu tiếp theo.
Cô đọc tài liệu hơn ba mươi phút, Tần Mặc Lĩnh ở bên cạnh nhàm chán, nhìn cô hơn hai mươi phút đồng hồ, nhưng từ đầu đến cuối cô không nhìn anh lấy một cái.
Uống xong ly trà hoa quả, Giản Hàng lưu lại tài liệu, tắt máy tính.
Tần Mặc Lĩnh cầm ly nước anh vừa dùng đi vào nhà vệ sinh.
Mặc dù văn phòng của Giản Hàng không lớn, nhưng tiện nghi đầy đủ, có phòng vệ sinh riêng.
Một căn phòng vệ sinh nhỏ, nhưng lại có thể nhìn ra được một vài thói quen sinh hoạt của cô, trên bồn rửa tay, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, nước rửa tay, kem dưỡng tay, dung dịch khử mùi, được đặt theo chiều cao của từng chiếc bình.
Trên mặt bồn rửa tay không có lấy một giọt nước ẩm, trên chiếc kệ có nuôi hai chậu hoa hồng, phản chiếu vào chiếc gương, biến thành bốn chiếc.
Trên tường của nhà vệ sinh có treo vài chậu cây được nuôi bằng nước, cành lá rũ xuống, một màu xanh của tự nhiên.
Tần Mặc Lĩnh mở vòi nước rửa cốc.
Giản Hàng không ngờ rằng anh sẽ đi vào nhà vệ sinh rửa cốc, "Anh cứ để xuống đó đi, tôi qua rửa là được." Không thể để khách đến phải động tay được.
Chiếc cốc đã được rửa xong, Tần Mặc Lĩnh tắt đèn, từ nhà vệ sinh bước ra, đặt chiếc cốc vào lại kệ trà, rồi đi đến cửa văn phòng đợi cô.
Giản Hàng dọn dẹp lại chiếc bàn làm việc, cầm lấy áo khoác và túi sách, sau đó hai người cùng rời đi.
Trước đây cho dù tăng ca muộn như thế nào, cũng chỉ có một mình về nhà, hôm nay bên cạnh có thêm một người nữa, thực sự cảm thấy rất khác. Đặc biệt người lái xe lại là đại công tử cao cao tại thượng của Tần gia.
Giản Hàng dựa lên lưng chiếc ghế lái phụ, khẽ mở cửa sổ xe ra một khe hở, gió lạnh thổi vào khiến cô vô cùng tỉnh táo.
Nhìn những chiếc đèn đường nối đuôi nhau bên ngoài ô cửa sổ xe, suy nghĩ cũng theo đó bay thật xa, dù sao không cần lái xe, cô để mặc cho trí óc lướt gió tung mây, nghĩ ngợi lung tung.
Trước giờ chưa từng được thoải mái như vậy qua.
Cô tự lái xe sẽ không được như vậy.
Hôm nay thật tuyệt.
"Công ty không sắp xếp tài xế cho em sao?" Giọng của Tần Mặc Lĩnh kéo cô về với thực tại.
Suy nghĩ của cô đang phiêu du ở ngoài khung cửa sổ xe đac quay về, ngoảnh đầu nhìn anh: "Có tài xế, nhưng nếu buổi tối không có tiệc xã giao tôi đều để họ tan làm đúng giờ. Dù sao công ty cũng gần nhà, bảo vệ dưới chung cư cũng tốt bụng, không cần tài xế phải đưa đón."
Đuôi mắt Tần Mặc Lĩnh khẽ liếc cô, "Vậy em còn bảo tôi đến?" Anh muốn biết, cô bảo anh đến đón cô, là có ý gì. Là muốn gặp anh, hay là vì lý do nào khác.
Ngay cả bản thân Giản Hàng cũng không hiểu rõ được bản thân, cũng nghĩ không ra. Cho dù ngày nào đó cô có hiểu rõ rồi, cũng sẽ không nói cho anh. Hôn nhân không tình cảm giống như bọn họ, ai cùng không muốn yếu thế.
Cô giả vờ không hiểu lời dò hỏi của anh, mà hỏi ngược lại: "Không phải anh nói muốn đến đón tôi, bảo tôi ở văn phòng đợi anh sao?"
Tần Mặc Lĩnh: "..."
Giản Hàng liếc anh, bổ sung câu trả lời của mình một cách hoàn mỹ: "Nếu như anh không rảnh, thực ra cũng không cần đến, nếu như làm chậm trễ công việc của anh, tôi sẽ rất áy náy."
Tần Mặc Lĩnh không tiếp lời, xe đang quẹo qua một khúc cua, anh nghiêm túc nhìn đường qua gương chiếu hậu, muốn nhờ vào đó mà cho qua vấn đề này.
Qua một hồi, anh lại cảm thấy bản thân mình hỏi cô như vậy quả thật không được hợp lý cho lắm, vì vậy tránh khỏi vấn đề chính, đáp: "Không ảnh hưởng đến công việc của tôi."
Đã được tiếp lời, Giản Hàng nói: "Không ảnh hưởng thì tốt rồi."
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm thật đẹp.
Quãng đường quá ngắn, còn chưa nói được vài câu thì chiếc xe đã dừng lại ở trước tiểu khu.
Tần Mặc Lĩnh xuống xe, đưa cô lên lầu.
Giản Hàng nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ rồi, không thích hợp mời anh vào nhà ngồi lắm.
"Anh đợi một chút."
Giản Hàng không đóng cửa, trực tiếp chạy vào phòng bếp.
Tần Mặc Lĩnh nắm lấy tay nắm cửa, đề phòng việc cửa tự động đóng lại, sau đó chỉ thấy Giản Hàng cầm một hộp sữa bò đi đến.
"Sữa bò giúp dễ ngủ hơn." Cô đưa sữa bò cho anh.
Trở lại xe, Tần Mặc Lĩnh ném hộp sữa bò lên ghế lái phụ, nhìn rồi lại nhìn. Giản Hàng đột nhiên tặng sữa bò cho anh, mà anh cũng nhận lấy.
Tần Mặc Lĩnh không uống hộp sữa đó, về đến nhà đặt lên bàn ăn giữa phòng khách.
–
Ngày hôm sau, dì Cảnh hỏi anh có phải bữa sáng muốn uống hộp sữa bò ấy không.
Tần Mặc Lĩnh đang uống cà phê, đáp: "Không ạ."
Dì Cảnh cất hộp sữa đi, trong lòng là một nghìn câu hỏi, tối qua anh mặc lịch sự như vậy ra ngoài, chỉ để đi mua một hộp sữa bò?
Sau đó lại nghe thấy Tần Mặc Lĩnh nói: "Dì Cảnh, dì chuẩn bị một thùng sữa hiệu này để trong nhà nhé."
"Được." Dì Cảnh cầm điện thoại chụp lấy vỏ hộp sữa, bên trên đều là tiếng anh, bà phải tra một hồi mới biết được đây là nhãn hiệu gì.
–
Buổi tối, Tần Mặc Lĩnh bị ông bà gọi về nhà cũ, muốn nói về chuyện chiếc siêu xe anh tặng cho Tần Tỉnh. Anh không hiểu được, đây cũng không phải là lần đầu tặng Tần Tỉnh xe, có gì để nói chứ?
Nhưng anh vẫn về nhà.
Trừ chuyện xem mắt, trước giờ Tần Mặc Lĩnh luôn nghe lời ông bà.
Hôm nay mẹ anh cũng ở đó, không biết là trùng hợp hay là bà nội cũng gọi mẹ anh cùng đến thương lượng chuyện lớn. Hiện tại đối với bà nội mà nói, chuyện lớn nhất chính là hôn lễ của anh.
Chào hỏi xong, bà nội tuỳ ý chỉ vào chiếc sô pha bên cạnh, "Ngồi đi." Sau đó bà nội nói chuyện tiếp với mẹ anh, "Mẹ cảm thấy cái này cũng không tồi."
Mẹ và bà nội cùng xem tạp chí, Tần Mặc Lĩnh tiện miệng hỏi, "Tạp chí gì vậy ạ?"
Bà nội dựng thẳng cuốn bìa tạp chí cho cháu trai xem, "Tạp chí váy cưới. Bà với mẹ con đang bàn xem ảnh cưới của hai đứa sẽ chụp ở đâu."
Trong lòng Thẩm Tĩnh Vân thầm nói, con chẳng muốn thảo luận chút nào, là mẹ cứ kéo con qua cùng thảo luận đấy chứ.
Tần Mặc Lĩnh vừa nghe đến váy cưới, không tiếp lời, đứng dậy đi rót nước.
Bà nội Tần ở phía sau lưng anh gọi, "Sao con lại đứng dậy? Trên bàn có trà và cà phê, không đủ uống sao?"
Tần Mặc Lĩnh: "Con uống nước lọc."
Bà nội Tần vô cùng bất lực: "Cái thằng này." Sau đó lại quay sang nói với con dâu: "Mẹ còn có năm cuốn tạp chí nữa, chúng ta xem dần, rồi từ từ chọn."
Thẩm Tĩnh Vân: "..."
Bà thực sự không muốn xem.
Tần Mặc Lĩnh uống xong một ly nước rồi từ phòng bếp bước ra, trên tay bà nội lại là một cuốn tạp chí khác.
"Bà nội, không phải bà nói muốn nói chuyện xe của Tần Tỉnh hay sao?"
Nói xong anh sẽ đi ngay, không muốn ở lại lâu.
Bà nội Tần đưa tạp chí cho con dâu, "Con xem trước đi."
Bà nào có muốn nói chuyện xe cộ, chỉ là tìm lý do gọi anh qua.
Nhưng là bậc trưởng bối, lời nói ra rồi phải theo đến cùng, "Bây giờ con kết hôn rồi, không được giống như trước đây, muốn làm gì thì làm nấy nữa. Sau này muốn tặng ai quà gì đắt đỏ, nhớ nói với Giản Hàng một tiếng trước, bây giờ hai đứa là vợ chồng rồi."
Trước đó quả thực Tần Mặc Lĩnh không nghĩ đến sẽ nói với Giản Hàng, anh không có thời gian, trong tiềm thức cũng cảm thấy không cần thiết.
Anh khẽ gật đầu, bày tỏ bản thân sau này sẽ chú ý.
"Nếu không có chuyện gì khác, con về trước đây."
"Con vội cái gì chứ, đến cũng đã đến rồi, ăn cơm xong rồi đi. Hiếm khi mẹ con mới có thời gian." Bà nội Tần nói: "Bà đã nói với dì giúp việc chuẩn bị phần cơm của hai người rồi."
"Tần Mặc Lĩnh đã đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống."
Quả thực đã rất lâu anh không ăn cơm cùng mẹ, lần trước cả nhà cùng dùng bữa là khi gặp mặt bố mẹ Giản Hàng.
Bữa tối có mấy món đơn giản, bố Tần Mặc Lĩnh bận rộn, cả năm cũng không ở nhà ăn cơm được mấy bữa, hôm nay chỉ có bốn người bọn họ.
Đến giờ ăn ông nội Tần từ thư phòng đi ra, không nhìn thấy Giản Hàng, "Giản Hàng đi công tác sao?" Ông hỏi Tần Mặc Lĩnh.
"Không ạ, tối nay cô ấy phải tăng ca." Anh không biết Giản Hàng có phải bận tăng ca hay không.
Khi anh trả lời không chút do dự, vì vậy ông nội Tần tin ngay.
Lúc ăn cơm, bà nội Tần luôn nói chuyện với con dâu về triển lãm tranh, đột nhiên chuyển hướng, "Hai người già chúng tôi không có hứng thú với triển lãm tranh phá cách lắm, không cảm nhận được. Cứ đưa vé cho Mặc Lĩnh và Giản Hàng đi, người trẻ thích triển lãm tranh Van Gogh. Đến lúc đó con đưa hai đứa nó đi cùng đi."
Thẩm Tĩnh Vân tận lực thuyết phục bà nội Tần, "Mẹ, hay là mẹ với bố cứ đi đi, triển lãm tranh Van Gogh này trước đây đều phải ra nước ngoài xem, khó lắm gần nhà mới tổ chức, không đi thì thật đáng tiếc."
Bà nội Tần vẫn nhất quyết: "Nếu như Mặc Lĩnh và Giản Hàng đều cảm thấy thích, sau đó con mua vé cho bố mẹ cũng không muộn."
Thẩm Tĩnh Vân biết bà nội Tần muốn tạo cơ hội hẹn hò cho vợ chồng Tần Mặc Lĩnh, bà cũng không tiện phản bác lại ý của bà cụ, "Vậy được ạ."
Buổi triển lãm diễn ra vào thứ bảy và chủ nhật tuần này, Thẩm Tĩnh Vân mua vé ngày chủ nhật.
Bà nội Tần dặn dò con dâu, "Con hiểu về nghệ thuật, đến lúc đó dẫn hai đứa nó đi xem, nhớ giảng giải cho chúng."
Giảng giải chỉ là phụ, xác định Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh đều đến xem triển lãm cùng nhau, mới là mục đích chính.
Bà nội Tần sợ cháu nội nói một đằng làm một nẻo, miệng thì đồng ý, nhưng vừa quay mặt đi đã tặng vé cho người khác, trước mắt chỉ có thể dựa vào con dâu thôi.
Thẩm Tĩnh Vân hoàn toàn không tán thành cách làm của bà cụ, Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng không còn là trẻ con nữa, không cần thiết phải bắt ép hai người, dưa xanh không ngọt.
Ăn cơm xong, hai người nói chuyện với ông bà một hồi rồi mới rời khỏi.
Đi đến ngoài sân, Thẩm Tĩnh Vẫn giương tay ra, "Đưa vé cho mẹ chứ?"
Tần Mặc Lĩnh ngạc nhiên, không hiểu mẹ mình có ý gì.
Thẩm Tĩnh Vân nói thẳng: "Biết con không muốn đi, đến lúc đó bà nội có hỏi, thì mẹ sẽ bảo là con với Giản Hàng đã đi rồi."
Bà nghe nói ngày con trai và Giản Hàng lĩnh chứng, phía Giản Hàng có xảy ra chút chuyện, nhưng con trai vẫn kiên trì kết hôn, ít nhất cũng chứng minh được, con trai bà không bài xích cuộc hôn nhân này lắm.
Để bọn họ dần dần hoà hợp đi.
Người trong nhà tham gia quá nhiều, có khi còn làm phản tác dụng.
Thẩm Tĩnh Vân không biết được là, Tần Mặc Lĩnh đã đi xem triển lãm tranh này ở nước ngoài rồi.
Tần Mặc Lĩnh cầm tấm vé, nhìn rồi lại nhìn, sau đó cũng không đưa vé cho mẹ. Vé của triển lãm này khó mua, không chừng Giản Hàng cũng chưa xem qua, đến lúc đó cô có thể đến xem cùng bạn bè.
"Để con hỏi Giản Hàng xem cô ấy có muốn đi xem không."